Đấu Thần

Chương 179: Q.6 - Chương 179: Ngộ nhập Long đảo




Trong các loại truyền thuyết của Đấu Thần Đại lục, những chuyện liên quan đến Long đảo chiếm tuyệt đối một trong ba vị trí đầu tiên. Long tộc mạnh mẽ, Long đảo thần bí, đó là nơi mà các cường giả luôn khát khao chinh phục, cũng là nơi chôn thân của vô số cường giả. Mỗi năm, vì các loại nguyên liệu quý trên Long đảo, thậm chí vì săn giết loại rồng toàn thân là ngọc, vô số cường giả đã xuất phát từ Đấu Thần Đại lục, bước chân vào hành trình mênh mông trên biển.

Kĩ thuật chế tạo thuyền và kĩ thuật hàng hải của Đấu Thần Đại lục không phát triển lắm —— ít nhất là từ sự nhìn nhận của một người trẻ tuổi đặc biệt được trải qua nền văn minh hiện đại hóa như Lý Dật, vì thế, Đấu Thần Đại lục vẫn luôn không ghi chép lại chính xác vị trí địa lí của Long đảo. Những kẻ mạo hiểm hoàn toàn dựa vào cảm giác và kinh nghiệm cùng vận khí, trong đó một bộ phận rất lớn những kẻ mạo hiểm thiệt mạng vì sự khác thường về khí hậu. Một vài kẻ khác đi một vòng trên biển rồi lại quay lại Đấu Thần Đại lục, chỉ có số ít kẻ mạo hiểm có vận khí cực tốt mới có thể đến được Long đảo.

Nhưng loại vận khí này đồng thời cũng không phải tốt đẹp gì lắm, muốn lấy được những nguyên liệu quý có giá trị liên thành để đem về Đấu Thần Đại lục mà có thể thoát khỏi sự dò xét tìm kiếm của Long tộc cũng không phải là một chuyện đơn giản. Còn về việc săn giết Long tộc, cũng chỉ là xem thời cơ, gặp được mấy còn rồng con bị rét, hoặc bị bệnh, tàn phế, hoặc rồng già thì mới có thể giết được.

Cho dù là vận khí cao ngất trời có thể đem về những bảo bối có giá trị liên thành, nhưng sau đó có thể bình yên trở về Đấu Thần Đại lục không vẫn còn là một dấu hỏi lớn. Vì vậy, cả ngàn năm qua, số cường giả có thể thực sự lấy được bảo bối từ Long đảo thành công trở về, trong ngàn người e rằng chỉ có một nửa làm được.

Mạo hiểm nhiều tự nhiên sẽ lợi nhuận cao, thường luôn có những cường giả mộng lớn tham lam không sợ chết muốn thử để trở thành một trong ngàn người đó. Có thể an toàn trở về từ Long đảo, cho dù không đem theo bất cứ thứ gì, vị cường giả đó cũng sẽ trở thành đối tượng để nhiều thế lực lớn tranh giành rồi, Bởi vì một nhân vật như vậy chính là một kim chỉ nam sống. Bất cứ một thế lực lớn nào cũng không dám bảo đảm sẽ vì một nguyên nhân quan trọng nào đó mà bí mật đi đến Long đảo, dưới tình hình này, nếu có một bộ phận bản đồ và kim chỉ nam sống thì sẽ làm tăng tỉ lệ thành công.

Trong tình huống không có bất kì sự chuẩn bị về tâm lí nào, đám người Lý Dật trời xui quỷ khiến thế nào mà đã đi tới Long đảo, đây là vận may mà cũng là bất hạnh. Điều bất hạnh hơn là, bọn họ còn chưa đặt chân lên đất liền thì đã bị Long tộc phát hiện.

Ba Cự Long trưởng thành xếp hình tam giác đón chiếc thuyền đang chạy nhanh tới, từ trong sự khiếp sợ Tác Mã Lý lập tức phản ứng.

"Quẹo phải đà, quay trở lại!"

Trên đường biển tiếp cận Long đảo này, có vô số san hô đá ngầm, cho dù Tác Mã Lý là thủ lĩnh của hải tặc, cũng không dám nói là có thể cập bờ mà không hề hấn gì. Dưới tình huống nguy cấp phía trước, không thể lo quá nhiều chuyện như vậy được, kết quả, khi thuyền quay đầu được một nửa, cả thuyền chấn động, va phải đá ngầm rồi.

Cùng lúc đó, ba Cự Long như ba mảng mây đen, đã bao phủ trên đầu đám người Lý Dật.

