Hai vị Đấu Vương kết thúc
thi đấu lui vào trong, một lát sau lại có hai vị cường giả khác lên đài. Trong đó có một vị thiếu niên gầy gò làm Lý Dật chú ý. Trên áo bào màu
xám mất trật tự của thiếu niên này có dính một ít vết máu đỏ, trên khuôn mặt thanh tú chỗ xanh chỗ tím, trên mái tóc có chỗ có màu lam nhạt tựa
như đã bị Hỏa hệ Đấu khí làm cho cháy, lộ ra vài mảng da đầu màu đen.
Thấy Lý Dật chú ý đến thiếu niên này, với thói quen nói theo sắc mặt người ta, Khảm Kì giới thiệu với Lý Dật:
- Gã này là Lôi Bách, là tên điên. Hắn đã tuyên bố trong vòng một năm sẽ tích đủ điểm và huy chương bạc để tốt nghiệp, cho nên mỗi ngày đều liều mạng ở đấu trường để kiếm điểm.
- Thực sự rất điên cuồng, Khảm Kì, ngươi có biết tại sao Lôi Bách lại phải liều mạng vậy không?
- Tên nghèo nàn này, vì muốn vào Học viện La Lan học, nghe nói gia đình
phải đi vay rất nhiều tiền, hắn muốn sớm tốt nghiệp, để sớm ra kiếm một
cái nghề tốt để kiếm tiền trả nợ.
Bất luận là thế giới nào, đều có những người sống vì kim tệ, kiểu bi ai
này Lý Dật không hề có ý thức qua, nhưng không phải không hiểu. Nhìn
thấy khuôn mặt Lôi Bách kiên nghị như vậy, Lý Dật cảm thấy, người này có thể kết giao được, hoặc nói chính xác là, có thể dùng cho bản thân
mình.
Trên đấu trường, đối thủ của Lôi Bách là một thiếu niên quần áo hoa lệ, thần thái kiêu căng.
- Lôi điên, hôm nay ngươi đã đánh bảy trận rồi, có còn tinh lực để đánh cùng ta không?
Thiếu niên quần áo hoa lệ có chút khinh thường nhìn Lôi Bách.
- Hôm nay ta muốn đánh đủ mười trận, sao không có tinh lực chứ! Bố Lí Tư, cứ việc ra tay đi, không cần nhường ta!
- Thật là một tên điên chính cống, ta đương nhiên không nhường ngươi rồi!
Bố Lí Tư nói, Đấu khí trong tay lưu chuyển, nhẹ nhàng vỗ, một luồng Hỏa hệ Đấu khí nện về phía Lôi Bách.
Lôi Bách đã đánh bảy trận rồi, dường như vẫn dùng chưa hết tinh lực và
Đấu khí, chỉ quyết di chuyển nhanh, một luồng Đấu khí băng xuất hiện,
Đấu khí tương khắc, Hỏa hệ Đấu khí bị tản ra. Nhân lúc những mảnh vỡ Đấu khí tản ra, Bố Lí Tư xông lên, trong tay thình lình xuất hiện một thanh trường kiếm phẩm giá không thấp, hướng về phía Lôi Bách.
Với sự rèn luyện chiến đấu hơn người, kinh nghiệm đấu trận của Lôi Bách
rất phong phú, cảm nhận được mũi nhọn của trường kiếm, không dám ương
ngạnh, bật lên mấy mét né sự tấn công của trường kiếm, đồng thời thân
hình gập lại giữa không trung, đánh ra một luồng băng tinh Đấu khí.
Thân pháp rất nhanh, rất nhạy cảm nắm bắt thời cơ chiến đấu, Lý Dật thầm tán thưởng.
Cảm thấy sau lưng có âm hàn Băng hệ Đấu khí vọt tới, Bố Lí Tư dốc toàn
lực rót Đấu khí vào trường kiểm, trở tay bay lên, Băng hệ Đấu khí cùng
Hỏa hệ Đấu khí trên thanh trường kiếm tuôn ra những tiếng nổ ầm ầm.
Trong tầm điện quang thạch hỏa một công một thủ, hai vị Đấu Vương thi
triển những Đấu kí không tồi, lập tức dẫn tới một một loạt tiếng trầm
trồ khen ngợi. Uy lực Đấu khí và thân pháp này, đối với Lý Dật như hiện
nay mà nói, không đáng nhắc tới, nhưng cái Lý Dật chú ý là biểu hiện của Lôi Bách trong lúc chiến đấu.
