Đấu Thần

Chương 78: Q.3 - Chương 78: Ngu Huyền Đại Đế




Ở Đại Đô này đã mười mấy ngày rồi thời gian này, dựa vào những thông tin biết lúc trước và tìm hiểu thông tin các nơi, Lý Dật cũng coi như đã hiểu được đại khái về nơi này.

Dù nhìn từ phương diện nào đi nữa thì Đại Đô cũng không khác gì các đô thị ở ngoại giới. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là không có sự uy hiếp của các thế gia cường đại, cho nên quyền thế của đám quan lại Đại Đô vô cùng cao.

Đồng thời, ngoài những quan lại quý nhân ra, trong Tu La Quốc thân phận cao hơn nữa chính là Thần Nhân Tộc, cũng chính là Huyết Ma Tộc.

Có điều, tung tích Huyết Ma Tộc trước nay đều rất cổ quái, ngoài việc nghe nói đến và hôm trước gặp qua Phong Nhã dường như Lý Dật chẳng cảm nhận được một chút nào về bọn này cả.

Điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn là cả thành tràn ngập Huyết Ma. Nhưng tình hình này lại càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái hơn.

Nấp trong bóng tối Lý Dật quan sát người đi kẻ lại, hắn tin khu phía Đông này chắc chắn sẽ có thông tin hắn cần chỉ là không dễ dàng tìm hiểu mà thôi.

Lý Dật biết Huyết Nhãn Linh Trì ở trong Đại Đô nhưng nếu không có chút tin tức gì thì có bảo hắn tìm mọi ngóc ngách Đại Đô cũng chưa chắc tìm được.

Huống hồ dù hắn có cách lật cả cái Đại Đô này lên thì cũng không dám làm bừa.

Mười mấy ngày nay Hồng Thiên Thánh Giả đã cho Lý Dật biết lão có vài lần cảm nhận được sức mạnh khá lớn, e là trong Đại Đô có một hai nhân vật cường đại.

Mà Lý Dật thì biết rõ cái gọi là nhân vật cường đại, chắc chỉ là Tam Ma mà Xà Tôn Giả từng nói.

Với ba nhân vật này Lý Dật hắn đã chắc chắn là có thể không động thì không động vào chúng. Đương nhiên hắn sẽ không làm những chuyện gây chú ý cho Tam Ma.

Có điều sự cẩn thận này khiến hơn mười ngày nay Lý Dật cũng không có được chút thu hoạch gì, thậm chí chẳng giết nổi một tên Huyết Ma nào cả. Nếu mà cứ thế này thì Tế Thần Huyết Điển lần này hắn đi công toi. Thậm chí dù hắn có sống sót trở về thì cũng chẳng đủ tư cách vào Đấu Thần Điện.

Đây đâu phải kết quả mà hắn muốn!

Tình hình này vẫn tiếp diễn, Lý Dật đã bắt đầu thấy sốt ruột. Hắn thậm chí còn muốn xông vào Hoàng cung, như thế có lẽ sẽ ép người Hoàng thất nói ra cái gọi là Huyết Nhãn Linh Trì ở đâu. Dù gì hắn tin là Hoàng thất Tu La Quốc chắc chắn có quan hệ mật thiết với Huyết Ma Tộc.

Chỉ là chắc chắn việc trực tiếp xông vào là không thể. Mấy ngày nay hắn đến khu phía Đông tìm vận may xem có thể trà trộn vào không, nhưng dường như không gặp được cơ hội nào...

Nếu không phải trong đầu còn vài tính toán khác thì chưa biết chừng Lý Dật đã bức bối đến chết rồi.

Trong lúc Lý Dật đang chán nàn khu phía Đông vốn rất đông người không biết từ lúc nào có một đám đông người tòa ra gạt Lý Dật sang bên đường.

Nhiều ngày ở đây Lý Dật biết như thế này có nghía là sắp có ‘nhân vật lớn’ nào đó đi qua.

Mấy ngày qua hắn cũng biết được Hoàng thất Tu La Quốc là loại vô đụng. Quốc Vương là một lão già tuổi đã cao lại không có con trai hay con gái gì cả, nhưng có một huynh đệ được phong vương gì đó.

Hai người này có thể nói là nhân vật nắm giữ mọi thứ trong Đại Đô, có lẽ đù là Huyết Ma Tộc cũng phải coi trọng một chút.

