Đế đô đã cơ bản khôi phục
lại trật tự thường ngày, chỉ có điều vẫn thoáng lộ vẻ đìu hiu. Ba ngày
trước, trận biến cố bất ngờ từng làm cả đế đô tràn ngập trong mùi máu
tanh. Tứ đại gia tộc bị hoàng thất và Lý Minh, Thiết Kiếm dong binh đoàn liên thủ tiêu diệt, chuyện này mới nghe có chút khó tin, nhưng nghĩ lại cũng là lẽ thường tình.
Trong đế đô không ai dám công khai nghị luận chuyện này, có nhiều người
chỉ đưa mắt về núi Bắc Đấu bên ngoài đế đô. Thế lực tàn dư và tinh anh
của tứ đại gia tộc, hiện tại cũng đã tụ tập đến núi Bắc Đấu, chịu đả
kích nặng nề như vậy, nếu tứ đại gia tộc và Bắc Đấu tông chịu nhận thua
thì đúng là quỷ quái.
Phía bên hoàng thất thật ra cũng có thêm chí khí, ý tứ muốn đến núi Bắc Đấu giải quyết hoàn toàn Bắc Đấu tông.
Trong ba ngày, trong ngoài đế đô yên lặng lạ thường, sau lưng sự yên
lặng này, ai cũng biết, sẽ là một trận tranh đấu càng thê thảm hơn!
Lý Dật bước nhanh trên đường, hắn vẫn tương đối hài lòng với tình hình
này. Nếu ban ngày xuất hiện cảnh tượng thưa thớt bóng người, thì sòng
bạc còn làm ăn gì nữa? Trong bầu không khí này, còn người nào có tâm tư
đi chơi?
Sau giải thi đấu tuyển chọn phò mã, tiểu tử Lý Kỳ khẳng định là vui mừng phát điên, trận đấu đầu tiên và trận chung kết, Lý Dật để thua nhưng
sòng bạc lại thu được 600 triệu, cho dù phải chia cho hoàng thất năm
thành tiền lãi, Lý Minh ít nhất cũng thu về được 300 triệu. Đế đô vẫn là đế đô, kẻ có tiền đầy rẫy khắp nơi, nhớ lại tên nam nhân mập mạp khóc
rống trong trận chung kết, Lý Dật lại không nhịn được cười. Muốn chơi
với nhà cái? Nói đùa gì vậy!
Nhìn cảnh tượng thái bình trên đường, Lý Dật cũng không vội vã quay về
tổng bộ Lý Minh, đúng lúc bên đường có một quán trà, Lý Dật cũng không
do dự, tản bộ bước vào.
Tiểu nhị quán trà có đánh chết cũng không dám tin thiếu minh chủ Lý Minh tựa hồ đã trở thành truyền thuyết trong đế đô lại ghé thăm quán trà của mình.
-Mời ngài lên phòng trên lầu, xin hỏi ngài đi mấy người, uống trà gì!
-Ta không cần phòng riêng, tìm cho ta một vị trí gần cửa sổ trên lầu là
được rồi, còn trà thì lấy một bình Nạp Gia Ngọc Tuyền Mao Phong!
Nghe thấy tên loại trà Nạp Gia Ngọc Tuyền Mao Phong, tiểu nhị ngẩn
người, loại trà Ngọc Tuyền Phong bên trong sơn mạch Nạp Gia chính là chỗ ma thú cấp cao hoành hành, bởi vì nước sơn linh Ngọc Tuyền Phong này
hội tụ một lượng lớn Thiên Địa nguyên khí nồng đậm, hiển nhiên cũng là
chỗ ma thú tranh đoạt kịch liệt nhất.
Hàng năm rất nhiều dong binh đoàn vì muốn hái Ngọc Tuyền Mao Phong,
không biết bao nhiêu cường giả phải bỏ mạng trên ngọn núi này, bởi vậy
Ngọc Tuyền Mao Phong có biệt hiệu làm người ta sởn hết gai ốc là Ngọc
Tuyền Huyết trà!
Chỉ có điều, bởi vì Ngọc Tuyền Phong sinh ra Thiên Địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm, Ngọc Tuyền Mao Phong chẳng những có vị vô cùng ngon, hơn nữa
cũng rất có ích đối với người tu luyện Đấu Khí.
Một bình trà như vậy, không cần nghĩ cũng biết, giá cả cũng đủ dọa chết một gia đình trung sản rồi.
-Được, được, đại gia, xin ngài chờ một chút!
Khẩu khí của tiểu nhị liền biến đổi, lập tức trở nên cung kính, chẳng
qua lại có chút buồn bực, uống đến Ngọc Tuyền Mao Phong này, chẳng lẽ
lại không ngồi phòng riêng sao?
