Thông đạo này vừa xuất hiện, Bạch Khiết cũng chẳng muốn
nói nhảm, mà tiến vào trước. Những người khác sau khi do dự một lát,
cũng nối đuôi nhau nhanh chóng đi vào.
Thông đạo này tối đen như mực, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vệt ánh sáng
nhàn nhạt từ đỉnh đầu chỉếu vào. khiến thông đạo càng thêm âmu.
Cái gọi là Phục Điện, tuy nhìn sơ qua chỉ cách sân luyện võ một bức
tường, nhưng giờ bắt đầu đi sâu vào không ngờ lại phiên toái như vậy,
khiến nhiều người trong lòng một trận nghi hoặc.
Sau một lộ trình dài, cuối cùng cũng nhìn thấy phần cuối thông đạo hiện ra ở tầm mắt.
Bước đến cuối thông đạo, Lý Dật chỉ cảm thấy trước mắt hơi sáng, bị ánh
sáng đâm vào mắt khiến mọi người nhịn không được nhắm mắt lại. Qua một
lúc lâu. mọi người mới hơi thích ứng được, sau đó các ánh mắt bắt đâu
chậm rãi quét ra xung quanh.
Xuáất hiện trước mắt mọi người là một bình đài to lớn. Bình đài này
giống như một ngọn núi mà đỉnh núi được khéo léo gọt đi, rộng rãi vô
cùng.
Trên bình đài sừng sững rất nhiều công trình kiến trúc, mà ở vị trí
trung tâm nhất, là một đại điện to lớn được tạo hình theo phong cách cực kỳ côổ xưa.
Đại điện này đứng sừng sững ỡ nơi đó, khiến cho người ta bất giác nảy sinh cảm giác cổ quái muốn quỳ bái.
Nơi đó, hẳn là nơi được gọi là Phục Điện rồi?
Trong lòng Lý Dật không khỏi nảy sinh một chút cảm giác cổ quái, mới chỉ một Phân điện đã có uy thế như thế, vậy bên trong Đấu Thần Điện này,
hẳn là rất thâm hậu.
Nhớ tới ngày đó Xà Tôn Giả từng nói, Đấu Thần Điện này được coi là có uy đanh lừng lẫy trên khắp Đấu Thần Đại Lục, điều này lại khiến lòng Lý
Dật nhịn không khỏi nảy sinh vài phần cảm giác cổ quái.
Ở nơi cực kỳ trống trải này, chốc chốc lại xuất hiện vài đạo thân ảnh
màu trắng lướt qua. Nhưng những người đó đối với sự xuất hiện của đám
người Lý Dật cũng lười không muốn nhìn đến, chẳng qua vẫn từ xa chắp
chắp tay với Bạch Khiết, sau đó nhanh chóng rời đi.
Một màn này dường như thu hút sự hứng thú của nhiều người. Bạch Khiết
cũng là một kẻ nhạy cảm, ngay lập tức nàng cười cười, lãnh đạm nói:
- Những người này đều là người của Đấu Thần Điện. Nhưng họ không giống
với những người bình thường các người gặp ở bên ngoài, đại đa số đều chỉ chuyên tâm khổ tu mà không hiểu chuyện nhân tình thế sự, cho nên có chỗ thất lễ, vẫn là mong các ngươi bỏ qua. Chẳng qua những người này là
những Đấu Sư yếu nhất trong những cường giả Đấu Sư Đỉnh phong của Đấu
Thần Điện chúng ta, chúng ta từ trước tới nay không lưu phế vật!
Nghe Bạch Khiết nói những lời này, Lý Dật khẽ cười lạnh, còn Tông Kiệt
Khánh tựa như ỷ vào mối quan hệ tốt đẹp của gia tộc và Đấu Thần Điện,
cao giọng nói:
- Bạch Khiết Tế Ty các hạ, không biết bây giờ chúng ta nên làm gì?
Bạch Khiết khẽ mỉm cười, đưa tay áp lên mái tóc hai bên tai, nhẹ giọng:
- Hiện tại, các ngươi tự nhiên chưa có đủ tư cách vào Đấu Thần Điện,
nhưng các ngươi có thể vào Tàng Thư Các của Đấu Thần Điện chúng ta, mỗi
người đều có thể chọn một quyển Công phép hoặc Đấu kỹ.
Hơi ngừng cước bộ, Lý Dật nét mặt lộ ra tia cười lãnh đạm.
