Đấu Thần

Chương 440: Q.6 - Chương 440: Đêm tối mập mờ.




Thật lâu, Lý Băng mới buồn bả nói:

- Lý Dật, ngươi thật sự là sắc tính khó sửa đổi, ngươi cùng Mạc gia tiểu thư ước hẹn một năm sao?

Lý Dật thật đúng là đã quên, bất quá điều này cũng không có thể hoàn toàn tự trách mình, những năm gần đây biến cố quá nhiều, hắn cũng không có cơ hội trở về Thiên phong đế quốc, dù cho chưa quên cũng không có biện pháp thực hiện.

- Là ngươi đã quên, tiểu thư cũng không có chết. Ngươi ở bên ngoài phong sinh thủy khởi, tin tức rơi vào thiên phong đế quốc, tiểu thư tự nhận không có khả năng thắng được ngươi, bởi vậy tự động nhận thua. Lúc này Lý gia, chờ ngươi trở về cưới vợ cho ngươi.

Trong giọng nói, Lý băng không khỏi có vài phần trêu tức, lại nghe được Lý Dật da đầu tê dại.

Mạc Nhu, nghiêm khắc mà nói, chính mình sau khi tiến vào Đấu Thần đại lục là nữ nhân đầu tiên. Nhưng Lý Dật cũng không phải chú ý, tiểu thư nói như thế nào cũng là mỹ nữ, vấn đề này trước mặt mọi người chỉ sợ cũng chú ý cực kỳ.

- An ca ca, ngươi hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân.

Lạc Thủy càng tức giận, ngày đó chỉ biết Lý Dật lịch sử không trong trắng, nhưng không có ngờ tới Lý Dật nhiều nữ nhân như vậy.

- Lý Băng tỷ, Mạc tiểu thư là do có người hãm hại ta, ngươi cũng biết đến, lúc này nàng làm gì. Lạc Thủy muội muội, ngươi nghe ta giải thích...

- Ta không thích nghe, Lý Dật ngươi là đại sắc lang, đại hỗn đản, ta tìm ngươi ba năm, đợi ngươi ba năm, không nghĩ tới đợi lại có kết quả như vậy, ta hận ngươi.

Lạc Thủy tâm tình có chút không khống chế được, xoay người hướng bên ngoài chạy đi.

Lý Dật vội vàng giữ chặt, nói:

- Lạc Thủy muội muội, ngươi nghe ta giải thích được không.

- Không có nghe.

Lạc Thủy cố gắng thoát khỏi Lý Dật, nhưng không cách nào giãy khỏi. Trên thực tế Lý Dật cũng không có dùng bao nhiêu lực, với thực lực Lạc Thủy, còn không đến mức không cách nào thoát khỏi Lý Dật như vậy.

- Lý Băng tỷ, ngươi giúp ta khuyên nhủ nàng được không.

Lý Dật bất lực nhìn qua Lý băng, bất quá băng sơn mỹ nữ lúc này vẻ mặt biểu lộ có chút hả hê, tựa hồ ước gì Lạc Thủy rời đi.

- Tốt lắm, náo đủ rồi.

Lý Dật có chút căm tức, cùng hai vị mỹ nữ gặp lại, vốn là nhiều ít chuyện tình mỹ diệu, bị Lạc Thủy náo như vậy, khiến cho Lý Dật thật sự có chút xuống mất mặt.

Bị Lý Dật hung hăng, Lạc Thủy lập tức bất động, ủy khuất vô tội mắt to nhìn qua Lý Dật, trong suốt ướt át. Tình cảnh này, làm Lý Dật nội tâm mềm nhũn, nếu không có Lý băng ở bên cạnh, sớm đã đem Lạc Thủy ôm vào trong lòng an ủi.

Không khí nhất thời xấu hổ vô cùng, ba người đứng trong phòng, đều có cảm giác chân tay luống cuống.

Một hồi lâu sau, mới nghe Lý băng thở dài, buồn bả nói:

- Lý Dật, ta không trách ngươi, ngươi là nam nhân ưu tú như vậy, lại há có thể bị một nữ nhân độc chiếm sao.

Những lời này nếu như là Lạc Thủy nói ra, Lý Dật còn cảm thấy tín nhiệm, làm cho người tâm cao khí ngạo lý băng thừa nhận chính mình không thể độc chiếm Lý Dật, đối với nàng mà nói, đó là cần bao nhiêu dũng khí. Lý băng tỏ thái độ như vậy, tỏ vẻ hắn có thể tiếp nhận Lạc Thủy, thậm chí cùng với những nữ nhân khác.

Những lời này phảng phất như một đám xuân phong, trong phòng nhiệt độ hòa hoãn, băng cứng bị hòa tan.

Loại thái độ rộng lượng này làm Lạc Thủy đột nhiên ý thức được cái gì, cùng Lý băng vừa so sánh, nàng chẳng phải là nữ nhân vô tâm sao?

- Ta cũng không nói Lý Dật cũng chỉ có thể thuộc về một nữ nhân... Chỉ là, Lý Dật, ngươi không nên gạt ta.

