Đây là cái đầu to nhất mà Lý Dật từng nhìn thấy, với quy mô của cái đầu này, Lý Dật, cộng đám công
tử bột bên trên mai rùa cũng chưa đủ để lấp kẽ răng cho nó.
- Đầu to, chúng ta không đủ để cho ngươi ăn thịt, hay là ngươi tìm một thứ gì khác để ăn đi!
Lý Dật bị treo lơ lửng trước mặt Đầu to, với toàn bộ tinh thần cảnh
giác, một khi Hắc Thủy Hồ Yêu có bất kì động tác gì khác thường, thì
phải chuồn đi ngay.
- Loài người đáng ghét, bữa điểm tâm đưa tới miệng rồi không nhẽ ta lại từ chối?
Hắc Thủy Hồ Yêu ồm ồm nói, miệng dính đầy máu khiến người ta thấy buồn
nôn mỗi khi có mùi tanh lan tới, đến Lý Dật cách xa như vậy mà thiếu
chút nữa cũng nôn rồi.
- Lão đại, đánh hắn!
- Đại sư huynh, giết hắn đi!
- Lão đại tất thắng!
Đám thanh niên quần áo lụa là trên mai rùa kia nào biết tâm tư đang biến động của Lý Dật, thấy Lý Dật đối mặt với Hắc Thủy Hồ Yêu nên thay nhau
hò la cổ vũ. Điều này làm Lý Dât, kẻ đang định rời bỏ, cảm thấy ngại,
nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định vẫn ở lại đánh. Nếu đã đánh, thì cũng
muốn đánh cho ra trò, hơn nữa Lý Dật cũng thật sự muốn xem Ma thú cấp
bảy rốt cuộc có sức đánh như thế nào.
Thân treo giữa không trung, thủ ấn Lý Dật di chuyển, linh khí trời đất
bốn bề Hắc Thủy Hồ bị dao động, trong khoảng không giữa trời đất dường
như bị bao trùm bởi một màn mỏng máu đỏ, rồi có một luồng năng lượng cực lớn đến từ khoảng giữa trời đất xoay tròn cuốn lại.
- Huyết Nguyệt Cuồng Cương!
Bạch Hổ đấu kĩ này tạo ra dị tượng của trời đất, khiến cho đám công tử
bột kia quên cả hò hét cổ vũ. Đám thanh niên này tuy không học võ thuật, nhưng dị tượng trời đất do Bạch Hổ đấu kĩ tạo ra thì bọn họ biết.
Năng lượng với ánh sáng màu đỏ hội tụ tại bàn tay Lý Dật trông như mặt
trăng màu đỏ, ngay sau đó, mặt trăng màu đỏ này với sức mạnh trời đất
oanh tạc về phía Hắc Thủy Hồ Yêu. Cảm nhận được sức mạnh của mặt trăng
máu này, đầu của Hắc Thủy Hồ Yêu nhanh chóng lặn xuống dưới đáy hồ nước, dưới sự điều khiển của Ma thú hồ nước cấp bảy này, sôi sục lên nhanh
chóng đón lấy Huyết Nguyệt, hình thành một tấm chắn tinh thể.
Dưới sự oanh tạc của Huyết Nguyệt, tấm chắn đó lập tức vỡ nát, bốc hơi!
- Loài người đáng ghét, chỉ làm được vậy thôi sao!
Thấy Huyết Nguyệt sau khi tấn công mình liên tiếp đã trở nên mạnh mẽ hơn thì Hắc Thủy Hồ Yêu lại một lần nữa đưa đầu lên mặt nước. Nhưng ngay
khi cái đầu vừa nhô lên, thì vòng Huyết Nguyệt xem có vẻ yếu ớt kia,
dưới sự khống chế bằng chỉ quyết của Lý Dật, bỗng nhiên nổ tung!
- Ngu ngốc! Uổng công ngươi có cái đầu to như vậy!
Cái đầu to ấy dưới sự tấn công với năng lượng cực lớn của Bạch Hổ đấu
kĩ, đã biến thành một vũng máu và xương, rơi vãi trên mặt hồ.
Ha, như vậy là đã hạ được một Ma thú cấp bảy ư? Độ khó như vậy là quá
thấp rồi, Lý Dật gãi gãi đầu, có chút không dám tin vào sự việc trước
mặt.
- Cẩn thận, Lý Dật, nó vẫn chưa chết!
A Huệ hét lên cảnh báo!