Lý Dật nghĩ mãi không biết hai kẻ này có phải người trong Huyết Ma Tộc không. Nhưng nếu không nhìn tận mắt thì hắn không thể chắc chắn được. Có điều với thân phận của hắn thì khó lòng có thể nhìn thấy hai kẻ này...

Dù gì thì hành sự ở nơi này không giống như ngoài kia, chỉ không cẩn thận chút thôi là có nguy cơ thịt nát xương tan.

Rất nhanh có một đội vệ binh mặc giáp ra đẩy hết người ra hai bên đường. Rồi có một tiếng hô, cái gì mà ‘Đại Đế đi qua nơi đây’.

Cũng không biết ai dẫn đầu, khi nghe thấy đanh hiệu Đại Đế thì tất cả đã vội vàng quý rạp xuống. Lý Dật khẽ nhíu mày nửa quý nửa ngồi xuống, tuy không quý hẳn nhưng cũng thấy không thoải mái cho lắm.

Có điều, dân chúng của Tu La Quốc này cũng chẳng có chút lòng tôn kính nào đối với Đại Đế của họ. Tuy quỳ xuống đấy nhưng miệng họ thì bắt đầu bàn tán xôn xao.

Nghe một lúc thì Lý Dật hiểu được khá nhiều.

Thì ra Đại Đế Tu La Quốc có tên là Ngu Huyền, nghe nói khi còn trẻ cũng là nhân vật phong lưu tuấn nhã, có biệt hiệu ‘Ngu mỹ nhân’ gì đó.

Đương nhiên loại biệt hiệu này đối với các Đế Vương mà nói là một sự sỉ nhục lớn, nhưng mà vị Ngu Huyền Đại Đế này thì lại không chút bận tâm, thậm chí còn có vẻ tự hào về nó.

Nghe nói vị Ngu Huyền Đại Đế này có biệt hiệu như thế là vì hắn từ trước tới giờ không thích nữ nhân mà chỉ thích nam nhân, vì thế mà chẳng có nổi đến nửa đứa con, khiến Đế Quốc lớn vậy mà không có người kế thừa.

Nhưng cũng có người nói không phải vì hắn thích nam nhân chứ không thích nữ nhân, mà là vì tiêu chuẩn quá cao, khi còn trẻ quá tuấn mỹ nên cho rằng thế giới này không có ai đẹp bằng mình, dù là nữ nhân đi chăng nữa... Vì độ tự sướng quá cao như thế mà Ngu Huyền không có hứng thú với người khác.

Tin đồn như thế tuy không phải hoàn toàn hoang đường nhưng nghe thì có vẻ chế giễu. Lý Dật nghe mà không ngừng gục gặc.

Đang nghe rất thú vị thì mấy người bên cạnh Lý Dật nhìn đoàn xe ngày càng gần bèn hèm một tiếng nói nhỏ:

-Quả nhiên là Ngu Huyền Đại Đế. Nói ra thì mấy năm nay Đại Đế rất ít khi xuất hiện ở Đại Đô, không biết hắn bận bịu cái gì?

Người khác nói luôn:

-Ta nghe nói Đại Đế vì tuổi ngày càng cao không lo công việc nữa mà không ngừng phái người đến bên núi phía Tây, hy vọng có người có được truyền thừa của Đấu Thân rồi truyền lại cho mình.

-Truyền thừa của Đấu Thần? Đại Đế cần thứ đó làm gì?

-Hề hề các ngươi không hiểu rồi! Nghe nói truyền thừa của Đấu Thần không những có thể khiến người có uy lực vô tận quan trọng nhất là có thể trường mệnh trăm tuổi. Nghe nói tu luyện được nó biến thành cao lớn như hai Đấu Thần ở núi phía Tây cũng không khó!

Nhắc đến cái này ta cũng nghe nói. Đại Đế cũng đã phái gần trăm người đi rồi nhưng chẳng có ai quay về. Nhưng cảnh tượng hôm nay không phải là có ai đó đi cầu truyền thừa về rồi đó chứ?

=Hề hề các ngươi đúng là thông tin kém nhanh nhạy. Nghe nói ba ngày trước Lưu Hoa Quận chúa đã về rồi, hơn nữa cô ấy còn có được truyền thừa và linh dược kéo dài tuổi thọ... Các ngươi không phải đến cái này cũng không biết đấy chứ?

Lời vừa dứt bốn bề đều kinh ngạc Lý Dật cũng hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên chút kỹ lạ.

