Đấu Thần

Chương 39: Q.6 - Chương 39: Kể câu chuyện này cho ngươi nghe




Nhìn thấy tường đá đấu khí áp bách đến, không khí xung quanh giống như hóa đá, Lý Dật cực kỳ nhanh bày ra một tấm lá chắn băng trước người. Tường đá đấu khí và tấm lá chắn băng vừa mới chạm nhau, lại đột nhiên tạo nên một tầng rung động quỷ dị, sau đó vặn vẹo một hồi, như một cục kẹo gôm vô cùng dẻo dai và co dãn, trong nháy mắt biến thành một thạch cầu, bao vây Lý Dật bên trong.

Đấu kỹ Chu Tước đẳng cấp cao quả nhiên có chỗ bất phàm. Đấu hoàng họ Sử nhìn thấy Lý Dật đã hoàn toàn bị bao vây bên trong, lập tức đắc ý hô lên:

- Bạo! Bạo! Bạo!

Cường giả ngã xuống dưới chiêu “Cuồng thạch bạo” này không nói thành ngàn, tối thiểu cũng trên trăm, lão giả họ Sử tương đối có lòng tin với sát kỹ của mình.

Đấu khí trước mắt bao trùm lên người, ngăn cản bản thân ngoài tầm mắt của mọi người, Lý Dật cũng biến chiêu cực nhanh. Băng lam đấu dực biến mất, từng đạo Nam Minh Lưu Hỏa đánh về phía đấu khí thạch cầu, thạch cầu hùng hậu trước mặt Thần hỏa chí tôn vô thượng lập tức bị đốt thành tro bụi. Chẳng qua Lý Dật khống chế tốt lực đạo, không đốt cháy xuyên qua thạch cầu, cho nên từ bên ngoài nhìn vào không thấy có gì khác thường.

Đấu khí thạch cầu dưới sự khống chế của Đấu hoàng họ Sử phát ra thanh âm bạo liệt, thanh thế kinh người, năng lượng ẩn chứa bên trong đấu khí thạch cầu bạo phát trong nháy mắt, vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ, bắn ra tổn hại tất cả, lập tức đánh trúng lầu gác bốn phía diễn võ trường của Hồng gia thành tổ ong, trên mặt đất đá xanh của diễn võ trường cũng xuất hiện vô số lỗ thủng.

So với mặt đất, lầu gác vô tội chịu tổn hại, mục tiêu chủ công chính của đấu khí thạch cầu là Lý Dật lại lộ vẻ vô cùng an nhàn dưới tầng băng tinh phòng ngự. Phần lớn năng lượng ẩn chứa trong thạch cầu đều bị Lý Dật dùng Nam Minh Lưu Hỏa đốt hủy, chỉ còn lại xác ngoài chưa bị hư, bị đấu khí phòng ngự của Lý Dật nhẹ nhàng ngăn cản.

- Sử lão tiên sinh, ngươi đánh ta còn phá hủy phòng ốc của Hồng thiếu gia!

Lý Dật nói mỉa mai.

Trên mặt Đấu hoàng họ Sử vừa kinh ngạc lại tăng thêm xấu hổ và giận dữ, biểu lộ có thể nói cực kỳ đặc sắc, hắn không tin dựa vào một tầng băng tinh phòng ngự mỏng manh kia, có thể ngăn cản được đấu kỹ đẳng cấp cao Chu Tước của mình. Nhưng sự thật đối phương lại bình yên vô sự, ngược lại kiến trúc quảng trường của Hồng gia bị phá hủy không ít.

- Bớt mồm mép đi, ngươi chẳng qua may mắn tiếp được một chiêu, cũng không cần đắc ý như thế. Tiếp tục đánh đi, hôm nay không phân thắng bại tuyệt không dừng tay!

Giữa một công một thủ, mặc dù chưa phân thắng bại, thực lực sai biệt dù sao cũng triển lộ không ít, nếu như Lý Dật lúc này nịnh nọt mấy câu cho một lối thoát, đấu Hoàng họ Sử cũng liền thừa cơ dừng tay. Dù sao không phải chiến đấu sinh tử, mà là thăm dò thực lực của Lý Dật mà thôi. Lý Dật vẫn cứ khăng khăng không muốn bỏ qua, đấu hoàng họ Sử cũng lâm vào thế bí, đành phải cắn răng chuẩn bị tiếp tục thi đấu.

- Được, đã muốn phân thắng bại, bản thiếu gia cũng không khách khí. Chẳng qua đấu kỹ của bản thiếu gia uy lực cực lớn, nếu thi triển ở chỗ này, lầu gác của Hồng gia sợ rằng cũng bị hủy diệt năm sáu phần. Được, chúng ta tìm một chỗ nào đó luận bàn tốt hơn!

