Lúc đang tu luyện Huyết Nguyệt Cuồng Cương, chiêu này còn chưa luyện thành, bản thân lại đột phá một cấp, đạt đến cấp Nhị
Tinh Đấu Giả, điểm này khiến Lý Dật không ngờ tới.
Hắn cũng không biết chuyện này có phải là niểm vui bất ngờ hay không.
Chỉ có điều sau khi luyện hóa đạo huyết sắc thiểm điện này, Lý Dật
cũng biết bản thân có luyện hóa tiếp cũng không còn ý nghĩa nữa. Nếu
luyện hóa những tia huyết sắc thiểm điện này, thực lực của bản thân chắc chắn sẽ tăng vọt, thế nhưng chiêu Huyết Nguyệt Cuồng Cương cũng sẽ
không thể luyện thành.
Chỉ vì, luyện hóa huyết sắc thiểm điện khiến cơ thể và kinh mạch thích ứng với trạng thái ấy, chỉ mới là sự bắt đầu quá trình tu luyện Huyết
Nguyệt Cuồng Cương mà thôi.
Chầm chậm khép mắt lại, dồn tâm trí của mình vào trong việc tu luyện
Huyết Nguyệt Cuồng Cương. Sau chốc lát Lý Dật mở mắt ra, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ thế này tu luyện lại phiền phức như vậy, còn cần phải dẫn
khí nhập thể, cũng không biết lão quỷ kia làm được thế nào... Chẳng
trách hắn bắt mình luyện hóa thứ huyết sắc thiểm điện trước.
Dứt lời, Lý Dật từ từ đứng dậy, chỉ có điều hoàn cảnh lúc này vẫn quỷ
dị như vậy, hắn phát hiện bản thân đang lơ lửng trong không trung, bốn
bề vẫn là những tia thiểm điện vô cung quỷ dị.
- Lão quỷ này đã tạo ra một nan đề cho ta, xem ra hoặc là ta luyện hóa
toàn bộ huyết sắc thiểm điện này, hoặc là luyện thành Huyết Nguyệt Cuồng Cương, nếu không thì không có cách nào bước ra khỏi nơi này!
Nói rồi, chỉ quyết trong tay Lý Dật khẽ gạt sang bên, khẽ tiếng nói:
- Dẫn!
Lúc này, một đạo huyết sắc thiểm điện cuồng bạo giống như gặp phải
thiên địch của mình, ngoan ngoãn bị Lý Dật hút qua, uốn lượn trong lòng
bàn tay hắn, không chịu rời đi.
Chỉ quyết trong tay Lý Dật lại thay đổi, đồng thời một luồng đấu khí chạy theo kinh mạch của hán trào ra chỉ chưởng.
Lúc này, đấu khí và huyết sắc thiểm điện của hắn đều đã dung hợp vào
nhau. Dần dần, quang mang huyết sắc trên thủ chưởng của hắn lại vụt tràn ra. Theo sự tuôn trào của quang mang này, tay phải của Lý Dật đẩy mạnh
về phía trước, theo động tác của hắn, một đạo quang mang huyết sắc quỷ
dị đã bổ về phía trước.
- Huyết Nguyệt Cuồng Cương!
Lý Dật quát lớn một tiếng, hắn cảm nhận được rõ ràng đấu khí trong cơ
thể của mình giống như bị thứ gì đó hút một cách điên cuồng, rồi đánh
mạnh về phía trước, cảm giác này khiến cả người hắn yếu ớt, có điều hắn
vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục.
- Vút!
Ở nơi Huyết Nguyệt đánh xuống, điện quang xung quanh co quẫy trong
chốc lát, rồi nhanh chóng biến thành tro bui, sau đó quang mang đó bắt
đầu ngưng tụ lại, hình thành một Huyệt Nguyệt đấu khí hồng sắc!
- Phá!
Chỉ quyết trong tay Lý Dật lại biến, đến lúc này mới là lúc then chốt
nhất, uy lực của Huyết Nguyệt Cuồng Cương không phải ở chỗ nó biến tất
cả các quang mang lúc đầu thành tro bụi, mà chỗ thật sự lợi hại của nó
chính là thu nạp lại thiện địa nguyên khí vô cùng tận ngay sau đó!
Thế nhưng tiếng quát của Lý Dật cũng không đem lại bất cứ hiệu quả gì.
Sắc mặt hắn tái nhợt, chỉ quyết trong tay lại biến đổi, đồng thời một búng máu tươi bị phun ra:
- Phá! Phá! Phá!
- Bùm!
