- Nghe hay đấy.
Tửu Quỷ mỉm cười, ván cược này đối với hắn mà nói vô cùng hấp dẫn, thứ
nhất hắn cũng có cơ hội thoát khỏi nơi quỷ quái này, thứ hai, bất luận
thế nào long tửu cũng thuộc về hắn, ván cược bây giờ vẫn không công
bằng, nhưng là không công bằng với Tác Mã Lý.
- Chỗ ta còn mấy hũ rượu, coi như là phần thưởng thêm, tuy không sánh
được bằng long tửu nhưng cũng là rượu ngon hiếm có, để ngươi uống trước
khi ván cược kết thúc.
Ánh Vũ Tình sao lại không hiểu dụng ý của Tác Mã Lý, vỗ vỗ dung giới, cười hì hì nói
- Được, quyết định như vậy đi, ta cảnh cáo các ngươi đừng có định giở
trò gì, nếu không ta sẽ trói các ngươi lại, vứt xuống biển nuôi cá.
Trong nháy mắt, nhóm người này đã có thêm một cường giả cao thâm khôn
lường trợ giúp, Lý Dật và La Tuyết Phong vô cùng vui mừng, nướng thêm
một con dã thú nữa, uống tiếp mấy hũ rượu. Năm người nằm nghe Tửu Quỷ kể về cuộc sống ở nơi quỷ quái này, đương nhiên cũng tìm hiểu cả về cuộc
sống của hắn khi còn ở Thần Chi Lĩnh Vực.
Thì ra Thần Chi Lĩnh Vực cũng giống như Đấu Thần Đại Lục, đều là lãnh
địa của nhân loại, chỉ khác ở chỗ nơi đó nhỏ hơn nhiều so với Đấu Thần
Đại Lục, nhân loại cũng phân hóa rất rõ ràng, có những người căn bản
không thể tu luyện được đấu khí, chỉ có thể vĩnh viễn làm người bình
thường, còn những người có thể tu luyện được đấu khí thì do môi trường
đặc biệt của Thần Chi Lĩnh Vực nên thiên địa linh khí ở đó vô cùng nồng
đượm, tốc độ tu luyện do vậy cũng nhanh hơn nhiều, không ít cường giả
cuối cùng có thể tu luyện thành Đấu Thần, tư chất kém thì cũng có thể tu luyện thành Đấu Tôn Đấu Thánh, đó thực sự là mảnh đất của cường giả.
Còn Tửu Quỷ, do ham mê rượu và cờ bạc, nói như lời hắn thì “vì hai
khuyết điểm mà đối với nam nhân thì không thể coi là khuyết điểm” nên đã phạm phải lỗi lầm có chút hoang đường, kết quả là bị mấy lão già ngoan
cố ở Thần Chi Lĩnh Vực đày đến nơi quái quỷ này.
Lỗi lầm mà tên này phạm phải nhất định không nhỏ, nếu không cũng không
đến nỗi trở thành người đầu tiên trong mấy ngàn năm nay bị đày khỏi Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng đám người Lý Dật vẫn giả bộ bất bình thay cho hắn,
khiến Tửu Quỷ cuối cùng coi bọn chúng như bằng hữu thật sự.
Bất giác một đêm đã trôi qua, ánh bình minh xuất hiện, bầu trời trong xanh, tuyết trắng kéo dài tới tận chân trời.
Theo lời Tửu Quỷ thì đám người Lý Dật được biết, ba mặt của vùng này đều là núi tuyết kéo dài không dừng, hắn cũng đã từng thử vượt qua núi
tuyết này, nhưng cuối cùng đều thất bại. Còn mặt còn lại là Biển Băng
Trôi, Tửu Quỷ cũng đã từng thử đạp băng đi trên biển ngoài trăm dặm,
nhưng cuối cùng gặp phải con cá có mắt to như trái núi đó, cuối cùng sợ
quá đành quay lại.
