Bước đi trên đường phố rộng lớn của Đại Đô, thân hình của hai người tựa hồ hoàn toàn tách biệt với thế giới xung quanh.
Những cái khác không nói làm gì, chỉ riêng nói về vẻ đẹp tuyệt thế của
Hương Hương Quận chúa, khi vừa xuất hiện đã tạo ra sự náo động vô kể.
Cũng may người có thể ở Đông thành Đại Đô đều ít nhiều có mấy phần nhãn
lực hơn người, mặc dù có một vài kẻ không chú ý muốn tới gần để bắt
chuyện, đùa giỡn, nhưng đều bị tôi tớ bên cạnh gắt gao kéo đi. Lại thêm
có một số người đã nhận ra, người này không phải là ai khác, mà chính là Lưu Hoa Quận chúa có thân phận cực kỳ cao trước mặt Ngu Huyền Đại Đế,
khiến nhất thời khắp đường phố như hỗn loạn cả lên.
Có người xuống xe lại chào hỏi, có người ân cần tiễn chân, đây vốn là
Đại Đô có quý khí dày đặc, nhưng lúc này lại không có khác biệt gì quá
lớn so với đô thị của thế giới bên ngoài.
Điều này khiến Lý Dật dở khóc dở cười.
Hắn cũng không quan tâm Hương Hương Quận chúa rút cuộc muốn dẫn mình tới chỗ nào. Dù sao, tình cảnh của hắn bây giờ cũng chẳng còn chỗ nào để
đi, cho dù có gặp thêm xui xẻo gì chăng nữa, thì cũng có sao chứ?
Dù sao dưới tình huống bình thường, người đang ở trước mặt muốn lấy cái
mạng của mình thì đã sớm ra tay rồi. Hà tất phải đợi đến lúc này?
Nhưng đến bây giờ nàng vẫn không ra tay, chứng tỏ bản thân mình ít nhiều cũng có một chút tác dụng đối với nàng.
Thậm chí, trong lòng Lý Dật mơ hồ có mấy phần suy nghĩ, tác dụng của
việc bản thân lưu lại nơi này, nói không chừng còn quan trọng đến cực
hạn.
Mang theo suy nghĩ này Lý Dật bước nhanh tiến về phía trước, thấp giọng nói:
-Cô cô, chúng ta cứ đi như vây sao?
Nếu không ngươi còn muốn đi thế nào nữa? Chỗ đó nói cho cùng cũng không
phải là nơi không ai thấy cả, lẽ nào ngươi còn muốn làm ra vẻ thần Thần
bí bí cổ cổ quái quái nữa sao?
Cách nói của Hương Hương Quận chúa là trong lời nói có hàm chứa ý tứ
khác, khiến Lý Dật hơi hơi bĩu môi, lập tức không nói thêm gì nữa. Nhưng mà, ý niệm cổ quái trong lòng vẫn không dừng lại...
Huyết Nhãn Linh Tuyền này, nói là ở trong Hoàng thành, nhưng rút cuộc là ở chỗ nào chứ?
Mang theo ý niệm này, Lý Dật chậm rãi bước đi ở phía sau Hương Hương Quận chúa.
Sau khi đi được hơn nửa tiếng, hai người cuối cùng cũng tới được trước một ngôi nhà có chút phong cách trang nghiêm cổ xưa.
Trên ngôi nhà, bốn chữ lớn ‘Phong Thân Vương Phủ’ khiến Lý Dật hơi ngây người sửng sốt, không kìm được nói:
-Cô cô, không phải ngươi nói Huyết Nhãn Linh Tuyền ở trong Hoàng thành sao? Sao lại đến đây?
Hương Hương Quận chúa quay đầu lại quét mắt liếc nhìn hắn, rồi mới thản nhiên nói:
-Nơi này lẽ nào không phải là Hoàng thành sao?
Lý Dật hơi sửng sốt, trong nhất thời không biết nói gì. Phong Thân Vương Phủ này nói thật ra cũng là nơi ở của Hoàng tộc, nếu nói là Hoàng thành cũng không có gì quá đáng.
Nhưng mà, nơi này thật sự có Huyết Nhãn Linh Tuyền sao? Bản thân mình có thể nhìn thấy dễ dàng như vậy sao?
Hương Hương Quận chúa không nghĩ Lý Dật rút cuộc nghĩ như thế nào, chỉ
là giống như đến trước cửa nhà của mình, khẽ mỉm cười rồi chậm rãi bước
vào trong.
Thị vệ hai bên tựa hồ có phản ứng, vừa định ngăn cản đã bị nhãn thần
lạnh lùng của Hương Hương Quận chúa liếc nhìn khiến toàn thân đờ ra,
binh khí trong tay từng người loạng choạng rơi xuống đất.
Lý Dật ở phía sau nhìn thấy khóe miệng khẽ giật giật, hiển nhiên thủ
đoạn này của Hương Hương Quận chúa không phải mới sử dụng lần đầu tiên.
Với thực lực Đấu Hoàng cường giả của nàng, những kẻ bình thường làm sao
có thể chịu nổi một cái liếc mắt của nàng? Không bị hù chết đã là rất
may mắn rồi.
