- Thứ qúy giá nhất trên người nàng. . .
Ánh mắt dâm ô của Âm Thiên Kiệt thoáng lướt qua bầu ngực đẫy đà của Ngô
Hinh Dư, ánh mắt thoáng hiện nét dâm dục. Hiển nhiên, điều kiện của Ngô
Hinh Dư đã khiến hắn phải miên man suy nghĩ. Hắn khẽ liếm môi. khóe
miệng hiện ra một nụ cười khó hiểu:
- Ngô tiểu thư, thứ qúy giá nhất trên người nàng, dĩ nhiên lúc nào ta
cũng muốn. . . Chỉ có điều, muốn ta vì nó mà vứt bỏ Công pháp Chu Tước
Cao cấp. ngươi cũng quá xem thường ta thì phải?
Ngô Hinh Dư khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Tiểu nữ tử vốn dĩ cho rằng Âm Đại Đoàn trường cũng là một người tao
nhã. không ngờ cũng không Biết phong tình như vậy. . . Nói như vậy,
chuyện hôm nay. Chỉ có hạ thẳng tay mới có hồi kết?
Âm Thiên Kiệt cười lạnh một tiếng, cũng không phí thêm lời. Chuyện đã rõ ràng đến bước này, lời nói nào cũng không còn ý nghĩa. Muốn có được lợi ích thập toàn, dĩ nhiên Chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của mình.
- Cũng được.
Ngô Hinh Dư khẽ cười:
- Vậy thi tiểu nữ tử cũng không khách khí nữa!
Đầu ngón chân khẽ điểm, nhẹ nhàng lắc eo trong không trung, thân hình
của Ngô Hinh Dư đã vụt lao đến Âm Thiên Kiệt như thiểm điện. Cùng lúc đó tay phải nàng giơ lên. trong ống tay áo bắn ra một Chiếc roi giống như
con độc xà quấn lấy Ầm Thiên Kiệt.
Cảm nhận được kình phong vận hành bên trong của Ngô Hinh Dư, với thực
lực của Âm Thiên Kiệt có thể cảm giác ra, người nữ nhân trước mặt này,
chí ít cũng là cấp Đấu Sư. Cho dù còn thấp hơn bản thân mấy tinh, nhưng e rằng cũng rất khó đối phó.
Âm Thiên Kiệt khẽ lách người sang bên, rồi lui về sau nửa bước, người
hắn tránh khỏi đòn tấn công thăm dò của Ngô Hinh Dư. Cùng lúc đó đôi
chân hắn khẽ vặn, cả người giống như một con quay, xoay theo một qũy đạo quỷ dị trong không trung. Đấu khí trên người trào ra, theo tiếng vỗ của hắn, một quyền đã đánh vào hậu tâm của Ngô Hinh Dư.
Đòn tấn công từ phía sau này khiến Ngô Hinh Dư thoáng rùng mình. Nàng
lách người sang bên, cổ tay khẽ rung lên, Chiếc roi giống như con độc xà đã nhanh chóng đập vút về sau!
Ẩm~~
Chiếc roi và thủ chưởng chạm vào nhau, đấu khí bốc lên một trận, cơ thể
hai người thoáng sượt qua nhau. Ngoài việc thay đổi vị trí đôi bên ra.
cơ bản không khác gì so với lúc chưa động thủ.
- Âm Đại Đoàn trưởng quá nhiên rất lợi hại!
Ngô Hinh Dư hé miệng khẽ cười một tiếng, nét phong tình trong khoảnh khắc ấy thật mê lòng người.
Thế nhưng còn chưa đợi Âm Thiên Kiệt đáp lời. nàng đã búng người tới,
trường tiên trong tay đã đứng thẳng lên. Đấu khí hỏa hồng sắc trên
trường tiên không ngừng sôi sục, hình thành một dòng hỏa lưu bổ vào đầu
Âm Thiên Kiệt.
- Con đàn bà chết tiệt này!
Âm Thiên Kiệt trong lòng giận dữ chửi thề một tiếng. Hắn đã bị thất thần bởi nụ cười yêu kiều của Ngô Hinh Dư lúc vừa rồi, không ngờ đối phương
lại không khách khí như vậy.
Khí kình cường hãn trên đỉnh đầu tuy rằng ghê người, nhưng không đến mức khiến Âm Thiên Kiệt phải phát hoảng. Chỉ thấy hắn tiện tay vỗ một cái.
trong tay đã có thêm một thanh đại đao. đại đao vung thẳng lên phía đỉnh đầu.