Số tinh của Lôi Bách có lẽ cao hơn nhiều so với Bố Lí Tư, nhưng thanh
trường kiếm trong tay Bố Lí Tư ít nhất cũng là thất phẩm, còn Lôi Bách
tay không tấc sắt, sự chênh lệch về thực lực không những được vũ khí bù
đắp mà Lôi Bách dường như còn phải chịu thiệt thòi.
Vì nguyên nhân Đấu khí tương khắc, Bố Lý Tư không có ý định cùng Lôi
Bách so sánh Đấu khí, mà muốn dựa vào ưu thế của vũ khí để thiếp thân
quần chiến. Lôi Bách cũng ý thức được điều này, nhưng dưới sự dây dưa vũ khí thất phẩm sắc bén của Bố Lý Tư, mãi mà không có gì quá mức để kích
thích Đấu khí, biến trận đấu thành một cuộc đối kháng về Đấu khí.
- Lão đại, ngươi cảm thấy ai có thể thắng!
Khảm Kì dường như không có hứng thú với trận đấu như vậy, không biết nói gì đành hỏi Lý Dật vậy.
- Lôi Bách sắp thua!
Lý Dật khẳng định.
Lý Dật nhìn thấy, Lôi Bách đã đánh bảy trận rồi, Đấu khí cũng không còn ở trạng thái đỉnh phong nữa, tinh lực thì là phải dựa vào ý chí kiên
cường để chèo chống, nếu như đổi lại là một cường giả bình thường, đến
giờ phút này e rằng ý chí chiến đấu cũng không còn. Lôi Bách có thể lên
chiến đấu, lại còn có thể thể hiện một khí thế uy mãnh như vậy, đã là
vượt xa người thường. Huống hồ, sự cách biệt về vũ khí, cũng chủ định
rằng Lôi Bách căn bản không thể chiến thắng được Bố Lý Tư.
Quả nhiên, dưới sự quần chiến, sự thiếu hụt Đấu khí rất nhanh biểu hiện
ra, cơ thể cũng không còn nhanh nhẹn như lúc mới bắt đầu, mà trở nên trì trệ.
- Lôi điên, còn không nhận thua sao?
Cảm nhận được lực tấn công của Lôi Bách yếu dần, Bố Lý Tư biết mình kéo
dài trận đấu để tiêu hao Đấu khí của đối phương chính là đối sách để có
được thành công.
- Trừ phi bị đánh ngã, Lôi Bách ta đã từng nhận thua sao?
Lôi Bách trả lời, ý thức được nếu cứ đánh vậy thì không nghi ngờ gì hắn
sẽ thua, đột nhiên quát lên một tiếng lớn, thân thể hắn bắn lên, thoát
khỏi phạm vi của thanh trường kiếm, vận luồng Đấu khí cuối cùng, nện về
phía Bố Lý Tư một cách ngang ngược.
Chiêu cuối cùng này, không phải thắng thì sẽ là bại, thanh thế cũng cực
kì mãnh liệt. Âm hàn của Băng hệ Đấu khí khiến cho nhiệt độ của toàn bộ
đấu trường giảm xuống mấy độ. Bố Lý Tư biết luồng Đấu khí tiếp theo, sẽ
khẳng định được cục diện chiến thắng, thu hồi trường kiếm, thủ quyết di
chuyển nhanh, trong nháy mắt kết thành mấy tấm khiên lửa.
Oanh, oanh, oanh ——
Hai luồng Đấu khí của hai Đấu Vương va chạm, kích thích một âm thanh
mãnh liệt như muốn phá hủy mọi thứ. Vầng sáng Đấu khí tan hết, vẻ mặt Bố Lý Tư cũng trắng bệch, nhưng hiển nhiên vẫn là chiêu tiếp theo này hắn
không bị thương. Dường như ngay vào lúc Bố Lý Tư thở dốc chưa ổn định,
Lôi Bách, kẻ đã vận hết Đấu khí, không ngờ dùng thân mình lao tới phía
Bố Lý Tư.
- Tên điên, đi chết đi!
Bố Lý Tư đánh ra lửa mãnh liệt, cuồn cuộn hướng về Lôi Bách ngu ngốc
đang lao tới. Lôi Bách không có một chút Đấu khí nào phòng thân, không
ngờ luồng Đấu khí cuối cùng cũng không thể đạt được cực hạn, hắn đâm vào Bố Lý Tư.
Nhưng, đợt Đấu khí lúc này đã lấy hết sức mạnh của Lôi Bách, cái gọi là- đâm”thực ra chỉ là Lôi Bách nhẹ nhàng tựa lên người Bố Lý Tư.
Nhẹ nhàng đẩy ra, Lôi Bách ngã trên đài đấu.
- Bố Lý Tư chiến thắng!
