Đấu Thần

Chương 108: Q.6 - Chương 108: Dưới đáy hồ Hắc Thủy




Thấy Long Giáp Ngạc phát động công kích, Lý Dật không thèm suy nghĩ, một đạo đấu khí tấn công xuống. Long Giáp Ngạc thân hình vẫn đang ở trên không, miệng há to, một cỗ đấu khí chưa kịp phun ra thì đã bị Lý Dật đánh lui lại mấy chục mét, rơi tõm xuống hồ, cũng không biết là sống hay chết.

Thấy Lý Dật dễ dàng đánh lui một con Long Giáp Ngạc, đám công tử ăn chơi sĩ khí đại tăng, đối diện với ma thú không ngừng từ trong hồ nhảy lên, mấy đạo đấu khí cũng đánh ra. Mấy tên công tử ăn chơi này tuy không nỗ lực, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia tộc lớn, để nâng cao tu vi, gia tộc cũng chấp nhận đầu tư rất nhiều, do vậy cũng có được cảnh giới Đấu Sư Đấu Vương, nếu trong thực chiến với cường giả cũng cấp thì không có tác dụng nhiều lắm, nhưng nếu chỉ đơn giản là để đánh lui đám ma thú này thì mấy gã hợp lực vẫn còn có thể làm được.

- Ha ha, thì ra đơn giản như vậy, đi chết đi, phế vật!

Một gã công tử ăn chơi thấy mọi người cùng hợp lực có thể khống chế được tình hình liền trở nên đắc ý. Những người khác cũn đột nhiên thở phào một cái.

- Long Giáp Ngạc chỉ là ma thú cấp thấp nhất trong dãy núi Tạp Khắc Tư, chỉ là món mồi cho ma thú khác mà thôi.

A Huệ lên tiếng nhắc nhở, nghe ngữ khí, nàng ta tựa hồ cũng rất hiểu biết đám ma thú này.

Lý Dật nghe thấy vậy liền hỏi:

- A Huệ, ngươi dường như rất hiểu biết về dãy núi Tạp Khắc Tư này thì phải?

- Trước khi thực thi nhiệm vụ, chúng ta thường tìm hiểu cẩn thận môi trường ở nơi đó. Nếu ta nhớ không nhầm, hồ này dường như là hồ Hắc Thủy, trong hồ có mấy chục loại ma thú. Chỉ có đoàn mạo hiểm cỡ lớn, để tìm ma hạch đặc biệt của thủy hệ ma thú mới dám tiến vào hồ Hắc Thủy.

Sau một đợt công kích mãnh liệt, Long Giáp Ngạc bị tổn thương mấy chục con, cuối cùng cũng tạm dừng công kích, từ xa bao vây lấy Ma Quy, không rời đi cũng không tấn công tiếp. Con Ma Quy đó cũng có chút linh tính, biết đám người trên lưng mà chết thì nó cũng sẽ rơi vào sự bao vây của mấy trăm con Long Giáp Ngạc nên cũng không tìm cách thoát đi nữa, ngoan ngoãn làm thuyền cho đám người đó.

Sắc trời bắt đầu sáng dần, Long Giáp Ngạc rất kiên nhẫn chờ đợi, hoàn toàn không có ý tiếp tục tấn công.

Hồ Hắc Thủy quả nhiên giống hệt tên gọi, cũng không biết nguyên nhân gì làm cho nước hồ chỉ một màu đen, thậm chí mơ hồ còn phát tán ra một mùi tanh vô cùng cổ quái.

Bị bao vây thế này cũng không phải là cách hay, với tính cách của Lý Dật thì đã sớm tìm cách tấn công, xông đi rồi, nhưng Ma Quy vẫn không thể điều khiển được, hiện tại tuy không tấn công nó nữa, nhưng nó vừa nhìn thấy Lý Dật liền lập tức rụt đầu vào.

- Tiểu tử, mấy con ma thú cấp bốn mà đã không biết làm thế nào rồi sao?

ở đầu vang lên thanh âm chậm rãi của Xà Tôn Giả. Qua mấy ngày khôi phục, lão quỷ này xem ra thần thái không tồi, có lẽ đã khôi phục được thực lực đỉnh cao.