Keng—
Trường tiên và đại đao va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh thanh
trong. Trong không khí lóe ra một chuỗi tia lửa, khiến mắt người khác
giần giật không ngừng.
Hai người vừa chạm đã tách ra. Nhìn từ bên ngoài, cơ hồ ai cũng không hề bị tổn hại, nhưng trên thực tế, lòng bàn tay của Ngô Hinh Dư lại tê
rần. Hiển nhiên đòn vừa rồi. ít nhiều nàng cũng phái chịu chút thiệt
thòi.
Ở nơi cao, Lý Dật nhìn thấy hai người quyết đấu vô cùng đặc sắc, chợt khẽ lắc đầu, nói:
- Thật phiền phức. . . Hai người này xem ra không có ý định đánh lớn,
nếu cứ tiếp tục thế này, ta không có nhiều thời gian ở đây mà theo dõi.
vốn dĩ ta đã không muốn lộ diện, có điều tình hình này, cơ hồ ta không
lộ diện một chút, chuyện sẽ không thể nào thuận lợi được a.
Bỉ Lợi ở bên cạnh nói:
- Thiếu gia, có chuyện gì để ta đi làm được rồi. còn về ngài thì. . .
- Bị mấy cường giả Đấu Sư truy bắt, ngươi có lòng tin sẽ chạy thoát không?
Lý Dật nhàn nhạt nói.
- Chuyện này. . . Chuyện này. . .
Đừng chuyện này chuyện kia nữa. . .
Lý Dật như cười như không nhìn Bỉ Lọi:
- Nếu như ngươi đã muốn theo ta vậy thì ta sẽ để ngươi đi làm thêm một
chuyện nữa vậy. . . Lát nữa đi, ngươi nghĩ cách phát tán tin tức. Cứ nói Âm Thiên Kiệt không biết từ đâu kiếm được một quyển Công pháp Chu Tước
Cao cấp, Vạn Mộc Quyết. Vì cái này, hắn cơ hồ còn bị thương không nhẹ. . . Ngươi nhớ kỹ tin tức này, cần một chút ‘vô tình’ lọt vào tai người
của Vạn Triều Long Gia. . . Ngươi có hiểu ý của ta không?
Sắc mặt Bỉ Lợi thay đổi liên hồi. ít nhiều gì hắn cũng có chút thông
minh, đã nhìn ra mục tiêu của LÝ Dật đêm nay. có lẽ không chỉ là một
Dong Binh đoàn Huyết Lang mà thôi, thậm chí ngay cả Long Gia của Vạn
Triêu Thành cũng nằm trong kế hoạch của hắn. Tuy không biết kế hoạch cụ
thể của hắn rốt cuộc là gì. nhưng Bỉ Lợi không nhịn được phải nuốt nước
bọt. Dĩ nhiên hắn biết rõ cái gì nên hỏi. cái gì không nên hỏi, Chỉ là
trong ánh mắt khó dò của Lý Dật hắn cũng không nhìn ra được cái gì, nên
đành gắng gượng gật đầu.
Lý Dật khẽ cười một tiếng, sau đó Chỉ khẽ vung tay về phía hắn, một đạo
đấu khí đã chụp lên người hắn, thân hình hắn như huyễn ảnh lao xuống
dưới, khí thế kinh người từ từ phát ra từ trên người hắn.
Crắc~~
Thân hình của Lý Dật khẽ khàng đáp xuống giữa Âm Thiên Kiệt và Ngô Hinh
Dư. Hắn mặc hắc bào che phủ cả người mình, thêm vào khí tức nhàn nhạt
trên người, khiến người khác càng cảm thấy qủy dị.
Sự xuất hiện của Lý Dật, khiến Âm Thiên Kiệt và Ngô Hinh Dư đều khẽ
khựng người lại. Đôi bên đưa mắt nhìn nhau, rồi đều lui về sau nửa bước.
Thế lực hai bên này kỳ thực đều hiểu rõ, cho dù muốn cướp thứ gì đó,
cũng không cần phải cật lực xuất thủ. Những chuyện sau khi quyết đấu rồi để người khác có lợi. họ cũng sẽ không bao giờ làm.
- Các hạ là ai? Muốn nhúng tay vào chuyện của Dong Binh đoàn Huyết Lang chúng ta sao?
Liếc nhìn Lý Dật vài lần, Âm Thiên Kiệt lộ ra vẻ nghi hoặc. Với nhãn lực của hắn, lúc này lại không thể nhìn ra thực lực cao thấp của hắc y nhân trước mặt mình.