Lý Dật nói xong, băng lam đấu cánh mở rộng hơn mấy chục thước. Cây có vỏ người có sĩ diện, huống chi đường đường là một cường giả đấu hoàng, đấu hoàng họ Sử không cách nào thoái thác, đành phải giương cánh đuổi theo.

Trong nội viện Hồng gia, Hồng Vũ nhìn hai đại đấu hoàng một trước một sau rời khỏi, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại không can thiệp. Có lẽ đối với Hồng gia, hai vị đấu hoàng còn chưa đến mức thật sự liều mạng một mất một còn, sau khi phân thắng bại hiển nhiên sẽ quay về. Phía sau hắn, gia chủ Hồng gia Hồng Cương vẻ mặt âm trầm thu hồi ánh mắt từ giữa không trung chậm rãi hỏi:

- Vũ nhi, ngươi thấy vị Hồng Dịch này như thế nào?

- Thực lực không tầm thường, chỉ sợ vẫn còn trên Sử lão tiên sinh, tâm cơ càng thâm trầm. Nếu như có thể thu về Hồng gia chúng ta sử dụng, ngược lại là nhân tài khó có được, nếu là địch nhân, vậy thì không thể không diệt trừ.

Hồng Cương khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

- Theo cha thấy, vị Hồng Dịch này, ít nhất là đấu hoàng ngoài ngũ tinh, đấu hoàng trẻ tuổi như vậy làm cha nhớ tới một người!

- Phụ thân đại nhân muốn nói đến Lý Dật?

Trên mặt Hồng Vũ xẹt qua một tia vẻ lo lắng, hổ thẹn nói:

- Vũ nhi bất tài, không nghĩ tới Thiên Phong đế quốc lại có nhiều cường giả đấu hoàng trẻ tuổi như vậy.

- Tu luyện ngoại trừ cố gắng còn cần cơ duyên, Vũ nhi, ngươi đã rất cố gắng. Vị Hồng Dịch này vẫn phải điều tra một chút bối cảnh lai lịch, nếu quả thật có thể sử dụng, ngược lại có một thanh lợi khí đối phó Lý Dật!

- Phụ thân đại nhân nói rất….

Hồng Vũ còn chưa nói xong, lại nghe một thanh âm thanh thúy vang lên, một thiếu nữ xông vào:

- Nhà Hồng thúc thúc thật náo nhiệt, từ xa đã nghe thấy thanh âm như sét đánh.

- Khinh Vũ, sao muội lại tới đây?

Nhìn thấy Diệp Khinh Vũ, trên mặt Hồng Vũ lập tức lộ vẻ hưng phấn. Diệp Khinh Vũ và Hồng Vũ mặc dù còn chưa có hôn ước gì, nhưng ở đế đô không ai không biết quan hệ thân mật của hai người, bởi vì quan hệ này, Diệp Khinh Vũ ra vào Hồng gia giống như nhà mình.

Diệp Khinh Vũ bề ngoài luôn cao ngạo không thể tiếp cận, trước mặt người của Hồng gia mới cho thấy tính tình vui tươi, hoạt bát của một thiếu nữ:

- Thế nào, ta không thể tới sao? Hồng Vũ ca ca, nghe nói nhà các ngươi có mời đến một thanh niên tuấn tú tài giỏi, không cho ta gặp một lát sao?

Hồng Cương nãy giờ vẫn âm trầm, nhìn thấy Diệp Khinh Vũ, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn không ít, lập tức mỉm cười nói:

- Khinh Vũ, thúc thúc còn có việc, để Vũ nhi nói chuyện với cháu, thúc thúc phải đi!

- Hồng thúc thúc hẹn gặp lại.

Nhìn thấy Hồng Cương đi xa, không có trưởng bối bên cạnh, Diệp Khinh Vũ càng thêm buông lỏng, giọng hơi mỉa mai nói:

- Hồng Vũ ca ca, nghe nói huynh cũng báo danh tham gia giải thi đấu kén chọn phò mã, Khinh Vũ cầu chúc cho huynh thắng ngay từ trận đầu, mã đáo thành công!

Hồng Vũ bỗng nhiên lộ vẻ xấu hổ, ngược lại nghiêm mặt nói:

- Việc này quan hệ đến sinh tử tồn vong của tứ đại gia tộc ta, hi vọng Khinh Vũ muội muội thông cảm. Hơn nữa cường giả trong cuộc so tài này nhiều vô kể, có thể giành được giải nhất hay không vẫn chưa biết được!

