Nhưng Ma Thành Thành Chủ vẫn thận trọng nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi sao, Lục Chỉ Đảo Tiên đã cứu ngươi, ngươi sao có thể liên thủ với ta để đối phó với hắn, cho rằng ta là tên ngốc hay sao?
- Không sai, hắn đã cứu ta, nhưng nếu bây giờ ta bị ngươi giết chết, hắn cứu hay không cũng không có gì khác nhau cả. Nếu hắn thực sự muốn cứu
ta thì nên để chúng ta giết chết hắn, nhưng ngươi nghĩ xem, hắn sẽ chịu
đứng ở đó để chúng ta giết chết hay sao?
Ma Thành Thành Chủ ngẫm nghĩ một lát, không ngờ lại bị những lời nói vớ vẩn này của Lý Dật thuyết phục:
- Bổn Thành Chủ tạm thời tin ngươi, nhưng đừng hi vọng bổn Thành Chủ sẽ
tin ngươi hoàn toàn, đưa Phá Thiên Kiếm của ngươi cho ta, ta sẽ đồng ý
với yêu cầu của ngươi, sau khi giết chết Lục Chỉ Đảo Tiên sẽ đưa ngươi
quay về nhân loại thế giới.
Ma Thành Thành Chủ sau nhiều lần bị lừa gạt cũng đã thông minh ra không
ít, yêu cầu này nếu Lý Dật đồng ý thì cho dù hắn có lật lọng, dựa vào
siêu phẩm thần binh, Ma Thành Thành Chủ vẫn tin rằng đủ sức đối đầu với
Lục Chỉ Đảo Tiên. Hơn nữa, giao Phá Thiên Kiếm cho hắn, Lý Dật sẽ không
còn vốn để đấu lại với hắn nữa, hoàn toàn trở thành một con kiến, Ma
Thành Thành Chủ muốn làm gì cũng được.
Nhưng bất ngờ là Lý Dật lại nhanh chóng đồng ý:
- Được, nhưng phải nói trước, Phá Thiên Kiếm tạm thời giao cho ngươi,
sau khi giết xong Lục Chỉ Đảo Tiên thì phải trả lại cho ta.
- Đương nhiên!
- Chủ nhân, ngươi thực sự muốn giao ta cho nên ma đầu đó hay sao?
Nghe thấy cuộc trao đổi của Lý Dật và Ma Thành Thành Chủ, Phá Thiên Kiếm Linh cũng có chút không vui. Mấy phen ác chiến khiến cho năng lượng của Phá Thiên Kiếm cũng bị tiêu hao rất lớn, mấy ngày ngắn ngủi chưa thể
khôi phục hoàn toàn được, nên lời nói của Phá Thiên Kiếm Linh vẫn có vẻ
suy nhược.
- Không, Kiếm Linh, ngươi chịu khó ở trong tay gã ma đầu đó một thời
gian, ta rất nhanh sẽ cho hắn biết, vũ khí cũng ta không chỉ có một kiệm cửu phẩm thần binh.
Có được chỉ thị của chủ nhân, Phá Thiên Kiếm thoát khỏi tay Lý Dật, bay
lên không trung, rồi lao về phía Ma Thành Thành Chủ, đột nhiên bắn vào
cổ tay hắn, hóa thành một vết xăm hình thanh kiếm.
- Bây giờ ngươi có thể tin tưởng ta rồi chứ, Thành Chủ các hạ?
- Tin hay không còn phải đợi Lục Chỉ Đảo Tiên xuất hiện mới được.
Ma Thành Thành Chủ hài lòng nhìn vết xăm trên cổ tay mình, bước tới cạnh gốc cây bên cạnh căn phòng băng lúc này, thái độ của hắn tuy vẫn rất
lạnh lùng, nhưng Lý Dật có thể thấy, hắn đã lại có chút niềm tin với
nhân loại.
- Thực ra ta cũng rất muốn biết, Lục Chỉ Đảo Tiên này rốt cuộc thế nào,
hắn rất lợi hại sao? Ngươi và hắn rốt cuộc có mâu thuẫn gì?
