Đấu Thần

Chương 34: Q.6 - Chương 34: Miệng đầy thiên hoa




Dù cho Lý Dật dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, Thiên Thiên vừa động đột nhiên lợi dụng không gian quy tắc, điều này vốn không phải Lý Dật có khả năng đề phòng được.

Thiên Thiên khen Phá Thiên Kiếm một câu, bàn tay nõn nà của nàng nhẹ vẫy, hướng về phía chuôi kiếm chộp tới. Trong lòng Lý Dật lúc này cảm thấy vô cùng hoảng hốt, liền dùng ý niệm khống chế vậy cũng không kịp, chỉ thấy bàn tay của Thiên Thiên đã bắt được chuôi kiếm.

Khanh một tiếng, lúc này đã thấy trên tay Thiên Thiên là Siêu phẩm Thần khí, cho dù cường giả Đấu Thần cũng phải thèm muốn, Thiên Thiên lấy được Phá Thiên Kiếm điều này đã nằm ngoài ý liệu của Lý Dật, điều mà Thiên Thiên kế tiếp muốn chính là cứu được Giới linh. Lý Dật tâm thần vừa động, Phá Thiên Kiếm vội vàng hướng về đỉnh đầu của Giới linh bổ xuống.

- Không thể!

Lực Lực kinh hoảng kêu lên một tiếng, vội vàng ngăn chăn trước mặt Thiên Thiên, nhưng hắn ra tay ngăn cản cũng không kịp, Phá Thiên Kiếm bổ xuống, dĩ nhiên Giới linh lập tức chia ra làm hai nửa. Một cái tinh hạch bích lục sáng long lanh từ trong thân thể Giới linh lăn ra, lại bị Lý Dật thuận tay bắt vào trong tay, vậy không kịp suy nghĩ, liền ném vào bên trong Dung giới.

Giới linh vẫn lạc, Giới Tâm kia trong nháy mắt mất đi sáng rọi, khôi phục lúc bộ dạng ảm đạm ban đầu. Mà Giới Tâm thất thải sương mù bằng tốc độ cực nhanh biến mất, toàn bộ Giới Tâm biến thành một sơn động bình thường. Ngay sau đó một hồi kịch liệt run rẩy, từ bàn chân truyền đến.

Sơn động bắt đầu sụp xuống, vô số cự đại nham thạch cũng rơi ầm ầm xuống. Nếu như chỉ có nham thạch này, đối với nhứng cường giả này căn bản không tạo thành uy hiếp gì. Nhưng khủng bố chính là những nham thạch này rơi xuống một nửa, lại đột nhiên bị không gian vặn vẹo nghiền thành bột đá.

- Ngươi đã hủy đi Bách Hoa Giới! Để mạng lại đi, Lý Dật!

Thiên Thiên giận giữ, bàn tay vừa lộn, một đạo đấu khí vô hình vô sắc hướng về phía Lý Dật đánh mạnh tới. Thiên Thiên dĩ nhiên lúc này đã động sát ý, nàng vừa ra tay không chút lưu tình, tuy rằng chỉ là lực lượng đấu khí tinh khiết công kích, nhưng cũng thực sự vượt ra khỏi khả năng thừa nhận của Lý Dật.

- Chủ nhân, chú ý!

Trong ý thức vang lên lời nhắc nhở của Kiếm linh Phá Thiên Kiếm, sau đó Phá Thiên Kiếm tự động chắn ngang người Lý Dật.

- Dư thừa a, đây là nhắc nhở sao?

Lý Dật đem nguyên hết khả năng hoàn toàn, thủ quyết bay động, một tầng đấu khí thuẫn bài không ngừng xuất hiện ở trước người Lý Dật.

Đấu khí vô hình vô sắc bị Phá Thiên Kiếm ngăn cản, hơi chút trì trệ lại, thế nhưng nó lại giống như bôn lôi mà đánh thẳng vào tầng tầng tấm chắn. Từng tiếng rầm rầm rầm liên tiếp nổ lên, đấu khí thuẫn bài thoáng một cái liền hóa thành một từng đoàn mảnh vụn tan biến vào trong không trung, mà vô hình vô sắc đấu khí lúc này lại trực tiếp xé rách tầng phòng ngự cuối cùng đem Lý Dật đánh bay, đâm sầm vào vách đá.

