Xung quanh chiếc thuyền băng đều là những tảng băng nổi nhìn không thấy bờ bến, vì không có bất kì
một vật nào để tham chiếu, nên không thể phán đoán được tốc độ trôi của
thuyền, chỉ có thể dựa vào cảm giác, và tốc độ này thực sự là rất nhanh.
Nhưng Lý Dật cũng không có cách nào lợi dụng Đấu khí và núi băng để tăng tốc độ, bởi vì bên dưới biển băng này cũng không tĩnh lặng, trong vài
ngày trôi nổi ngắn ngủi, chiếc thuyền băng đã chịu hơn mười lần tấn công của Ma thú dưới đáy biển, may mà thuyền đủ lớn, Lý Dật cũng đủ khả năng đối phó với phẩm giá của đám Ma thú đó. Cũng chính vì sự tồn tại của
đám Ma thú này, Lý Dật mới không dám hao tổn chút Đấu khí nào để tăng
tốc độ của thuyền. Hơn nữa càng đi xa, phẩm giá của Ma thú xuất hiện
ngày càng cao, đến cả việc tu luyện Đấu khí Lý Dật cũng phải cẩn thận
từng li từng tí.
Cứ trôi như vậy hơn mười ngày, Lý Dật đã lo lắng đến độ muốn nổ tung,
bắt đầu có chút hối hận vì đã để Xà Tôn giả giật dây. Xà Tôn giả ngược
lại đang hưởng thụ tình hình trước mắt, mỗi ngày đều được Thiên Ma Đấu
khí của Lý Dật tẩm bổ, hắn đang nỗ lực hồi phục linh hồn lực của mình.
Trong những ngày này, Lý Dật phát hiện những tảng băng trên biển bắt đầu mỏng đi, những mảng băng lớn cũng ngày một ít hơn, tương ứng với điều
này, nhiệt độ dường như tăng lên một chút. Khí hậu bên trên mặt biển âm u sáng tỏ bất định, lúc thì có gió và nắng ấm, lúc thì mưa liên miên, lúc thì có tranạ tuyết lớn rơi xuống.
Hôm nay chính là một ngày có tuyết rơi nhiều, Lý Dật co mình trong thạch thất của thuyền băng, tuyết rơi dày đặc sẽ nhanh chóng bao phủ lấy
thuyền băng, trở thành một núi băng lớn nhìn có chút quỷ dị.
Bỗng nhiên, một âm thanh dài lê thu hút sự chú ý của Lý Dật, lắng nghe,
âm thanh này hình như từ trên bầu trời vọng xuống, mấy ngày trời trôi
dạt, chỉ nhìn thấy động vật dưới biển, chứ không hề nhìn thấy động vật
nào từ trên trời bay xuống. Sự hiếu kì của Lý Dật không khỏi trỗi dậy,
hắn chọc một lỗ thoát khí từ đống băng tuyết phủ đầy kia, ra bên ngoài
nghe ngóng.
Khoảng hai trăm mét phía bên trái thuyền băng, một đại điểu với đôi cánh giương ra gần mười mét đang xoay vòng vòng giữa không trung, quanh thân đại điểu này đều là tuyết trắng, trên đỉnh đầu lại là một hồng linh của một con mắt khác thường. Điều mà Hồng linh đại điểu này làm Lý Dật kinh ngạc nhất là, trên lưng nó có một con người.
Một người nhìn thân hình thì có lẽ là nữ, nhưng khoảng cách quá xa,
người ấy mặc áo da lông trắng dày, trên đầu cũng đội mũ da trắng dày.
Trên cổ áo tay áo, khảm một chút lụa đỏ, cách ăn mặc này rất phù hợp với đại điểu. Một mình cưỡi thú, lộ vẻ vô cùng thanh lệ thoát tục, cao quý
bất phàm.
Trong giây lát, chỉ thấy đại điểu kêu to một lần nữa, hướng xuống mặt
biển lao xuống với tốc độ lớn. Cũng cùng lúc đó, một đại ngư mập ngắn
đen bóng cũng rẽ nước xuất hiện, đón lấy đại điểu đang xông tới. Đại ngư này mặc dù không có râu dài hay mắt to như quả núi như tửu quỷ đã khoa
trương, nhưng thân hình mập mạp ấy sức nặng cũng phải tính đến hàng tấn. So sánh với đại ngư, đại điểu tuấn mĩ có vẻ mỏng manh hơn.