Tàng Thư Các của Đấu Thần Điện, hình như trước đây rất lâu chính mình đã để ý đến nó rồi. Tàng Thư Các này, bản thân cũng mong đợi từ lâu, hy
vọng nó sẽ không để mình thất vọng.
0O0
Giữa căn phòng rộng rãi sáng sủa các giá sách đan xen nhau, trên giá xếp đủ loại Quyển trục, trên mỗi quyển đều tản phát quang sắc đấu khí.
Một màn này, khiến cho nhiều người trong những người vào đây, trong mắt
không ngừng phát dị sắc. Nguyên nhân không có gì, đơn giản là loại
trường hợp này quả thực dọa người đến cực điểm.
Đứng ở giữa phòng Bạch Khiết cười nhẹ ánh mắt lướt qua bổn phía một lượt, mới lãnh đạm nói:
-Nơi này là Tàng Thư Các tầng thứ nhất của Phục Điện, ai có hứng thú có
thể tự tìm cho mình Công phép hoặc Đấu kỹ phù họp. Nhưng hãy nhớ kỹ, bất luận các ngươi lật xem bao nhiều Quyên trục, nhưng các ngươi chỉ có thể mở một quỷên mà thôi. Sau khi mở Quỷên trục, tất nhiên sẽ có người sắp
xếp chỗ ăn nghiỉ cho các ngươi, ba ngày sau chính là Tế Thần Huyết
Điển...
Lời nói vừa dứt, trên mặt những người đi theo sau Bạch Khiết đều hiện
lên thần sắc chần chừ. Đối diện với tình cảnh này, Bạch Khiết cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười nhìn.
Qua một lúc lâu sau, mới có một người do dự đi đến một bên giá sách, sau chốc lát, kinh ngạc kêu lên:
- Chu Tước Trung cấp Đấu kỹ?!
Lời vừa thổt ra, những người còn lại vốn đang chần chừ đều lộ thần sẳc
kinh hỉ thảng thốt. Tiếp đó từng tốp hai ba người, nhanh chóng hướng tới những giá sách xung quanh, theo sau chốc chốc lại truyền đến các âm
thanh kinh hỉ, tựa như có người lại tìm được vật mơ ước trong lòng vậy.
Rất nhanh sau đó, theo sau Bạch Khiết chỉ còn lại Lý Hạo, Tông Kiệt Khánh, Diệp Khinh Vũ cùng Thần Thần và Lý Dật năm người.
Nhìn năm người này ngay đến mí mắt nửa điểm cũng không giật, Bạch Khiết cười cười, lãnh đạm nói:
- Xem ra đồ vật ở đây không có thứ nào vừa ý các ngươi. Nếu đã như vậy
ta cũng không nói nhiều, vẫn còn một nơi khác ngoài Tàng Thư Các. Nhưng
ta nói trước, những thứ ở đó chưa chắc đã tốt hơn nơi này!
Nói rồi, Bạch Khiết đã sớm đưa tay ra hiệu, đưa năm người chậm rãi tiến
sâu vào phòng trong. Tiếp sau tùy tay phát ra vài vòng đấu khí, tức thì
nghe thấy tiếng ầm ầm trầm muộn vang lên, chợt trên vách tường chầm chậm hiện ra một động khẩu đen kịt.
- Đi theo ta!
Vẫy vẫy tay, Bạch Khiết trước tiên bước vào. Tiếp đó, Diệp Khinh Vũ cười lạnh một tiếng cũng chậm bước theo sau, mà Lý Hạo và Tông Kiệt Khánh,
hai kẻ oan gia đưa mắt nhìn nhau, rồi mới nhanh chóng bước vào.
Đợi bốn người bước vào trước, Lý Dật mới mỉm cười với Thần Thần đang đứng một bên nói:
- Hai chúng ta cũng vào thôi!
Thần Thần nhẹ nhàng cười, theo sau hai người cũng chậm bước tiến vào trong động.
Trong động khẩu, một thông đạo tối đen như mực, bốn phía giống như ẩn ẩn có vài phần đấu khí thâm hậu tản mát, cũng không biết đấu khí này được
phong ấn ở xung quanh khi nào. Trên đấu khí bị phong ấn lại như có như
không phát ra luông ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt, luồng ánh sáng rực này
tuy yếu ớt, nhưng cũng đủ để người ta nhìn rõ sự vật trong thông đạo
rồi.