Lý Dật ngồi xuống cạnh Ma Thành Thành Chủ, vẻ hiếu kỳ hỏi.
Trước câu hỏi của Lý Dật, Ma Thành Thành Chủ tựa hồ cũng không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Lục Chỉ Đảo Tiên, nếu ngươi sinh ra sớm 100 năm thì nhất định sẽ biết
tên của hắn. Tên này là một trong những thiên tài nhất trong đám nhân
loại ta đã từng gặp, nhưng cũng giống như tất cả thiên tài khác, tên này cũng vô cùng kiêu ngạo. Tên này không thích ma thú cũng không không
thích nhân loại, ở một mình trên một đảo nhỏ ở Đông Hải, tự xưng là Đảo
Tiên. Còn việc sao ta và hắn lại có mâu thuẫn, việc này nói ra thì dài
lắm, chỉ cần ngươi nhớ kỹ, lần này hắn tới tìm ta nhất định là phải đấu
sinh tử, chúng ta sẽ chỉ có một ngươi có thể sống sót dời đi.
Lý Dật chẳng qua là hỏi để giết thời gian, đồng thời tăng cường quan hệ
đồng minh với Ma Thành Thành Chủ, căn bản không hề có khái niệm gì về
Lục Chỉ Đảo Tiên. Một cao nhân thế ngoại, không có xung đột lợi ích gì
với mình, chẳng qua do mình bịa ra “người đó” nên trùng hợp với hình ảnh của Lục Chỉ Đảo Tiên mà thôi.
- Được rồi, nếu Thành Chủ các hắn đã nói vậy thì ta cũng không hỏi nữa. Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi một lát, đợi hắn đến vậy.
Lý Dật nói xong, ngồi xếp bằng khôi phục lại đấu khí vẫn chưa phục hồi
hoàn toàn. Lục Chỉ Đảo Tiên không thể xuất hiện được, Ma Thành Thành Chủ lúc này còn có thể giúp mình hộ pháp, việc tốt như vậy sao có thể bỏ
qua.
Thấy Lý Dật chuyên tâm tu luyện, Ma Thành Thành Chủ cũng lại không dám
lơi là cảnh giác, chỉ khẽ nhắm mắt dưỡng thần, mẫn cảm cảm nhận từng
biến động trong phạm vi trăm mét xung quanh.
Ngồi đợi nửa ngày như vậy, trời nổi gió lạnh buốt, rồi tuyết buông
xuống, bao phủ lên hai người, khiến cả hai sắp biến thành hai gã người
tuyết.
Kinh mạch bị thương tổn của Lý Dật đã được khôi phục hoàn toàn, lục phủ
ngũ tạng cũng đã bình phục. Đấu khí đã lưu thông bình thương nên cũng
không sợ thời tiết giá lạnh này. Thấy tiết trời đã chuyển tối, Lý Dật
đứng dậy, nói với Ma Thành Thành Chủ:
- Bây giờ đến lượt ta hộ pháp cho Thành Chủ các hạ tu luyện.
Trôi nổi trên biển năm ngày liền, Ma Thành Thành Chủ cũng cảm thấy vô
cùng mệt mỏi, Phá Thiên Kiếm ở trong tay, có lẽ Lý Dật cũng không thể
giở trò gì được, hiện tại cường địch sắp xất hiện, không nâng thực lực
lên trạng thái cao nhất, Ma Thành Thành Chủ cũng không đủ tự tin có thể
chiến thắng. Do vậy nghe thấy Lý Dật nói vậy cũng không nói gì nhiều,
thủ quyết vung lên, thiên địa linh khí xung quanh cuồn cuộn tuôn động.
Lý Dật cười thầm, đúng là ma thú, dễ bị lừa thật. Lý Dật đương nhiên
không ngốc tới nỗi nhân lúc Ma Thành Thành Chủ tu luyện để đánh lén, tuy thông thường một cường giả trong lúc tu luyện là lúc dễ bị công kích
nhất, nhưng nếu một đòn không thắng, lại không có Phá Thiên Kiếm trợ
giúp, cho dù Ma Thành Thành Chủ có bị thương, Lý Dật cũng không chắc
chắn có thể tiêu diệt được hắn.
