- Vũ Tình tiểu thư.
Lý Dật chuyển hướng ánh mắt nhìn về phía Vũ Tình:
- Như vậy, để ta, mẹ nó, để cho ta một cái đấu tôn cường giả tác hợp cho các ngươi, mặt mũi của các ngươi cũng khá lớn.
Ánh Vũ Tình cầm trong tay đóa hoa, chậm rãi đi đến trước người Tác Mã
Lý, cầm đóa hoa nghịch nghịch, sau đó gương mặt biểu lộ cổ quái nói:
- Yêu thích ta sao? Ngươi có can đảm kia sao?
- Lão đại, tha cho ta đi, Vũ Tình tiểu thư chính là một đầu cao giai ma
thú, chỉ có lão đại tài giỏi mới có thể phục tùng, ta Tác Mã Lý cũng
không có cái năng lực kia đâu.
- Sao, ngươi sợ Vũ Tình tiểu thư ăn ngươi phải không.
Lý Dật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng:
- Ta cảm thấy ngươi có thể thử một chút, Vũ Tình tiểu thư không phải đã
nói, chỉ cần ngươi dám ở trên giường của nàng, nàng cùng ở với ngươi
sao?
- Lão đại, ta cũng không muốn trở thành những thuyền viên kia, như một lũ đần độn.
Những người kia trúng "Hoa mê loạn" công pháp của Vũ Tình trong mắt
ngoại trừ Vũ Tình, cũng không có bất kỳ những vật khác, cả ngày đần độn, Vũ Tình bảo làm gì thì làm như thế, đúng như Tác Mã Lý nói, là một đám
đần độn.
- Ta biết ngươi không dám.
Ánh Vũ Tình khinh miệt cầm đóa hoa nhét vào trong mồm Tác Mã Lý, không
để ý tới hai người, xoay người rời đi, sau đó nàng trở về gian phòng của mình.
- Ai, Tác Mã Lý, ngươi đúng là không tốt, đừng nói Vũ Tình tiểu thư, ta cũng có điểm xem thường ngươi.
Lý Dật tiếp tục khích tướng.
- Lão đại, con gái tu luyện tà môn công pháp thật là lợi hại, ta cũng không muốn một đêm chi hoan mà hối hận cả đời.
Nhìn đèn trong phòng Vũ Tình sáng lên, Tác Mã Lý nuốt một ngụm nước bọt.
- Nếu như Vũ Tình tiểu thư không sử dụng công pháp đó với ngươi, vậy chẳng những một đêm chi hoan, mà là cả đời khoái hoạt.
Tâm tư của nữ nhân, nam nhân chúng ta đâu thấu hiểu được, cái này nguy hiểm cũng quá lớn, ta cũng không cần phải bốc đồng.
Lý Dật tâm tư linh hoạt, xem ra Tác Mã Lý thật không có can đảm kia.
Nếu như hắn trước khi rời đi không đem phiền toái này giải quyết hết,
chỉ sợ đến Thiên phong đế quốc, đối mặt với đám người Cung Vô Song, khi
đó, với Vũ Tình thông tuệ, sẽ làm cho nội bộ mâu thuẫn. Cho nên, Lý Dật
quyết định ra chiêu.
- Ai, Somalia, xem ra tình huynh đệ của chúng ta, ta phải giúp ngươi mới được.
- Đừng, đừng, cái khác ngươi có thể giúp ta, loại chuyện này thì thuận theo tự nhiên là tốt hơn.
- Ta còn chưa nói giúp ngươi như thế nào, ngươi lại cự tuyệt ta sao?
trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi có yêu mến Vũ Tình tiểu thư hay không?
Tác Mã Lý vui vẻ, nói:
- Đương nhiên, Vũ Tình tiểu thư xinh đẹp như vậy, ta nói không thích mới là lừa gạt quỷ.
- Vậy ngươi không ngại Vũ Tình tiểu thư có rất nhiều nam nhân sao?
- Ai nói Vũ Tình từng có rất nhiều nam nhân? Vũ Tình làm như vậy, chỉ là một loại nàng công kích đặc thù, tựa như Bạch Hổ đấu kỹ của lão đại
vậy.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Đối với tính cách Tác Mã Lý rộng rãi, Lý Dật ngược lại có chút hổ thẹn, hắn có thể không đếm xỉa đặc thù công kích của Vũ Tình:
- Chỗ này của ta còn có một quả hỏa la quả cuối cùng, Tác Mã Lý, ngươi chưa nghe nói qua hỏa la quả là cái gì sao?