- Ta thì không sao, cùng lắm nhấc mông bỏ đi là được. Sao, lão quỷ, ngươi có cách gì hay sao?

- Muốn bỏ đi, ngươi sớm đã bỏ đi rồi. Ở cùng với đám công tử ăn chơi tham ăn háo sắc này, tiểu tử ngươi nhất định có mục đích gì đó. Còn biện pháp, bổn tôn giả chẳng thèm nghĩ, chỉ là đến đây rồi khiến bổn tôn giả rất cảm khái, nghĩ năm đó nơi đây vẫn còn là một ngọn núi.

- Một ngọn núi cao?

Lý Dật kinh ngạc, nghe ngữ khí của Lý Dật, dường như là có vị cường giả nào đó đã đào một cái hồ lớn ở đây.

- Đúng thế, một ngọn núi cao! Nếu không có gì bất ngờ thì ở dưới có lẽ còn có một người bạn cũ của ta. Đã tới đây rồi, Lý Dật, chúng ta đi thăm người bạn đó một lát nhé.

- Lão quỷ, ngươi đùa sao? Ta không có chút hứng thú với bạn cũ của ngươi.

- Ngươi yên tâm, hắn cũng giống như ta, chỉ còn linh hồn thể, hơn nữa còn bị phong ấn, cho dù hắn muốn thì cũng không thể làm gì chúng ta được. Đi gặp hắn, chưa biết chừng ngươi còn có được không ít lợi lộc.

Xà Tôn Giả rất hiểu Lý Dật, không có lợi lộc gì thì không làm, do vậy phải đưa lợi lộc ra dụ dỗ.

- Nói nghe xem có lợi lộc gì?

- Cái này ta cũng không biết, có lẽ là mấy bộ đấu kỹ công pháp, cũng có thể là binh phí, tóm lại là một nơi từng có Đấu Thần chết ở đó, không có chút di vật gì thì thật là lạ.

Di vật của Đấu Thần, điều đó thực sự có sức hấp dẫn. Lý Dật nghĩ trong giây lát, rồi đồng ý:

- Lão quỷ, ngươi đừng có lừa ta, nếu không đừng mong ta dùng Thiên Ma Đấu Khí bồi bổ cho ngươi.

- Yên tâm, cho dù không có lợi lộc gì, gặp lão bằng hữu đó của ta cũng là phúc phận của ngươi.

Lý Dật nghe xong, đột nhiên quay người lại, nói với đám người trên lưng rùa:

- Các ngươi thủ ở đây, ta đi xem dưới đáy hồ có gì kỳ quái, xem xem có cách nào có thể thoát khỏi nơi đây không.

Nói xong cũng không thèm đợi bọn chúng đồng ý, đấu khí tỏa ra, hình thành một lớp màng kín mít, rồi nhảy xuống hồ.

Đáy hồ toàn một màu đen, căn bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Xà Tôn Giả dựa vào cảm giác nhạy cảm của mình, dẫn đường cho Lý Dật tiến lên. Nhưng cảm giác tiến lên trong bóng tối này thật là khó chịu, đáy hồ tối đen như mực khiến người ta có cảm giác ngạt thở.

Lý Dật cảm thấy mình chỉ dần đi xuống, rồi lặn sâu xuống gần trăm mét, đột nhiên phía trước sáng rực, một thế giới dưới đáy hồ, giống như Cung Thủy Tộc xuất hiện trước mặt Lý Dật. Nhưng đáy hồ rực rỡ, rêu cỏ rất nhiều, nhưng lại không có bất cứ chút sinh khí nào, không thấy bất cứ động vật nào biết động.

- Tiểu tử, sắp tới rồi, nhanh hơn nữa đi.

Xà Tôn Giả ngư khí vô cùng hưng phấn.

Khống chế lớp màng đấu khí, Lý Dật tiếp tục lặn khoảng hơn nửa tiếng, ánh sáng đột nhiên càng mãnh liệt, dường như ánh sáng của cả hồ đều đã bị hấp thu vào khu vực này. Sau đó một vật vô cùng to lớn xuất hiện trước mặt Lý Dật.

