Đấu Thần

Chương 59: Q.3 - Chương 59: Thánh Khế Quyển trục




Lý Dật lời này vừa nói ra, sắc mặt Tông Kiệt Khánh liền khó coi đến cực điểm.

Tuy rằng Lý Dật không chỉ đích danh, nhưng vừa rồi Tông Kiệt Khánh kết cục vì một Quyển trục mà thổ huyết, trong khi Lý Dật lại đễ dàng đột phá vòng vây đi ra, khác biệt này thực sự rất lớn...

Huống chi hai người quan hệ vốn đã không tốt Lý Dật dưới tình huống như vậy tất nhiên sẽ không lưu lại chút thể diện nào cho hắn.

- Đều là rác rưỡi!

Lý Dật tùy ý liếc nhìn những Quyển trục trên tay, khinh thường đem những Quyển trục này vứt ra, sau đó hắn mới đi tới bên cạnh Thần Thần, tiếp nhận Quyển trục trong tay nàng nhìn thoáng qua. Bỗng nhiên vẻ mặt hắn hơi sững lại, lát sau vè mặt mang vài phần may mắn thản nhiên nói:

- Quả nhiên... là đồ tốt!

Quyển trục màu lam nhạt bị Lý Dật cầm trong tay mơ hồ có vài đạo cuồng phong phát ra làm cho Lý Dật cơ hồ không có biện pháp nắm chắc Quyển trục, thế nhưng thời điểm ánh mắt hắn chậm rãi rơi xuống mấy chữ lớn chói mắt trên Quyển trục lại không nhịn được con ngươi hơi có chút co rụt lại.

- Phong Hành Thiên, Bạch Hổ Trang cấp...

Đơn giản mấy chữ như vậy nhưng nếu đặt ở bất kỳ một Phòng đấu giá nào bên ngoài, tuyệt đối đều có thể gây ra một trận đại chấn động. Mà một thế gia nào đó cất dấu đồ vật bực này nếu như không phải thế gia có chiến lực cực kỹ mạnh mẽ cùng bối cảnh thâm hậu, như vậy sợ rằng không tới ba ngày cái thế gia này sẽ bị những người nghe tin lập tức diệt môn.

Với ánh mắt như của Lý Dật, thời điểm thấy được vật này cũng không nhịn được co rụt lại. Loại này có thể gặp chứ không thể kiếm lại trong một phương thức có chút quỷ dị như vậy rơi vào trong tay mình, thực sự là... quá sức tưởng tượng.

Dùng sức giữ chặt Quyển trục trên tay, Lý Dật có một loại cảm giác kỳ diệu giống như đang năm mơ, nếu như không phải trong tay có cảm giác rất thực thì Lý Dật cơ hồ cho rằng tất cả chỉ là hư ảo.

Nhưng khi cảm giác quỷ dị qua đi lại là một hồi rung động.

Tàng Thư Điện trong Đấu Thần Điện quá nhiên danh bất hư truyền ngay cả đồ vật bậc này đều có, hơn nữa nhìn những bóng người hư ảo xung quanh, đồ vật cùng loại, nói không chừng thật sự có không ít...

Chỉ là không biết, có hay không những thứ cấp Thanh Long?

Nghĩ tới đây, Lý Dật cũng thẩm cười chính mình tham lam.

Thần Thần quay sang, ánh mắt khẽ lướt qua Quyển trục, sắc mặt cũng lộ ra vẻ chấn động. Dù sao Bạch Hổ Trung cấp bậc này đồ vật ở trong tay thật sự là làm người ta có vài phần cảm giác khó tin.

Đám Lý Hạo ba người ánh mắt cổ quái cũng tập trung trên người Lý Dật, bọn họ không hẹn mà cùng lúc ngừng tay, tựa hồ mỗi người đều rõ ràng đồ vật trên tay Lý Dật tuyệt đối sẽ không phải cái gì đơn giản.

Hít một hơi thật sâu làm cho tâm tình mình một lần nữa ổn định xuống, Lý Dật lúc này mới xoay Quyển trục trong tay, thản nhiên nói:

- Thế nào? Ba vị không muốn tự mình vất vả một chút, muốn đoạt đồ trong tay Lý Dật ta sao?