- Đương nhiên ta biết, nó là thánh vật đối kháng tinh thần công kích. Lão đại, ngươi từ nơi nào lấy được thứ này vậy.
- Cái này ngươi cũng đừng quản, huynh đệ chúng ta, quả hỏa la tặng cho
ngươi. Kỳ thật 'Hoa mê loạn' chỉ là một loại tinh thần hệ công kích, có
hỏa la quả, dù cho Vũ Tình sử dụng tà môn công pháp, ngươi cũng có thể
miễn dịch.
Lý Dật chỉ lo khoe khoang tán gẫu, mục đích làm cho Somalia bạo dạn. Về phần hỏa la quả có đối phó được "Hoa mê loạn" hay không, cái này Lý Dật cũng không biết.
Hỏa la quả này thật sự có cái hiệu dụng này hay sao?
Tác Mã Lý nhìn đấu khí của Lý Dật bao lấy hỏa la quả, lúc này hắn cũng có chút nghi hoặc.
- Không tin lão đại sao, ta cho ngươi quả hỏa la quả, phải biết rằng,
thứ này nếu ở phòng đấu giá mà nói, giá trị mấy trăm vạn kim tệ đó.
Điểm này Lý Dật nói ra cũng không uổng, một hỏa la quả, tác dụng miễn
dịch đối với tinh thần hệ công kích, hắn cũng chưa xác định được? Nhưng
hỏa la quả cực kỳ khó có được, cũng không phải là quả dại ở trong đất
hoang, giá trị xa xỉ còn phải nói.
Lão đại ở trong suy nghĩ của Tác Mã Lý là vô cùng chân thật và đáng tin, Lý Dật đã nói hỏa la quả có thể đối kháng được với tà môn công pháp của Ánh Vũ Tình thì không có gì nghi ngờ cả, dựa theo phương pháp Lý Dật
phân phó, Tác Mã Lý ăn vào hỏa la quả thì trong thế giới linh hồn của
hắn phát sinh tác dụng. Lúc này Tác Mã Lý mới ưỡn ngực, khí phách hiên
ngang nhìn Lý Dật nói:
- Lão đại, ta liền đi đây, Nếu có thể thành công, ta nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ lão đại.
- Cảm tạ thì không cần, dù sao chúng ta cũng là hảo huynh đệ.
Lý Dật khóe miệng lơ đãng cười, hỏa la quả đối với "Hoa mê loạn" có tác dụng miễn dịch hay không Lý Dật thật sự không có nắm chắc, bất quá Lý
Dật đối với Ánh Vũ Tình biết rõ, cô nàng này cũng không đến mức ra tay
với Tác Mã Lý, cho nên phần thắng có thêm vài phần. Lúc này Lý Dật đi
nhòm trộm là có vẻ không đạo đức, cho nên sau khi thấy Tác Mã Lý đi đến
phòng của Vũ Tình, Lý Dật cũng đi về phòng của mình, thật ra cũng không
có cái gì, hắn rất nhanh liền đi ngủ. Dù sao kết quả ngày hôm sau là sẽ
rõ.
Kết quả ngày hôm sau làm Lý Dật thoả mãn, Vũ Tình cùng Tác Mã Lý tựa hồ
cũng không có chuyện gì phát sinh, nhưng Lý Dật biết rõ, đã thành công.
Về phần hỏa la quả phát huy tác dụng, hay là Vũ Tình có ra tay hay
không, cái này, Lý Dật không muốn biết cũng không muốn đi phán đoán.
Dùng qua bữa sáng xong, Lý Dật nghe Ba Đồ nói về địa điểm truyền tống
trận pháp.
- Thì ra An phó tướng cần chính là truyền tống trận. Tiểu hình truyền
tống trận tới Thần long cảng thì có, bất quá chỉ có thể truyền tống một
ít văn kiện, và vật phẩm nhỏ mà thôi. Nếu như muốn truyền tống người cự
ly xa, cũng chỉ có thể đến Trung Châu thành hơn hai trăm dặm mà thôi.