Vật to lớn này không ngờ là một chiếc tàu ngầm, ít nhất bề ngoài rất giống, dài tới mấy trăm mét, bề ngoài được bao bọc bởi một lớp khí vụ màu trắng sữa. Lý Dật kinh ngạc nhìn thấy, mấy con ma thú dáng vẻ cổ quái đang hấp thu khí vụ đó.

Lý Dật tới đây khiến mấy con ma thú dừng hấp thu, xoay người lại, nhằm hướng Lý Dật lao tới.

- Khốn kiếp, ma thú! Lão quỷ, mấy con ma thú này cấp bậc không hề thấp.

Lý Dật không hiểu biết lắm về ma thú trên Đấu Thần Đại Lục, nhưng dựa vào khí tức cảm nhận được thì mấy con ma thú này ít nhất cũng là cấp năm, tương đương với Đấu Hoàng cường giả, một con đã đủ khiến Lý Dật vất vả rồi, không ngờ còn có bốn năm con.

Không gian xao động, Xà Tôn Giả đã từ trong dung giới chui ra, xuất hiện một đạo hư ảnh, cười cười, nói:

- Ta cũng không biết nơi này còn có ma thú, ngươi đối phó với bọn chúng, ta đi gõ cửa.

Nói xong liền quay người bơi về hướng tàu ngầm, trước khi đám ma thú kia kịp phát động công kích thì đã nhập vào trong lớp khí vụ màu trắng sữa, không thấy tông tích gì.

Thật khốn kiếp!

Mất đi mục tiêu Xà Tôn Giả, mấy con ma thú liền tập trung về phía Lý Dật, dựa vào sự oán hận trời sinh của ma thú đối với nhân loại, bị ánh mắt như vậy nhìn vào quả thực không hề dễ chịu.

Chỉ thấy ma thú bề ngoài giống bạch tuộc phát động công kích, những con ma thú thủy hệ này có thiên phú trong khống chế thủy nguyên tố, một vũng xoáy nhanh chóng hình thành, khiến lớp màng đấu khí bao bọc lấy Lý Dật cũng trở nên xao động. Con bạch tuộc to lớn đó vươn mấy chiếc xúc tu dài của mình ra, mấy cái giác hút ở đầu xúc tu bám lấy màng đấu khí, định đánh tan màng đấu khí đó.

- Muốn chết!

Lý Dật đấu chí bừng bừng, xem ra trước khi Xà Tôn Giả kịp gõ cửa người bạn cũ này thì không thể tránh được một trận ác chiến.

Một đạo thủy hệ đấu khí xuyên qua lớp màng, đánh về phía bạch tuộc, những nơi đấu khí đi qua đột nhiên bị đóng thành băng. Bạch tuộc bị đóng băng trong một khối thủy tinh, chỉ thấy hai mắt là vẫn chớp chớp, mấy con bạch tuộc còn lại thấy đồng bọn bị thất thế cũng nhanh chóng lao tới, xô mạnh vào khối thủy tinh, khiến nó vỡ tan, con bạch tuộc kia nhờ đó cũng được giải thoát. Sau đó rất nhịp nhàng trên dưới phải trái bao vây lấy Lý Dật, xúc tu dài không ngừng tấn công lớp màng bảo vệ của Lý Dật, khiến hắn giống như một quả bóng trong chân kẻ khác.

Lý Dật ở trong quả bóng đầu óc hoa lên, không biết phải trái nam bắc gì nữa.

Tấn công một lúc, thấy không thể phá vỡ lớp màng bảo vệ của Lý Dật, mấy con bạch tuộc liền dừng lại, tất cả xúc tu bám trên bề mặt màng bảo vệ, tiếp đó Lý Dật liền cảm thấy một cỗ áp lực vô cùng lớn truyền tới, cơ hồ khiến cho lớp màng đấu khí sắp vỡ đến nơi. Lý Dật chiến đấu trong nước không có kinh nghiệm bằng chiến đấu trên lục địa, bị đám bạch tuộc bám lấy như vậy liền cảm thấy một cỗ áp lực dường như đã vượt quá giới hạn của hắn.