Hai nữ nhân tỏ thái độ như vậy, Lý Dật lập tức thầm thở dài một hơi, xem ra, cũng không phải là không có biện pháp điều hòa. Trong nội tâm buông lỏng, Lý Dật bản tính sắc lang lập tức hiển lộ ra.

- Kỳ thật, ta cũng không muốn, lý Băng tỷ, Lạc Thủy muội muội, các ngươi đều là nữ nhân của ta, để cho ta buông tha đều là phung phí của trời. Tốt lắm, tốt lắm, không nói những thứ này. Đều nói xem, các ngươi làm thế nào đến nơi đây?

Hai vị mỹ nữ tuy thừa nhận đối phương, nhưng hào khí nhất thời còn không có hoàn toàn thay đổi, đều có chút rầu rĩ.

- Lý Băng tỷ, ngươi nói trước đi, cha mẹ ta bọn họ thế nào? Là bọn họ cho ngươi tới sao?

Bị chỉ tên trả lời, lý băng lúc này mới nói: - Lý minh chủ chưa có tới, hắn tọa trấn thiên phong đế quốc. Thiên phong hoàng đế cùng Minh chủ phu nhân lúc này chắc đã đến Khuê Khắc hạp cốc.

- A, mẹ ta cùng Cung Bản đến đây... Lý Băng tỷ làm sao ngươi cùng bọn họ rời ra, cái này có thể không an toàn.

- Không phải rời ra.

Lý băng trên mặt hiện ra vẻ cổ quái:

- Ta căn bản cũng không có cùng bọn đi, Lý minh chủ không có đáp ứng để cho ta hộ tống, ta tự mình chạy khỏi thiên phong đế quốc.

Thì ra là như vậy, Lý băng giọng nói thâm tình làm Lý Dật cảm động.

- Trước hết để cho chủ quán lấy một chút rượu và thức ăn, chúng ta vừa ăn uống vừa nói chuyện.

Một lúc sau, rượu và thức ăn đưa lên, uống mấy chén rượu mạnh, ba người không khí lúc này mới hòa hoãn không ít. Tuy hai vị mỹ nữ ở cùng, nhưng vẫn tồn tại căm thù như có như không, bất quá so sánh mới gặp mặt rút đao khiêu chiến, xem ra hòa thuận vô cùng.

Trong lúc trò chuyện, Lý Dật mới biết được, Lý băng lần này đi ra, trên đường đi cũng gặp không ít khúc chiết. Cũng may nàng hiện tại có thực lực Đấu Hoàng, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm đến nơi này. Về phần Lạc Thủy, trong đó cũng gặp nhiều chuyện. Ngày đó Lý Dật dùng danh nghĩa viện binh đem Lạc Thủy hồi long cảng, Lạc Thủy hướng Lạc Kỳ tướng quân thỉnh cầu hơn mười vị cao giai cường giả đến trợ trận, khi bọn hắn đến Á Bồi ác chiến đã sớm đã xong.

Về Lý Dật sinh tử cũng là nghe đồn không ngừng, có người nói bị Đấu Thần điện tru sát. Nhưng cũng có người nói Lý Dật cũng không có ngã xuống, mà là bị một cái cao cấp ma pháp sư cứu đi. Thậm chí còn có thuyết pháp quỷ dị, nói Lý Dật thời khắc cuối cùng tấn chức phong hào Đấu Thần bay đến Thần giới.

Sống không gặp người chết không thấy xác, Lạc Thủy tự nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, mang theo mười mấy cường giả khắp nơi sưu tầm tin tức Lý Dật.

Chỉ là không có âm tín, những cường giả kia dù sao lệ thuộc quân đội, phải về thần long cảng phục mệnh. Lạc Thủy nhất định không chịu trở về, ba năm này, một mực ở bốn phía Đấu Thần đại lục tìm kiếm, thẳng đến tin tức Khuê Khắc hạp cốc đánh cuộc đấu truyền tới, lúc này mới vô cùng lo lắng đuổi tới.

Bởi vì hai vị mỹ nữ đều vô cùng lo lắng, lại tâm tính cực cao, bởi vậy mới có ở khách điếm tranh đấu một phen.

- Lý Băng tỷ, Lạc Thủy muội muội, các ngươi đối với Lý Dật một phen thâm tình, Lý Dật ghi nhớ trong lòng. Sau này tất nhiên sẽ không cô phụ các ngươi, mời các ngươi một ly.

Lý băng giơ lên chén rượu trong tay, trong miệng lại có vài phần mỉa mai:

- Còn có Vô song muội muội cùng rất nhiều tiểu thư? Ngươi có thể cô phụ các nàng sao?

Ỷ vào vài phần cảm giác say, Lý Dật móc ra tinh tạp vỗ một cái, lặng lẽ cười nói:

- Thiên phong đế quốc cũng không hạn chế một nam nhân cưới nhiều vợ, hai vị mỹ nữ nhìn xem kim tệ trong này, có đủ nuôi sống các ngươi hay không.

- Phi, Có tiền rất giỏi sao.