- Ba Đồ, ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện được không?
- Đương nhiên, An phó tướng, chức trách của ta chính là phục vụ ngài.
- Ta hy vọng ngài có thể phái vài huynh đệ, đưa các bằng hữu của ta đến Trung Châu thành.
- An phó tướng, Lạc Kỳ tướng quân đã bổ nhiệm cho bằng hữu của ngài quân chức phù hợp, làm như vậy, rất không thích hợp.
- Về phần Lạc Kỳ tướng quân ta tự nhiên nói rõ, ngươi chỉ cần trả lời ta có nguyện ý giúp ta hay không mà thôi.
- Đương nhiên.
Lý Dật lao thẳng đến chỗ của Thiên ma Thánh nữ, Tác Mã Lý, Ánh Vũ Tình. Ba Đồ chuẩn bị vài cỗ xe cấp bậc không thấp, trước khi lên xe ngựa, Tác Mã Lý nhìn Lý Dật vẫy tay chào.
Xem ra tiểu tử này tối hôm qua cũng không tệ, Lý Dật cũng không cách nào khắc chế một tia ghen ghét, bất kể thế nào mà nói, Ánh Vũ Tình đúng là
tuyệt sắc mỹ nữ. Lúc sau xe ngựa cũng biến mất tại trong tầm mắt, Lý Dật tâm cũng để xuống, lúc này hắn đã không còn cái gì để lo lắng ràng buộc nữa, hắn càng có thể buông tay buông chân làm chuyện của mình. Đương
nhiên, hiện tại chuyện đầu tiên hắn cần làm chính là muốn tìm lý do hợp
lý, hướng Lạc Kỳ tướng quân giải thích chuyện đám người Thiên ma thánh
nữ rời đi. Lạc Kỳ tướng quân say rượu chưa tỉnh, phòng tiếp khách cũng
không có thiếu người đang chờ đợi vị thổ hoàng đế này rời giường, để hắn sử lý văn kiện, hoặc trao đổi một số chuyện tình ích lợi. Lý Dật nhìn
điệu bộ này, cho dù Lạc Kỳ tỉnh lại, chỉ sợ cũng không có nhàn rỗi tiếp
đãi chính mình, vì vậy liền quay đầu đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Lý Dật hiện tại bước đi, hắn tính toán trở lại chỗ ở của mình. Bỗng nhiên, có vài tiếng khẽ kêu từ
bên kia truyền đến, Lý Dật quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu nữ ở cách
đó không xa quơ trường kiếm trong tay, sau đó đâm ngang bổ dọc, trong
miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu khe khẽ. Từ trên thanh trường
kiếm sôi trào đấu khí, đấu khí tu vi thiếu nữ này cũng không thấp, nàng
có thực lực Đấu Vương đỉnh cao. Thiếu nữ này cũng chỉ mười lăm mười sáu
tuổi, so với Lý Dật còn nhỏ hơn chút ít, trên trán đều có một phần anh
khí, sắc đẹp so với Cung vô Song, Lý Na thì tương đương nhau. Lý Dật tuy cũng không phải là phường hiếu sắc, thấy mỹ nữ thì sắc quỷ nhào tới,
nhưng dừng bước để thưởng thức là chuyện đương nhiên. Cô gái kia xem ra
tu luyện thời gian cũng không ít, võ phục bạch sắc sớm mồ hôi ẩm ướt,
dán tại trên thân thể, càng rõ ràng đem tư thái phát dục nổi bật ẩn ẩn
lên hình dáng mê người. Hiện tại dưới mắt Lý Dật không có che dấu được
gì.
- Lớn mật, người nào dám rình coi bản tiểu thư luyện công.
Cô gái kia bỗng nhiên chú ý tới cặp mắt nhìn mình, thì ra là một người
đang mặc quân phục hải quân, không khỏi tức giận lên. Kỳ thật Lý Dật đi
con trên đường này cùng chỗ tu luyện của thiếu nữ cách nhau khá xa, con
đường này chính là thuận tiện để cho các quan quân đi lại, nếu nói là Lý Dật rình coi, thật sự cũng có chút gượng ép. Thiếu nữ này, nhiều ít vẫn còn có chút càn quấy, nếu mỹ nữ muốn bão táp nổi lên, Lý Dật cũng không tiếp tục "Rình coi" nữa, sau đó hắn xoay người ly khai.