Rốt cuộc theo âm thanh cuối cùng của Lý Dật vừa dứt, vầng trăng huyết
sắc ấy đã như vầng mặt trời nóng bỏng nổ tung ra, nuốt chửng điện quang
huyết sắc xung quanh vào trong đó.
Thế nhưng trận nổ này so với chiêu của Xà Tôn Giả đánh ra thì không biết yếu hơn bao nhiêu lần.
Huyết sắc thiểm điện chỉ trong chớp mắt đã trống trơn, thế nhưng sau
một lát, vùng trống đó lại bị một vùng huyết sắc thiểm điện trùm lên.
Lý Dật trong không trung biến sắc mặt liên hồi, rồi lại thổ ra một
búng máu. Hắn chật vật ngã ngồi xuống , không nhịn được cười khổ một
tiếng. Không ngờ lực phản chấn của Huyết Nguyệt Cuồng Cương lại dữ dội
như vậy, đến lúc cuối cùng cơ hồ bản thân không cách nào có thể điều
khiển nó. Hơn nữa, đấu khí cần tiêu hao cho chiều này quả thực quá
nhiều, chỉ một chiêu mà mình đã có cảm giác như bị kiệt sức.
- Đúng rồi, tiểu tử, ta thiếu chút nữa quên nói với ngươi.
Giọng nói của Xà Tôn Giả xa xa truyền tới:
- Thường mà nói, Đấu kỹ cấp Bạch Hổ cần phải là cấp Đâu Sư mới có thể tu luyên. Tuy Đấu Giả miễn cưỡng cũng có thể tu luyện, thế nhưng với thực
lực của ngươi mà nói, Đấu kỹ này nhiều nhất người chỉ có thể dùng được
một lần, sau đó sẽ phải điều tức ngay để khôi phục đấu khí. Nếu gắng
gượng sử dụng lần thứ hai, tiểu tử ngươi nói không chừng sẽ bị Đấu kỹ
này đánh ngược lại, hút thành xác khô. Vì vậy, nếu không phải là trạng
thái Đỉnh phong, tốt nhất đừng tùy tiện sử dụng, cho dù là trạng thái
Đỉnh phong, cũng cần phải cẩn thận a!
- Lão quỷ này, chắc chắn là cố ý mà!
Câu nói của Xà Tôn Giả khiến Lý Dật nghiến răng ken két. Có điều hắn
cũng biết, Xà Tôn Giả làm như vậy có lẽ là để mình có một bài học sâu
sắc, bằng không mình còn thật sự cho rằng, tu luyện chiêu này xong sẽ là thiên hạ vô địch.
- Ài, xem ra muốn tiếp tục tu luyện phải đợi đến lúc hồi phục đấu khi rồi!
Khẽ thở dài một tiếng, Lý Dật lại gắng gượng người ngồi xếp bằng, đồng thời hắn tiện vung tay, giắng lấy một tia huyết sắc thiểm điện, chỉ
quyết trong tay biến ảo, sau đó lại bước vào trạng thái tu luyện.
Không biết bao lâu sau, Lý Dật vụt mở mắt. khi tức trên người cơ hồ tăng vọt vài phần.
- Lần này, để ta thử xem sao!
Chỉ quyết trong tay lại biến đổi, một tiếng quát vang lên:
- Huyết Nguyệt Cuồng Cương! Phá!
o0o
Lý Hàn ngồi trong đại sảnh, âu sầu day mi tâm của mình. Hơn nửa tháng
nay, hắn gặp không ít phiền phức. Đầu tiên là các thế lực lớn nhỏ trong
Vạn Triều Thành, đều công khai hoặc âm thầm do thám tin tức, tiếp đó là
hai vị Các lão của Lý Gia gọi Lý Hàn đến tra hỏi một lượt.
Hiển nhiên, cảnh tượng kinh dị ở hậu sơn cấm địa Lý Gia đã không biết khiến bao nhiêu người động tâm a.
Vẻ mặt phiền muộn nhìn về hướng hậu sơn, chỉ thấy ở hậu sơn vốn dĩ vô
cùng tươi đẹp, lúc này ngọn núi chính của nó đã bị biến mất một nửa, nơi biến mất thay vào đó là một vùng huyết sắc thiểm điện.
Trong vùng huyết sắc thiểm điện ấy rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh cuồng bạo và nồng đặc như vậy, e rằng chỉ cần người có tâm là có thể
nhìn ra. Cảnh đất trời dị dạng này, nghe nói chỉ khi Ma thú cao cấp hóa
hình mới xuất hiện, hoặc là có người tu luyện Công pháp hay Đấu kỹ cấp
cao mới xuất hiện.