Nếu không có Phá Thiên Kiếm cản trở một chút, thì Lý Dật lần này nhất định bị ăn đủ rồi. Tử kiếp mặc dù tạm thời vượt qua, nhưng tai vạ lại khó tránh khỏi, trên ngực Lý Dật lúc này cảm thấy vô cùng đau đớn, cũng không biết đã bị gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn. Liên tục phun ra mấy ngụm máu đen, trong thân thể Lý Dật dưới tác dụng của Thiên Khôn Địa Càn Châu, toàn thân kinh lạc khí huyết vận động trở lại bình thường. Thu hồi Phá Thiên Kiếm, Lý Dật rất nhanh vận khí để sớm khôi phục lại khí lực.

Một kích đắc thủ, Thiên Thiên thực sự không rảnh để chú ý đến Lý Dật nữa. Bách Hoa Giới mất đi Giới Tâm duy trì, toàn bộ không gian cũng bắt đầu không ngừng xoay tròn vặn vẹo, không gian lúc này cũng không ngừng văn veo tàn phá bừa bãi.

- Thiên Thiên, Tiểu Vân, nhanh mở miệng! Ta chịu không được lâu nữa đâu.

Thân hình Lực Lực đang ở giữa không trung, không ngừng di động, trong tay không ngừng kết xuất thủ ấn, duy trì ở sơn thể trong không gian ổn định lại. Hiển nhiên đây không phải là một công việc thoải mái gì, dù cho đối với một Đấu Thần mà nói.

Đây là không gian lực lượng, có thể sáng tạo hết thảy, cũng có thể hủy diệt hết thảy.

Mà Thiên Thiên cùng Lăng Vân tình hình cũng không thể lạc quan mấy, bọn họ liên thủ ở trên mặt đất chế tạo từng lằn nước kịch liệt ba động. Lý Dật lúc này thì cố nén cảm giác đau đớn hướng về phía Thiên Thiên cùng với Lăng Vân đi tới. Vô luận như thế nào, ở đây ai cũng có một mục đích duy nhất có thể còn sống rời khỏi nơi này, cho dù mạo hiểm có thể bị Thiên Thiên tập kích mà nguy hiểm, thì hắn cũng phải đoạt được vị trí tốt hơn.

Thiên Thiên sau khi nhìn thấy Lý Dật đi tới, nàng khẽ hừ một tiếng, nhưng không có ra tay tập kích. Từng đạo vô hình vô sắc đấu khí nương theo trận trận không gian ba động đánh xuống mặt đất, hình thành từng vòng thủy văn gợn sóng, nếu là lúc bình thường đây là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, nhưng bây giờ bởi vì không gian không ổn định mà trở nên vô cùng khó khăn.

Chứng kiến loại tình huống này, Hồng Thiên Thánh Giả cũng ngay lập tức xuất thủ, ba người hợp lực, có ý đồ nỗ lực mở ra không gian.

Có Hồng Thiên Thánh Giả trợ giúp, thủy văn vằn nước rung động mới dần dần ổn định lại, mà lúc này, Nam Thần Tôn có khả năng duy trì không gian ổn định càng lúc càng khó khăn hơn. Không gian bên ngoài sơn thể sớm đã vặn vẹo biến tất cả thành bụi phấn, sau đó biến mất, hiện ra năm người đang chứng kiến một cảnh tượng vô cùng nguy hiểm.

Hết thảy sự vật kể cả bầu trời cùng ánh sáng giống như đột nhiên bị hòa tan, sau đó dùng một cây côn bổng quấy thành một đoàn bùn nhão. Từng đoàn từng đoàn bùn nhão như vậy chăm chú bao vây lấy năm người, hơn nữa nó đồng thời không ngừng áp bách tới, nếu như không phải có Lực Lực sử dụng Đấu Thần cấp bậc không gian pháp tắc cực lực đối kháng, năm người chỉ sợ sớm đã bị xé thành từng mảnh nhỏ sau đó thì biến thành bột phấn rồi.