- Ngươi có thái độ gì, một câu cũng không nói, đã nghĩ chạy rồi sao?
Không ngờ, cô gái kia không có buông tha, chạy đến ngăn tại trước mặt Lý Dật.
- Thế thì ngươi muốn thế nào?
Hai hàng lông mày Lý Dật nhéo lại một cái, có chút không vui nói. Nếu
không xem nàng là tiểu mỹ nữ, một thân ăn mặc cũng hiển lộ thân phận
không thấp, Lý Dật cũng mặc kệ nàng. Thiếu nữ tròng mắt quay tít một
vòng, tựa hồ nghĩ tới điều gì, mang theo vài phần giảo hoạt nói:
- Không muốn thế nào, ngươi cũng là phó tướng, chắc hẳn cũng có vài phần bổn sự, không bằng biểu hiện ra mấy chiêu đấu kỹ lợi hại cho ta xem, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thế nào?
- Mấy chiêu đấu kỹ lợi hại sao?
Lý Dật thầm nghĩ, sử dụng mấy chiêu Bạch Hổ đấu kỹ mà nói, ở đây để chỉ
sợ cũng không giữ được, nhưng xem thiếu nữ này nói chuyện khí phái, dĩ
nhiên đã ít nhiều đoán được lai lịch thiếu nữ này, nhưng cố ý làm ra
không biết, nói:
- Ngươi là ai, ta dựa vào cái gì biểu hiện ra đấu kỹ cho ngươi xem.
- Ngươi lại không biết bản tiểu thư là ai sao, xem ra ngươi chính là đại anh hùng hải tặc kia sao, tất cả mọi người đem ngươi thổi bay lên trời, theo ta thấy, ngoại trừ lớn lên còn có mấy phần, ngược lại cũng không
có cái gì quý hiếm sao.
Đối với mình bên ngoài, Lý Dật từ trước đến nay không quá coi trọng,
nhất là kiếp trước thân phận sát thủ, Lý Dật ước gì chính mình càng
không có đặc điểm càng không làm cho người ta lưu lại ấn tượng là tốt
nhất. Nam nhân mà, quan trọng nhất là nội hàm cùng thực lực, lại không
muốn làm minh tinh màn bạc, muốn nổi trội như vậy làm gì vậy.
- Tiểu thư khoa trương, không có việc gì thì tại hạ cáo từ trước.
- Chờ một chút.
Thiếu nữ lập tức sắc mặt trầm xuống, lúc này nàng cực kỳ mất hứng. Xưa
nay những quân quan kia thấy chính mình, tên nào không phải tươi cười
nịnh bợ chính mình, người này làm sao chán ghét như vậy, nhìn thấy mình
như thấy quỷ vậy, vội vã muốn chạy như vậy?
- Đại anh hùng, ngươi còn không có biểu hiện ra đấu kỹ cho bản tiểu thư xem sao.
- Đấu kỹ miễn đi, vạn nhất hủy hoại cái gì ta bồi thường cũng không nổi, cho dù không có hủy hoại cái gì, đụng phải hoa hoa thảo thảo cái gì đó
cũng không nên…
Thiếu nữ cắt đứt lời nói của Lý Dật:
- Nếu như ta mệnh lệnh cho ngươi thì sao.
-Ra lệnh cho ta? Dựa vào cái gì?
- Bằng vào Lạc Kỳ tướng quân là cha ta.
Thân phận của thiếu nữ này Lý Dật đã sớm dự liệu, nếu không có loại thân phận này, thiếu nữ làm sao có thể đem quân quan để luyện kiếm, làm sao
lại có thể cao như thế ngạo. Xem ra vị đại tiểu thư này xác định muốn
quấn lấy chính mình, Lý Dật nghĩ nghĩ, thành khẩn nói:
- Ngươi nói thực lực của ta có chỗ hoài nghi, cảm thấy ta không xứng làm phó tướng của phụ thân ngươi sao. Đã như vậy, ta có thể chứng minh thực lực của mình cho ngươi xem, bất quá không cần biểu hiện ra cái gì đấu
kỹ, dù sao đấu kỹ uy lực quá lớn, làm ra động tĩnh sẽ quấy nhiễu tướng
quân thì không tốt.
