Đấu Thần

Chương 15: Q.6 - Chương 15: Vi diệu cân đối




Đại Điện hạ như là nghĩ tới điều gì đó, thần sắc nghiêm túc nói.

- Lý Dật huynh đệ, có một số việc ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, ở Đế đô ngọa hổ tàng long, cũng có rất nhiều nhân vật lợi hại, Lý Dật huynh đệ cũng là phải nên cẩn thận đó.

Nghe xong lời Đại Điện hạ nói, Lý Dật cảm thấy sửng sốt một chút, Đại Điện hạ nhắc nhở bản thân như vậy, khẳng định hắn có điều gì đó cố kỵ.

- Những thứ khác ta không có cái gì lo lắng.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lý Dật thản nhiên nói.

- Ta lo lắng chính là, quyết tâm của Tứ Đại Gia Tộc mặc kệ tất cả, phái ra đại quân quét sạch sòng bạc thì rất là phiền toái.

- Ha ha, Lý Dật huynh đệ, cái này ngược lại ngươi không cần lo lắng, Hoàng thất chúng ta cùng với Tứ Đại Gia Tộc sớm đã có ước định, quân đội không thể dùng cho tư đấu, cho dù bọn họ muốn dùng quân đội làm việc cho gia tộc, thì cũng phải tìm cho được một cái lý do. Nếu nói, bị tội danh vận dụng quân đội làm việc riêng thì chúng ta cùng bốn Tứ Đại Gia Tộc có thành lập một toà án quân sự, chuyên môn xử lý tám chi quân đội này.

Đại Điện hạ cười lớn nói.

- Đương nhiên, là còn có một loại tình huống này.

Đại Điện hạ dừng một chút, nói.

- A, Điện hạ hãy nói rõ.

Lý Dật rất là có hứng thú hỏi.

- Nếu như bức bách Tứ Đại Gia Tộc đó, làm cho bọn họ không có đường lui, liền có khả năng bọn họ sẽ phát động quân đội!

Nói đến đây, trên mặt Đại Điện hạ lộ ra vẻ mặt trêu tức vui vẻ.

- Nhưng mà…

Đại Điện hạ tiếp tục nói.

- Gia chủ của Tứ Đại Gia Tộc này đều là những lão cáo già, đụng phải quyết nghị trọng yếu, đều là đồng loạt tiến thối, cái này mới làm cho chúng ta cố kỵ rồi.

Nghe thấy Đại Điện hạ nói đến đây, Lý Dật rất nhanh liền biết rõ ràng, Tứ Đại Gia Tộc bất luận là gia tộc nào, Hoàng thất đều không đặt ở trong mắt, chỉ cần Tứ Đại Gia Tộc không liên hợp lại, Hoàng thất căn bản cũng không có cái gì lo lắng. Nhưng mà Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp lại, cho dù là Hoàng tộc, cũng có không ít cố kỵ!

Hoàng thất nắm giữ bốn chi quân đội, Tứ Đại Gia Tộc mỗi gia tộc nắm giữ một chi quân đội, liên hợp lại cũng là bốn chi quân đội. Như vậy đã tạo thành một loại cân đối kỳ diệu, lúc Hoàng thất áp chế xuống, Tứ Đại Gia Tộc không dám có làm ra cái gì khác ngoài đối ứng, Hoàng thất bị Tứ Đại Gia Tộc kiềm chế, cũng không thể muốn làm gì thì làm. Các đời lịch đại Hoàng đế đều có một loại cảm giác nguy cơ như vậy cho nên đưa đến một cái kết quả, Đế quốc Thiên Phong mấy ngàn năm nay, cũng không có xuất hiện một cái vong quốc hôn quân. Đế quốc Thiên Phong mặc dù chỉ là cái thế lực xa xôi nhất của đại lục phương Tây, nhưng mà mấy ngàn năm bấp bênh, không biết bao nhiêu quốc gia cường đại đã tan thành mây khói, nhưng mà Hoàng thất Thiên Phong vẫn như trước không ngã!

Trong chuyện này, Hoàng thất Đế quốc Thiên Phong cùng với Tứ Đại Gia Tộc có quan hệ vi diệu là mấu chốt tác dụng.