Trước mắt là cảnh đại ngư và đại điểu xung đột, cơ thể đại điểu lại hơi
nghiêng, dường như là xẹt qua vây cá bên thân đại ngư. Cùng lúc đó, một
ánh sáng lóe lên trong tay nữ nhân cưỡi trên lưng đại điểu, lập tức
khiến cho đại ngư phun máu ra, một vết thương vừa dài lại vừa sâu xuất
hiện bên cạnh thân của đại ngư.
Để có được trình độ phối hợp ăn ý của đại điểu và nữ nhân kia, dường như đã phải luyện qua trăm ngàn lần, khoảng cách tấn công, thời điểm ra tay chuẩn xác vô cùng. Đại ngư rống lên một tiếng sầu thảm, rồi lại ngụp
xuống mặt nước, trên mặt biển lập tức xuất hiện những mảng màu đỏ thẫm.
Còn đại ngư đem theo nữ nhân kia lại lượn vòng trên không trung, dường
như đang đợi thời cơ để tấn công tiếp. Đại ngư bị thương, lấy tiêu chuẩn của con người ra đo thì đó là vết thương rất lớn, nhưng đối với cơ thể
khổng lồ của đại ngư thì nó rất nhỏ và tuyệt đối không phải vết thương
trí mạng.
Sau vài phút ngắn ngủi bình tĩnh lại, đại điểu lại lao xuống tấn công,
nhưng đại ngư kia đã bị thương, dường như cũng rút ra kinh nghiệm, nên
không để lộ toàn bộ thân thể lên trên mặt biển nữa, chỉ lộ lên nửa thân
trên với cái đầu tròn thôi, cái miệng cực rộng đầy những chiếc răng sắc
nhọn đột nhiên mở rộng ra cực lớn, xem ra nó muốn cùng lúc nuốt chửng
đại điểu cùng nữ nhân kia.
Đại điểu dù sao cũng theo hồ lô vẽ hồ lô, khi sắp rơi vào miệng lớn dính đầy máu của đại ngư, cơ thể lâp tức bay hơi nghiêng qua. Lần này, nữ
nhân trên lưng đại điểu không có cách nào sử dụng vũ khí, mà dùng một
luồng Đấu khí nện vào miệng của đại ngư. Mấy cái răng nanh to đùng trông như thạch nhũ lập tức bay ra ngoài.
Nhưng lúc này, đại ngư không để ý đến cơn đau, cái đuôi quẫy mạnh một
cái, nước biển và băng bay lên cao cả mười mét, tấn công tới tấp đại
điểu.
Đại điểu hét lên một tiếng thảm, dường như bị băng đập trúng, bay lung
tung trên mặt biển, hai chân đạp một cái, rồi bay lại lên bầu trời. Chỉ
có điều chim và người đều bị nước biển dội vào, ngay tức thì gặp chút
khó khăn, đại điểu bay cũng không giữ được cân bằng như lúc ban đầu, có
chút lay động, hiển nhiên là vừa rồi cũng chịu chút thiệt thòi.
Cảnh tranh đấu trước mắt khiến Lý Dật cảm thấy có chút khó tin, thật
không ngờ ở nơi không thể có con người tồn tại này, đột nhiên xảy ra
chuyện không thể tưởng tượng được như vậy.
Tấn công thành công, đại ngư lớn lối, cơ thể khổng lồ từ từ hiện lên
trên mặt biển, thỉnh thoảng nhô đầu lên hàm ý khiêu khích, gầm nhẹ vài
tiếng về phía đại điểu.
Đại điểu xoay vài vòng trên không trung, cuối cùng cũng có chút kiêng
kị, cũng không tấn công lầnn ữa, mà bay về phía thuyền băng của Lý Dật
chế tạo, vững vàng đáp xuống. Còn đại ngư thì không buông tha mà đuổi
theo, như thể muốn liều mạng với ý nghĩ ngươi phải chết ta phải sống mới được.
Cũng vì thế mà ngay lập tức Lý Dật thấy lo lắng, nữ nhân áo bào trắng
nếu không đánh được thì có thể mở đường bỏ chạy bất cứ lúc nào, nhưng
chiếc thuyền băng này nếu bị đại ngư hủy hoại, thì chính là lấy mạng của Lý Dật rồi.
Lý Dật đang muốn ra khỏi băng phòng để giúp nữ nhân và đại điểu đối phó
với đại ngư, nhưng đã nhìn thấy đại ngư định nhào tới bên trên thuyền
băng.