Lạc Thủy oán hận nói:

- Ta cùng Băng tỷ là nữ nhân tham tiền tài sao?

- Ha ha, nhìn ngươi, kim tệ này, ta nhất định sẽ cho các ngươi ở Đấu Thần đại lục có cuộc sống vinh diệu nhất.

Mỹ nữ ở bên, Lý Dật càng hào khí can vân, liền duy trì ba chén, tay trư không nhịn được bắt đầu tuần tra tới lui.

Nhưng, vô luận Lý băng hay Lạc Thủy, đều cũng có thân phận địa vị, cùng Lý Dật tuy đều có quan hệ xác thịt, nhưng ở bên ngoài thân mật vẫn không cách nào thích ứng, đối với Lý Dật tay trư đều hết thảy đập bay.

Lúc này trước mặt ba người, khách phòng tuy khá lớn, nhưng chỉ có một cái giường lớn.

- Không còn sớm, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải chạy đi.

Lý Dật say rượu nhưng tâm không say, lung la lung lay đi vào phòng ngủ, ngã té xuống. Hắc hắc, tiên hạ thủ vi cường chiếm cứ địa lợi, nằm bên cạn hai vị mỹ nữ yêu thương nhung nhớ.

Thấy Lý Dật say chuếnh choáng chiếm cứ giường lớn, lý băng cùng Lạc Thủy liếc nhau, rất nhanh ăn ý. Hai người rón ra rón rén đến gần Lý Dật, một cái ngẩng đầu kéo chân, vừa phát lực đem Lý Dật giơ lên, sau đó chuyển qua phòng khách bên cạnh.

- Ôi... Các ngươi làm cái gì, thật sự rất đau.

- Lý Dật ngươi hỗn đản, có điểm phong độ thân sĩ hay không, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chủ động ngủ ở trường kỉ.

Lạc Thủy ngạc nhiên, vỗ vỗ tay, theo sát hé miệng mà cười cùng Lý băng đi vào phòng ngủ, "Loảng xoảng" một tiếng đóng cửa lại.

Có lầm hay không, cùng hai vị mỹ nữ cùng ở một phòng, còn có giường to, cái này cũng thật không có thiên lý. Lý Dật lập tức nhảy dựng lên, gõ gõ cửa, nói:

- Tỷ tỷ, muội muội, chạy một ngày đường, trên người thật sự rất mệt mỏi, ta van ngươi cho ta ngủ giường lớn đi

Trong cửa, lại nghe lý băng nói:

- Giường quá nhỏ, hai người còn chen chúc được, không đủ ba người.

- Cái kia... Ít nhất cũng phải phân chăn mền cho ta.

- Đấu Thánh cường giả chẳng lẻ còn sợ lạnh sao.

Lúc này thanh âm Lạc Thủy mang theo tiếng cười.

Tiếng cười kia quả thực làm Lý Dật tự giác có phản ứng, hận không thể phá cửa mà vào.

- Thật ác độc, để cho ta một người một mình trong phòng... Nếu không, hai người các ngươi cùng theo giúp ta... Ai nha, ai cho ta chén nước uống.

- Nằm mơ, muốn uống nước đi hỏi điếm tiểu nhị đi, chúng ta cũng không phải thị nữ của ngươi.

- Lý Băng tỷ, nói cho cùng, ta hoài niệm thời điểm ở vạn triều thành, ngươi cũng không có vô tình như vậy, còn nhớ rõ buổi tối ta theo cửa sổ bò đếnphòng của ngươi... Buổi sáng hôm đó, ngươi còn không phải cấp cho ta mặc quần áo...

Phanh.

Cửa bị bạo lực đẩy ra, ẩn ẩn xuất hiện vài vết rạn, vẻ mặt Lý băng xích hồng vọt ra, giong sư tử quát:

- Im miệng.

Xuyên thấu qua cửa, có thể chứng kiến Lạc Thủy phục trên giường, cười đến cười run cả người.

- Ta nói chính là sự thật, cũng không có nửa câu nói dối.

- Còn nói.

Thẹn thùng, lý băng cũng không cố được nhiều, phi thân uống, che miệng Lý Dật.

- Mưu sát chồng sao.

Lý Dật ngạc nhiên nói, thân hình nghênh tiếp, vững vàng đem lý băng ôm vào trong lòng, mủi chân điểm lướt xuống giường lớn.

Được rồi, chuyện kế tiếp tuy còn có chút khúc chiết, vốn Lý Dật có cá tính không đạt mục đích không bỏ qua, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được ra sẽ phát sinh cái gì.

Về cái đêm tối mập mờ, cái gian khách sạn này lão bản có nhận thức, bởi vì một đêm kia, dưới lầu khách quan cơ hồ một đêm không chợp mắt, tìm lão bản trách cứ nhiều lần, nhưng xét thấy Lý băng cùng Lạc Thủy tại cửa khách sạn vung tay cường thế, khách điếm lão bản quyết định hảo hảo trấn an khách quan dưới lầu, mà không có phá cảnh tượng kiều diễm trên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.