- Ta đáp ứng ngươi, nhưng
ngươi cũng phải đáp ứng bản điện, không được thương tổn Đấu Thần điện
Hồng Y tư tế, ta muốn đưa bọn họ an toàn về Đấu Thần đại lục.
- Cái này ngươi yên tâm, thuyền của ngươi có thể cùng chúng ta trở lại Đấu Thần đại lục.
Tác Mã Lý nhất thời làm ra hình dáng, có thể làm ra quyết định.
- Lý Dật, ngươi sao? Nói như thế nào? Đồng ý không?
- Được rồi.
Lý Dật rốt cục dừng tay, có chút thở phì phò, giống như cười mà không phải cười khinh thường nhìn tử y điện sĩ.
Nhìn thấy Lý Dật dừng tay, tử y điện sĩ lúc này mới xoay người hướng hai tên Hồng Y tư tế đi đến. Trong lúc tử y điện sĩ xoay người, Lý Dật vẻ
mặt vô hại hiện lên một tia tinh quang, cùng sát ý. Cái sát ý này, làm
cho thiên ma Thánh nữ toàn thân run lên, sau đó rất nhanh rõ ràng Lý Dật muốn làm gì.
Lý Dật đồng ý đề nghị của Tác Mã Lý, chính là muốn mê hoặc tử y điện sĩ
mà ngừng tay, lúc này Lý Dật súc thế đấu khí chuẩn bị đánh lén. Trong
nháy mắt Tử y điện sĩ xoay người, chính là cơ hội tuyệt hảo cho Lý Dật,
cơ hội như vậy đối với Lý Dật mà nói, càng có giá trị.
Phá Thiên kiếm vô thanh vô tức xé toang màn đêm, vì thực hiện đánh lén,
Lý Dật cũng không có rót đấu khí vào Phá Thiên kiếm. Dùng lực lượng siêu phẩm thần binh, đối phó một cái Đấu Thánh hoàn toàn không có phòng ngự, vậy là đủ rồi.
Tử y điện sĩ thực lực vượt xa Lý Dật, điểm này không giả, nhưng bởi vì
có Đấu Thần điện dựa vào, tử y điện sĩ một thân tuy bách chiến, nhưng
cùng cường giả Đấu Thần điện luận bàn, hoặc là cùng đối phương phát sinh chiến đấu. Mà phần lớn tình huống, chỉ cần nói ra thân phận của mình,
đối thủ sớm đã không còn ý chí chiến đấu, thành thịt trên thớt cho mình
sơi tái.
Đối với Lý Dật mà nói, tử y điện sĩ phát triển chính là hoa tươi trong
nhà kính, đối với người giảo quyệt, cùng Lý Dật so sánh, tử y điện sĩ
càng không là gì. Tử y điện sĩ nằm mơ cũng không nghĩ ra, một tên thiếu
niên mười mấy tuổi, lại đối với chính mình động sát cơ như vậy.
Lúc này Phá Thiên kiếm vô thanh vô tức đâm thẳng tới hậu tâm của tử y điện sĩ.
Khi Tử y điện sĩ ý thức được nguy hiểm, tựa hồ quá muộn. Nhưng Đấu Thánh cường giả dù sao cũng là Đấu Thánh cường giả, đối mặt với nguy cơ, thân thể theo bản năng hơi nghiêng, cố gắng dùng đấu khí hóa giải.
Phá Thiên kiếm đâm vào bàn tay của tử y điện sĩ, sau đó đâm vào, từ vai
xuyên thấu ra. Thân thể Đấu Thánh cường giả, tại trước mặt siêu phẩm
thần binh cũng chỉ là một khối đậu hũ, trong nháy mắt liền sụp đổ.
Tử y điện sĩ nhìn qua tàn cốt trên cánh tay phải, quên cả đau đớn, hắn không thể tin được nhìn Lý Dật, mỗi chữ mỗi câu tóe ra:
- Ngươi, dám, ám sát ta?
- Đúng vậy, ta ám sát ngươi, như thế nào?