- Muốn chết hả!
Nữ nhân kia lạnh lùng quát một tiếng, trong tay một thanh trường kiểm
lóe lên ánh sáng màu bạc với một luồng Đấu khí hùng hậu, hướng phía đầu
đại ngư mà chém tới. Mặc dù có sát ý, nhưng âm thanh của nữ nhân tương
đối êm tai, thanh thúy mà lại có chút vị ngọt ngào của đường, từ âm
thanh này mà phán đoán, tuổi của nữ nhân này không lớn, dường như là một thiếu nữ.
Phẩm cấp của thanh trường kiếm màu bạc không thấp, thực lực của thiếu nữ này cũng không yếu, thân hình của đại ngư khổng lồ, loại thân hình này
mặc dù giúp nó có sức mạng cường hãn, nhưng đồng thời cũng đem đến yếu
điểm là không linh hoạt, mắt thấy kiếm khí và Đấu khí cùng lao tới, cũng không có cách nào né tránh, đành phải cứng rắn mà chống đỡ lần này.
Một dòng máu lại tràn ra từ trên đầu của đại ngư, nhưng đại ngư này thực sự quá to lớn, thiếu nữ mặc dù đả thương đại ngư, nhưng dưới sự trùng
kích của đại ngư, toàn cơ thể đã nhảy lên thuyền băng, sức mạnh rất lớn
này làm cho cả thuyền băng phải nghiêng ngả. Đại ngư nhảy lên thuyền,
toàn thân quét ngang, nhưng không muốn tấn công thiếu nữ, mà mục tiêu
chính là đại ngư đã chịu thua thiệt kia.
Xem ra đại ngư này cũng có chút trí tuệ, nó biết đại ngư mới chính là
mấu chốt, chỉ cần giết chết đại ngư, thiếu nữ sẽ mất đi công cụ thoát
thân, như vậy có thể từ từ đối phó trên mặt biển này. Cho nên liều mạng
chịu thiệt thòi rồi lại bị thương, đại ngư vẫn không chùn bước thay đổi ý nghĩ mà quét cái đuối về phía đại điểu.
Biến cố lần này xảy ra rất nhanh, đại điểu lại chịu thiệt thòi, lại trốn tránh không kịp, đại ngư quét một đường rắn chắc vào, đại điểu bay ra
khỏi thuyền băng, rơi vào biển băng.
- Hồng linh nhi! Gắng cầm cự nhé!
Dưới sự hốt hoảng của thiếu nữ, Đấu khí không ngừng được rót vào trường
kiếm, một loạt đường chém mãnh liệt xuất hiện. Đại ngư tuy giãy giụa,
thân hình không ngừng quét ngang quét dọc, nhưng thiếu nữ linh hoạt gấp
trăm lần so với bản thân, thì những đường quét ấy chẳng có tác dụng tấn
công gì cả, sau khi trên cơ thể bị thương hơn mười vết, rốt cuộc nó chịu không được, lui về phía biển.
Thiếu nữ lo cho đại điểu, cũng không muốn dây dưa với nó, nhẹ nhàng lướt trên mặt băng nổi, đưa đại điểu đang giãy giụa lên thuyền băng.
Lúc này thiếu nữ và đại điểu chỉ cách Lý Dật chừng mười mét, góc độ cũng không tệ, Lý Dật rốt cuộc cũng nhìn thấy khuôn mặt lư sơn chân của
thiếu nữ. Nhìn thấy dung nhan của thiếu nữ, trong đầu Lý Dật lập tức
hiện lên bốn chữ: kinh vi thiên nhân!
Làn da trắng như đồ sứ thượng đẳng hiện ra hồng nhuận phơn phớt sáng
bóng, cái mũi thẳng một cách cao quý, một đôi mắt màu xanh da trời sáng, sâu như đầm nước dưới dòng thác, linh động một cách trong trẻo mà thanh tịnh vô cùng. Bên dưới mũ da, mấy lọn tóc màu vàng kim rũ xuống, nhẹ
nhàng phất phơ theo gió, tạo ra một dáng điệu vô cùng đáng yêu khó tả và cũng không hiểu vì sao lại dễ thương như vậy.
- Mỹ nữ, có cần giúp đỡ gì không?
Lý Dật ra khỏi phòng băng, cố gắng khắc chế biểu lộ háo sắc của mình.