Lý Hàn dĩ nhiên biết rõ, trên hậu sơn của nhà mình ngay cả một con Ma
thú cấp một cũng không có. Muốn nói là Ma thú hóa hình, đúng là chuyện
buồn cười nhất trong thiên hạ, vì vậy khả năng lớn nhất, dĩ nhiên là có
người đang tu luyện Công pháp hay Đấu kỹ cấp cao.
Mà nếu nhìn từ ngày tên tiểu tử hỗn đản ấy biểu hiện đáng sợ ra, khả
năng lớn nhất chính là tiểu tử hỗn đản ấy đã cầu xin lão sư của hắn
truyền thụ cho hắn một Đấu kỹ nghịch thiên!
Tên tiểu tử hỗn đản này lẽ nào không biết, lúc này Lý Gia vì hắn mà rơi vào cảnh đầu sóng ngọn gió sao?
Ài, chỉ hy vọng hắn vô sự thì tốt!
Lý Hàn không biết có cảm giác gì trong lòng, sau khi hắn thở dài một tiếng, ánh mắt hướng về những người trước mặt.
Đúng là càng sợ phiền phức, thì phiền phức càng đến a!
Lúc này, trong đại sảnh ngoài Lý Hàn ra, ba vị trưởng lão của Lý Gia
cũng ngồi một bên, những người có thân phận lúc này cơ bản cũng đang
ngồi trong đó, có thể thấy, lúc này Lý Gia chắc chắn đang gặp chuyện lớn rồi.
Ở vị trí khách ngồi, lúc này đang có bốn người vẻ mặt bình thản đang ở đó.
Người ngồi dưới phía thủ hạ chính là hai cha con Long Gia, lúc này vẻ mặt của hai người cực kỳ quỷ dị, giống như không biết hôm nay đến đây
làm gì, mắt nhìn xuống đất, vẻ mặt như chuyện không liên quan tới mình.
Hai người còn lại, là một lão nhân mặc bạch sắc trường bào, một thiếu nữ chừng mười bày,mười tám tuổi.
Lão nhân kia râu tóc bạc trắng, xem chừng có vẻ già nua, nhưng đôi mắt ti hí thỉnh thoảng lại vụt hiện tinh quang. Người khác nhìn lão cũng
biết là hạng không dễ đối phó. Lúc này lão đang nở nụ cười nhàn nhạt
trên mặt, trong tay cầm một chiếc chén ngọc, đang từ từ vân vê.
Chỉ có điều khi liếc nhìn Lý Hàn, trong mắt hiện ra vài phần ý vị.
Còn thiếu nữ ở bên cạnh lão nhân này lại vẻ mặt đầy sát khí. Chỉ có
điều cho dù là vậy, vẫn có thể nhìn ra dung nhan kiều diễm của nàng
không hề thua kém Lý Na Na một chút nào.
Làn da trắng nõn nà như ngọc khiết nhưng có hây hây đỏ càng tôn lên vẻ duyên dáng của nàng. Nàng mặc một bộ y phục lục sắc thắt eo, bờ eo nhỏ
nhắn cùng bộ ngực thoáng lộ khe hở của nàng được tôn lên vè hoàn mỹ.
Nàng đeo một đôi bông tai sáng lấp lánh có hình dạng như hai chiếc là, đôi bông tai không ngừng lắc lư tỏa sáng lấp lánh,
Đôi bông tai phối điệu cùng dung nhan của nàng khiến cả người nàng
toát ra một khí chất giống như cô công chúa nhỏ, cao ngạo, lạnh lùng
khiến nam nhân nào cũng phải điên đảo.
Trong đại sảnh không biết có bao nhiêu ánh mắt của thiếu niên Lý Gia
đã len lén nhìn nàng. dù thế nào cũng không chịu rời đi, ngay cả ánh mắt của Long Ngạo Thiêu thỉnh thoảng liếc nhìn nàng cũng lộ vài tia dị sắc.
Chỉ có điều, với tính cách của Long Ngạo Thiên mà nói, ánh mắt này đã
được hắn che giấu kín đáo, e rằng ngay cả thiếu nữ cũng không hề phát
hiện ra nét ngưỡng mộ trong ánh mắt hắn.
Trong đại sảnh vô cùng yên ắng, giống như một đêm đông buốt giá.