Diệp Khinh Vũ hừ nhẹ một tiếng nói:

- Nghe nói đại công chúa Cung Vô Song của Thiên Phong chính là một cường giả đấu hoàng, Hồng Vũ ca ca nếu thật sự dành được chức phò mã này, hắc hắc, sau này….

- Khinh Vũ muội muội, chúng ta không nói chuyện phò mã được không.

Nhìn thấy Hồng Vũ cau mày, Diệp Khinh Vũ cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, xoay người sang chỗ khác, có chút không vui. Lúc này bên trên diễn võ trường bỗng nhiên một hồi oanh động, mọi người vốn đã ẩn nấp ở nơi an toàn thấy Lý Dật và đấu hoàng họ Sử rời đi, lại hội tụ đến trên quảng trường, lúc này trong đám người không ngừng có người la hét:

- Trở về rồi, trở về rồi!

- Ồ, tại sao chỉ có một người thôi?

- Không biết một người nữa đâu? Chẳng lẽ đã chết rồi sao?

Trong tiếng ồn ào, một đôi đấu cánh màu băng lam càng ngày càng xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt mọi người. Hồng Vũ cũng kinh ngạc một hồi, mơ hồ có dự cảm không tốt.

Lúc này, Lý Dật liền đáp xuống trước mặt mọi người trong quảng trường, vứt xuống dưới đất một thứ. Thứ này khiến tất cả đều trầm xuống, ánh mắt nhìn Lý Dật cũng thay đổi, trở nên vừa hoảng sợ lại vừa khâm phục.

Thứ này chính là đầu của Sử lão tiên sinh.

- Hồng Dịch huynh đệ, ngươi, ngươi giết hắn rồi?

Hồng Vũ cũng có chút cứng lưỡi, tuy nhiên, một vị đấu hoàng cường giả rơi vào kết cục đầu rời khỏi xác, cho dù là nhân vật như Hồng Vũ cũng âm thầm kinh hãi.

- Hồng thiếu chủ, cũng không phải Hồng Dịch cố tình, chẳng qua là vị Sử lão tiên sinh này bức bách, Hồng Dịch bất đắc dĩ đành phải sử dụng đấu kỹ bảo vệ tính mạng, chiến đấu sinh tử cũng bất chấp nặng nhẹ. Nếu Hồng thiếu chủ muốn trách tội, Hồng Dịch xin lĩnh tội.

Lời nói của Lý Dật tuy khách khí, chẳng qua trong thế giới lấy cường giả làm trọng, cường giả đạt được tất cả. Một người chết cho dù đã từng là đấu hoàng cũng không có giá trị, nên chọn lựa như thế nào Hồng thiếu chủ biết rõ hơn ai hết.

- Nếu như Sử lão tiên sinh không biết lượng sức, cũng đáng chết trong tay các hạ, chuyện này bỏ qua không đề cập tới nữa. Hồng Dịch các hạ, Hồng Vũ đã chuẩn bị một bàn rượu nhạt, chúng ta cùng uống một chén, Hồng Vũ còn có chuyện quan trọng muốn trò chuyện với các hạ. Khinh Vũ, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là thanh niên tài tuấn ngươi vừa mới nói Hồng Dịch. Hồng Dịch các hạ, vị này là Diệp Khinh Vũ tiểu thư của Diệp gia trong tứ đại gia tộc đế đô. Nào, chúng ta cùng đi uống.

Cái đầu của một cường giả đấu hoàng cũng đủ khiến vị Diệp đại tiểu thư chấn động. Trước mặt loại rung động này, Diệp đại tiểu thư cho dù muốn kiêu ngạo cũng không nổi, ánh mắt nhìn Lý Dật và thần sắc trên mặt vô cùng phức tạp.

Rượu nhạt của Hồng gia đương nhiên không đơn giản, mặc dù thức ăn không nhiều lắm, nhưng thứ nào cũng là tinh phẩm, người bình thường chỉ sợ cả đời cũng nhấm nháp không nổi. Bàn là cả khối ngọc thạch chạm khắc mà thành, bố trí trong một tiểu đình thấp thoáng trong bụi hoa, bốn phía khoáng đạt. Ba người ngồi theo phía chân vạc, Hồng Vũ bưng chén rượu lên cung kính nói:

- Hồng Dịch các hạ còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, thành tựu tương lai rộng lớn vô biên, Hồng Vũ kính các hạ một chén.

Lý Dật uống một hơi cạn sạch, trên mặt lại không có một chút vui mừng, thở dài nói:

- Hồng thiếu chủ chê cười, không dối gạt Hồng thiếu chủ, Hồng Dịch xuất thân thấp hèn, cha mẹ đã mất khi còn nhỏ, là ăn cơm bách gia, mặc y phục bách gia mà lớn lên. May mà năm sáu tuổi, ngẫu nhiên gặp được một vị cao nhân cường giả không xuất thế, cho nên mới có cơ hội tu tập đấu kỹ đấu khí. Nếu không, có thể trưởng thành hay không còn là một vấn đề! Nếu muốn tìm hiểu bối cảnh thân phận của ta, vậy thì kể câu chuyện này cho ngươi nghe.