Không có đánh trúng trái tim tử y điện sĩ, Lý Dật có chút thất vọng,
nhưng mất đi một cái cánh tay, đối với một người tu luyện đấu khí mà
nói, cũng cơ hồ là một kích trí mạng, bởi vì không có cánh tay, kinh
mạch bị hao tổn không nói, quan trọng hơn là không cách nào vê động chỉ
quyết, đấu khí không cách nào vận chuyển, đấu kỹ càng thì không cách nào thi triển ra. Lý Dật tin tưởng, tử y điện sĩ cũng không cách nào sử
dụng ra đấu khí pháp tắc của mình.
Loại tình huống này, Lý Dật cũng có lòng tin bằng vào siêu phẩm thần
binh Phá Thiên kiếm tru sát được tử y điện sĩ, cho nên Lý Dật thần sắc
rốt cục bắt đầu thoải mái xuống. Nhưng thoải mái cũng không phải buông
lỏng, đối phương dù sao cũng là Đấu Thánh cường giả, lạc đà chết gầy còn hơn ngựa lớn.
Trong lúc tử y điện sĩ phẫn nộ, Lý Dật lăng không đánh ra một trảo, đem
Phá Thiên kiếm nắm trong tay, nếu không che dấu khí tức, đem đấu khí cực hạn rót vào Phá Thiên kiếm, triển khai vân bộ, lao đến bên người tử y
điện sĩ, mũi kiếm dùng góc độ quỷ dị đâm thẳng vào tử y điện sĩ.
Tử y điện sĩ vừa phẫn nộ vừa sợ, nộ chính là Lý Dật lật lọng ám toán
chính mình, kinh hãi cánh tay vừa bị hao tổn, đấu khí lưu chuyển không
đượng thông khoái, lúc này chật vật lăn một vòng, dùng laoij tránh né
không xứng với thân phận của mình tránh đi Phá Thiên kiếm, nhưng trên
kiếm vẫn làm cho tử y điện sĩ kéo lê một đạo vết máu trên lưng.
Máu tươi chảy ra, Lý Dật đánh ra đấu khí quang hoa đâm thẳng vào tử y
điện sĩ, có thể thấy được Lý Dật trẻ tuổi mà lãnh khốc, biểu lộ kiên
quyết.
- Không nên, không nên.
Vượt quá tất cả ý liệu mọi người, thân là nhất đại Đấu Thánh cường giả, tử y điện sĩ sợ chết:
- Lý Dật, chỉ cần ngươi không giết ta, ta tuyên thệ, ta giúp ngươi đối
phó Đấu Thần điện, không ai so với ta hiểu Đấu Thần điện rõ hơn, ngươi
dùng được ta, thật sự, ta thề, ta thật sự sẽ vì ngươi mà cống hiến.
Nhìn thấy tử y điện sĩ nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ, Lý Dật trong
nội tâm vừa động, có một Đấu Thánh cường giả vì hiệu lực chính mình, đây quả thật là hấp dẫn. Nhưng là tử y điện sĩ siêu cấp cường giả ở bên
người, Lý Dật ngủ cũng không yên.
- Ta tiếp nhận thỉnh cầu của ngươi.
Lý Dật nói, quyết đoán một kiếm xuyên thấu trái tim tử y điện sĩ. Lúc
tử y điện sĩ chưa chết, Lý Dật cũng muốn biến một Đấu Thánh thành mị ảnh khôi lỗi, với tình cảnh Lý Dật trước mắt, suy nghĩ như vậy là bình
thường.
Đúng là loại tâm tình này, làm Lý Dật không để ý ở trước mặt mọi người bắt đầu luyện chế mị ảnh khôi lỗi.
Lúc này trong lòng bàn tay Lý Dật không ngừng tuôn ra đấu khí mầu đen
bao vây thân thể tử y điện sĩ, tàn cốt toái thịt không ngừng bay trở về
cánh tay phải tử y điện sĩ, thân thể rất nhanh phục hồi như cũ, nhưng tử y điện sĩ sinh khí lại không ngừng biến mất, toàn thân bắt đầu lộ ra
một cổ hơi thở lạnh như băng. Nhưng trong lòng còn lưu lại một đám khí
tức, Lý Dật không chút do dự đem linh hồn của mình phong ấn vào trong
tâm hồn tử y điện sĩ.