Rốt cục cũng mở ra không gian rồi, Thiên Thiên và Lăng Vân reo lên:

- Tiểu Vân, ngươi đi trước đi!

Thần tôn Thị giả đối với hai vị Thần Tôn có cảm tình rất là sâu đậm, cảnh tượng nguy nan trước mặt, hắn nào có nguyện chạy trốn trước, Lăng Vân lớn tiếng trả lời:

- Sư phụ, người đi trước đi, đệ tử duy trì cái miệng không gian này.

- Duy trì cái gì? Ở đây còn thời gian sao? Ta vừa đi, miệng không gian này liền xong đời!

Thiên Thiên phất tay một cái, một đạo đấu khí nhu hòa khẽ đẩy Thần tôn Thị giả quấn vào trong miệng không gian.

Lúc này không gian ổn định chỉ còn lại có mấy mét phương viên, Nam Thần Tôn rung giọng nói:

- Thiên Thiên, không cần lo cho ta, các ngươi đi!

- Ca ca, ngươi cũng biết chuyện của Thiên Thiên, Thiên Thiên quyết định chuyện gì thì vĩnh viễn không thay đổi. Ca, ngươi đi đi, Bách Hoa Giới hủy, ngươi còn có thể trùng kiến, nhưng trái tim Thiên Thiên đã chết rồi, không có cách nào sống lại!

Đột nhiên hai hàng nước mắt óng ánh xuất hiện ở trên khóe mắt Thiên Thiên, câu nói sau cùng, lại là nói với Hồng Thiên Thánh Giả.

Hồng Thiên Thánh Giả cười một tiếng dài, nói:

- Ta Hồng Thiên Thánh Giả nguyên bản ngàn năm trước chính là một người chết rồi, Lực Lực, miệng không gian này ta cùng Thiên Thiên bất cứ người nào cũng không thể duy trì, ngươi liền đi đi thôi!

- Hồng Thiên, ngươi thật nguyện ý giúp ta sao?

Một tia dị sắc xuất hiện ở trong ánh mắt Thiên Thiên.

- Sống cũng buồn bã thì chết có gì khổ, ha ha ha, Thiên Thiên, lần này là lần cuối cùng ta làm thỏa mãn nguyện vọng của ngươi! Lý Dật tiểu hữu, ngươi cũng đi nhanh đi, ngươi tiểu tử này tuy rằng không phải là người tốt, dù sao cũng đã mang bản tôn đi du lịch một ít thời gian, lần này ta cũng muốn đa tạ ngươi. Bất quá ngươi cho ta chỗ tốt, bản tôn báo đáp cũng không ít, chúng ta lẫn nhau không ai thiếu nợ ai.

Bởi vì được cùng với Hồng Thánh Thiên cộng sinh cùng tử, Thiên Thiên một lời oán hận chất chứa từ lâu nay lập tức biến mất, bất quá thanh âm cũng vẫn lạnh như băng, nhưng lại lộ ra một cỗ nhu tình:

- Lý Dật, nếu không có ngươi, bản tôn cùng Hồng Thiên chỉ sợ cũng khó có thể gặp lại, chúng ta ân oán xem như xóa bỏ. Ca, các ngươi sau khi ra ngoài không được làm khó xử Lý Dật.

Lý Dật từ trước đến nay chỉ ăn mềm chứ không thích ăn cứng, mắt nhìn thấy Thiên Thiên cùng với Hồng Thiên Thánh Giả tình cảm như thế, vẻ mặt của hắn lúc này cũng động dung, hắn cũng không nói nhiều, hai đầu gối chấm đất, hướng Hồng Thiên Thánh Giả dập đầu lạy ba cái, lại hướng về phía Thiên Thiên dập đầu ba cái, lúc này hắn mới đứng lên nói:

- Nhị vị Tôn giả ở lại cho tốt!

Sau đó Lý Dật xoay người nhảy vào miệng không gian.