“Tác Mã Lý, Tác Mã Lý đáng chết, ngươi định đưa ta vào miệng rồng à!” Lý Dật cuống quýt tức giận quát, phía dưới bóng của ba Cự Long, bất kì người nào cũng không thể điềm tĩnh được.

“Không nên trách hắn, mà có lẽ nên khen hắn, Tác Mã Lý là thuyền trưởng giỏi nhất mà ta từng thấy.” Tửu quỷ râu dài bỗng nhiên nói: “Nếu đã đến Long đảo rồi, vậy thì cách Thần chi Đại lục cũng không xa, theo như ta được biết, Long đảo nằm ở phía bắc của Thần chi Đại lục.”

Phương bắc? Lý Dật sững sờ, lập tức tỉnh ngộ. Bọn hắn vẫn luôn dựa vào cảm giác tiến về phía bắc, theo lí Long đảo nằm ở phía bắc của Thần chi Đại lục. Râu dài để lộ tin tức quan trọng khiến Lý Dật đột nhiên nghĩ rằng, thế giới này đồng dạng với thế giới mà hắn từng sinh tồn kiếp trước, cũng là hình cầu —— có lẽ căn bản chính là cái địa cầu kia, mà Thần chi Đại lục và Đấu Thần Đại lục nằm ở hai bên của địa cầu. Vì sự lạc hậu của kĩ thuật hàng hải, nên thỉnh thoảng mới có một kẻ mạo hiểm đến được đại lục kia, nhưng mãi không thể biến nó thành một khái niệm đại lí chuẩn xác.

Nếu phán đoán của Lý Dật là đúng, thì có thể nói là, sự chịu đựng cực khổ giá rét của bọn chúng thực ra là vô ích, chỉ cần đi về phía đông hoặc tây của Đấu Thần Đại lục thì đều có thể đến được Thần chi lĩnh vực.

Nghĩ ngợi một chút, Lý Dật khóc không ra nước mắt, tốn nhiều công sức như vậy, mà chỉ là đổi lấy một kiến thức địa lí thường thức. Thực ra cũng không hoàn toàn trách Lý Dật được, mấy cái Truyền tống trận kia cứ truyền tới truyền lui, sớm đã làm Lý Dật choáng váng đầu óc, quên mất cả kiến thức thường thức.

Được thôi, giờ không phải lúc kiểm nghiệm lại chuyện này, thuyền sau khi bị va vào đá ngầm thì đã bị đá ngầm cắm vào không có cách nào nhúc nhích được, còn ba Cự Long thì không có ý tốt gì bay vòng xoáy trên đầu, cánh rồng rộng khoảng mười mét quất qua như kình phong khiến người ta thấy khó thở, Long uy trời sinh của Long tộc sớm đã làm cho đám tạp dịch kia hôn mê bất tỉnh.

Do những điều mà những kẻ mạo hiểm thành công kia đã làm trên Long đảo, Long tộc mặc dù sinh ra không có căm hận với loài người như Ma thú, nhưng cũng tuyệt đối không có thiện cảm, ít nhất bọn họ cũng không hoan nghênh con người đặt chân lên đất của họ.

Về điểm này, từ biểu hiện hùng hổ của ba Cự Long cũng có thể nhìn ra được.

Sau khi bay mấy vòng, ba Cự Long dường như đã ăn ý được chuyện gì đó, ngay ngắn cúi lao xuống, một con Hắc Dực Long tóm lấy đầu thuyền, một con Thanh Dực Long tóm lấy đuôi thuyền, Chanh Dực Long to nhất thì tóm cột buồm. Móng vuốt sắc bén của ba Cự Long phập sâu vào thân thuyền, sau đó một luồng khí lớn bay ra, cả con thuyền đột nhiên bị nhấc ra khỏi mặt biển, bay lên trời.

Chiếc thuyền này tính cả người và đồ vật ít nhất cũng nặng mấy chục tấn, thế mà lại bị ba con rồng này coi như đồ chơi nhấc bổng lên trời. Sức mạnh ngang ngược này, những người trên thuyền chưa từng nhìn thấy, mà cũng là không thể tưởng tượng nổi.

"Đội trưởng, làm sao bây giờ? Chúng ta không thể khoanh tay chịu chết được!” tiếng nói của Tác Mã Lý đã bắt đầu run lên.

“Có cách gì được chứ, đều trách người đưa chúng ta đến Long đảo!” Tạp Lý Lộ Tư bắt đầu đổ lỗi cho Tác Mã Lý, chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hai người nhất định sẽ cãi lộn cho đến lúc bị Cự Long đánh chết.