Thiếu nữ nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng có vài phần đạo lý, vì vậy thỏa hiệp nói:
- Vậy ngươi chứng minh cho ta xem.
- Ta đây biểu diễn thoáng chút, bất quá biểu diễn cần phải có người phối hợp.
Lý Dật nói, sau đó vén lên ống tay phải của mình, lộ ra cánh tay rắn chắc.
- Ngươi muốn làm gì? Xuống sông mò cá sao?
Thiếu nữ giễu giễu nói.
- Đương nhiên không phải, dùng kiếm của ngươi chém ta, dùng tới đấu khí, toàn lực chém ta.
Lý Dật đầu gối hơi cong, duỗi ra cánh tay phải, cũng không có sử dụng
nửa phần đấu khí phòng hộ, cũng không có nói giỡn. Cô gái kia ngược lại
sợ hãi kêu lên một cái. Nếu Lý Dật vận dụng đấu khí phòng hộ để cho nàng chém, thiếu nữ tuyệt đối sẽ không có chút do dự chém xuống. Nhưng, hắn
hiện tại không vận dụng bất luận đấu khí phòng ngự gì, đừng nói nàng có
thực lực Đấu Vương đỉnh phong, coi như là người không có tu luyện qua
bất luận đấu khí gì đi nữa, chỉ dựa vào thanh thất phẩm trường kiếm
trong tay nàng, cũng đủ đem cánh tay Lý Dật chém rơi xuống.
- Ngươi, ngươi điên ư.
- Ngươi không phải muốn thử thực lực của ta sao?
- Như thế nào, sợ rồi sao? Không sao, ta cho ngươi chém, ngươi chém là được, ta cam đoan không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
Lý Dật chẳng những không có sử dụng đấu khí phòng hộ, cũng không sử
dụng kình lực, chỉ là vươn tay cánh tay bình thường ra. Thái độ kiêu
ngạo như vậy, rốt cục làm cho thiếu nữ tức giận, đồng thời cũng có chút
tò mò, chẳng lẽ cánh tay người này thật chém không đứt sao? Nàng cắn
răng một cái, lui về phía sau một bước, trường kiếm đột nhiên giơ lên,
chiếu xuống cánh tay Lý Dật muốn chém xuống. Chỉ là, trường kiếm giơ lên giữa không trung, thiếu nữ nhất thời lại có chút sợ hãi, một kiếm này
không có chém xuống. Dù sao cũng là một thiếu nữ mười mấy tuổi, cho tới
bây giờ cũng không có trải qua huyết tinh, nghĩ đến một kiếm xuống, làm
cho chân tay bị cụt, máu tươi bay tung tóe, thiếu nữ lại có chút sợ hãi.
- Yên tâm đi, không có chuyện gì, ta cam đoan. Nếu như ngươi không nghĩ
chặt đi, quên đi, không phải ta không muốn chứng minh, mà là chính ngươi không muốn.
Lý Dật nói, làm bộ muốn thu cánh tay lại.
- A.
Thiếu nữ phát ra một tiếng kêu, sau đó con mắt khép lại, đấu khí sôi
trào trường kiếm hung hăng chém xuống. “Phốc” một tiếng rất nặng vang
lên, sau đó thiếu nữ cảm giác trường kiếm rất nhanh bị bắn ra, mà trên
thân trường kiếm ẩn chứa lực lượng Đấu Vương đỉnh phong bị bắn ra, cũng
biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa. Làm sao có thể như
vậy, đấu khí Đấu Vương đỉnh phong cùng với binh khí thất phẩm, rõ ràng
chém xuống cánh tay Lý Dật tạo ra một vết thương cũng không có. Lúc này
thiếu nữ khiếp sợ tột đỉnh, xem ra Lý Dật biểu lộ cùng quỷ cũng không có khác gì nhau.
- Nếu như không có chuyện gì, ta đi trước nha, trẻ nhỏ.
Chấn trụ thiếu nữ, Lý Dật cười nhạt một tiếng, buông tay áo, nhấc chân bước đi.
- Đừng gọi ta là trẻ nhỏ.
Thiếu nữ rốt cục định thần lại, ngữ khí lập tức thay đổi:
- Gọi ta là Lạc Thủy, ngươi chờ đấy, ta sẽ còn tới tìm ngươi.