Lý Dật nhàn nhạt cười, cổ hạ giọng mình thấp xuống rồi chậm rãi nói:
- Ai muốn nhúng tay vào chuyện của các ngươi. . . Đưa món đồ ra đây. các ngươi có thể tiếp tục đánh!
- Món đồ gì?
Âm Thiên Kiệt khẽ nheo mắt lại.
- Đây không phải phí lời sao?
Giọng nói của Lý Dật cơ hồ có chút châm chọc:
- Dĩ nhiên chính là quyển Công pháp Chu Tước Cao cấp rồi. Ngoan ngoãn
giao nó ra Đây. Bản tôn sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!
- Ngươi nói cái gì!
Sắc mặt của Âm Thiên Kiệt khẽ nâng lên, trong lòng không biết đang có cảm giác gì.
Vốn cho rằng chỉ cần giải quyết được Phong Lâu kia thì tất cả đều dễ
nói, nhưng không ngờ lúc này lại chạy ra một hắc y nhân không Biết thực
lực thế nào. Âm Thiên Kiệt dĩ nhiên không cho rằng, đối phương là kẻ
không biết tốt xấu. Khi hai thế lực lớn đang xung đột với nhau, còn xuất hiện một người thần bí dám nghênh ngang đến cướp đồ như vậy, nguyên
nhân duy nhất e rằng chính là hắn có một thực lực tuyệt đối. có thể tiêu diệt được người của hai bên mình.
Suy nghĩ này khiến Âm Thiên Kiệt trong lòng u ám, hắn bắt đầu có chút thấp thỏm không yên lòng.
- Vị các hạ này. Lẽ nào ngươi còn chưa xem xong thế trận đã chạy ra đây sao?
Ngô Hinh Dư phía đổi diện khẽ cười một tiếng, ánh mắt mị tình quét qua Lý Dật chứa đầy vẻ mê hoặc.
Thế nhưng Lý Dật lại cười hắng hắc dâm dãng một tiếng:
- Tiểu nha đầu. ngươi hãy tiết kiệm sức lực đi, công phu quyến rũ của
ngươi nếu có tác dụng với Bản tôn, Bản tôn lẽ nào lại chạy đến để mất
mặt sao? Có điều nhìn bộ dạng của các ngươi, cơ hồ thứ đó còn chưa đến
tay phải không? Cũng tốt! Cũng đỡ tiết kiệm chút công sức cho Bản tôn. . . Xem ra thứ đó ở. . .
Nói rồi. Ánh mắt của Lý Dật nhàn nhạt nhìn về đám Dong Binh sớm đã lui
về một bên. Đột nhiên mắt hắn sáng lên, thân hình như qủy mị bổ vào đám
Dong Binh. Theo một tiếng kêu thất thanh, trong tay của Lý Dật đã có
thêm một Quyển trục đang nhấp nháy những tia quang mang thanh sắc.
Hắn khẽ vụt người sang bên, xòe Quyển trục một cách nghênh ngang ra xem, rồi gật đầu nói:
- Quả nhiên là nó. . . Được rồi, các ngươi tiếp tục đi, Bản tôn không có thời gian ờ lại chơi với các ngươi.
Dứt lời. hắn khẽ đạp lòng bàn chân một cái, thân hình đã bốc lên, lao vụt về một bên đường.
Cảnh tượng bất ngờ, khiến người của Dong Binh đoàn Huyết Lang và Phong
Lâu đều ngơ ngác nhìn nhau. Hai bên đã ấp ủ từ lâu. Chỉ đợi đến việc
diệt xong đối phương, thì sẽ lấy được thứ đó, nhưng không ngờ nửa đường
lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, không nói nhiều lời đã cướp món đồ đi. . .
Cảm giác này, quả thực khiến người khác quá sức sững sờ.
Sắc mặt của Âm Thiên Kiệt biến đổi liên hồi. cuối cùng hắn nghiến răng, thân hình lao vút về hướng hắc y nhân biến mất.
Ngô Hinh Dư đứng nguyên tại chỗ. sắc mặt cũng biến đổi khó dò. Nhưng
nàng Chỉ cắn đôi môi đầy gợi cảm của mình, không giống như Âm Thiên Kiệt không để ý tất cả lao đi.
- Lâu Chủ, chúng ta phải làm thế nào! ? Thứ đó giá trị liên thành. . .
Một thị vệ đằng sau lưng vội đi lên, gấp gáp nói.