Do vậy Lý Dật quyết định dùng trận pháp. Đó là dự định xuất hiện ngay từ khi Lý Dật bịa ra câu chuyện về ‘bạn cũ”, mà hiện tại chính là cơ hội
tốt nhất.
Trái ba vòng phải ba vòng, Lý Dật vươn vai, đi quanh gốc cây hoạt động
thân thể, nhưng ở những chỗ thích hợp, mấy đạo đấu khí vô hình hình
thành đồ phù quỷ dị, rồi nhanh chóng tiêu tán vào trong không gian. Tuy
thầm cảm nhận thấy khí tức ba động của đấu khí của Lý Dật, nhưng lúc
này Ma Thành Thành Chủ cũng không ý thức được Lý Dật đang làm gì, hơn
nữa còn cho rằng hắn đang dùng đấu khí để thăm dò động tĩnh xung quanh.
Đi lại mấy vòng như vậy, Lý Dật liền nhảy lên trên cây, đem mấy vị trí quan trọng của trận pháp bố trí xong.
Lý Dật bố trí “Kim Úng Khốn Long Trận”, cũng không phải do Lý Dật không
muốn giết chết lão ma đầu này mà do so với Đồ Long Trận, năng lượng ban
đầu của Khốn Long Trận cường đại hơn nhiều, trận pháp có thể khắc chế
được Ma Thành Thành Chủ hay không, quan trọng nhất nằm ở chỗ năng lượng
ban đầ của trận pháp có thể chống lại được một đòn tấn công toàn lực của Ma Thành Thành Chủ hay không.
Âm thầm bố trí xong trận pháp, Lý Dật nhảy ra khỏi phạm vi của trận
pháp, cười đắc ý, một đạo đấu khí chậm rãi từ ngón tay hắn tuôn ra,
nhanh chóng tấn công vào mấy vị trí quan trọng trên trận pháp, đột nhiên một bức màn trận pháp hình bát úp bao trùm lấy Ma Thành Thành Chủ và
gốc cây cổ thụ lớn đó. Bên ngoài trận pháp, thiên địa linh khí bị điên
cuồng hấp thu lại, dung nhập vào trong trận pháp.
Tới lúc này, Ma Thành Thành Chủ mới đột nhiên thu thế lại, mở mặt ra
nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Một kẻ đi nhiều hiểu rộng như Ma Thành
Thành Chủ đương nhiên không thể không biết mình đang phải đối mặt với
thứ gì.
- Lý Dật, ngươi muốn làm gì?
Lý Dật không có thời gian và tâm trí để trả lời câu hỏi của Ma Thành
Thành Chủ, đấu khí không ngừng tuôn lên trên bức màn trận pháp, vẫn
không đủ, luôn cảm thấy không đủ. Dù sao Ma Thành Thành Chủ cũng là Đấu
Tôn cao cấp! Đấu khí của Lý Dật tuôn vào, bức màn trận pháp hấp thu, Kim Úng Khốn Long Trận càng trở nên cường đại.
- Nhân loại khốn kiếp, lại lừa bổn Thành Chủ một phen.
Vẻ mặt gày gò của Ma Thành Thành Chủ đầy vẻ tức giận, từ khi quen biết
đám nhân loại này cho tới nay, lão ma đầu tựa hồ luôn bị thua thiệt, là
kẻ đứng đầu đám ma thú của Băng Phong Thế Giới, luôn tự cho mình rất
thông minh, Ma Thành Thành Chủ sao có thể chấp nhận điều đó được.
Sự phẫn nộ tới cực điểm lại khiến Ma Thành Thành Chủ bình tĩnh trở lại,
hành động kỳ quái của Lý Dật khiến hắn chú ý, thấy mỗi khi Lý Dật công
kích một đạo đấu khí, năng lượng của trận pháp lại tăng thêm không ít,
lão ma đầu lập tức hiểu ra, nếu mình toàn lực tấn công mà không thể đánh sập được trận pháp này, vậy sẽ đồng nghĩa với việc tăng thêm năng lượng cho trận pháp này.