- Như thế, Lý Dật tạ ơn Điện hạ nhắc nhở rồi.

Sau một hồi Đại Điện hạ một phen chỉ điểm, trong nội tâm Lý Dật đối nhìn thấy mối quan hệ giữa Hoàng thất cùng với Tứ Đại Gia Tộc trong đó, đã nhìn thấy rõ ràng lộ tuyến.

Ha ha cười, Lý Dật nói:

- Điện hạ hãy thưởng thức món này.

Lý Dật lấy đũa gắp viên thịt óng ánh vào chén của Đại Điện hạ, vừa cười vừa nói.

- Mặc dù món này chỉ là dùng ma thú Nhất giai Lục Vĩ Trĩ làm nguyên liệu, nhưng mà những viên thịt này, đều là thịt đùi của Lục Vĩ Trĩ. Một con Lục Vĩ Trĩ cũng chỉ có thể cung cấp được hai cái đùi mà thôi.

Nhìn cái đĩa ước chừng khoảng hai ba trăm viên thịt óng ánh, Đại Điện hạ không khỏi hít một hơi lương khí. Nếu nói như thế, giá một đĩa món ăn, cũng phải dùng tới chừng hơn một trăm con Lục Vĩ Trĩ rồi!

Ma thú Nhất giai, tương đương với kẻ tu luyện nhân loại tu luyện ra nguyên khí rồi, hơn một trăm nhân vật như vậy đứng cùng một chỗ, dù cho một gã Đấu Sư cường giả, cũng phải chạy trối chết! Huống chi ma thú Lục Vĩ Trĩ còn có đấu kỹ thiên phú của mình!

Như vậy một đám ma thú nguyên khí Lục Vĩ Trĩ, liền biến thành một đĩa thức ăn nho nhỏ, dù cho Đại Điện hạ, cũng phải tắc luỡi cảm thán.

Đương nhiên, không phải là Đại Điện hạ lấy không ra được một trăm con ma thú Nhất giai Lục Vĩ Trĩ như vậy. Bắt khoảng một trăm con ma thú Nhất giai, cũng không phải là chuyện tình gì mà phải cố hết sức, nhưng mà, xem ra Lý Dật dụng tâm đem một trăm con ma thú Nhất giai Lục Vĩ Trĩ biến thành một đĩa thức ăn nho nhỏ, loại hành vi hết sức xa hoa này mới là nguyên nhân để Đại Điện hạ tắc luỡi như vừa rồi!

Một người sau này kế vị, còn người kia thì có năng lực cường giả, tâm tư đều đạt ở lĩnh vực tu luyện, bọn họ cũng chưa từng có đem tinh lực để hưởng thụ những món ăn ngon. Nhưng ở tại phương diện ăn uống, Lý Dật so với Đại Điện hạ có kinh nghiệm hơn rất nhiều.

Kiếp trước của Lý Dật, xã hội phát triển, vật chất đã phát đạt đến cao độ, ở chỗ đó người giàu có cuộc sống xa hoa, ăn ngon mặc đẹp, lúc này Lý Dật kỳ thật bất quá là đem bản thân kiếp trước nếm đủ mỹ vị chuyển đến thế giới này, đương nhiên, Đại Điện hạ cũng không biết những điều này.

Bữa tối xa xỉ qua đi, Đại Điện hạ cũng không có ở lâu, tuy rằng hắn cũng rất muốn cùng với người thanh niên trước mắt này trò chuyện một hồi, nhưng hiện tại hắn cũng nóng lòng trở về Hoàng cung bẩm báo với Phụ hoàng về việc cùng với Lý Minh hợp tác. Bữa cơm này tuy rằng xuất hiện một số sự việc nhỏ xen giữa, nhưng dù sao cũng phải nói, bữa ăn này cũng không tệ. Sau khi Đại Điện hạ chứng kiến thủ đoạn của Lý Dật, Đại Điện hạ đối với bản thân Lý Dật lại hiểu sâu sắc thêm vài phần, đồng thời chuyện Hoàng thất cùng với Lý Minh hợp tác càng thêm vài phần tin tưởng.