Cùng với tiếng la của A Huệ, một cơn sóng từ hồ nước dâng lên, vài vòng
xoáy quỉ dị xuất hiện làm hồ nước như biến thành một nồi nước sôi, dường như muốn ném đám công tử bột trên mai rùa xuống nước. Sau đó một cái gì đó giống như cái đầu xuất hiện bên trên mặt nước, chỉ có điều vẻ mặt
trên cái đầu này hung dữ hơn cái đầu trước rất nhiều.
Ngao ——
Thủy Yêu thét một tiếng thật dài, dường như là đã thật sự nổi giận. Cùng với tiếng thét này, toàn bộ Hắc Thủy Hồ đều rung động mạnh mẽ, mực nước giảm xuống vài mét trông thấy. Một con Thủy Long to lớn dưới sự không
chế của Thủy Yêu, xoay một vòng trên không trung, giật mạnh lao xuống
phía Lý Dật.
Trước mặt Thủy Long to lớn, Lý Dật chỉ như một con kiến bé tẹo!
Ma thú cấp bảy thực sự nổi giận rồi, xem tình hình có vẻ cũng là lúc nên bỏ did rồi, nhân lúc Thủy Long ẩn nấp thân mình, Lý Dật liền cho nổ vài luồng Đấu Khí, bọt nước bắn đầy trời, sau đó liền di chuyển, trong nháy mắt đã rời khỏi cả trăm mét.
Oanh, oanh, oanh ——
Những âm thanh vang dội liên tiếp nổ ra, sức mạnh vô cùng này, đến cả Lý Dật cũng cảm thấy khí huyết như chảy ngược dòng, thiếu chút nữa là phun máu ra rồi. Một luồng Đấu khí lấp lánh ánh kim đang lượn lờ quần chiến
Thủy Long, những tiếng ầm ầm vang lên khi hai nguồn sức mạnh này đấu lại nhau.
- Đạo sư! Đạo sư đến rồi!
- Lão quỷ, lão quỷ đáng chết!
- . . . . . .
Một đám khóc rống lên, nước mắt nước mũi, rồi điên cuồng chửi bới, đám
công tử lụa là đó đã không có cách nào dung ngôn từ để hình dung được
tình thế phức tạp lúc này. Nhưng Phì Phì thì lại tay áo bồng bềnh đạp
không bay đến, vẻ mặt không biết liêm sỉ mà cười cười.
- Phì Phì đáng chết!
Lý Dật không nhịn cười được nữa đã phải chửi một câu. Lý Dật cảm thấy
nghi ngờ rằng Phì Phì đến từ lâu, chẳng qua là không muốn ra tay, để dò
xét thực lực của hắn, không thì làm sao lại trùng hợp vậy được.
- Tiểu tử thúi, vi sư tới cứu các ngươi đây.
Phì Phì liền giáng mấy luồng Đấu khí, đánh lui Thủy Long mà Hắc Thủy Hồ
Yêu khống chế, sau đó Đấu khí khống chế không gian, xung quanh Hồ Yêu
hình thành một không gian giam cầm. Xem ra Phì Phì không có ý định sẽ
giết chết Ma thú cấp bảy này, chỉ là vì muốn tranh thủ thời gian gây khó dễ nó để cứu người thôi.
Giam cầm Hắc Thủy Hồ Yêu, Phì Phì dùng một luồng Đấu khí vừa nhẹ nhàng
vừa đầy uy lực nâng toàn bộ mai rùa lên, hướng về phía bờ hồ. Chỉ tới
khi được đứng trên mặt đất thật sự, những tên công tử kia mới có thể ổn
định lại tinh thần, những mệt mỏi hung hiểm một ngày trời qua dường như
đã không còn trên mặt mũi bọn chúng.
- Một, hai, ba… ô, thiếu bốn người, dư một người. Đỗ Lạp, còn bốn người nữa đâu?
Đỗ Lạp mặt không chút biểu hiện gì chỉ tay về phía Hắc Thủy Hồ Yêu:
- Bên trong!
- Ha, ngươi là Đại sư huynh kiểu gì vậy? Hỏng rồi, hỏng rồi, thoắt cái
mà chết mất bốn học sinh, mấy lão già trong Học viện lại có cán dao để
cầm rồi!
Nét mặt Phì Phì lo lắng, nhưng hiển nhiên không phải là vì bốn học trò xấu số kia, mà là vì tiền đồ của bản thân.
- Ta đã không còn là Đại sư huynh rồi, hiện nay Lý Dật mới đúng là Đại sư huynh của chúng ta.
Đỗ Lạp nhún vai, ra vẻ vô tội nhìn Lý Dật.
- Lý Dật Đại sư huynh đã cố gắng hết sức rồi!