- Ha ha... Lý Dật các hạ nói đùa rồi, mấy vị tôn lão đã nói nhận được thứ gì phải dựa vào cơ duyên, nếu có thể đắc thủ dĩ nhiên là dựa vào bản lĩnh của Lý Dật các hạ...

Lý Hạo ha ha cười:

- Đối với điểm này, ta rất tán thành, ta cũng sẽ không có ý nghĩ gì khác, nhưng người khác thì... Ha ha...

Dứt lời ánh mắt Lý Hạo nửa cười nửa không hướng về Tông Kiệt Khánh liếc nhìn qua.

Cái liếc mắt này khiến Tông Kiệt Khánh cười lạnh một tiếng, nói:

- Lý Hạo, ngươi có ý gì? Ngươi nghĩ ta sẽ ra tay cướp đoạt sao?

Lý Hạo thản nhiên nói:

- Lấy bản lãnh Tông Kiệt Khánh ngươi, chuyện như vậy chẳng lẽ làm còn ít sao?

Tông Kiệt Khánh nặng nề hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Lý Dật. Hắn cũng không phải không muốn cướp đoạt nhưng dù sao cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên nhìn ra được, Lý Dật lúc này cùng Thần Thần tám phân là cùng một nhóm. Hắn nếu tùy tiện ra tay tuyệt đối không đươc gì tốt đẹp, về phần nếu hắn ra tay. Lý Hạo cùng Diệp Khinh Vũ có khả năng ra tay can thiệp hay không, hắn nghĩ cũng không cần nghĩ!

Nghĩ đến đây, Tông Kiệt Khánh cười lạnh một tiếng xoay người hướng về bóng người hư ảo gần nhất vọt tới.

------

Lý Hạo cùng Diệp Khinh Vũ mỉm cười hướng vê Lý Dặt chắp tay, tuy rằng trong mắt cũng có chút hâm mộ, nhưng bọn họ cũng không làm chuyện gì dư thừa, mà thật nhanh xoay người tìm kiếm con mồi của chính mình.

- Thật đúng là phải chúc mừng ngươi nha...

Thần Thần nhẹ nhàng cười, trên mặt không lộ ra vẻ gì khác lạ.

Lý Dật cười cười nói:

- Đấu khí của ngươi là thuộc tính gì?

- Phong thuộc tính... làm sao vậy?

Thần Thần nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc nói.

Lý Dật ha ha cười, tiện tay đem Quyển trục nhét vào trong tay Thần Thần, thản nhiên nói:

- Vậy thì vừa lúc Công phép này chính là Phong thuộc tính, ta tu luyện không được, hai người chúng ta đã hợp tác đoạt được vật này, ngươi hãy cẩm đi.

- Ách...

Hành động này của Lý Dật cũng làm cho Thần Thần thoáng sửng sốt, một lát sau nàng mới lắc mạnh đầu nói:

- Thế sao được, vật này thật sự quá quý giá, ta không thể nhận...

- Ngươi mới cần đến nó, ta cầm nó thực sự cũng không có lợi ích gì... Huống hồ ta tu luyện Công pháp có chút cổ quái, ta cũng không có biện phép thay đổi. Để ở chỗ ta cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng một lần nữa tìm một Đấu kỹ cấp cao để sử dụng!

Lý Dật nhẹ nhàng cười một tiếng, chân thành nói.

Nhìn Lý Dật trên mặt không có giống đang như làm bộ, Thần Thần mới cắn cắn môi nói:

- Ta vừa lúc cần một bộ Công phép Phong Hệ đẳng cấp cao... Như vậy, ta liền cung kính không bằng tuân lệnh.

Lý Dật cười cười, nhìn thấy Thần Thần đem Quyển trục cất vào trong người, hắn mới an tâm vài phần.

- Ngươi cần Đấu kỹ thuộc tính gì, ta giúp ngươi tìm...

Chần chờ chốc lát, Thần Thần mới nhẹ giọng hỏi.

Lý Dật cười cười, thản nhiên nói:

- Ta vốn là muốn tìm một vài bộ Đấu kỹ, nhưng mà ta nhớ mình còn mấy bộ Đấu kỹ chưa có tu luyện, cho nên cũng không cần vội... Chẳng qua, ta đối với một thứ đồ vật có vài phần hứng thú, không biết nơi này có hay không...

- Thứ gì?

Thần Thần vẻ mặt nghi hoặc:

- Rốt cuộc là cái gì?