Lý Dật ngược lại không để ý ngữ khí và thay đổi biểu lộ của tiểu nhị, trực tiếp theo tiểu nhị đi lên lầu.
Lúc này vừa lúc sau giờ ngọ, khách ở quán cũng không đông lắm, trong
sảnh lớn như vậy, tốp năm tốp ba cũng không quá mười mấy người. Lý Dật
ngồi gần cửa sổ, nhìn xuống mặt đường náo nhiệt phía dưới, trong khi lỗ
tai lại bị thu hút bởi nghị luận của mấy người cách đó không xa.
-. . . . . . Nghe nói Hinh Nhi tiểu thư đã từ Đại Hạ đế quốc quay về, lại sắp có trò hay để xem rồi.
-Chuyện đó là đương nhiên, Bắc Đấu tông chịu tổn thất lớn như vậy, há
chịu bỏ qua! Không biết Hinh Nhi tiểu thư mang về cường giả như thế nào?
-Có người nói là dẫn theo Đấu Tôn cường giả trở về, cũng có người nói là Đấu Thánh cường giả, còn có người nói là dẫn theo một món thần binh
siêu giai gì đó. Ài, ai mà biết được chứ!
-Theo ta, trừ phi là dẫn theo Đấu Thần trở về, bằng không cũng vô dụng,
thiếu minh chủ Lý Minh nghe nói cũng đã đạt tới cảnh giới Đấu Thánh đỉnh cao rồi.
-Lão Tam, ta nghe nói là Đấu Tôn đỉnh phong, thiếu minh chủ Lý Minh rốt
cuộc có thực lực gì? Khó trách kia tông chủ Bắc Đấu tông có cảnh giới
Đấu Tôn cũng không dám động thủ với Lý Minh!
-. . . . . .
Mấy người kia chẳng qua cũng chỉ là mấy người khách uống trà bình
thường, rảnh rỗi tụ họp nói chuyện phiếm. Mặc dù thanh âm của bọn họ rất nhỏ, nhưng với thính lực của Lý Dật lại nghe thấy từng chữ rõ ràng. Lý
Dật ngược lại không thể đoán được, thực lực của mình được tung tin còn
nhanh hơn luyện hóa hạt giống Đấu Khí của Đấu Thần hôm đó, cao nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Đấu Thánh đỉnh phong! Lý Dật nhất thời im lặng.
Chỉ có điều mấy người khách uống trà này ngược lại để lộ ra một tin tức
trọng yếu, tiểu thư Hinh Nhi gì đó tựa hồ đã mời được cao thủ gì đó từ
Đại Hạ đế quốc.
Bắc Đấu tông lập tông mấy ngàn năm, chẳng những có thế lực khổng lồ ở
Thiên Phong đế quốc, mà ở mấy nước láng giềng xung quanh cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ. Nếu không lầm Hinh Nhi tiểu thư có lẽ chính là nữ nhân đã gặp qua ở phòng đấu giá Nạp Lan lần trước, nữ nhân này có thân phận
thần bí trong Bắc Đấu tông, nếu cô ta mời đến cao thủ trợ trận gì đó,
ngược lại cũng không phải chuyện gì bất ngờ.
Chẳng qua là, nếu cường giả mời tới thật sự là Đấu Tôn thì không phải
chuyện nhỏ. Hai Đấu Tôn, loại thực lực này ở Thiên Phong đế quốc đã đủ
được cho là nghịch thiên, trừ phi Đấu Thần điện ra tay, nếu không chỉ
dựa vào Lý Minh, Thiên Phong hoàng thất và Thiết Kiếm dong binh đoàn,
chỉ sợ căn bản không có cơ hội lật bàn .
Về phần Đấu Thánh, từ tiêu chuẩn mấy người khách uống trà thổi phồng mình lên, hầu như có thể bỏ qua.
Lý Dật đang định dời bước về hướng mấy vị khách nghe ngóng một chút tin
tức xác thật, chợt nghe nơi thang lầu vang lên tiếng bước chân, tiểu nhị vẻ mặt tươi cười lại dẫn theo một người đi lên.
-Đại gia, ngài đi mấy người, muốn phòng ngồi phòng riêng hay ngồi ở sảnh? Ngài uống trà gì?
-Ta đi một mình, nghe nói ở Thiên Phong đế quốc các ngươi, loại trà nổi
danh nhất là Ngọc Tuyền Huyết trà, cho một bình Ngọc Tuyền Huyết trà đi!
Người nói chuyện cũng không lớn tuổi lắm, dáng dấp mới ngoài hai mươi,
cử chỉ cũng tương đối có tu dưỡng, vừa nhìn cũng thấy không phải có xuất thân gia đình tầm thường, chẳng qua ngạo khí cũng không phải người bình thường có thể giả bộ được, đây là một loại ngạo khí kiêu ngạo tới cực
điểm.