Người phụ trách dưới đài tuyên bố kết quả trận đấu, tinh thạch trên
không cũng hiện lên kết quả, thành tích của Bố Lý Tư, Bài danh và điểm!
- Tên điên đáng chết, cho rằng liều mạng thì có thể thắng sao? Thật là ngu ngốc!
Bố Lý Tư không cam tâm trong lòng hung hăng đá vào xương sườn Lôi Bách
một cái, ngang nhiên đi ra khỏi đài chiến đấu. Còn Lôi Bách hừ một
tiếng, muốn đứng lên, nhưng không thành công, phải có sự giúp đỡ của
người làm trong đấu trường rồi mới có thể xuống đài chiến đấu được.
Ra khỏi đài đấu, chuyện thứ nhất Lôi Bách làm quả nhiên là ngồi xếp bằng trên mặt đấy, rất chuyên tâm mà khôi phục Đấu khí. Tên điên từ đầu đến
cuối này rõ ràng là muốn đánh tiếp hai trận nữa.
- Tên Lôi Bách này, rất thú vị đó!
Lý Dật khẽ cười, đứng lên từ phía ghế ngồi của người xem, đi về phía Lôi Bách đang khôi phục Đấu khí.
- Lão đại, ngươi muốn làm gì?
- Thu nạp tiểu đệ, ta thích tên này, rất ngoan!
Hai người tranh đấu kẻ mạnh thằng, điều quan trọng nhất của Lôi Bách
không phải là thua về Đấu khí, mà là không có một thứ vũ khí có thể
chống lại vũ khí của Bố Lý Tư.
Lý Dật cũng không muốn quấy rầy lúc Lôi Bách khôi phục Đấu khí, mà cứ
kiên nhẫn đứng chờ Lôi Bách kết thúc khôi phục, đi tới chỗ người quản lí để đăng kí trận tiếp theo, rồi mới gọi hắn:
- Lôi Bách, có thể nói chuyện chút không?
Lôi Bách quay đầu nhìn Lý Dật, không chút biểu lộ rồi hỏi:
- Ngươi là ai? Chúng ta không quen biết, muốn nói gì cũng chờ ta đánh xong hai trận tiếp theo đã.
- Hai trận tiếp theo không cần đánh nữa, dựa vào tình hình bây giờ của
ngươi, trừ phi là gặp được một đối thủ có thực lực rất yếu, không thì
không nghi ngờ gì ngươi sẽ thua chắc. Thắng một đối thủ có thực lực kém
ngươi rất nhiều, liệu còn có ý nghĩa gì nữa không!
- Ta không cần biết đối thủ yếu hay mạnh, mục tiêu hôm nay là mười trận
đấu, ta chỉ biết toàn lực ứng phó, còn kết quả thế nào, thì phải dựa vào vận khí rồi.
Lôi Bách trả lời cố chấp, liếc Lý Dật một cái, rồi đi về phía đài quản lý.
Nữ nhân tiếp nhận khiêu chiến của học viên trước đài chiến đấu, xem ra hiểu rất rõ tình hình của Lôi Bách, đồng tình hỏi:
- Hôm nay ngươi đã không tệ rồi, bảy trận thắng ba, kiếm được bốn mươi lăm điểm, ngày mai lại tới nữa đi.
- Học viện không có quy định số lần khiêu chiến của học viên mỗi ngày, tôi có quyền xin!
- Thật sự là hết cách với ngươi!
Vốn không muốn nhìn thấy số học viên của Lôi Bách, nữ nhân kia lật lật
thủ tục đăng kí, xem ra là đã thấy số học viên của Lôi Bách rồi:
- Còn năm trận nữa sẽ tới ngươi, nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi!
- Còn những năm trận nữa, thế nào, đi ra đây nói chuyện chứ!
Lý Dật kiến nghị.
Lôi Bách liếc nhìn Lý Dật, miễn cưỡng đáp:
- Được thôi!
Để Khảm Kì cũng Tinh Linh thiếu nữa ở lại trong đấu trường, Lý Dật và
Lôi Bách kẻ trước người sau bước ra bên ngoài đấu trường. Người qua lại
trên quảng trường không nhiều, lác đác vài thiếu nam thiếu nữ đâu đó
liếc mắt đưa tình.
- Ngươi là ai? Có việc gì nói mau, ta cũng không rỗi rãnh cùng ngươi đi dạo!
Lôi Bách không chút kiên nhẫn nói.
- Đến đây, ngươi ngồi xuống!
Lý Dật thân mật chỉ vào một ghế đá bên quảng trường để ngồi nghỉ ngơi.