Miệng hố không gian đương nhiên là ở Đấu Thần Điện, Phân điện Thiên Phong, lúc này trời đã về khuya, trước cửa đại điện là một mảnh tối đen, Thần tôn Thị giả đứng ở đó thấp thỏm lo âu đi tới đi lui, sau khi hắn nhìn thấy Lý Dật, thần sắc Thần tôn Thị giả vô cùng cổ quái.

Cũng không lâu sau, Nam Thần Tôn Lực Lực cũng từ giữa không trung đột nhiên xuất hiện.

- Thần Tôn, Thiên Thiên Thần Tôn, nàng…

Lực Lực phất phất tay, ngăn trở Lăng Vân hỏi, sau đó hắn bi thương nói:

- Thiên Thiên trời sinh tính tình cố chấp, cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Đấu Thần, không cách nào đột phá tiến lên một tầng nữa. Mặc dù không phải là vì chuyện hôm nay, nhưng ngày nàng vẫn lạc cũng không xa nữa. Tiểu Vân, Bách Hoa Giới tuy rằng đã bị hủy diệt nhưng việc ngày hôm nay cũng không được nhắc lại nữa, ta sẽ nghĩ cách trùng kiến lại.

- Trùng kiến lại Bách Hoa Giới ư? Thần Tôn, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Tất cả đều là do tiểu tử này, giết chết hắn không đủ để xóa mối hận trong lòng Lăng Vân. Sư phụ, xin cho phép đệ tử vì Thiên Thiên mà báo đại thù này.

Trong ánh mắt của Lăng Vân lúc này tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào người Lý Dật, chỉ đợi Lực Lực gật đầu một cái, ngày hôm này chính là này chết của Lý Dật mà thôi.

- Thôi, Thiên Thiên đã tha thứ cho hắn, nàng nói chúng ta không được làm khó hắn. Đi thôi, Tiểu Vân, trùng kiến lại Bách Hoa Giới còn có rất nhiều chuyện cần phải làm đấy!

Nhìn thoáng qua Lý Dật, sau đó nam Thần Tôn nói một tiếng:

- Ta xem ngươi cũng không phải là nhân vật tầm thường, bản thân ngươi hãy bảo trọng nhé!

Nói xong nam Thần Tôn liền phá không bay đi, thoáng qua một chút liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Còn Thần tôn Thị giả lãnh tuấn nhìn qua Lý Dật một chút, sau đó hung ác nói:

- Lý Dật, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, hôm nay vì nể Thần Tôn nên ta không thể giết ngươi, nhưng mà lần sau!

- Lần sau? Hừ, lần sau thì cũng khó đoán trước được.

Lý Dật liếc mắt nhìn về phía đại điện là một mảng tối đen, Lý Dật đang muốn rời đi, tai cửa chính lúc này lại truyền đến khí tức cường giả, cửa điện két một tiếng đẩy ra, Điện chủ Bách Bái cùng Bạch Khiết xuất hiện ở trước mặt.

- Lý Dật?

Bạch Khiết nhịn không được thấp giọng hô lên một tiếng.

- Bạch Tế Ty, cảm thấy kỳ quái sao?

Sau khi thoát khỏi Bách Hoa Giới, tâm tình Lý Dật rất tốt, hắn cười nói:

- Bách Điện chủ, Thần Tôn Bách Hoa Giới thịnh tình giữ lại, bởi vậy Lý Dật cũng ở lại mấy ngày, cũng không trách móc a.

Bách Bái xem biểu lộ của Lý Dật cũng rất là đặc sắc. Ngày ấy mọi người rời khỏi Bách Hoa Giới, chỉ có Lý Dật được Thiên Thiên giữ lại, Bách Bái cũng canh cánh ở trong lòng mà không có cách giải, mắt không thấy Lý Dật đi ra, hắn lại liên tưởng đến Lý Dật mới có nửa năm thời gian mà đã tấn thăng đến Đấu Vương cảnh giới, trong nội tâm hắn thầm suy đoán chỉ sợ là Thần Tôn nhìn trúng thiên tư của Lý Dật, bởi vậy mới lưu lại để chỉ giáo. Hắn cũng chưa từng nghĩ Lý Dật ban đêm lại đột nhiên rời khỏi Bách Hoa Giới, xuất hiện ở trên đại điện là nguyên nhân như thế nào.