Nghe thấy lại là một khách quý muốn uống Ngọc Tuyền Mao Phong, cũng không muốn riêng, tiểu nhị bất giác nhìn về hướng Lý Dật.
Lý Dật lúc này cũng đang đánh giá người trẻ tuổ kia, nghe thấy hắn cũng
gọi một bình Ngọc Tuyền Mao Phong, vì vậy đứng dậy cất cao giọng nói:
-Vị huynh trưởng này, ở đây ta cũng vừa vặn có một bình Ngọc Tuyền Huyết trà, nếu huynh trưởng không chê, chúng ta cùng uống chung thì thế nào?
Người đó liếc nhìn Lý Dật, cặp lông mày trên khuôn mặt tuấn lãng giãn ra, có vẻ vui vẻ, cũng không câu nệ trả lời:
-Như vậy lại có thêm tiểu huynh đệ rồi, tại hạ là Hạ Hậu Thuần, xin thỉnh giáo đại danh của tiểu huynh đệ.
Hạ Hậu Thuần, nhìn thế nào cũng không giống nhân vật bình thường, chẳng
qua những nhân vật cấp cao trong đế đô, Lý Dật hiện tại không dám nói
mình biết hết, cũng biết được một vài người, tuy nhiên cái tên Hạ Hậu
Thuần này lại chưa bao giờ nghe thấy. Nhưng nhớ lại câu nói “Thiên Phong đế quốc các ngươi…” vừa rồi của hắn , hiển nhiên cũng không phải là
nhân sĩ của Thiên Phong đế quốc.
Lý Dật cũng không để lộ thân phận, thản nhiên nói:
-Tại hạ họ Lý, Hạ Hậu huynh gọi ta là Tiểu Lý hoặc Tiểu Lý tử là được rồi!
Hạ Hậu Thuần cũng không so đo, hai người ngồi xuống, kêu tiểu nhị mang thêm một chén trà lên.
-Hạ Hậu huynh hình như vừa tới đế đô Thiên Phong ta, lẽ nào cũng không phải là nhân sĩ của Thiên Phong đế quốc?
Hạ Hậu Thuần thản nhiên cười nói:
-Ta là nhân sĩ của Đại Hạ đế quốc, đến Thiên Phong đế quốc cũng khoảng
mười ngày rồi, nhưng mới đến đế đô hôm qua. Lý huynh đệ là người gốc đế
đô sao?
-Cũng không hẳn, ta đến đế đô cũng chưa quá nửa năm.
Vừa nói chuyện phiếm, Lý Dật vừa âm thầm cảm thụ thực lực của Hạ Hậu
Thuần, chẳng qua không biết chi tiết, lại không thể dò tìm quá rõ ràng,
vì vậy không cảm giác được một tia khí tức nào. Tình huống này chỉ có
hai khả năng, một là người này thuần túy chỉ là một kẻ có diện mạo dễ
nhìn, là một người bình thường không tu luyện Đấu Khí. Một khả năng khác đó là thực lực của Hạ Hậu Thuần hơn xa mình, cho nên bản thân căn bản
không dò xét được.
Chỉ sau khi nói chuyện mấy câu, Lý Dật mới thật sự nhìn ra, người trẻ
tuổi có bề ngoài bất phàm này, tính tình lại rất trung thực, đương
nhiên, đây là một cách nói uyển chuyển, nói cách khác hắn chính là một
kẻ ngốc nghếch, còn nói nhẹ hơn, xem ra Hạ Hậu Thuần là người không
thông thế vụ.
-Lý huynh đệ, lãnh thổ của Thiên Phong đế quốc các ngươi mặc dù nhỏ hơn
Đại Hạ đế quốc chúng ta không ít, nhưng thực lực lại mạnh hơn. Chỉ nhìn
Lý huynh đệ là có thể nhận ra điều này.
Lý Dật cả kinh hỏi:
-Xin Hạ Hậu huynh chỉ giáo cho?
-Lý huynh đệ nhỏ tuổi như vậy mà đã tu luyện đến thực lực của Đấu Hoàng
thất tinh, thiên phú này chỉ sợ cũng không kém ta. Khó trách sư tôn ta
thường nói, cường giả ở Đấu Thần Đại lục như rừng, không thể trông mặt
mà bắt hình dong, càng không thể kiêu ngạo tự đắc. Hôm nay vừa thấy Lý
huynh đệ, ngẫm lại lời nói của sư tôn, quả nhiên rất có đạo lý. Thiên
Phong đế quốc cũng thật là đáng sợ, chỉ cần tùy tiện chọn ra một thiếu
niên đã là Đấu Hoàng cường giả thất tinh.