Khảm Kì nói:
- Nếu không phải Lý Dật Đại sư huynh đã chiến đấu khổ sở, đạo sư, e rằng bây giờ thậm chí một học trò ngài cũng không còn đó.
- Đúng vậy, lão đại hắn ít nhất cũng không vì tán gái mà bỏ rơi chúng tôi!
Đỗ Lạp oán hận chỉ trích Phì Phì.
Phì Phì mặt không đỏ tim không mất bình tĩnh, trả lời với vẻ mặt đứng
đắn:- Những hành động của Đại sư huynh các ngươi ta đều thấy hết rồi, vì mấy tên tiểu tử thúi các ngươi, mà cũng dám khiêu chiến với Ma thú cấp
bảy. Được thôi, từ nay về sau Lý Dật sẽ là Đại sư huynh của các ngươi.
Sau này ai còn dám vì chuyện tán gái mà chậm trễ chính sự, thì hãy xem
vi sư trừng phạt kẻ đó như thế nào!
- Hứ ——
Có thể vô sỉ đến cảnh giới như Phì Phì, cũng phải tu luyện rất nhiều đó! Trăm miệng một lời đều cùng “Hứ”với Phì Phì, đám người quần áo lụa là
cùng hướng về phía Lý Dật:
- Đại sư huynh, giờ làm sao đây?
Phì Phì ngược lại không cho đó là chuyện lớn, thấy mọi người phớt lờ
hắn, thì lại gãi đúng chỗ ngứa của hắn, đến ngay chỗ của A Huệ, vẻ mặt
cười tán tỉnh:
- Xin hỏi cô nương tên gì?
Trải qua chuyện ngoài ý muốn này, lại mất đi bốn người bạn cùng học, nói thế nào đám công tử bột đó cũng không chịu ở lại Tạp Khắc Tư Sơn tiếp
tục tu luyện. Lý Dật thì sao cũng được, chuyến này tuy gặp chút hung
hiểm, nhưng so với những gì trước giờ trải qua, thì cũng đáng một chút.
Một Ma hạch cấp sáu, coi như cũng thu hoạch không ít. Quan trọng nhất là gặp được cái Hồ mộ kia, lại còn có truyền thuyết ba ngày trường sinh
quyển trục. Lý Dật đã có một mục tiêu bí mật, bất luận là “Thăng Long
quyển trục” rốt cuộc có còn nằm trong Đấu Thần mộ dưới đáy hồ không, e
rằng sẽ phải đi một chuyến nữa đến Hắc Thủy Hồ.
Tu luyện đến cảnh giới Đấu Thần, tìm một trong ba Trường sinh quyển
trục, tu luyện đến chí tôn trường sinh bất tử. Đây chính là mục tiêu
hiện nay của Lý Dật, để thực hiện mục tiêu này bất luận có bao nhiêu khó khăn, Lý Dật đã xác định đó sẽ là mục tiêu của cả cuộc đời mình!
Phì Phì trong lòng thấy hổ thẹn, cũng không dám mạo hiểm nữa, vạn nhất
lại chết thêm một học sinh nữa, về phía Học viện cố nhiên sẽ không giao
cho hắn việc gì nữa, hơn nữa sợ là đám học trò dưới quyền hắn cũng bỏ
hắn mà đi. Cho nên thuận tay đẩy thuyền, tuyên bố luôn kết quả tu luyện
lần này!
Khu vực Hắc Thủy Hồ, dù sao cũng chỉ là biên giới của vùng đất Tạp Khắc
Tư Ma, rất nhanh sẽ ra khỏi Ma chi lĩnh vực, những Ma thú cấp thấp bên
ngoài khu vực này thì không có bất kì nguy hiểm nào đối với đội ngũ đã
tu luyện này. Trái lại, vì có thêm một người là cô nương A Huệ, mà đám
học trò và Phì Phì đã nhanh chóng quên đi những người bạn đã chết, cũng
quên luôn thân phận sát thủ của A Huệ, trên đường đi không ngừng cười
nói vui vẻ.
A Huệ cũng không có thiện cảm đối với những cử chỉ lỗ mãng của đám công
tử bột, Lý Dật thì không nói tiếng nào, trừ khi đám công tử kia động tay động chân, không thì Lý Dật cũng không ngăn cản bọn chúng cười giỡn.
Đi ba ngày rồi mới trở về tới trấn nhỏ kia, Phì Phì cùng đám học trò mất ba ngày để nghỉ ngơi và hồi phục rồi mới thuê mấy chiếc xe, chạy về
phía Đại Hạ Đế Đô. Khi vừa tới trân nhỏ, Lý Dật liền đuổi A Huệ đi, đám
người Đỗ Lạp cũng không nói gì, với thân phận nữ nhi lại xinh đẹp, đến
chỗ này, bọn họ đã không còn hứng thú gì với nàng mà trở nên lạnh lùng
như đang thiếu nợ tiền nàng.