“Trước tiên không được loạn, Long tộc dường như cũng không muốn giết chết chúng ta, nếu không thì đã không tốn nhiều sức lực như vậy đem thuyền của chúng ta lên bờ rồi.” Lý Dật tỉnh táo phán đoán. Đây tuyệt đối không phải những lời an ủi, nếu Long tộc thật sự muốn giết bọn chúng, thì có thể ra tay ngay lúc trên biển rồi.

"Đội trưởng của các ngươi nói đúng! Long Tộc dù sao cũng không phải là Ma thú, trí tuệ của bọn chúng không thua gì con người.” La Tuyết Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh đám người Lý Dật: “Lý Dật, ít nhất trước khi thoát khỏi Long đảo, chúng ta nên hòa giải, nếu không thì trong chúng ta không ai có khả năng ứng phó được.”

“Cho dù chúng ta liên thủ, có thể chống lại Long Tộc sao?" Lý Dật cười đau khổ, từ chối lời đề nghị liên thủ.

“Vậy ít nhất cũng mạnh hơn là chia rẽ để mặc bị chém giết.”

Bỗng nhiên như bị mất trọng lượng, ba Cự Long đồng thời bung trảo, chiếc thuyền lớn đang ở trên không cao gần mười mét bống rơi xuống. Sau đó là một loạt tiếng ầm ầm, rồi biến thành một đống gỗ vứt đi. Những tên tạp dịch đang trong mê giờ coi như được gặp tử thần, còn một số khác thì bị chấn động làm cho tỉnh lại, sau đó lại nhanh chóng hôn mê bất tỉnh tiếp.

Đứng lên từ trong đống gỗ vụn, đám người Lý Dật phát hiện, ba Cự Long đã thu cánh lại, đang quây tròn lấy bọn họ.

Quan sát những sinh vật to lớn nhất trên thế giới từ một khoảng cách gần như vậy, đối với đám người Lý Dật mà nói là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Không hổ là loài sinh vật được tạo hóa yêu quý nhất, chỉ cần là con rồng mạnh mẽ cũng đủ để chống đỡ được Đấu Hoàng cường giả của loài người. Mà Long tộc này, là những kẻ tu luyện trời sinh, dường như bất cứ con rồng nào cũng có thể thu nạp được linh khí trời đất biến nó trở thành Đấu khí của mình, mà loại tu luyện này, không cần bất kì công pháp nào, hoàn toàn bằng thiên phú, trong mỗi lần hô hấp đều là đang tu luyện.

Nếu như cân nhắc bằng tiêu chuẩn của con người, thực lực của ba Cự Long đảm nhiệm nhiệm vụ dò xét tuần tra này, ít nhất cũng là Đấu Hoàng cấp bậc cường giả.

Trước mặt cường giả loại này, đám người Lý Dật đúng là nhỏ bé. Còn Hồng linh nhi của Băng nữ, dưới sự uy hiếp của ba con Cự Long này, đừng nói là vỗ cánh bay lượn, đến cả việc đứng vững cũng có chút khó khăn rồi, nó đang đứa tựa bên Băng nữ mà phát run lên.

“Loài người, đi theo ta!” Chanh Dực Cự Long nói bằng ngôn ngữ của loài người. Hệ thống phát âm của rồng rõ ràng khác với loài người, mặc dù đã nói ngôn ngữ của con người, nhưng những âm thanh như ma sát kim loại ấy khiến màng nhĩ muốn thủng ra. Những âm thanh đơn điệu như ma sát kim loại lại không có bất cứ sắc thái nào làm cho người nghe không biết là có ác ý hay không.

Lời mời của Chanh Dực Cự Long lập tức khiến cho đám người Lý Dật, La Tuyết Phong lâm vào sự lựa chọn khó khăn. Nên ngoan ngoãn đi theo Chanh Dực Cự Long, hay là phản kháng, được ăn cả ngã về không? Nếu như lúc này phản kháng, còn có chút cơ hội trốn ra biển rời khỏi Long đảo. Nếu xâm nhập vào Long đảo, tiến vào thế giới Long tộc, bằng thực lực của những người này, chỉ có thể là biến thành miếng thịt nằm trên thớt, lúc đó nên làm hoành thánh hay thịt viên là chuyện của Long tộc.

“Đánh chứ?”La Tuyết Phong hạ giọng xuống nói với Lý Dật.

“Được, ta đem một, hai, ba, ngươi đánh Hắc Long, ta đánh Thanh Long, sau khi đắc thủ sẽ cùng đánh Chanh Long!” Lý Dật vừa tụ lực vừa nói.

“Tốt!” xung quanh La Tuyết Phong cũng bắt đầu tràn ngập Đấu khí khí tức.

"Một. . . . . . Hai. . . . . . Ba!"