Ngô Hinh Dư nghiến răng nói:
- Món đồ tuy tốt, nhưng cũng cần có mạng mới được. . . Nếu ta không cảm
nhận nhầm, đấu khí trên người hắc y nhân đó. e rằng là Đấu Vương, thậm
chí trên cả Đấu Vương mới có thể toát ra khí tức như vậy. . . Ta không
có hứng thú đi tìm cái chết! Còn về Âm Thiên Kiệt lần này, nếu hắn không theo kịp đối phương thì thôi, nếu mà đuổi kịp, cũng chỉ có con đường
chết mà thôi!
- Vậy hiện giờ chúng ta làm thế nào?
- Còn có thể thế nào? Dĩ nhiên là rút rồi!
Ngô Hinh Dư hừ một tiếng, nói:
- Còn nữa, đi chuẩn bị, nếu như đêm nay Âm Thiên Kiệt không thể trở về,
từ nay Huyết Lang Trấn cũng có thể đổi tên rồi. Sự xuất hiện của người
thần bí ấy. tuy rằng khiến chúng ta mất đi một quyển Công pháp Chu Tước, nhưng nếu có thể nhân lúc này mà tiêu diệt Dong Binh đoàn Huyết Lang,
cũng là một điều quá tốt a. . .
0O0
Âm Thiên Kiệt nghiến răng đuổi theo trong Huyết Lang Trấn, hắc y nhân ở
không xa phía trước, mang đến cho bản thân hắn một áp lực quá sức lớn.
Chỉ có điều, hắn đã ở cấp Đấu Sư Đỉnh phong bao nhiêu năm nay, quyển
Công pháp Chu Tước Cao cấp này, thật sự vô cùng có sức mê hoặc với hắn.
Dĩ nhiên hắn rõ, Huyết Lang Quyết mà bản thân tu luyện Chỉ là Huyền Vũ
Cao cấp, có thể khiến hắn lên đến mức này đã là điều cực khó, muốn đột
phá đến cấp Đấu Vương, không có cơ duyên lớn thì Tuyệt đối không thể làm được.
Còn lúc này. thứ mà hắc y nhân trước mặt đã cướp được này. thực ra chính là một cơ duyên lớn nhất.
So với những thứ khác, quyển Công pháp này trong mắt của Âm Thiên Kiệt quả thực rất đỗi quan trọng.
- Vù—
Thân hình của hắc y nhân chợt dừng lại trên gác chuông của Huyết Lang
Trấn, hắn xoay người Chỉ dùng giọng nói khàn đặc khô khốc nhàn nhạt nói:
- Thế nào? Ngươi cho rằng Bản tôn không dám giết ngươi sao? Hay là cho
rằng Bản tôn không phải là đối thủ của ngươi? Con tiểu nha đầu đó thông
minh hơn ngươi, tự biết không địch lại. đã ngoan ngoãn rút lui rồi,
ngươi lại đuổi theo đến đây. Đây không phải bức Bản tôn phải hạ sát
ngươi sao?
Âm Thiên Kiệt nghiến răng nói:
- Âm mỗ tự biết không phải là đối thủ của các hạ. hiện tại đuổi theo, dĩ nhiên không dám cướp. Chỉ có điều muốn hỏi các hạ, muốn điều kiện thế
nào, mới chịu cho ta quyển Công pháp Chu Tước Cao cấp ấy!
Quả nhiên mắc câu rồi!
Lý Dật trong lòng khẽ thả lỏng, nhưng ngữ khí lại không đổi:
- Điều kiện? Ngươi thấy rằng ngươi có thể ra điều kiện sao?
Âm Thiên Kiệt trầm giọng nói:
- Âm mổ không phải kẻ ngu đần. với thân thủ của các hạ, muốn vô thanh vô tức cướp đi quyển Công pháp ấy, chắc chắn dễ như trở bàn tay. Nhưng các hạ lại cố ý hiện thân, hơn nữa còn là ở lúc quan trọng nhất, nếu không
phải có mục đích khác, thì cần gì phải vậy? Âm mỗ tự phụ mình cũng có
nhãn quang, điểm này chắc rằng sẽ không nhìn lầm! Đối với Âm mỗ, quyển
Công pháp Chu Tước tuy huyền diệu, nhưng lại không đáng là gì trong mắt
của các hạ. thậm chí thứ này, thực chất chính là các hạ đã thả ra đúng
không? Ta không cần biết các hạ có mục đích gì, nhưng nếu như mọi người
đều có mục đích rồi, điều kiện này, dĩ nhiên không thể không bàn rồi!