Còn rừng cây này cũng không lớn lắm, có hình lưỡi liềm, đi một vòng
quanh rừng cây cũng chỉ mất vài ngày. Lúc này bọn người Lý Dật đi xuyên
qua rừng cây, chỉ nửa ngày là đã ra tới Biển Băng Trôi.
Không hổ danh là Biển Băng Trôi, nhìn khắp tầm mắt đều chỉ là từng tảng
băng nối tiếp nhau, tảng lớn như trái núi, tảng nhỏ thì chỉ có vài
trượng, kéo dài tới tận chân trời. Căn cứ theo nhiệt độ thì lẽ ra nơi
này phải đóng băng hết mới đúng, nhưng kỳ lạ là nước biển ở đây lại chỉ
hình thành băng trôi.
Sau khi ra tới bờ biển, Tác Mã Lý hỏi thăm Tửu Quỷ về tình hình nước
triều của Biển Băng Trôi, sau đó bắt đầu đi dọc theo bờ biển, tìm chỗ
thích hợp nhất để xây dựng ụ tàu.
Tửu Quỷ dường như cũng không biết nhiều về thủy triều, thời tiết hơn so
với Tác Mã Lý là mấy, nhưng cũng giúp gã thủ lĩnh cướp biển có thêm chút ít thông tin tham khảo quý báu. Cuối cùng Tác Mã Lý lựa chọn chỗ giáp
nhau giữa bãi cát và một vách đá ở bờ biển làm nơi dựng ụ tàu.
Nói là làm, Tác Mã Lý đương nhiên trở thành tổng chỉ huy đóng tàu, nhiệm vụ ban đầu của Lý Dật và La Tuyết Phong là chặt gỗ. Nói như gã tướng
cướp biển thì hắn muốn đóng một chiếc tàu lớn thực sự, chứ không phải
một con xuồng, do vậy cũng cần rất nhiều gỗ. Lý Dật và La Tuyết Phong
trở thành hai kẻ phá hoại môi trường, đốn sạch không biết bao nhiêu là
cây cổ thụ đã sống mấy ngàn mấy vạn năm, sau đó giao cho Tửu Quỷ vận
chuyển về.
Sau khi chuyển về bờ biển, Ánh Vũ Tình và Tạp Lí Lộ Tư liền tiếp tục gia công theo sự chỉ huy của Tác Mã Lý.
Tác Mã Lý không hổ là tướng cướp biển, dưới sự chỉ huy của hắn, công
việc đóng tàu tiến hành rất thuận lợi, chỉ ba ngày, một ụ tàu lớn đã
được xây dựng ở trên bờ Biển Băng Trôi.
Công việc đốn gỗ tẻ nhạt chán ngắt, hai vị Đấu Tôn cường giả trở thành
thợ đốn gỗ, bất giác nhìn nhau đều có thể cảm nhận thấy sự bất đắc dĩ
của đối phương. Đấu Tôn cường giả ở Đấu Thần Đại Lục ghê gớm thế nào,
nếu để cho người khác biết hai vị Đấu Tôn cường giả ở đây lại trở thành
thợ đốn gỗ, không cười vỡ bụng mới lạ.
Những cây chịu lạnh to lớn đó vô cùng dẻo dai, Lý Dật và La Tuyết Phong
tự hạ thấp phẩm cách của mình nhưng cũng không thể để cho siêu phẩm thần binh hạ thấp phẩm cách làm công cụ đốn gỗ, đồng thời cũng để tu luyện,
hai người đều dùng đấu khí để đốn gỗ. Cũng may mà dưới uy lực của hai vị Đấu Tôn cường giả, cây cối dẻo dai thế nào thì cũng chỉ như tờ giấy,
hiệu suất công việc rất đáng hài lòng.
Hiệu suất công việc của Tửu Quỷ còn khủng khiếp hơn, hắn dường như không biết mệt mỏi, những cây cổ thụ ngàn năm mà hắn mỗi tay một cây, đi như
bay, Lý Dật và La Tuyết Phong cơ hồ còn không đốn kịp cho hắn vận
chuyển. Trong ba ngày ụ tàu được dựng xong, bọn chúng cũng đã chuẩn bị
xong đủ số gỗ cần dùng.