Trong thông đạo, không khí yên tĩnh tới cực điểm, tựa hồ ngoài đấu khí
bị phong ấn chầm chậm xoay tròn thỉnh thoảng phát ra âm thanh cổ quái,
chỉ nghe thấy nhiều hơn là tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ánh mắt Lý Dật chậm rãi tập trung trên người Bạch Khiết, lòng cảnh giác được đề cao đến cực điểm.
Ở nơi như thế này khiến Lý Dật không thể không cảnh giác, ngay sau đó
thật cẩn thận bước đi. Đồng thời, một tia đấu khí bắt đầu chầm chậm quay tròn quanh tay Lý Dật, để có thể bảo đảm trước bất kỳ tình huống nào
xảy ra, bản thân đều có thể phản ứng lại.
Bạch Khiết ở phía trước tựa như cám ứng được điều gì, nàng ngoảnh đầu liếc mắt nhìn Lý Dật chỉ cười nhẹ, rồi quay người đi tiếp.
Điều này. Khiến Lý Dật có chút ngượng ngùng, thật ra hiểu được hành động của mình hơn phân nửa rơi vào trong mắt nàng ta, kết quả là người ta
cái gì cũng không nói trái lại khiến mình có vài phần xấu hổ.
Hít nhẹ một hơi, Lý Dật vẫn như cũ không thu hồi đấu khí giữa ngón tay, chỉ là tăng thêm vài phần cước bộ.
Cứ như vậy đi trong thông đạo có chút quỷ dị này hơn nửa tiếng, tại một góc ngoặt, cuối cùng cũng xuất hiện một cửa ra.
Mọi người đều tăng thêm vài phần cước bộ sau khi bước ra khỏi thông đạo, mới chậm rãi thở ra một hơi, bắt đầu nhìn ra xung quanh.
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt. khiến ai nấy đều có chút kinh ngạc.
Nơi này hẳn là ở bên trong núi, mọi người đang đứng ở dưới đáy của một
khe sâu, chỉ là khe này có vẻ rất sâu, từ nơi này nhìn lên trên, chỉ
nhìn thấy những vệt ánh sáng yếu ớt, hai bên khe sâu hun hút, tựa như từ bên trong còn mơ hồ truyền đến một chút hơi thở âm ngoan. Hiển nhiên,
hai bên khe đều cực kỳ không an toàn.
Đổi diện vùng đất trống nơi mọi người đang đứng là một tòa kiến trúc cồ
cao vút, trên đỉnh tòa kiến trúc đó mơ hồ tản mát ra khí tức cuồn cuộn,
làm khuấy động tâm tư mọi người.
Ánh mắt hơi đảo qua phía trên tòa kiến trúc, nhưng không hiểu tại sao.
Lý Dật luôn cảm thấy phía trên đó mang chút cảm giác hư ảo cổ quái,
phảng phất như tòa kiến trúc này không hể tồn tại.
Những thứ ở Đấu Thần Điện này, quả nhiên cổ quái!
Lý Dật trong lòng thầm mắng một tiếng, ánh mắt lại chậm rãi rơi xuống
người Bạch Khiết. Lý Dật tin tưởng rẳng, Bạch Khiết này khẳng định có
lời muốn nói.
Trên mặt Bạch Khiết vẫn như cũ mang theo chút dáng vẻ nửa cười nửa
không, nàng tùy ý đưa tay ra tỏ ý mời, tiếp tục đưa đám người Lý Dật
chậm bước đi đến tòa kiến trúc.
Cách phía trước quần thể kiến trúc ngoài trăm mét, thân hình Bạch Khiết
bất chợt dừng lại tiếp đó chỉ thấy Bạch Khiết hơi hạ thấp người hướng
tới phương hướng tòa kiến trúc, nhẹ nhàng nói:
- Phục Điện Điện phó, Bạch Y Tế Tỵ Bạch Khiết, đưa những người có duyên đến tham dự Tế Thần Điển lần này, thỉnh tứ lão mở cửa!
Âm thanh của Bạch Khiết tuy nhẹ nhàng nhưng cũng chầm chậm ngân nga
trong khe núi, rõ ràng đã sử dụng một loại mật pháp thôi động cảm giác
nào đó.