Lý Dật suy nghĩmột chút, mới thấp giọng nói:

- Lúc ta tiến vào Tam Thánh Sơn, người dẫn đường kia từng thử ta ba chiêu. Hai chiêu đầu cũng bình thường thôi, nhưng chiêu cuối cùng tựa hồ là dùng vật gì đó họa lên trên không trung, sau đó liền phát chiêu, hơn nữa không mang theo chút đấu khí nào... Ngươi biết đó là cái gì không?

Nghe vậy Thần Thần sẳc mặt bồng trờ lên cổ quái, một lát sau nàng thờ dài một hơi nói:

- Lý Dật, ngươi thực sự không biết hay là giả vờ không biết?

- Cái gì mà thật không biết, giả không biết?

Xem ra ngươi thực sự không biết... Ngươi cũng thật lạ, cái gì cũng không biết, lại còn tới tham gia Tế Thần Điển...

Thần Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, một lát sau mới thấp giọng nói:

- Ngươi nói vật kia, chính là kỹ năng đặc biệt của Đấu Thần Điện, gọi là Thánh Khế. Nghe nói là dùng một phương phép kỹ khế ước đấu khí gì đó tạo thành các loại trận pháp. Các loại trận phép này căn cứ vào kỹ hiệu Thánh Khế mà có uy lực khác nhau... Nghe nói trước kia, đấu khí cửu hệ cũng đều có khế ước ấn kỹ của nêng mình, nhưng vì niên đại quá xa xưa, hơn nữa dường như uy lực không rõ ràng nhìn thấy như các Đấu kỹ, cho nên dần dần cũng chấm dứt truyền thừa, mà Đấu Thần Điện thì vẫn còn bảo tồn pháp môn vẽ Thánh Khê...

Nói đến đây, Thần Thần lại trầm ngâm một lát, sau đó mới thấp giọng nói:

- Lại nói, loại Thánh Khế Quyển trục này thực sự hiếm thấy, nếu là cấp thấp, phòng chừng có thể tìm được một ít. Nhưng với nhãn lực của ngươi thì tuyệt đối nhìn không vừa mắt, còn loại cao cấp lại cực kỹ khó tìm, phòng chừng trong Tàng Thư Điện cũng không có bao nhiều... Haizzz, ngươi nếu muốn tìm vật kia, chỉ có thể thử chút vận khí thôi.

Lý Dật khẽ gật đầu. Có Thần Thần giải thích, hắn đối với thứ mà người áo xám sử dụng mấy ngày trước cũng có vài phần manh mối. Hắn lập tức lần thứ hai ngưng thần hướng về bốn phía nhìn lại, ở xung quanh những bóng người hư ảo lại lần nữa rơi vào trong tầm mắt.

Có vài lần kinh nghiệm, Lý Dật đối với những bóng người hư ảo này cũng có vài phần hiểu rõ.

Những bóng người hư ảo này thực lực của cái nào càng mạnh thì cấp bậc Quyển trục càng cao. Mà màu sắc của những bóng người này tượng trưng cho thuộc tính của Công phép hoặc Đấu kỹ...

Tỷ như nói, màu đỏ tượng trưng cho Hỏa thuộc tính, màu xanh lục tượng trưng Mộc thuộc tính....

Như vậy, nếu như dựa theo hình dạng Thánh Khế mà Lý Dật trông thấy ngày đó, giả dụ nơi nàỵ thực sự có loại Quyển trục kia, như vậy có khả năng nhất chính là hình thái không có màu sắc gì!

Đạo Lý này nói thì đơn giản, nhưng khi tìm kiếm Quyển trục tu luyện Thánh Khế thì không đễ dàng như vậy. Dù sao những bóng người kia mặc dù đã bị tiêu diệt rất nhiều nhưng số lượng vẫn rất kinh người.

Mà để trong vô số bóng người như vậy tìm ra vật mình muốn thật không khác gì mò kim đáy bể, muốn làm được quá thực vô cùng khó khăn...