Thử cùng tâm hồn tử y điện sĩ liên lạc, chứng minh mị ảnh khôi lỗi
luyện chế thành công, Lý Dật lúc này mới đem tử y điện sĩ thu vào trong
dung giới không gian.
- Lão, lão đại, ngươi vừa mới giết tử y điện sĩ.
Tác Mã Lý trán đầy mồ hôi lạnh, nói chuyện đều có lắp bắp.
- Tác Mã Lý, chẳng lẽ ngươi không có rõ ràng, ta cũng không có giết tử y điện sĩ, chỉ là thu một cái tiểu đệ trung thực.
Bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía Hồng Y tư tế:
- Nhưng, giết hai tên Đấu Thần điện Hồng Y tư tế này.
- Không, không nên.
Quả nhiên là thượng bất chính, hạ tất loạn, có nhiều tử y điện sĩ, thủ
hạ có nhiều Hồng Y tư tế, Hồng Y tư tế đúng là dứt khoát quỳ gối cầu
khẩn Lý Dật.
Đáng tiếc Lý Dật cũng không có ý niệm luyện chế hai tên Hồng Y tư tế
thành mị ảnh khôi lỗi, trực tiếp một kiếm chém chết. Đấu khí quang hoa
chiếu rọi, một thân Lý Dật máu đen, giờ phút này giống như một vị sát
thần, một ác ma. Lý Dật cũng không có buông tha Hồng Y tư tế đang ngã
trên boong tầu, đem hai đầu lâu cùng thi thể đều ném vào trong biển
rộng, Lý Dật ngửa đầu hít sâu một hơi, bỗng nhiên bay lên trời.
Đêm nay nhất định là muốn
đại khai sát, mà, Lý Dật rõ ràng, chỉ là mới bắt đầu. Từ lúc trốn khỏi
Long đảo, Lý Dật biết sẽ đi một đường đầy máu.
Bay đến chiếc thuyền đối diện, Phá Thiên kiếm trong tay Lý Dật thân kiếm tăng vọt, huyết sắc quang hoa bay ra, sau huyết sắc quang hoa lăng
không chém bổ xuống, một tiếng vang nặng nề vang lên, thuyền lớn đã bị
chém thành hai đoạn, rất nhanh nghiêng sang một bên, sau đó nhanh chóng
chìm vào biển rộng.
Trơ mắt nhìn trên thuyền không một người thoát ra, đều biến mất tại
trong song biển, Lý Dật lúc này mới thu hồi Phá Thiên kiếm, trở lại trên thuyền của mình. Mà Phá Thiên kiếm một lần nữa trở lại cổ tay, Lý Dật
sát khí cũng thoáng tiêu tán hầu như không còn, hiện tại Lý Dật thoạt
nhìn, chỉ là một thiếu niên mà thôi.
- Dật nhi, ngươi giết người có phải quá nhiều không!
Mà ngay cả tiện nghi lão nương Lý Dật, thiên ma Thánh nữ đều cảm thấy lo lắng nhìn Lý Dật.
- Nương, ta không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ giết chúng ta. Bọn họ chết là đáng đời.
Lý Dật cũng không cho cách làm của mình có cái gì không ổn, giết hết những người đáng chết là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
- Ít nhất, hai tên Hồng Y tư tế, bọn họ đối chúng ta không tạo thành uy hiếp.
Thiên ma Thánh nữ còn đang cố gắng thuyết phục Lý Dật.
Lý Dật giải thích nói:
- Thế nào là không có uy hiếp? Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đám
cường giả Long đảo kia, kể cả Long Tộc, đều tìm tung tích của chúng ta,
một khi bọn họ biết được phương vị của chúng ta, sẽ có rất nhiều cường
giả chạy đến. Con giết bọn họ, chính là cứu vãn càng nhiều tính mạng,
đương nhiên cũng kể cả tính mạng của chúng ta.