Một màn này khiến cho trước mắt Lý Dật hơi phát sáng. Lý Dật thật ra
đang mơ hồ nhớ lại, Bạch Y Tế Ty của Đấu Thần Điện hình như là cường giả cấp Đấu Vương, Bạch Khiết người này nhìn sơ qua có bộ dạng rất bình
thường, nói không chừng Thiên Phong Thập Đại Đấu Vương gì đó cũng không
phải là đối thủ của nàng. Đấu Thần Điện này quá không hổ với danh hiệu
đệ nhất thế lực tại Thiên Phong Đế Quốc. Thậm chí thực lực còn có thể
nói là đứng hàng đầu trên Đấu Thần Đại Lục nữa.
Thanh âm vang vọng của Bạch Khiết dần dần tiêu thất trong không khí.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy bốn đạo nhân ảnh màu xám chợt đột ngột hiện
ra trên bãi đất trống giữa đám người Lý Dật và tòa kiến trúc.
Một màn này khiến đồng tử Lý Dật hơi co lại, một lát sau mới do dự lẩm bẩm trong lòng:
Đấu Tôn!?
Hai chữ này xuất hiện làm tâm tư Lý Dật rúng động mạnh! Nhưng loại trừ
cách nghĩ này ra. Lý Dật không thể nghĩ ra cách giải thích nào khác cho
một màn không thể tường tượng nổi diễn ra trước mắt này được!
Nhưng mà, phải biết rằng Đấu Hoàng cường giả tại Thiên Phong Đế Quốc đã
có thể tự xưng là đệ nhất cường giả rời, không biết Đấu Tôn cường giả...
Nghĩ tới đây, tâm tư Lý Dật hơi co rụt lại, ngón tay vốn đeo Vân Hoang Giới Chỉ cũng hơi thu lại.
Không biết mình đi kiểu gì lại dẫm phải đổng cứt chó này, bất tri bất giác lại đẳc tội với Đấu Thần Điện.
Nếu bị người của Đấu Thần Điện phát hiện trong tay mình có Vân Hoang
Giới Chỉ, lại còn tu luyện Thiên Ma Cừu Biến nữa chỉ sợ đến lúc đó mình
xong đời mất.
Tuy trong lòng kịch liệt rung động, nhưng đương nhiên, những người khác
lại không hề chú ys đến chút biến hóa nhỏ trong lòng Lý Dật.
Trong khi đó, Bạch Khiết vẫn hạ thấp mình, vẻ mặt mỉm cười thận trọng.
Một màn này khiến đám người Lý Hạo, Tông Kiệt Khánh, Diệp Khinh Vũ nhanh chóng ngậm miệng lại, ở đây cũng không có kẻ nào ngu ngốc cả, tự nhiên
hiêuu được, bốn người này có thể xuất hiện với phương thức quỷ dị như
thế, hiển nhiên thực lực của bốn vị lão nhân này hẳn đã đạt đến mức kinh thế hãi tục rồi.
Đương nhiên tuyệt đối không có kẻ nào nguyện ý trước khi tham dự Tế Thần Huyết Điên lại đi đắc tội vói đám gia hỏa này.
Nhưng mà tuy trong lòng căng thẳng, thế nhưng mỗi người vẫn có vài phần
hy vọng. Những Công phép và Đấu kỹ do những nhân vật như thế này trông
coi, thật không biết rốt cuộc là thứ quan trọng như thế nào!
Loại tình huống yên tĩnh đến quỷ dị này giằng co trong chốc lát, sau đó
trong số bổn lão giả áo xám đột nhiên xuất hiện kia, một lão giả gầy yếu mới thở ra một hơi nhàn nhạt nói:
- Hóa ra là Bạch nha đầu! Miễn lễ đứng lên đi, mấy lão bất tử chúng ta
đù sao cũng là thuộc hạ của ông nội ngươi, ngươi hà tất mỗi lần gặp
chúng ta phải kính cẩn đến như thế.
Dứt lời, ánh mắt lão giả từ từ đảo qua đám người Lý Dật, một lúc sau mới thấp giọng nói:
- Đây đều là những người tham gia Tế Thần Điển đợt này à? Cũng có thể
coi như có chút năng lực? Không tệ. so với những ké lần trước tới nơi
này còn tốt hơn nhiều lắm! Bạch nha đâu. ánh mắt của ngươi quá nhiên
không tệ đó.
Âm thanh hơi nhỏ chầm chậm vang lên, mang theo vài phần tán thưởng.
Những kẻ đứng trước một màn này đều không phải kẻ ngốc rất nhanh hạ mình, nói:
- Tham kiến tiền bối!