Lý Dật bên này còn đang tỉ mỉ tìm kiếm, ở bên kia đám người Lý Hạo sau một thời gian dài cố gắng cũng có chút thành quả. Tông Kiệt Khánh tựa hồ đoạt được một Quyển trục màu băng lam sắc, Lý Hạo đoạt được chính là Quyển trục màu xanh lục, mà Diệp Khinh Vũ đoạt được vật gì thì không ai thấy rõ. Chẳng qua sau khi cướp được đồ vật ai cũng không lên tiếng, lặng lẽ thu vào trong người. Thực ra chẳng ai ngu gì mà đi nói cho người khác mình chiếm được vật gì cả.

Sau khi đoạt được vật mình cần, đám người Lý Hạo tốc độ cũng chậm đi vài phần, cũng không có tiếp tục tìm kiếm thêm nữa.

Trái lại Thần Thần bên cạnh Lý Dật nhìn thấy vậy thân hình lại nhanh chóng chớp động, thỉnh thoảng đem những bóng người hư ảo ở bốn phía tiến tới gần đánh tan, sau đó xả ra một Quyển trục. Nhưng muốn lấy được Thánh Khế mà Lý Dật cần cũng không có đễ dàng như trong tướng tượng.

Hô—

Thần Thần thân hình nhanh chóng hạ xuống trựớc mặt Lý Dật, trong tay nàng cầm một Quyển trục màu đỏ, chỉ thoáng nhìn qua đã cười khổ nói:

- Liệt Diễm Phi Phượng Chưởng. Chu Tước Cao cấp Đấu kỹ, vật này cũng không tệ... Lý Dật. ta thấy thời gian không còn nhiều, không bằng ngươi hãy...

Lý Dật thờ dài một hơi, hắn đương nhiên biết hiện tại cách kỳ hạn một canh giờ cũng không còn nhiều, hắn đang muốn từ bỏ nhận lấy Chu Tước Cao cấp Đấu kỹ. Dù sao tu luyện Chu Tước Cao cấp Đấu kỹ này cũng không phức tạp gì nhiều, chí ít có thể giúp cho lúc mình tham gia Tế Thần Điển có vài phần bảo đảm...

Thế nhưng Ngay khi hắn sắp sửa bỏ cuộc, bỗng nhiên ánh mắt hắn đang nhắm hờ chợt co rụt lại.

- Đây là!

Chỉ sửng sốt trong chốc lát, thân hình Lý Dật đã mạnh mễ hướng về giữa không trung phóng đi. Tại chỗ đó, một bóng người hư ảo đến cực điểm đang lặng lẽ lãng du.

Thân hình Lý Dật phóng tới gần, trở tay xuất một chưởng, tiện tay đem vật kia tới tay, thân hình hắn nhanh chóng hạ xuống.

Thế nào? Kiếm được không?

Nhìn thấy hành động của Lý Dật, Thần Thần vội hỏi.

Lý Dât khẽ gật đầu chậm rãi xòe tay ra, ánh mắt rơi xuống vật trên tay, một lát sau mang vẻ thất vọng, thản nhiên nói:

- Thánh Khế, Huyền Vũ Cao cấp... Đúng là vật này, chỉ có điều Thánh Khế này nếu cùng với phân cấp Đấu kỹ giống nhau thì vật ta lấy được phỏng chừng không được tốt lắm! Cũng tốt rồi, tu luyện vật này cùng đấu khí hoàn toàn bất đồng, có một quyển cấp thấp coi như là nhập môn cũng tốt chứ sao.

Thần Thần cũng cười khổ một tiếng, sau đó thấp giọng an ủi.

Cũng đúng, thời gian không đủ... Chờ sau này có thể vào Đấu Thần Điện lại nghĩ biện phép vậy, dù sao ba ngày cũng không làm gì...

Dứt lời, Lý Dật cười khổ một tiến, tiện tay đem Thánh Khế Quyển trục nhét vào trong ngực.

Một màn này rơi vào trong mắt đám người Lý Hạo, đổi lại được một trận cười cồ quái. Chỉ cẩn nhìn biểu tình hai người kia, ba người bon họ đểu hiểu thứ Lý Dật lấy được tuyệt đối không phải thứ gì tốt.

Đổi với một màn này, Lý Dật coi như không nhìn thấy, hắn trong lòng tính toán thời gian không sai biệt lắm, đang muốn rời khỏi. Nhưng đúng lúc này toàn thân hắn chợt chấn động, ánh mắt mang theo vài phần bất khả tư nghị trừng trừng nhìn về một đạo hư huyễn thân ảnh phía trước đang hướng mình đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.