Chẳng qua là, trải qua sự rèn luyện ở Tạp Khắc Tư Sơn, địa vị hiện nay
của Lý Dật đã cao hơn, so với tên Phì Phì ham ăn háo sắc, thì đám công
tử bootj dù sao cũng tin tưởn Lý Dật hơn, Đỗ Lạp đến một chút tư thái
của một người thừa kế quốc gia cũng không có, tất cả đều là vai trò của
Lý Dật. Khảm Kì thì không cần phải nói, đến Tinh tạp của mình cũng còn
phải giao cho Lý Dật bảo quản.
Trên đường đi không ai nói gì, rất nhanh sau đã tới Đại Hạ Đế Quốc Đế
Đô! Với tư cách là Đại quốc ở Tây bộ, Đại Hạ Đế Đô cũng là thành phố có
quy mô lớn hết sức quan trọng ở Đại lục Đấu Thần Tây bộ, những nơi như
thế này mới phù hợp với đám người Đỗ Lạp. Cho nên khi vừa tới Đế Đô, Phì Phì không vội đi lo liên hệ chuyện Truyền Tống Trận để về Học viện La
Lan ở Vô loạn chi vực, mà đi tìm quán trọ tốt nhất để ở, trước sau như
một bắt đầu dùng giọng thanh sắc chê bai cuộc sống thối nát.
Lý Dật dĩ nhiên càng không vội, chẳng qua là đối với cuộc sống ăn chơi
hưởng lạc, thì hắn không hứng thú mà lại thấy hứng thú với bản thân cái
thành phố đó hơn. Còn một chuyện nữa, Lý Dật muốn thử vận may trong Đại
Hạ Đế Đô, đem Ảm Kim Luân đến phòng bán đấu giá, đổi mua lấy những binh
khí cửu tinh.
Ảm Kim Luân dù sao cũng là âm tà, mỗi ngày đều phải được ngâm trong máu
người tươi, nếu không thì uy lực sẽ ngày càng yếu, đây là điểm mà Lý Dật không thích nhất. Thứ hai là, Ảm Kim Luân là dạng binh khí có hình thù
kì dị, khi sử dụng không được thuận tay lắm. Nghe ngóng được rằng vị trí của phòng bán đấu giá Vạn Hữu là nơi bán đấu giá lớn nhất Đế Đô, Lý Dật bèn dạo tới chơi.
Tên của phòng bán đấu giá thì lại đáng yêu một cách dân dã, Lý Dật cũng
hi vọng nơi bán đấu giá này có thể giúp hắn có được binh khí sử dụng
thuận tay.
Đưa ra Ảm Kim Luân, bên phòng bán đấu giá sau khi xem xét binh khí cửu
tinh, Lý Dật lập tức nhận được một tấm thẻ khách quý màu tím, sau đó một thị nữ với dáng người nóng bỏng, ăn mặc hở hang dẫn vào ô ghế khách quý trong phòng đấu giá. Phòng bán đấu giá Vạn Hữu có hơn mười phòng bán
đấu giá lớn nhỏ, trừ phòng đấu giá tổng hợp mở suốt hai mươi bốn tiếng
đồng hồ, những phòng khác chỉ chuyên đấu giá những vật phẩm nhất định
nào đó, ví dụ như phòng đấu giá Công pháp Đấu kĩ, phòng đấu giá vũ khí
binh nhận, phòng đấu giá đan dược.
- Tiên sinh có cần phục vụ gì nữa không?
Thị nữ đưa Lý Dật vào đại sảnh, đứng sát gạ gẫm Lý Dật, cứ như thể do ở
phòng đấu giá có nhiều người nên phải đứng sát mới có thể nói chuyện, kì thực là muốn để cho Lý Dật nhìn thấy đảo gò bồng đầy mê hoặc của mình.
- Phục vụ gì cũng có sao?
Lý Dật hỏi thâm sâu mà cười ác ý, ánh mắt không kiêng kị nhìn vào khe rãnh đó.
- Ngài là khách quý thẻ tím, có thể yêu cầu tôi phục vụ bất kì nhiệm vụ nào!
- Vậy phiền mĩ nữ mát xa cho ta vậy!
Lý Dật thuận miệng nói, thu ánh mắt khỏi khe hở kia, rồi phóng ánh mắt tới đài đấu giá phía trước mặt.