Mỹ nữ bị Lý Dật làm cho giật mình, giống như một chú thỏ con nhảy lên
một bước, rồi cảnh giác nhìn Lý Dật. Nhưng, từ trong biểu lộ gần giống
nịnh nọt của Lý Dật rốt cuộc nàng đã đọc được sự thiện ý, thần sắc cảnh
giác chậm rãi biến mất.
- Đương nhiên cần rồi, ngươi giúp ta đi giết hổ đầu ma sa kia đi! Ta cần da của nó!
Lý Dật thì không nghĩ tới thiếu nữ thanh thuần tuyệt lệ này lại thành
thực không chút khách khí như vậy. Đối với người xa lạ mà mở miệng là có thể nói ra thỉnh cầu của mình như vậy. Hổ đầu ma sa kia, mặc dù cơ thể
to lớn, nhưng cũng chỉ là Ma thú cấp năm, mà còn bị thương không nhẹ,
với thực lực hiện tại của Lý Dật, có thể tự tin lấy nó làm lễ gặp mặt
với mỹ nữ.
Chỉ có điều, trong lúc Lý Dật dò xét mặt biển, thì lại phát hiện ra hổ
đầu ma sa kia vẫn luôn lượn lờ tuần tra xung quanh cách thuyền băng
trong phạm vi khoảng trăm mét, nó không tấn công, cũng không tới gần
thuyền. Nó không tới như vậy, thì Lý Dật cũng không thể làm gì với nó.
Vì thế đi một vòng, Lý Dật quay lại bên cạnh mỹ nữ đang trị thương cho đại điểu:
- Mỹ nữ, không phải ta không giúp nàng, mà là hổ đầu ma sa bị ngươi làm cho sợ, không dám nhích tới gần nữa rồi.
- Vậy ngươi giúp ta đề phòng nó, giờ ta đang phải chữa trị cho Hồng linh nhi.
Mỹ nữ áo bào trắng đích thực đang lo trị liệu cho đại điểu, luồng Đấu
khí thuần hậu đang không ngừng rót vào bên trong cơ thể của đại điểu.
- Nàng không muốn biết ta là ai ư?
Cô gái này có thể là đủ điềm tĩnh, cách xuất hiện của Lý Dật cũng đủ quỷ dị rồi, nhưng thiếu nữ này xem ra cứ như gặp được một người nơi đô thị
phồn hoa chứ không có chút kỳ lạ nào cả.
Nghe được câu hỏi của Lý Dật, thiếu nữ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên,
đánh giá Lý Dật, trên gương mặt hồng phơn phớt đáng yêu xuất hiện hai má lúm đồng tiền đáng yêu:- Ngươi kì quái hơn cha ta, cha ta tốt xấu gì
thì cũng ở trên đảo, ngươi thì trú trên một khối băng lớn. Nhưng ngươi
tốt như vậy, đảo thì không dịch chuyển, băng thì có thể thay đổi, cho
nên người trú trên băng có nhiều điều thú vị hơn trú trên đảo đó!”
Lý Dật thì một chút cũng không thấy trú trên thuyền băng có gì thú vị,
nhưng, với lời nói ngọt ngào và tiếng cười giòn giã của thiếu nữ, đột
nhiên hắn cảm thấy được ở trên thuyền băng kỳ thật cũng rất là thú vị.
- Tọa kỵ của nàng rất có thần khí, nó bị thương có nặng không? Có cần ta giúp nàng không?
Lý Dật không biết nói gì bèn hỏi thăm.
- Cái gì gọi là ‘tọa kỵ của nàng’, nó có tên đó, gọi là Hồng linh nhi.
Hơn nữa nó không phải là tọa kỵ của ta, mà là bạn của ta, người bạn tốt
nhất.
Nàng nói có chút không vui.
- À, Hồng linh nhi, thật là một cái tên hay. Nhưng nó bây giờ xem ra bị thương không nhẹ.
- Đúng vậy, đáng tiếc ta đã không nghe lời cha ta, tu luyện Thánh hệ Đấu khí, nếu không thì có thể trị thương cho nó nhanh hơn rồi.
Thiếu nữ chau mày, trong ánh mắt như đang tự trách bản thân.
- Thật trùng hợp, ta thì lại là kẻ tu luyện Thánh hệ Đấu khí, nàng đi
phòng hổ đầu ma sa kia đi, ta sẽ đến chữa trị cho Hồng linh nhi!
Cơ hội lấy lòng thiếu nữ tốt như vậy, Lý Dật đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi.