Xem ra, Âu Dương tĩnh miễn
đối với truyền tống trận cổ quái cảm thấy hứng thú, nhưng Lý Dật hiện
tại đã không có hứng thú kia nưa.
- Âu Dương huynh, ngươi muốn tìm kiếm bí mật, cái này nhất định cần phải có thời gian, Thiên Khu tông tuy tạm thời sẽ không tiến đến, nhưng cũng sẽ không quá lâu. Ngươi biết nên làm như thế nào, mới có thể đủ thời
gian nghiên cứu cái truyền tống trận này?
Âu Dương tĩnh miễn lắc đầu:
- Mời Lý Dật lão đệ nói cho biết!"
- Rất đơn giản, đương nhiên là tiêu diệt Thiên Khu tông, đừng nói cái
cấm môn nho nhỏ này, chính là cả tòa Thiên Khu sơn, ngươi muốn lật qua
cũng được.
- Tiêu diệt Thiên Khu tông?
Lý Dật khẩu khí to lớn làm Âu Dương tĩnh miễn không khỏi co lại. Nếu
như tiêu diệt Thiên Khu tông dễ dàng như vậy, song kiếm môn sao có thể
khiến nó tồn tại đến tận bây giờ. Dù sao nó cũng có ngàn năm truyền
thừa.
- Sử tông chủ đã chết, cơ hội tốt như thế, ta sẽ mau chóng trở lại song kiếm môn bẩm báo môn chủ tình huống này.
- Âu Dương huynh, ta nói là không phải lúc sau này, mà là hiện tại.
- Hiện tại? Ngươi là nói bằng vào mấy người chúng ta tiêu diệt cả Thiên Khu tông?
Âu Dương tĩnh miễn triệt để chấn kinh rồi, đây cũng không phải là khẩu khí, mà là điên cuồng. Hắn lập tức phản bác nói:
- Kế hoạch này quá điên cuồng, vượt qua năng lực của chúng ta, chúng ta phải mượn nhờ lực lượng song kiếm môn mới được.
- Dùng lời nói cậy mạnh, chúng ta người đơn lực mỏng, đương nhiên là làm không được. Nhưng Âu Dương huynh có nghĩ tới không, ý tứ tiêu diệt cũng không phải là tiêu diệt ngay.
Lý Dật từ thong dong giới lấy ra một vật:
- Đây là lệnh bài của Sử tông chủ tông chủ, là ta thu được, hiện tại có thể có tác dụng rồi.
Âu Dương tĩnh miễn tuy còn không biết rõ, nhưng cũng có điểm hiểu ý tứ Lý Dật:
- Ý của ngươi nói là dùng trí?
- Đúng, phải có Âu Dương huynh mới được, huynh là sứ giả của song kiếm
môn, cho nên có tư cách tranh giành chưucs tông chủ này, mà không ai dị
nghị.
Âu Dương tĩnh miễn không phải là người ngu dốt, chẳng những không ngu
dốt, hơn nữa rất là thông minh. Thấy vậy, Âu Dương tĩnh miễn lập tức
khoát tay, nói:
- Cái này tuyệt đối không được, song kiếm môn hận nhất môn hạ đệ tử sửa
tông đổi tộc, cho dù ta có thể ngụy biến tùng quyền, bằng vào khối lệnh
bài này chiếm vị trí Thiên Khu tông tông chủ, song kiếm môn cũng không
bỏ qua cho ta.
- Âu Dương huynh sợ gì ? Cho ngươi làm tông chủ Thiên Khu tông, tại sao
phải sửa tông đổi tộc, ngươi hoàn toàn có thể cho Thiên Khu tông sửa cả
danh tự, tỷ như song kiếm phân tông.
Lý Dật bắt đầu nghĩ kế lung tung, hắn đối với thần chi lĩnh vực tông
môn mặc dù có chỗ rõ ràng, nhưng cũng không có cảm động, cũng không biết tông môn đối với những người này có tầm quan trọng không.
- Nào có dễ dàng như vậy, sửa tông đổi tộc đối với là người mà nói vo cùng trọng đại, huống chi là cả tông môn.
- Mặc kệ nó, thử xem đi, thử xem nó sẽ như thế nào, rất có thể khi chúng ta rời đi, cho dù không đối phó được, chúng ta cũng phải đi, hiện tại
thực lực Thiên Khu tông, cũng không ngăn cản được chúng ta. Quyết định
như vậy, chúng ta đi thương lượng cách làm.
Nói xong lời cuối cùng, Lý Dật hoàn toàn dùng lời nói mệnh lệnh, hắn
thấy Âu Dương tĩnh miễn dong dài, nếu cùng hắn dây dưa, chỉ sợ ba ngày
ba đêm cũng không có kết quả.
Bên ngoài Thiên Khu tông cấm địa, vô luận là trưởng lão hay là hộ pháp,
đệ tử, lúc này đều có chút cảm giác như là kiến bò trên chảo nóng, thời
gian đã hai ngày, trong cấm địa còn không có nửa điểm phản ứng. Sử tông
chủ lúc trước tràn đầy tự tin tiến vào cấm địa, bọn họ cũng suy nghĩ qua vô số khả năng, nhưng cũng không ngờ, cấm địa vẫn yên tĩnh như thế.
Trong dự liệu là Sử tông chủ sau khi tiến vào, cùng những người kia đánh nhau lâm vào giằng co, Thiên Khu tông không cách nào đạt được thắng
lợi. Nếu xuất hiện loại tình huống này, lục đại trưởng lão mới có thể
tiến vào cấm địa.
Nhưng vấn đề là, hiện tại không thấy dấu hiệu đánh nhau, cũng không thấy Sử tông chủ đi ra, hơn nữa hai ngày cũng đã qua rồi
- Đại trưởng lão, ta nghĩ chúng ta vào xem tình hình như nào đã.
Có một trưởng lão đứng ở bên cạnh Đại trưởng lão đề nghị nói.
- Không cần, chỉ sợ là tông chủ cùng song kiếm môn sứ giả có hiệp nghị cần thương thảo.
Vị đại trưởng lão này tuổi khá lớn, thoạt nhìn rất ổn trọng, hơn nữa tính kiên nhẫn cũng rất tốt.
- Cũng không lâu như vậy.
- An tâm đi, chúng ta chớ vội, chắc rất nhanh sẽ có kết quả.
Kỳ thật đại trưởng lão cũng cực kỳ thấp thỏm lo âu, nhưng hắn vẫn phải
tự mình trấn định. Với thực lực tông chủ đại nhân Đấu Thần cường giả,
hơn nữa có thêm năm trưởng lão, đoán chừng vài cái Đấu Thánh nho nhỏ
không phải dễ như trở bàn tay sao. Không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đâu.
Bỗng nhiên, trước cửa thông đạo, Âu Dương tĩnh miễn cùng Lý Dật một trước một sau hiện ra.
Nhìn thấy người xuất hiện ở trước mặt bọn họ không phải là Sử tông chủ,
mà là hai người này mà bọn họ nghĩ là người đã chết, cho nên đám trưởng
lão, đệ tử đều biến sắc, dự cảm tình huống bất thường đang bao phủ trong lòng mọi người.
- Âu Dương... Âu Dương tôn sứ... Sử, sử tông chủ?
Đại trưởng lão vốn ính toán gọi là Âu Dương tiểu tử, nhưng lại gọi là Âu Dương tôn sứ cho phù hợp.
- Sử tông chủ tại trong cấm địa.
Âu Dương tĩnh miễn ngạo nghễ nói, người này tuy thực lực không mạnh,
nhưng tướng mạo vô cùng tốt, ngạo nghễ đứng cũng toát ra một cổ khí thế.
- Trong cấm địa?
Đại trưởng lão nhất thời sắc mặt bất định, hắn tự nhiên biết rõ Sử tông chủ cùng năm vị trưởng lão tiến vào cấm địa làm gì, hiện tại giết người người không thấy, mà người đáng bị giết lại hiện ở trước mặt hắn, trong lúc này xảy ra chuyện gì, tựa hồ cũng không cần phải quá nhiều lo lắng
có thể suy đoán được. Nhưng, đại trưởng lão cũng không thể tin cái kết
cục này.
- Đại trưởng lão yên tâm, Sử tông chủ hiện tại rất tốt, chỉ là do có
chút không tiện lộ ra, hắn hiện tại không cách nào đi ra nhìn thấy các
ngươi.
- Kính xin tôn sứ chỉ rõ.
- Làm càn, nói ra phải nguyên nhân, còn dám tự ý hỏi. Nhưng cũng phải
nói cho các ngươi biết, nguyên nhân này cùng cấm địa bí mật có quan hệ,
chẳng lẽ, các ngươi nghĩ bí mật này để cho tất cả người ở thần chi lĩnh
vực đều biết sao?
Nếu như Âu Dương nói như vậy, mọi người Thiên Khu tông tự nhiên không
nói thêm cái gì, cũng thấy Âu Dương tĩnh miễn thân phận, lời này nói ra
làm cho người không thể hoài nghi. Nhưng, trong cấm không có dấu hiệu
đánh nhau, mà từ khi Sử tông chủ tiến vào cấm địa, chắc là đạt thành
hiệp nghị nào đó.
Thiên Khu tông mọi người đều có vẻ do dự bất định, Lý Dật nhìn Âu Dương
tĩnh miễn. Âu Dương tĩnh miễn hiểu ý, biết rõ thời cơ đến, tay lấy ra
khối tông chủ lệnh bài:
- Các ngươi, đều biết lệnh bài kia là gì chứ.
Bỗng nhiên ngữ khí sắc bén, quát:
- Thiên Khu tông đệ tử nghe lệnh, thấy lệnh bài như gặp tông chủ, ta
thừa lệnh Sử tông chủ, tạm thời quản lý Thiên Khu tông, đợi đến khi Sử
tông chủ xuất quan mới thôi.
Âu Dương tĩnh miễn vừa nói ra, Thiên Khu tông chúng đệ tử đều trợn mắt kinh ngạc.
Tạm nhận chức tông chủ, đừng nói danh từ này không có nghe nói qua, loại chuyện này căn bản bọn họ chưa từng được nghe nói qua. Tại thần chi
lĩnh vực, chỉ nghe nói tông chủ ngã xuống là do đại trưởng lão kế thừa.
Nhưng, lệnh bài tông chủ rõ ràng trong tay đối phương, hơn nữa không thể giả được. Đối với một tông môn tông chủ mà nói, lệnh bài chính là bảo
vật như tánh mạng của mình, thậm chí so với tánh mạng còn trân quý hơn,
lệnh bài này rơi xuống trong tay người khác, vậy cũng chỉ có hai loại
khả năng. Một là hắn đã chết, hai là hắn tự nguyện dâng tặng.
- Cái này, cái này... Tôn sứ, đây là thật, là thật sự sao?
Do dự nửa ngày, đại trưởng lão mới hỏi như vậy.
- Thiên Khu tông đệ tử gặp lệnh bài như tông chủ đích thân tới, chư vị,
chẳng lẽ các ngươi tình nguyện tin tưởng tông chủ đại nhân chết rồi sao?
Bỗng nhiên lúc đó, trong hàng đệ tử Thiên Khu tông, một người lớn tiếng nói.
Lý Dật đưa mắt nhìn lại, đánh giá người nọ một cái, sau đó trên mỉm
cười. Người này là Âu hộ pháp. Âu hộ pháp nhạy bén, thấy Lý Dật cùng Âu
Dương tĩnh miễn xuất hiện, dự liệu đến sự tình nhất định đã xảy ra
nghịch chuyển.
Thiên Khu tông đệ tử đương nhiên không muốn tin tưởng tông chủ của bọn
họ đã chết, cho nên có không ít đệ tử phụ họa theo, đương nhiên, trong
bọn họ đại đa số cũng không biết ý đồ của Sử tông chủ tiến vào cấm địa.