Công việc tiếp theo của ba người là sấy khô gỗ. Thời tiết ở Biển Băng
Trôi rất không ổn định, lúc trời nắng, lúc tuyết rơi, gỗ sau khi được
Ánh Vũ Tình và Tạp Lí Lộ Tư gia công xong vẫn cần được sấy khô, nhưng
nếu trong điều kiện thời tiết này mà muốn đạt đến yêu cầu của Tác Mã Lý
thì có lẽ phải cần tới vài năm, do vậy Tác Mã Lý quyết định để Lý Dật và La Tuyết Phong cùng Tửu Quỷ dùng hỏa hệ đấu khí lần lượt sấy khô gỗ.
Công việc này so với đốn gỗ thì càng yêu cầu cẩn thận hơn nhiều, cần
phải khống chế tốt lực lượng của đấu khí, yếu quá thì hiệu quả không
cao, mạnh quá thì gỗ thành than.
Hiện tại Tác Mã Lý trăn trở nhất vẫn là chuyện buồm của tàu. Hắn đã tìm
khắp cả cánh rừng nhưng vẫn chưa tìm ra được vật liệu thích hợp để làm
buồm, song mây thì rất dẻo dai, nhưng thứ nhất là quá nặng, thứ hai là
đan lát cũng rất phiền phức, hơn nữa dùng cũng rất bất tiện.
Vấn đề động lực của tàu nhờ có sáng kiến của Lý Dật mà được giải quyết.
Lý Dật cho rằng khí hậu của Biển Băng Trôi rất khắc nghiệt, lấy gió làm
động lực thì đối với những “thủy thủ” ngoài Tác Mã Lý ra sẽ là một thảm
họa, nhưng nếu như lấy người làm động lực thì các Đấu Tôn Đấu Hoàng
cường giả này sẽ phát huy tác dụng rất lớn, nên hắn kiến nghị dùng mái
chèo.
Một lời làm tỉnh cả cơn mê, Tác Mã Lý lập tức thay đổi thiết kế của con
tàu, lựa chọn hình thức không cần cánh buồm, con tàu cũng dài hẹp hơn, ở hai bên tăng thêm một hàng mái chèo lớn. Lý Dật tham gia vào việc thiết kế, hắn và Tác Mã Lý đem mái chèo, thông qua một hệ thống bánh răng gỗ
liên kết với một bàn xoay lớn trên khoang tàu, thông qua chuyển động bàn xoay này để điều khiển mái chèo.
Lý Dật còn căn cứ vào thiết kế tàu thuyền ở kiếp trước, ở đuôi tàu còn
làm thêm bộ phận chân vịt gỗ và bộ phận điều chỉnh phương hướng, nhưng
xét tới việc chân vịt gỗ rất yếu, do vậy Lý Dật không coi nó như hệ
thống động lực chủ yếu, mà chỉ là hệ thống động lực phụ trợ.
Thiết kế này khiến Tác Mã Lý vô cùng kinh ngạc, cuối cùng dành cho Lý
Dật một đánh giá và đề nghị không biết nên cười hay nên khóc: “ta thấy
ngươi có năng khiếu bẩm sinh để trở thành cướp biển, chi bằng sau khi
thoát khỏi Thần Chi Lĩnh Vực thì xây dựng một tập đoàn cướp biển lớn
mạnh nhất trong lịch sử.”
Lý Dật đương nhiên không hề có hứng thú làm cướp biển, nên cũng đành nói cho qua chuyện:
- Đó là chuyện sau này, bây giờ phải đặt một cái tên cho tàu của chúng ta chứ.
- Tàu Vũ Tình!
Ánh Vũ Tình không biết xấu hổ nói.
- Tàu Xúc Xắc!
Tửu Quỷ đề nghị.
- Tàu Trân Ny!
Tạp Lí Lộ Tư thấy mọi người đưa mắt không hiểu liền giải thích:
- Đó là tên nữ nhân của ta.