Cái tên Lưu Hoa Quận chúa hắn đã từng nghe rồi. Nghe nói người này là con gái của huynh đệ kết giao sinh tử của Ngu Huyền Đại Đế. Sau khi người đó chết Ngu Huyền thương nhớ người cũ liền phong cho vị Lưu Hoa Tiểu thư này tước hiệu Quận chúa.

Trong truyền thuyết, vị Lưu Hoa Quận chúa này đung mạo đẹp như hoa như nguyệt, nếu người này thật sự có được cái gọi là truyền thừa...

Lý Dật không tin là Đấu Thần Điện lại truyền Công pháp cho người của Tu La Quốc.

Nếu Lưu Hoa Quận chúa có được Công phép thật thì e là không thoát khỏi quan hệ với Huyết Ma Tộc...

Vất vả hơn nửa tháng cuối cùng cũng có đầu mối Lý Dật mừng thầm, rồi hắn nhìn về phía cuối con đường.

-Bái kiến Đại Đế!

Những tiếng chúc mừng vang lên so le không đồng đều, rồi hình thành một đợt sóng tòa ra bốn bề.

Lý Dật nhìn thấy một cỗ xe hoa lệ đang tiến tới.

Phía trước là tám con tuấn mã và các võ sĩ mở đường, cỗ xe hoa lệ với màu tím khiến người ta phải nhức mắt.

Lý Dật chuyển ánh mắt sang một chiếc xe thanh lệ đi cách xe của Ngu Huyền Đại Đế chưa đến nửa thước. Sự hoa mỹ của nó có lẽ không bằng xe của Ngu Huyền nhưng nói về khí chất thì hơn hẳn xe ở phía trước.

Phía sau Ngu Huyền Đại Đế là ai vậy?

Có lẽ là xe của Lưu Hoa Quận chúa!

Đại Đế đi đón Lưu Hoa Quận chúa thật sao?

Mọi người bắt đầu xôn xao, Lý Dật lập tức đã có được thông tin mình cần.

Lý Dật hắn không phải lũ ngu dân bị Lưu Hoa Quận chúa dung mạo phi phàm kia thu hút hoàn toàn sự chú ý.

Hắn nhìn cỗ xe của Ngu Huyền Đại Đế. thì thấy cửa sổ của cỗ xe không biết được phủ bao nhiêu lớp rèm nữa. Dù với nhãn lực của Lý Dật cũng chẳng nhìn được một chút bóng dáng nào.

Sự thần bí này thì Đế Vương thời đại nào cũng làm như vậy, cũng nẳm trong dự liệu của hắn.

Nhưng khi Lý Dật dùng đấu khí để thăm dò thì không thể nào thăm dò ra được chút đấu khí nào...

Đường đường là Ngu Huyền Đại Đế chẳng lẽ lại là người bình thường?

Lý Dật nhìn chiếc xe phía sau với ánh mắt nghi hoặc.

Đập vào mắt hắn quả nhiên lại là một lớp rèm cửa, nhưng lần này không khoa trương như xe của Ngu Huyền Đại Đế, người khác có thể nhìn được bóng dáng thướt tha của Lưu Hoa Quận chúa ở bên trong.

Cảm giác này khiến Lý Dật cảm thấy chán nàn hắn chỉ mãi nhìn, đấu khí toàn thân hơi hơi rung động.

Dân chúng xung quanh đương nhiên không chịu được sự rung động đó, lập tức mấy người quanh đó rung rinh như sắp ngã.

Lập tức hắn phát hiện ra không xong rồi.

Lúc này hắn không khác gì một con thiên nga đứng giữa bầy vịt quá rõ ràng, vì thế chẳng tốt chút nào?

Vậy là hắn lập tức cứng người lại, như bị rắn độc nhìn chẳm chẳm vậy, không động đậy chút nào. Được một lúc thì mồ hôi lạnh đã toát ra!

-Không hay rồi!

Tiếng Hồng Thiên Thánh Giả vang lên khiến toàn thân Lý Dật rung lên rồi chợt bừng tỉnh.

Lần này không cần Hồng Thiên Thánh Giả phải nói Lý Dật cũng biết mình phải làm gì. Hắn khẽ dậm chân xuống đất, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Lý Dật nhanh chóng lùi về phía sau, nấp trong bóng tối của một tòa nhà...

-Ủa?

Đúng lúc Lý Dật lùi đi, toàn thân hắn bỗng như ngâm mình trong băng đá tháng sáu, lạnh buốt đến thấu xương...

Hắn hiểu rõ dường như mình đã không cẩn thận động vào nhân vật gì đó rồi!

Tuy là điều này cũng nằm trong dự liệu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.