Nếu cứ để đám bạch tuộc này bám lấy như vậy, không quá năm phút, màng đấu khí của Lý Dật sẽ bị nát vụn. Ngồi đợi chết không bằng liều mạng. Vừa nghĩ như vậy, lớp màng đấu khí quanh người Lý Dật liền biến mất, thân hình cũng nhanh chóng thoát khỏi đám xúc tu dày đặc đó. Đồng thời, một cỗ khí tức ba động xuất hiện ở tay, khí thế kinh người khiến đám bạch tuộc kia đột nhiên lui lại mười mấy mét.

Dưới uy thế của Phá Không Kiếm, Lý Dật tựa như sát thần, tuy không thể thi triển toàn lực ở trong nước, nhưng khí tức chết chóc của siêu cấp thần binh khiến ý chí của đám ma thú kia bị tan rã. Dưới sự khống chế của Lý Dật, Phá Không Kiếm quỷ dị tấn công, một màu máu đỏ dần xuất hiện ở dưới đáy hồ.

- Dừng tay!

Một tiếng quát lớn từ bên trong chiếc tàu ngầm truyền ra. Thanh âm đó vừa kinh ngạc vừa tức giận, xen lẫn cả cảm giác vô cùng xót xa.

- Lý Dật, sao ngươi lại làm như vậy, thú cưng của bạn ta đều đã bị giết gần hết rồi, dừng tay lại.

Đó là thanh âm của Xà Tôn Giả, tuy nghe thì có vẻ như trách mắng, nhưng dường như lại có mấy phần vui mừng trước nỗi đau của người khác.

- Có nhầm lẫn không thế, bảo ta dừng tay để cho đám ma thú này đánh, có còn thiên lý không vậy.

Lý Dật vẫn không chịu dựng lại, Phá Không Kiếm phát ra tiếng “xích xích”, chém hết xúc tu của con bạch tuộc còn lại, rồi mới hài lòng thu kiếm, rồi bố trí lại màng đấu khí bảo vệ.

- Tiểu tử tu luyện Thiên Ma Đấu Khí, quả nhiên đều kiêu ngạo như vậy.

Thanh âm trong tàu ngầm lại vang lên, Lý Dật đột nhiên cảm thấy một cỗ hấp lực từ trong đám khí vụ màu trắng sữa lan tới, cỗ hấp lực đó vô cùng cường đại, cũng rất nhanh, trước khi Lý Dật kịp có bất cứ phản ứng gì thì thân thể đã “vù” một cái, đập vào chiếc tàu ngầm.

Hoàn toàn không có cảm giác gì, cho dù là đập vào một đống bông thì cũng phải có cảm giác mềm mềm, nhưng khi va vào tàu ngầm được bao bọc bởi lớp khí vụ màu trắng sữa thì lại không hề có bất cứ cảm giác gì, giống như hoàn toàn do khí vụ tạo nên vậy.

Giây lát sau mở mắt ra, Lý Dật phát hiện ra mình đã ở trong một không gian vô cùng quỷ dị. Không gian đó không lớn lắm, mái vòm cong cong được bao bọc bởi quang mang đỏ như máu, ở giữa không gian đó là một tinh thể màu tím lơ lửng giữa không trung, ở trong tinh thể màu tím, một cỗ khí tức vô cùng cường đại tỏa ra.

Chỉ là linh hồn thể nhưng đã cường đại tới mức khiến Lý Dật cảm thấy chấn kinh, nếu là thực thể thì không biết cường giả này thực lực cường hãn tới mức nào.

Có lẽ, linh hồn thể này chính là bạn cũ của Xà Tôn Giả.

- Ngươi chính là Lý Dật?

- Tiền bối thật là thú vị, biết rồi còn hỏi, chẳng phải là thừa sao?

Linh hồn thể khẽ sững người lại, tựa hồ không ngờ thiếu niên này lại to gan tới thế, trong tình trạng như vậy mà dường như không những không sợ hãi mà khẩu khí còn rất thoải mái, khẩu khí thay đổi, linh hồn thể lạnh lùng nói:

- Ngươi biết ta là ai không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.