- Các ngươi đừng tranh nữa, đây là tàu do ta đóng, phải gọi là tàu Tác Mã Lý.
- Tàu Đấu Thần!
Lý Dật và La Tuyết Phong cùng đề nghị.
Cuối cùng “Tàu Đấu Thần” có hai phiếu nên được lựa chọn.
Dù gì thì cũng là con tàu lớn dài hàng mấy chục mét nên việc đóng tàu
cũng không đơn giản, đặc biệt là đổi thành thiết kế không cánh buồm nên
Tác Mã Lý cũng cần có một quá trình tìm tòi cải tiến, khiến cho hệ thống động lực trở nên hợp lý hơn, dùng lực lượng nhỏ nhất điều khiển cả con
tàu lớn.
Những ngày tiếp theo, ngoài Tác Mã Lý suốt ngày nhăn nhó với bánh răng
bánh lái còn đám người Lý Dật lại nhàn tản hơn nhiều, Lý Dật bắt đầu lợi dụng thời gian rảnh rỗi tu luyện đấu khí để củng cố cảnh giới Đấu Tôn
vừa đạt được chưa lâu.
Sau khi đột phá lên cảnh giới Đấu Tôn,Lý Dật cảm thấy kinh mạch trong cơ thể càng trở nên to lớn hơn, lượng đấu khí có thể dung nạp và tuôn ra
trong khoảnh khắc cũng lớn hơn rất nhiều, cỗ thiên ma đấu khí ở trong
đan điền khí hải dường như cũng có dấu hiệu sắp đột phá, chỉ là khi Lý
Dật bắt đầu tu luyện cẩn thận, tìm cách đột phá lên thiên ma tầng thứ tư thì lại phát hiện ra khu vực rìa của Băng Phong Thế Giới này tuy thiên
địa linh khí cũng rất nồng đượm, nhưng hiệu quả tu luyện lại không hề
cao.
Nhưng hiệu quả tu luyện không cao này, so với La Tuyết Phong còn tốt hơn rất nhiều, La Tuyết Phong căn bản không tu luyện gì, bởi hắn dù có tu
luyện cũng chẳng có ích lợi gì, dường như tất cả mọi tiềm lực của hắn đã tu tiêu hao sạch, sau khi tiến vào cảnh giới Đấu Tôn, hắn tu luyện thế
nào cũng không có tác dụng. Thấy Lý Dật tuy chậm nhưng vẫn có thể biến
thiên địa linh khí trở thành đấu khí, La Tuyết Phong đương nhiên không
thoải mái. Đi thuyền ngược dòng, không tiến nghĩa là lùi, Lý Dật tuy mới tiến lên Đấu Tôn cảnh giới, nhưng cảnh giới tu luyện đã đuổi kịp hắn,
hơn nữa còn nhất định sẽ vượt qua hắn. Bất luận là ai, nhìn thấy tình
hình đó cũng đều không thể vui vẻ nổi.
Khi Lý Dật kết thúc tu luyện đứng dậy nhìn thấy thái độ của La Tuyết
Phong, hắn lập tức hiểu ra, tu luyện ngay trước mặt La Tuyết Phong có lẽ không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Bất luận là Lý Dật hay La Tuyết Phong đều hiểu rõ, lúc này cả hai trở
thành bằng hữu là vì lợi ích, tương lai cũng có thể vì lợi ích khác nhau mà trở thành kẻ thù. Ai cũng sẽ lưu lại một đòn cuối cùng, một đòn có
thể tiêu diệt đối phương, đương nhiên, đó là chuyện sau này, khi mà lợi
ích khác nhau vẫn chưa xuất hiện thì bọn chúng vẫn còn là bằng hữu.
Qua mấy chục ngày lao động vất vả, Tàu Đấu Thần của Tác Mã Lý cuối cùng
đã thành hình, bước vào giai đoạn quan trọng nhất, lắp đặt và vận hành
thử hệ thống động lực. Nhưng đúng lúc đó, bất ngờ lại xảy ra.