Hạ Hậu Thuần nói rất nghiêm túc, khiến Lý Dật nghe thấy vừa kinh hãi lại vừa buồn cười.
Bản thân hắn không thể cảm ứng được một chút khí tức của đối phương,
nhưng đối phương vừa nhìn lại đã nhận ra thực lực của mình. So ra cao
thấp khó lường. Buồn cười chính là, anh chàng này luôn miệng nói sư tôn
muốn mình phải khiêm tốn, nhưng lại nói khoác không biết ngượng thiên
phú của Lý Dật ở dưới mình. Nếu là người thông hiểu đạo lí đối nhân xử
thế, cho dù trong đáy lòng cho rằng như vậy, cũng tuyệt đối không nói
ra.
Thú vị! Lý Dật lập tức cảm thấy hứng thú, thuận thế tâng bốc theo:
-Tiểu đệ làm gì có thiên phú, chẳng qua lúc nhàn rỗi không có chuyện gì
thì tu luyện Đấu Khí cường thân kiện thể mà thôi. Không biết Hạ Hậu
huynh đã tu luyện đến cảnh giới gì?
Hạ Hậu Thuần vừa nghe xong, lập tức trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
-Tùy tiện tu luyện mà đã là Đấu Hoàng cường giả? Thiên phú của Lý huynh
đệ có lẽ còn hơn cả ta, ta tu luyện nhiều hơn ngươi vài năm, vô cùng vất vả, cũng không biết bị sư tôn đánh cho bao nhiêu gậy, mới luyện đến
cảnh giới Đấu Tôn bốn tinh!
Lý Dật thiếu chút nữa mắc nghẹn. Mới luyện đến Đấu Tôn bốn tinh! Nhìn
tiểu tử ngốc này cũng không lớn hơn mình mấy tuổi vậy mà là Đấu Tôn bốn
tinh rồi! Còn mình có thể tu luyện tới Đấu Hoàng bát tinh, mặc dù chưa
bị sư tôn đánh một gậy nào, nhưng cũng không biết chịu bao nhiêu cực
khổ, nhận được bao nhiêu cơ duyên, mạo hiểm biết bao lần!
-Hạ Hậu huynh đệ thật sự là cường giả Đấu Tôn tứ tinh sao?
Kinh ngạc của Lý Dật thật ra không hẳn là giả vờ:
-Theo ta được biết, ở Thiên Phong đế quốc chúng ta hiện tại cũng chỉ có hai Đấu Tôn cường giả. Một người là Phó điện chủ Bách Phái của phân
điện Thiên Phong, một người khác là tông chủ Bắc Trác của Bắc Đấu tông,
hai người này mặc dù là Đấu Tôn nhưng cũng tấn cấp không lâu, chỉ ở trên dưới thực lực một hai sao.
-Ta đương nhiên là Đấu Tôn tứ tinh rồi, lừa ngươi làm gì! Sư tôn ta là
Đấu Tôn đỉnh phong, lão nhân gia sư tôn có một bộ công pháp tu luyện, tu luyện đặc biệt nhanh, ta thiên phú lại tốt, theo như sư tôn ta nói, đến bây giờ mới tấn chức Đấu Tôn tứ tinh chỉ vì ta bất hảo, không chịu cố
gắng!
Hạ Hậu Thuần có phải bất hảo hay không Lý Dật hoàn toàn không có hứng
thú, Lý Dật cảm thấy hứng thú chính là bộ công pháp tu luyện đặc biệt
nhanh kia.
-Trong thiên hạ thật sự có công pháp gì tu luyện đặc biệt nhanh sao? Nếu ta cũng có thì tốt rồi!
Hạ Hậu Thuần hoàn toàn không có chút cảnh giác, ngây ngô nói:
-Đương nhiên là có, chỉ có điều sư tôn đã dặn dò, bộ công pháp này tuyệt đối không thể nói cho người ngoài, bằng không ta đã dạy cho Lý huynh đệ rồi.
Mặc dù có chút tiếc hận, Lý Dật cũng không vội năn nỉ, chỉ cần không
ngừng thân thiết với tiểu tử ngốc này, sau này sẽ có cách moi được bộ
công pháp kia. Vì vậy hắn lập tức phụ họa nói:
-Huynh đệ không dám làm trái ý tứ của sư tôn là chuyện đương nhiên, Hạ
Hậu huynh đệ không cần khó xử, ta chỉ tu luyện đùa, lại không có ý định
phải tu luyện tới cảnh giới gì đó.
Hai người nói chuyện rôm rả, Lý Dật xem thần sắc nói chuyện, lộ vẻ thảo
luận theo ý tứ của Hạ Hậu Thuần, sau hai bình trà, Hạ Hậu Thuần đã sớm
xem Lý Dật là tri kỷ.