Còn đối với Lý Dật mà nói, Hoàng thất nhúng tay vào sòng bạc hiển nhiên cũng là chuyện chắc chắn rồi, tuy rằng cũng làm cho hắn có một chút khó chịu, nhưng nghĩ đến cái gọi là ‘hợp tác’ có thể làm cho thực lực Lý Minh một lần nữa đề thăng lên đến một giai đoạn mới, một chút khó chịu kia cũng không còn sót lại chút gì. Dưới mắt Lý Minh tuy rằng tạm thời vẫn không thể chống lại với Tứ Đại Gia Tộc, nhưng ít ra cũng đã có thể tự bảo vệ mình rồi. Hắn tin tưởng bản thân mình cùng với Hoàng thất tương lai quan hệ càng thêm khăng khít, bằng vào lực lượng của Hoàng thất, một ngày kia muốn cùng với Tứ Đại Gia Tộc tranh đấu cũng không phải là một chuyện lớn nữa.

Với tâm tình thư sướng, Lý Dật yêu cầu Lý Kỳ an bài cho mình một cái phòng, mấy ngày nay hắn cũng rất là mệt mỏi, thần kinh lúc nào cũng rơi vào trạng thái khẩn trương, cho đến giờ phút này, hắn cuối cùng muốn buông lỏng một chút.

Cảm thấy thoải mái khi nằm ở trên giường, Lý Dật khẽ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm thấy. Hắn vừa nằm xuống không được bao lâu, cửa phòng liền bị một người nhẹ nhàng đẩy ra, có một thiếu nữ bưng một ly trà cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong phòng, người đó chính là Thanh Vũ.

Nhìn thấy Lý Dật lúc này đã nhắm hai mắt, Thanh Vũ cũng không dám quấy rầy, khẽ đem chén trà đặt ở trước giường sau đó ly khai. Chỉ là vừa đi đến cửa phòng, nàng lại tựa hồ như nghĩ tới một điều gì đó, nàng khẽ dừng bước, xoay người lại đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Lý Dật, đánh giá cẩn thận khuôn mặt của Lý Dật.

Lúc này khuôn mặt của Lý Dật so với ngày thường có một chút bất đồng. Ngày bình thường, Lý Dật cố gắng là vì giữ gìn uy quyền, vẫn luôn có bộ dáng uy nghiêm. Cho nên Lý Dật tuổi tuy rằng không lớn, nhưng bộ nhìn dáng so với các thanh niên cùng lứa tuổi thì thành thục hơn không ít. Nhưng mà giờ phút này thân thể Lý Dật đã hoàn toàn buông lỏng, hai đầu lông mày của hắn thiếu đi vài phần thành thục cùng với uy nghiêm, cho nên lúc này nhìn hắn lại có vài phần nho nhã cùng nhã nhặn.

Nàng lần đầu tiên rất nghiêm túc dò xét Lý Dật như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng của Lý Dật như vậy. Tuy rằng nàng cũng ưa thích bộ dạng thường ngày của Lý Dật, nhưng loại ưa thích này chính là sùng bái. Mà Lý Dật lúc này có bộ dáng lại khác nhau rất lớn, chẳng những không có loại cảm giác uy nghiêm, ngược lại còn giống như hài tử ngây thơ. Nhưng cũng chính là ngây thơ như vậy, làm cho Thanh Vũ cảm thấy có một loại cảm giác thân cận, làm cho nàng lúc này cũng không đành lòng rời đi.

Nhưng mà nhìn Lý Dật một hồi lâu, sắc mặt Thanh Vũ lại là đột nhiên buồn bã, tựa hồ là nghĩ đến Lý Dật có thời gian dài như vậy, nhưng hình như đối với mình không có biểu hiện một tia hứng thú, nàng không nhịn được thẩn thờ đứng lên, thầm nghĩ thiếu niên trước mắt này chẳng lẽ đối với chính mình một điểm cảm giác đều không có sao? Chẳng lẽ chủ nhân đã có ý trung nhân rồi sao?

Đối với tướng mạo của mình, Thanh Vũ vẫn có một chút tự tin. Những ngày bình thường vẫn có rất nhiều thanh niên vừa nhìn thấy mình liền mặt đỏ tới mang tai, thậm chí còn chảy ra nước miếng.