Hiểu ra điều đó, Ma Thành Thành Chủ cũng không nói gì nữa, không thèm để ý tới trận pháp không hề có chút lực sát thương này mà lại chuyên tâm
tiếp tục tu luyện.
Trận pháp tuy đã vây khốn hắn nhưng lúc này cũng là sự bảo vệ đáng tin
cậy nhất cho hắn, hiện tại hắn có thể toàn tâm toàn ý khôi phục thực lực của mình.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lý Dật, trí thông minh của Ma
Thành Thành Chủ không ra gì, nhưng kinh nghiệm đối phó với tình hình thì lại vượt ngoài sự dự liệu của Lý Dật.
Lý Dật nhanh chóng bày trận cũng là muốn nhân lúc Ma Thành Thành Chủ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn sức lực để dụ hắn ra tay, không ngờ Ma Thành
Thành Chủ không mắc mưu. Cũng không còn cách nào khác, Lý Dật đành dùng
tất cả đấu khí đánh lên trận pháp, sau đó ngồi xếp bằng xuống, vừa khống chế trận pháp vừa khôi phục đấu khí đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Tình hình đột nhiên trở nên cổ quái, ở trong và ngoài trận pháp hai
cường giả đều cố gắng khôi phục thực lực, trong tình trạng đó, Lý Dật do có thiên khôn địa càn châu nên cũng không bị thua thiệt. Khôi phục được bảy tám phần, Lý Dật lại đứng dậy, toàn lực công kích lên Kim Úng Khốn
Long Trận.
Đợt công kích này tấn công xong, bề mặt trận pháp càng trở nên rực rỡ,
đã không còn nhìn thấy thân hình của Ma Thành Thành Chủ nữa.
Ở trong trận pháp lại là sự tĩnh lặng khiến người khác cảm thấy bất an.
Đột nhiên, khi Lý Dật ngồi xếp bằng xuống tiếp tục khôi phục đấu khí,
Khốn Long Trận đột nhiên rung lên, cỗ ba động này khiến Lý Dật đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Ma Thành Thành Chủ đã xuất chiêu, nhưng Ma Thành
Thành Chủ khôn ngoan lại không hề có ý định công kích lên trận pháp, mà
định lợi dụng đấu khí khống chế không gian, định tìm cách thoát khỏi sự
trói buộc của trận pháp. Không gian ba động kịch liệt khiến tầm màn trận pháp bị phồng lên một chỗ lớn, hiển nhiên chính là chỗ giao nhau giữa
lực lượng của không gian do đấu khí khống chế và lực lượng của trận
pháp.
Lý Dật dừng khôi phục đấu khí, chuyên tâm khống chế năng lượng của trận
pháp tuôn về phía bị lồi lên, tránh Ma Thành Thành Chủ đột phá.
Đối kháng hơn hai mươi phút, Ma Thành Thành Chủ mới dừng đột phá, lại ngồi xếp bằng, tựa hồ đang tìm cách tốt hơn.
Ma Thành Thành Chủ quả nhiên là khó đối phó. Lượt công kích này không
những không hề khiến năng lượng của Khốn Long Trận tăng lên, hơn nữa còn bị tiêu hao không ít. Nếu cứ như vậy, khi năng lượng của Khốn Long Trận bị tiêu hao hơn nửa thì Ma Thành Thành Chủ toàn lực tấn công, Khốn Long Trận cũng không biết có thể vây khốn được Ma Thành Thành Chủ nữa hay
không.
Nhưng Ma Thành Thành Chủ tựa hồ cũng không nghĩ như vậy, bên trong trận
pháp lại trở nên an tĩnh, Lý Dật cũng không dám sơ ý, ngồi xếp bằng
xuống, thôi động thiên khôn địa càn châu toàn lực khôi phục đấu khí.