Lúc này Thiên Khu tông đệ tử có thể đứng ở chỗ này, đều là tinh anh
trong tông, nhưng bọn họ cũng chỉ biết là cấm địa có việc phát sinh,
chính thức biết rõ là chuyện gì, cũng chỉ có những trưởng lão kia biết,
kể cả Âu hộ pháp, đều không có tư cách biết đến. Nếu không, Âu hộ pháp
nhận được tin tức lại không có hành động sao.
Bởi vì Âu hộ pháp từ trước đến nay tại Thiên Khu tông rất có danh vọng,
nghe hắn nói ra như thế, đệ tử phụ họa theo càng ngày càng nhiều, mà đại trưởng lão lại không có chủ kiến gì, thấy rất nhiều người phụ họa, vì
vậy hắng giọng một cái, ý bảo mọi người im lặng, sau đó mới chậm rãi
nói:
- Nếu Âu Dương tôn sứ có lệnh bài, chắc hẳn không sai.
Một câu chưa xong, đã thấy một cái trưởng lão mặt đen giương giọng nói:
- Thúi lắm, đại trưởng lão, người khác không rõ, chẳng lẽ ngươi cũng hồ
đồ sao? Âu Dương tiểu tử sao lại có thể có hảo tâm, chỉ bằng vào lệnh
bài, chúng ta đều phải nghe lệnh y, Thiên Khu tông chắp tay đưa cho hắn
sao. Hừ, Âu Dương tiểu tử, muốn chúng ta tin lời của ngươi cũng dễ dàng, ngươi để cho Sử tông chủ tới gặp chúng ta, hoặc là dẫn ta đi gặp tông
chủ lão nhân gia.
- Tứ trưởng lão, nói như vậy, ngươi không tin lời bản sứ nói.
Âu Dương tĩnh miễn sắc mặt trầm xuống, đứng ở phía sau hắn Lý Dật lại cảm giác được, hắn có chút chột dạ.
- Tin hay không đều dùng sự thật nói chuyện.
- Chẳng lẽ cái tông chủ lệnh bài này không phải sự thật?
- Lệnh bài là vật chết, người là sống.
- Sao còn nói tông quy thấy lệnh bài như gặp tông chủ làm gì, Sử tông
chủ đã giao lệnh bài cho ta, tất nhiên có chỗ bất đắc dĩ không thể gặp
mọi người.
Thấy Tứ trưởng lão cùng Âu Dương tĩnh miễn cải cọ, những trưởng lão kia
trong lòng hiểu rõ, tự nhiên là ủng hộ Tứ trưởng lão, chỉ có những đệ tử kia không rõ chân tướng mới cho rằng Tứ trưởng lão có điểm càn quấy.
- Đại trưởng lão, chúng ta tiến vào cấm địa tìm tòi, tuyệt đối không thể để Âu Dương tiểu tử quyết định. Hiểu chức vụ tông chủ quan hệ trọng
đại, ảnh hưởng toàn bộ tông môn, tuyệt đối không thể chủ quan.
Cuối cùng, tứ trưởng lão cũng lười cùng Âu Dương tĩnh miễn cải cọ, hướng đại trưởng lão nói.
- Cái này, cái này...
Đại trưởng lão không có chủ kiến gì, muốn hắn quyết đoán, thật sự là
làm khó hắn. Nhưng lúc này, Sử tông chủ không có, chỉ có hắn mới có tư
cách ra quyết đoán: - Cái này sao, lời Tứ trưởng lão nói tựa hồ cũng có
chút đạo lý... Bất quá, lệnh bài cũng không phải giả...
Do dự nửa ngày, đại trưởng lão cũng cũng không nói ra cái gì.
- Tứ trưởng lão.
Một mực không có lên tiếng, Lý Dật lúc này mở miệng nói, đồng thời chỉ một ngón tay vào cấm địa:
- Ngươi không phải muốn gặp Sử tông chủ sao? Vậy thì mời vào.