Nhìn thấy chủ nhân, chẳng những không có biểu hiện ra đối với chính mình có một tia hứng thú, ngược lại hắn còn cử mình đi đến chỗ này vì hắn mà huấn luyện vũ nữ. Lúc này chỉ có thể nói chủ nhân đã có ý trung nhân, nếu không, với tướng mạo của nàng, hắn làm sao không có chút động tâm nào đây.

Nghĩ vậy, trên mặt Thanh Vũ biểu lộ ra một tia ai oán, ngoài miệng càng nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó liền muốn xoay người rời đi.

Tựa hồ như đã nhận ra nét mặt của nàng, Lý Dật lúc này vẫn nhắm hai mắt nhịn không được lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái, khi nhìn thấy nàng chuẩn bị đi ra, hắn đột nhiên nhẹ giọng kêu lên:

- Thanh Vũ, giúp ta bóp đầu một chút đi!

- A!

Nghe được thanh âm của Lý Dật, Thanh Vũ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nàng mới quay đầu lại khẩn trương nói:

- Vâng… Chủ nhân.

Thanh Vũ có chút không yên đi tới sau lưng Lý Dật, đem bàn tay trắng noãn mềm mại nhỏ bé chuyển qua đầu Lý Dật bắt đầu không nhẹ không nặng xoa bóp. Giờ phút này nàng cũng có chút khẩn trương, nguyên bản nàng cho rằng Lý Dật đã ngủ rồi, mới dừng lại bên giường dò xét đối phương, còn nếu nàng là biết rõ Lý Dật chưa chìm vào trong giấc ngủ, khẳng định là nàng cũng không dám. Nhưng rất rõ ràng, tất cả mọi cử động của nàng đều lọt vào trong mắt Lý Dật, nàng không biết Lý Dật bởi vì chuyện như này mà đối với mình ra sao, nhưng là bởi vì chính mình vừa rồi thời hiếu kỳ, làm cho đối phương đối với chính mình sinh ra hiểu lầm, như vậy cũng không tốt.

Trong nội tâm của nàng tuy rằng có điểm bất an, nhưng động tác trên tay nàng cũng không dám chậm trễ. Cũng may bởi vì từ nhỏ ở phương diện này nàng đã được huấn luyện, kỹ thuật xoa bóp cũng không tệ, theo ngón tay của nàng tại trên đầu Lý Dật khẽ nhấn, Lý Dật chỉ cảm thấy có một vài đạo dòng điện từ đỉnh đầu của hắn lan đến toàn thân, có một loại cảm giác thoải mái đến cực điểm, nhất là trên người Thanh Vũ còn tản ra một mùi thơm ngát, không ngừng quanh quẩn ở chóp mũi của hắn, càng làm cho hắn có cảm giác phiêu dục tiên tửu, tất cả tế bào toàn thân đều tận tình giãn ra.

Theo thời gian trôi qua, thân thể Lý Dật cũng bắt đầu buông lỏng, cả người sớm đã thả lỏng, hắn đã đi vào một giấc ngủ say.

Thanh Vũ gặp Lý Dật một mực không nói một lời gì, trong nội tâm lại càng khẩn trương lên, theo thời gian, cảm xúc như vậy chẳng những giảm đi, mà ngược lại càng ngày càng đậm.

Mới đầu Thanh Vũ còn có thể dựa vào kỹ xảo xoa bóp thuần thục, khống chế lực đạo của hai bàn tay mình, nhưng một lúc sau do nàng căng cứng thần kinh làm cho ngón tay của nàng cũng dần mỏi mệt, kể từ đó, lực đạo trên tay nàng cũng không nhỏ đi vài phần.

Cũng không biết là trải qua bao lâu, Thanh Vũ tựa hồ cảm thấy ngón tay của mình mệt mỏi, Lý Dật rốt cục cũng mở miệng nói ra:

- Tốt rồi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

Thanh Vũ biết rõ là Lý Dật cũng cảm thấy lực đạo của mình yếu đi, sắc mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng tăng thêm một chút lực đạo, ngoài miệng nói lời xin lỗi:

- Xin lỗi, chủ nhân, có phải là nô tỳ xoa bóp không được tốt, làm cho chủ nhân không thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.