- Lý Tế Ty, nếu là ý tứ của Thần Tôn, bản điện tự nhiên cũng không nên hỏi nhiều, xin hỏi Lý Tế Ty lần này đi ra ngoài là có chuyện gì muốn làm sao? Khi nào thì trở lại Bách Hoa Giới.

Bách Hoa Giới, trên thế giới này tạm thời là không còn Bách Hoa Giới nữa rồi. Chỉ là lời này Lý Dật cũng không có nói cho Bách Bái biết, nếu như Bách Bái biết rõ, mình ở Bách Hoa Giới đánh thắng Thần tôn Thị giả, nhục mạ nữ Thần Tôn là lão yêu bà, cuối cùng giết chết Giới linh hủy diệt đi Bách Hoa Giới, không biết Bách Bái Điện chủ có thể hay không phát điên tại chỗ.

- Không quay về nữa rồi!

Lý Dật tùy tiện mở miệng ba hoa:

- Hai vị Thần Tôn xem ta thiên tư thông tuệ, là nhất biểu nhân tài, cũng tương đối hợp khẩu vị của bọn hắn, bởi vậy lưu ta lại chỉ điểm vài ngày. Nam Thần Tôn còn đáp ứng ta, chờ ta tu luyện tới cảnh giới Đấu Thánh, sẽ đem chức vụ Đấu Thần thủ hộ Đế quốc Thiên Phong truyền cho ta. Đúng rồi, nữ Thần Tôn còn nói, từ nay về sau tu luyện, có cái gì cần hoặc là khó khăn, cứ việc tìm Bách Điện chủ, Thần Tôn nói ngươi nhất định sẽ hết sức trợ giúp ta.

- Đây là ý tứ của Thần Tôn sao? Đương nhiên, Lý Tế Ty chính là hậu nhân Đấu Thần, cho dù không có Thần Tôn phân phó, có chuyện gì là có thể bất cứ lúc nào cũng được tìm ta, Bách Bái nhất định sẽ hết sức.

Dưới ánh trăng yếu ớt, trên trán Bách Bái xuất hiện một tầng mồ hôi.

- Lý Dật, Thần Tôn nói như vậy sao, người nói ngươi có thể dễ dàng tấn thăng đến cấp bậc Đấu Thánh sai?

Đấu Thánh cấp bậc a, cho dù là đối với Bách Bái mà nói, cũng là một loại núi cao tồn tại. Tiểu tử này tiền đồ vô lượng, chỉ sợ thành tựu tương có thể trên cả mình a.

- Ta hiện tại cần nhất chính là một cái giường lớn. Hai vị Thần Tôn quả nhiên là tinh lực tràn đầy, mấy ngày nay làm khổ ta, làm cho ta hầu như đều không có chợp mắt, ngược lại học không ít thứ.

Tay vỗ một cái, thong dong từ bên trong Dung giới lấy ra mấy cái ngọc bài:

- Bọn họ đưa cho ta mấy bộ Công pháp Bạch Hổ, ai, mấy ngày đó tiêu hóa được nhiều như vậy đó.

Sau khi nhìn thấy hai bộ Công pháp Bạch Hổ, Bách Bái càng không thể nghi ngờ. Nếu Thần Tôn chỉ điểm, tuy rằng Lý Dật chưa nói bái Thần Tôn làm sư phụ, nhưng thực chất đã có danh phận thầy trò. Bởi như vậy, tối thiểu hắn cùng với mình bối phận ngang hàng rồi. Như vậy Lý Dật chính là thân phận Hồng Y Tế Ty, tựa hồ là không có thỏa đáng rồi.

- Lý Dật các hạ, Phân điện Thiên Phong còn thiếu một Phó Điện chủ, không biết Lý Dật các hạ có hứng thú đảm đương chức vụ này không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.