Lôi Bách cũng không rõ lắm, thấy Lý Dật không có ác ý, cũng nghe theo và ngồi lên ghế đá. Lý Dật đứng phía sau hắn, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên
người hắn, một luồng Thánh hệ Đấu khí nhu hòa mà hùng hậu tiến vào kinh
mạch Lôi Bách, nhanh chóng chưa trị những chỗ Lôi Bách bị thương trong
trận đấu. Công năng trị thương và hồi phục của Thánh hệ Đấu khí lúc này
thể hiện rất rõ ràng, một cảm giác thư thái vô cùng nhất thời làm cơ thể Lôi Bách nhẹ nhàng trùng xuống.
Chữa trị và hồi phục vết thương trên cơ thể Lôi Bách xong, Lý Dật chậm
rãi rót Băng hệ Đấu khí vào đan điền khí hải của Lôi Bách,- Huyền Băng U Minh bí quyết”của Bạch Hổ cấp bậc Băng hệ Đấu khí, một Băng hệ Đấu khí
thông thường có thể so sánh cùng, nhưng có điều lúc này với công phu
này, đã hồi phục Băng hệ Đấu khí của Lôi Bách tới trạng thái đỉnh phong.
Làm xong mọi việc, Lý Dật mới ngồi đến bên cạnh Lôi Bách.
- Thánh hệ Băng hệ Song hệ đồng tu, ngươi, ngươi là người nào?
Ngoài Song hệ đồng tu, thiếu niên trước mặt xem có vẻ nhỏ hơn mình một
vài tuổi, trong vòng chưa đầy nửa giờ, đã hồi phục thực lực của mình đến trạng thái đỉnh phong, Lôi Bách kinh ngạc đến độ cà lăm rồi.
- Ta là Lý Dật, là học viên mới vào Học viện La Lan!
- Vì sao muốn giúp ta!
- Ta muốn làm lão đại của ngươi, ngươi sau này cũng ta lăn lộn!”Lý Dật nói thẳng.
Nhưng những lời này khiến sắc mặt Lôi Bách thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, có chút phẫn nộ nói:
- Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ngươi hồi phục thực lực giúp ta, ta phải làm tiểu đệ của ngươi?
- Nhận ta làm lão đại, lợi ích không phải chỉ đơn giản là giúp ngươi hồi phục thực lực, ta sẽ kiếm giúp ngươi vài món binh khí thất bát phẩm, và còn Công pháp Đấu kĩ thích hợp cho ngươi tu luyện.
Lý Dật tự tin mà dụ hoặc Lôi Bách.
Quả nhiên, nghe đến binh khí thất bát phẩm, ánh mắt Lôi Bách hiện lên
một tia vui mừng ngạc nhiên. Nhưng mặc kệ vũ khí, hay là Công pháp Đấu
kĩ tốt, những cái đó đối với Lôi Bách đều tốn rất nhiều kim tệ, Lôi Bách căn bản không dám hy vọng xa với. Đối với một cường giả mà nói, ai mà
không hi vọng có một binh khí tốt, một Công pháp Đấu kĩ có phẩm giá. Đặc biệt là những kẻ có xuất thân từ gia đình nghèo như Lôi Bách, có khát
vọng sớm tốt nghiệp để kiếm một nghề nghiệp tốt trả nợ giúp gia đình.
- À, đúng rồi, nghe nói gia đình ngươi vì muốn ngươi vòa Học viện La Lan học mà vay mượn không ít kim tệ, ta muốn biết số nợ là bao nhiêu?
Sắc mặt Lôi Bách ảm đạm một hồi, trả lời:
- Hơn một vạn kim tệ! Trường học đáng chết, học phí cao kinh người. Vô
loạn chi vực đáng chết, mỗi ngày chi tiêu ở kí túc xá cũng một kim tệ.
Một vạn kim tệ? Lý Dật tức cười, quả nhiên là một phân tiền làm khó anh
hùng hán, cường giả như Lôi Bách, không ngờ là vì một vạn kim tệ mà phải liều mạng nơi đây.
- Món nợ này ta sẽ giúp ngươi trả, ngươi không cần gấp gáp kiếm điểm để
tốt nghiệp, cố gắng chú ý tới chất lượng, để nâng cao thực lực bản thân.
- Ngươi, ngươi là ai? Ngươi làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?
Hạnh phúc tới quá nhanh, ngược lại khiến cho Lôi Bách nghi ngờ.
- Ta là Lý Dật, thiếu gia của Thiên Phong đế quốc Vạn Triều Lý gia, Lôi
Bách, ta là thành tâm muốn kết giao với người bạn như ngươi!