Sau một hồi, thiếu nữ mặt đầy sát khí mới lạnh lùng nói:
- Lý thúc thúc...Không biết yêu cầu của Diệp Khinh Vũ vừa rồi, ngươi suy nghĩ thế nào rồi!
Lý Hàn cười khổ một tiếng, nói:
- Diệp tôn nữ, quả thực không phải kẻ làm thúc thúc như ta không chịu
giúp ngươi...Chỉ có điều ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, lúc này hậu sơn
cấm địa của Lý Gia chúng ta đang có người tu luyện, nếu có người mạo
muội xông vào, nói không chừng sẽ có hậu quả gì đó...Vì vậy, Diệp tôn nữ nếu không để ý có thể đợi thêm vài ngày không?
- Đợi? Đợi? Lại là đợi?
Diệp Khinh Vũ khẽ gắp một tiếng:
- Lý Hàn! Ta tôn trọng gọi người một tiếng thúc thúc, người đừng cho rằng bản thân mình ghê gớm lắm! Nói thực cho mà biết!
Đại ca ta lần này vô duyên vô cớ chết ở Vạn Thiên Thành này, dĩ nhiên ta phải đến điều tra rõ ràng. Những ngày này, Vạn Triều Thành Huyết Lang
Trấn, trong ngoài ta đều đã điều tra một lượt rồi, chỉ còn lại hậu sơn
cấm địa của Lý Gia các ngươi là chưa điều tra thôi! Lý Hàn, ngươi mãi
không chịu cho ta vào trong, lẽ nào vì trong lòng ngươi có quỷ sao?
Lý Hàn trong lòng thoáng rùng mình, thế nhưng dù gì hắn cũng là một
lão hồ ly, tâm sự sẽ không bao giờ để lộ ra mặt, mà chỉ thở dài một
tiếng, nói:
- Diệp tôn nữ, ra biết ngươi thương xót huynh trưởng, chắc chắn muốn
nhanh chóng tìm ra hung thủ thật sự! Thế nhưng ta nói thật, ta còn chưa
từng gặp qua Diệp Thiếu gia! Thế nhưng danh tiếng của hắn ta đã từng
nghe đến. Một nhân vật thiên tài như hắn, lại là truyền nhân của Bắc Đẩu Tông và Diệp Gia. Ta nghĩ đừng nói là Lý Gia chúng ta, cho dù là Vạn
Triều Thành này, cũng không có ai dám có ý đồ với hắn. Diệp tôn nữ,
không phải ta nói ngươi phí công phí sức... Mà là kẻ làm thúc thúc này
muốn khuyên ngươi, có phải nên suy nghĩ một chút về kẻ có đại thù với
Diệp Gia và Bắc Đẩu Tông nghe chừng thực tế hơn không? Còn về việc ngươi muốn vào hậu sơn Lý Gia ta, Lý Hàn ta có làm trái với giáo huấn tổ tiên cũng có thể để ngươi vào, thế nhưng lẽ nào đợi mấy ngày cũng không thể
đợi sao?
Diệp Khinh Vũ gào lớn nói:
- Đừng nhiều lời! Những chuyện mà ngươi nói, Diệp Gia chúng ta lẽ nào
chưa suy nghĩ tới? Thế nhưng dù gì đại ca ta cũng xảy ra chuyện ở Vạn
Triều Thành các ngươi, ta không điều tra cặn kẽ thì sao có thể được? Lý
Hàn, hôm nay ta nói thật cho ngươi biết, ta nhất định phải vào hậu sơn
cấm địa, người cho cũng được, không cho cũng phải được!
Nói đến đấy, Diệp Khinh Vũ đã cười lạnh một tiếng, tay phải ấn vào chuôi trường kiếm giắt ở eo.
Lý Hàn khẽ co mắt lại, lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, Diệp Gia các ngươi ỷ thế ức hiếp người, đến cướp sao? Nói thực vậy, người khác sợ Diệp gia các ngươi, Lý Gia chúng ta chưa chắc
đã sợ. Chỉ có điều có phải vì chút chuyện nhỏ này mà ra tay không, mong
Diệp tiểu thư suy nghĩ cho kĩ a!
Diệp Khinh Vũ hừ một tiếng, đang định đáp lời, đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên:
- Vị tiểu mỹ nữ này, muốn vào hậu sơn Lý Gia ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải động đao thương chứ?
Đúng lúc bầu không khí như muốn vỡ ra thì một thân hình đột nhiên hiện trong đại sảnh Lý Gia, trong ánh mắt bao người, bước tới Diệp Khinh Vũ, tay phải ấn lên bao tay đang định rút kiếm của nàng...