Lý Dật không động thủ, La Tuyết Phong cũng không động thủ. Cả hai nhìn nhau cười, Lý Dật đã nhấc chân đi theo Chanh Dực Cự Long. Hừ, muốn ta liều mạng với Long tộc, ngươi thừa loạn đào thoát rồi đó, Lý Dật không có ngốc như vậy.

Thấy Lý Dật đi theo Cự Long hướng vào sâu bên trong Long đảo, Ánh Vũ Tình, Tác Mã Lý, Tạp Lý Lộ Tư và Tửu quỷ cũng chỉ biết đi theo, phía sau La Tuyết Phong và Băng nữ kề vai sát cánh đuổi theo. Băng nữ thì có thái độ như không có chuyện gì xảy ra, không ngừng an ủi Đại Điểu còn chưa hoàn hồn đang tựa vào nàng.

“Hồng linh nhi không cần phải sợ, mấy Cự Long đó sẽ không làm hại chúng ta đầu, ngoan ngoãn đi cùng tỷ tỷ nhé.”

Lý Dật hiển nhiên biết rõ nguyên nhân Băng nữ không thấy sợ, chỉ có điều, nếu Băng nữ sử dụng Tống truyền bài quay lại Băng đảo lần nữa, e rằng không chỉ đi một mình, mà còn đưa La Tuyết Phong theo.

Địa hình của Long đảo rất gập ghềnh không bằng phẳng, đói với rồng thì có lẽ không phải là trở ngại lớn, đối với người mà nói thì cần tốn không ít sức lực. Cũng may những nhân vật này, ít nhất cũng là Đấu Hoàng cường giả, những hiểm trở trên đường đối với bọn họ chưa phải là chướng ngại thực sự. Chẳng qua là từ việc quan sát thấy địa hình, Lý Dật cố ý đi trái phải lung tung, nhằm kéo dài thời gian.

Khí hậu của Long đảo hợp với loài người, các loại thực vật cũng xanh um tươi tốt, mặc dù bị loài người gọi là đảo, nhưng phạm vi của đảo của cả ngàn dặm. Đam người Lý Dật đi một hồi thì rối hết tinh thần, không biết Chanh Dực Cự Long muốn đưa bọn họ đến đâu. Cự Long lãnh ngạo chỉ để ý phía trước, thấy đám người Lý Dật rớt lại phía sau bèn ngâm giọng một hồi.

Cứ đi như thế cho đến lúc bầu trời tối đen, Chanh Dực Cự Long không có một chút nào là muốn dừng lại, Băng nữ vốn được nuông chiều xưa nay là người đầu tiên chịu không nổi, cao giọng với Chanh Dực Cự Long: “Đại Long, rốt cuộc ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu, có thể nghỉ một chút không?”

Chanh Dực Cự Long lúc này mới quay thân lại, dùng giọng nói như kim loại ma sát chỉ nó mới có nói: “Loài người, Long tộc tộc trưởng có lệnh, bất cứ con người nào xông vào, đều phải đưa đến chỗ của hắn.”

“Ngươi muốn đưa bọn ta đi gặp Long tộc tộc trưởng? Được rồi, Đại Long, nếu đã vậy, ngươi có thể cho bọn ta cưỡi rồi bay tới đó sao? Đi như vậy rất mệt đó!” trong đám người này, người duy nhất không sợ Chanh Dực Cự Long e rằng chỉ có Băng nữ, người bất cứ lúc nào cũng có thể về Băng đảo được.

“Các ngươi muốn cưỡi ta tới Long động? Nằm mơ đi, là một con rồng cao quý như ta, làm sao có thể cho phép các ngươi cưỡi lên lưng chứ!” Chanh Dực Cự Long lập tức có chút tức giận, xem ra lời đồn của loài người thật chính xác: rồng rất xem thương con người.

“Vậy thì ta không đi nữa!” Băng nữ quả nhiên liền đứng lại, không tiến lên. Tiểu nha đầu này vốn là rời đảo đi chơi, có thể căn bản không hề nghĩ tới việc phải chịu khổ, trên đoạn đường không thích hợp cho con người đi này, phải chịu cảnh gai nhọn đâm vào đau nhức.

“Nếu như đã lên Long đảo, vậy cũng do các ngươi bất đắc dĩ rồi!” Chanh Dực Cự Long lập tức nghiêm nghị, con người nhỏ bé này lại dám làm trái ý mình, đối với một con rồng mà nói, điều này đã là một sư ô nhục rồi. Trong kinh nghiệm giao tiếp với con người của Chanh Dực Cự Long, chưa có người nào không ngoan ngoãn nghe lời nó, muốn làm gì thì làm, tính cách của Băng nữ đã vượt qua khả năng chịu đựng của Chanh Dực Cự Long

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.