Cái câu giải thích này rất là hợp lý, giết người diệt khẩu không lưu dấu vết, là một sát thủ cơ bản, Lý Dật đối với chuyện này có lý giải sâu
sắc.
Hai cột buồm của chiếc thuyền trong khi đánh nhau chết sống đã bị tổn
thương không nhẹ, nhưng cũng may tất cả cường giả cũng không nghĩ hủy
hoại, loại tổn thương này đối với việc tiếp tục đi cũng không có ảnh
hưởng quá lớn. Nhưng đã bị công kích, cùng với Lý Dật giết người làm tất cả mọi người tâm tình đều có chút trầm trọng. Ngoại trừ Lý Dật tiếp tục trở lại khoang thuyền ngủ, những người khác, một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, biển rộng cũng gió êm sóng lặng, Lý Dật rời giường trở lại bong thuyền, ban đêm dấu vết đánh nhau đã được nước mưa tẩy rửa, hết
thảy trở lại bình thường.
Sang ngày thứ tư, Tạp lý lộ tư chủ động tìm tới cửa, tiểu ải quái nhân
thần thần bí bí gõ cửa phòng của Lý Dật, hắn thoạt nhìn có điểm tâm thần bất định, chú ý nói chuyện tào lao một phen, sau đó mới đi vào chính
đề:
- Lão đại, ngươi và ta đều là Dương thị hậu nhân. Thật sự, Dương thị
hậu nhân ta tiếp xúc cũng không ít, trong đó cũng không thiếu người tu luyện đến đấu tôn cường giả. Nhưng nếu luận năng lực chiến đấu, không
ai có thể cùng ngươi so sánh.
Được tán dương, Lý Dật tâm tình cũng không tệ lắm. Nhưng, cái này cũng
không ảnh hưởng Lý Dật phán đoán về ý tứ của Tạp lý lộ tư:
- Như thế nào? Có phải là đến nói hết bí mật cho ta không?
- Lão đại chẳng những thực lực kinh người, hơn nữa thông minh tuyệt
đỉnh. Không sai, ta quả thật có chút chuyện muốn nói với ngươi.
Tạp lý lộ tư thần sắc có chút quỷ dị nhìn Lý Dật, tựa hồ là đang suy nghĩ nên nói như thế nào.
Lý Dật thật cũng không gấp, lẳng lặng chờ đợi Tạp lý lộ tư nói ra ý tứ của mình.
- Là như vậy lão đại, trong tay của ta có một kiện đồ vật, ta cũng không biết nó là bảo bối, hay là tai họa. nhưng nghe nói nó có thể giúp ta
khôi phục đến bộ dáng cũ, cho nên mới giữ lại đến nay. Ta vốn tính toán
sau khi đến thần chi lĩnh vực, có thể được cường giả trợ giúp. Hiện tại
xem ra, lão đại, với thực lực của ngươi, có thể giúp ta sử dụng nó.
Tạp lý lộ tư, chơi đùa với ta, ngươi còn non một chút. Lý Dật trong nội
tâm cười thầm, tiểu ải quái nhân không biết là bảo bối hay là tai họa gì đó, còn có thể là cái gì, tự nhiên là phần khế ước. Muốn mượn tay của
mình giúp hắn kế thừa khế ước đấu khí, hắc hắc, Tạp lý lộ tư bàn tính
quả thực chính là chuyện Lý Dật cầu cũng không được sao.
Lý Dật vô cùng chân thành hồi đáp:
- Chúng ta đều là Dương thị hậu nhân, Tạp lý lộ tư ngươi còn khách khí
với ta cái gì, nếu ta có khả năng nhất định sẽ hết sức giúp ngươi.
- Cám ơn lão đại trước, ta có một đạo phong ấn, cần đấu tôn cấp bậc
cường giả, hơn nữa phải là Dương thị tộc nhân mới có thể bài trừ. Ta
nghĩ đây là thiên ý, nếu không lão Thiên làm sao cho ta kết bạn với lão
đại như vậy.
- Rốt cuộc là cái quái gì, trước lấy ra cho ta nhìn một cái xem sao.
Lý Dật có chút không thể chờ đợi được, hắn muốn nhìn Đấu Thần khế ước một chút rốt cuộc là một kiện vật đồ vật gì.