- Ai, không ngờ Hồng Dịch huynh đệ còn có tuổi thơ vất vả như vậy. Chẳng qua không biết cao tính đại danh của vị sư tôn dạy Hồng Dịch huynh đệ tu tập đấu kỹ đấu khí kia?

- Sư tôn ta tính nết cổ quái, mặc dù có quan hệ thầy trò với ta thật, nhưng lại không cho phép ta gọi hắn là sư phụ, ngược lại thích ta gọi hắn là lão quỷ. Về phần tên thật của lão quỷ, nói ra Hồng thiếu gia chỉ sợ không tin, ngay cả ta cũng không biết.

- Hồng Vũ cũng từng gặp những tiền bối cao nhân tính tình cổ quái, chỉ sợ lệnh sư tôn không chịu lộ thân phận, cũng có lời khó nói thì khó biết được.

- Hồng thiếu chủ nói đúng, nếu lão quỷ không chịu nói, chắc hẳn có nguyên nhân của hắn. Chỉ có điều ở chung nhiều năm như vậy, từ trong ngôn ngữ của hắn, ta ngược lại mơ hồ biết được một chút. Lão quỷ này không phải là người của Thiên Phong đế quốc ta, hình như đến từ một quốc gia gần biển phía đông của Đấu Thần Đại lục. Bởi vì đắc tội với thế lực lớn nào đó mới trốn tới Thiên Phong đế quốc ta tị nạn. Đáng tiếc những điều này vĩnh viễn chỉ là suy đoán, rốt cuộc không tìm được đáp án chính thức.

Nói đến đây, trên mặt Lý Dật hiện ra một vẻ thương cảm.

- Lẽ nào lệnh sư tôn lại quay về quốc gia gần biển phía đông sao?

Hồng Vũ cảm thấy thất vọng, nếu có thể lôi kéo được vị sư tôn thần bí này, vị trí của tứ đại gia tộc chỉ sợ phải sắp xếp lại một lần nữa.

- Ai, nếu quay về bổn quốc thì tốt rồi. Ba tháng trước, ta cùng với lão quỷ tiến về sơn mạch Nạp Gia tìm kiếm tư liệu, không ngờ lại gặp một con lục giai ma thú. Lão quỷ mặc dù liều chết đập chết súc sinh kia, thực sự hao hết đấu khí, không ngờ bỏ mạng.

Nói đến đây, Lý Dật không khỏi có chút nghẹn ngào, cảm xúc này không phải ra vẻ, mà là nghĩ đến Hồng Thiên Thánh giả. Kết giao với lão quỷ Hồng Thiên Thánh giả này được rất nhiều lợi ích, nếu không có Hồng Thiên Thánh giả vào thời khắc cuối cùng liều chết cùng Thiên Thiên bảo vệ lối ra, cái mạng nhỏ của Lý Dật chỉ sợ sớm đã rơi xuống Bách Hoa giới rồi.

Cho nên tình cảm bi thương của Lý Dật là có căn nguyên, thiếu nữ nhạy cảm như Diệp Khinh Vũ cũng không nhìn ra sơ hở, ngược lại còn rơi mấy giọt nước mắt.

Hồng Vũ tỏ vẻ kinh ngạc không dám tin:

- Giết một con lục giai ma thú? Chẳng lẽ, chẳng lẽ lệnh sư tôn là Đấu Tôn cường giả!

- Lão quỷ từ lúc thu nhận ta đã là Đấu Tôn cường giả, chẳng qua nhiều năm như vậy cũng không tấn chức thêm cấp nào, có lẽ vì đem tinh lực tâm huyết hao phí trên người ta. Lúc này hồi tưởng lại,Hồng Dịch ta đúng là thiếu nợ lão quỷ đó, cũng không biết đến kiếp nào mới có thể trả hết được.

Ba người lại đối ẩm một chén, cực kỳ cảm khái. Lý Dật mới tiếp tục nói:

- Trước khi lão quỷ tạ thế có nói với tại hạ, bản lĩnh của ta ở Thiên Phong đế quốc mặc dù không thể nói là thượng đẳng, nhưng cũng có thể xem là nhất lưu. Võ nghệ học được có thể so với nhà đế vương, bởi vậy kêu ta đến đế đô tìm một cơ hội thi triển, cũng không uổng công hắn một phen vất vả dạy dỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.