Tạp lý lộ tư cắn cắn, rốt cục quyết định, sau đó từ ngón chân cái gỡ
xuống một cái dung giới, với dáng người của Tạp lý lộ tư, tại trên dung
giới đeo vào ngón chân cũng là phù hợp, mà lại an toàn hơn.
Tạp lý lộ tư lấy ra dung giới, cầm trong tay tỉ mỉ chà lau một phen, lúc này cũng không ngờ dung giới ánh ra ngân sắc quang mang. Sau đó Tạp lý
lộ tư duỗi ra một ngón tay đặt ở trong miệng, đem một giọt máu tươi nhỏ
tại phía trên dung giới, trên dung giới lập tức phát ra một tiếng "Ong
ong ông" thanh âm.
- Lão đại, ngươi xem đi, thứ này tuy thoạt nhìn dung mạo xấu xí, nhưng
là ta phải bỏ một cái giá lớn đổi lấy, có thể để cho ta khôi phục tướng
mạo anh tuấn hay không, cũng chỉ mong chờ vào nó.
Một lúc sau, Tạp lý lộ tư mới vỗ dung giới, từ bên trong lấy ra một vật. . . .
Vật này tròn tròn lớn cỡ hai bàn tay, dày mười centimet, có điểm giống
gia tộc huy chương, toàn thân một mảnh ngăm đen, cũng không biết là làm
từ kim loại hay là ngọc, bên ngoài là các loại hoa văn phức tạp quỷ dị
bao trùm lấy. Từ nơi này nhìn hoa văn khắc hết sức tinh xảo, có thể thấy nó không phải vật tầm thường.
Một khối huy chương xuất hiện ở trước mặt, Lý Dật không cảm giác có bất
kỳ năng lượng ba động nào. Lý Dật thật sự nghĩ không ra, nếu như nó là
Đấu Thần khế ước, lớn cỡ hai bàn tay, làm sao có thể phong ấn một nửa
đấu khí của hai vị thượng cổ cường giả đây.
Lý Dật tiếp nhận Đấu Thần khế ước, lật qua lật lại nửa ngày, cũng không có cảm thấy hứng thú ném trả lại cho Tạp lý lộ tư:
- Ngươi có lầm không, đây là gia tộc huy chương sao, chỉ bằng một khối
huy chương có thể làm cho ngươi khôi phục? Ta xem ngươi điên rồi.
- Đây tuyệt đối không phải là huy chương.
Tạp lý lộ tư vội vàng nói.
- Vậy nó tên gì.
Đối với vấn đề Lý Dật nói, Tạp lý lộ tư hiển nhiên cũng đã sớm chuẩn bị xong đáp án:
- Thứ này đây chính là thánh thạch, là thánh vật chữa thương, bất luận
cái thương thế gì thông qua thánh thạch đều khôi phục như lúc ban đầu.
Đấu Thần đại lục các loại phụ trợ tu luyện đấu khí, binh khí cường hóa,
tài liệu chữa thương nhiều vô số kể, Tạp lý lộ tư nói đến thánh thạch
rốt cuộc là cái gì, Lý Dật cũng không biết.
- Nếu là thánh vật chữa thương, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác
phải là Dương thị tộc nhân đấu tôn cường giả mới có thể sử dụng?
Lý Dật vẻ mặt nghi hoặc nói.
- Ách, cái này sao, ta cũng không rõ lắm. Kỳ thật, vật này là truyền
thừa, có thể là Dương thị tổ tiên sợ ngoại nhân dùng, cho nên, có phong
ấn chi lực.
Nhìn Tạp lý lộ tư che lấp, trong nội tâm Lý Dật cười thầm không thôi.
Đùa giỡn cũng diễn đủ rồi, Lý Dật quyết định không trêu chọc nữa, nói:
- A, thì ra là như vậy, vậy thứ này sử dụng như thế nào, chắc hẳn ngươi cũng biết chứ.
- Ừ, cái này đơn giản, ngươi trước bức ra một giọt máu tươi, nhỏ tại thánh thạch.