Nhưng mà, hiển nhiên Hương Hương Quận chúa sẽ không suy nghĩ tới sự tình này. Mặc dù nàng đi rất chậm rãi, nhưng không đến khoảnh khắc, đã dẫn
theo Lý Dật hướng về vùng nội phủ của Phong Thân Vương Phủ mà đi. Trên
đường đi phàm là những kẻ hạ nhân không biết thân phận muốn ngăn cản tất cả đều bị nhãn thần của nàng nhàn nhạt liếc nhìn khiến toàn thân phát
đờ ra, có những kẻ sùi bọt mép tại chỗ cũng không ít.
Còn Lý Dật từ sau khi tiến vào trong Phong Thân Vương Phủ này, toàn thân lại đột nhiên chấn động, hắn cảm nhận rõ ràng được rằng, lúc này khí
huyết sát trong không khí nồng nặc đến cực hạn, hắn tựa hồ không cần bất cứ thủ đoạn nào chỉ nhẹ nhàng hô hấp, là có thể có được vô số lợi ích
rồi.
Khí huyết sát nồng nặc như vậy, cho dù là Huyết Sát Chi Địa mà bản thân hắn chế tạo ra lúc đầu cũng không nồng nặc như vậy.
Huống hồ, càng đi sâu vào bên trong, Lý Dật càng ngày càng phát hiện khí huyết sát giống như thực thể đập thẳng vào mặt mình.
Lý Dật thậm chí còn có cảm giác muốn được ngồi xếp bằng tu luyện ngay tại chỗ.
Tâm tư của hắn đang bốc lên cuồn cuộn nên không nhìn thấy Hương Hương
Quận chúa ở trước mặt đã dừng lại. Lý Dật trong lúc nhất thời không thu
thế kịp đã đụng phải nàng.
Chỉ là trong một khắc trước khi da thịt hai bên tiếp xúc với nhau, trên
người Hương Hương Quận chúa tựa hồ lay động một luồng đấu khí nhàn nhạt, đẩy thân hình của hắn ra, sau đó cười nhẹ một tiếng:
-Sao vậy, người tu luyện Thiên Ma Cửu Biến như các ngươi, đụng phải khí huyết sát lại có bộ dạng kém cỏi như vậy sao?
-Xuy—
Lý Dật vốn còn có mấy phần tâm tư khác, nhưng trong nháy mắt khi Hương
Hương Quận chúa nói ra câu này, hắn lộ vẻ cả kinh sợ hãi, mồ hôi lạnh
trong nháy mắt đã khiến sau lưng hắn ướt đẫm...
-Cô cô... Đã sớm biết sao?
Trong lúc nhất thời Lý Dật cũng không biết trong lòng rút cuộc đang suy
nghĩ gì. Thiên Ma Cửu Biến - Bí mật lớn nhất của bản thân, tựa hồ ở
trước mặt bất cứ một cường giả nào cũng có thể bị nhìn thấu triệt để.
Loại cảm giác bị người ta nhìn thấu này, nói thật không có một chút thoải mái nào...
Nhưng mà, sau khi Hương Hương Quận chúa nói xong câu đó, lại phảng phất
giống như không có ý tiếp tục truy hỏi đến cùng, nàng chỉ khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong chốc lát rồi mới thản nhiên nói:
-Xem ra thời cơ rút cuộc đến không muộn...
Sau khi Lý Dật cả kinh, đã trấn định tinh thần trờ lại, nhìn thấy Hương
Hương Quận chúa không có ý tứ truy hỏi đến cùng, hắn cũng giả vờ làm như chưa có gì phát sinh, liền theo nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Khi vừa mới bắt đầu Lý Dật vẫn chua có bất cứ cảm giác gì nhưng sau khi
nhìn một lát, Lý Dật đã phát hiện, bầu trời trong Phong Thân Vương Phủ
giống như nồng nặc huyết khí, đang không ngừng lưu động. Loại huyết sắc
đó đã vượt qua cực hạn của sự tưởng tượng. Hồng tới phát tím, tím tới
phát đen!
Trong thời khắc này Lý Dật đã hiểu rõ, nơi này chắc chắn là một trong
chín nơi Huyết Sát Chi Địa trong truyền thu vết... Ngoài khả năng đó ra, không còn khả năng nào khác!
Và nếu bản thân có thể ở nơi này bế quan tu luyện khoảng trăm ngày, nói
không chừng, khẳng định có thể tấn cấp lên cấp bậc Đấu Sư!
Chỉ là, tuyệt đối sẽ không có người an tâm ngồi nhìn mình tu luyện ở nơi này!
Loại cảm giác nhìn thấy nhưng không sờ được này khiến trong lòng Lý Dật
dâng lên sự cổ quái đến cực hạn. Hắn tựa hồ mơ hồ cảm giác được mấy phần ý tứ của Hương Hương Quận chúa khi dẫn minh tới nơi này.
Hương Hương Quận chúa khẽ mỉm cười quay đầu lại:
-Bây giờ ngươi đã tin chưa?
Lý Dật khẽ gật đầu, nhưng cảm thấy khí huyết sát xung quanh đã nồng nặc
tới mức độ muốn nuốt chửng hết tất cả. Hắn hít vào một hơi thật sâu, mới khó khăn kìm chế được sự kích động muốn khoanh chân ngồi xuống nơi này
tu luyện.
Nhìn thấy dáng dấp này của Lý Dật, trong đôi mắt của Hương Hương Quận
chúa lóe lên một tia châm biếm, nhưng chỉ lắc lắc đầu rồi tiếp tục tiến
về phía trước.
Lý Dật cười hắc hắc cũng nhanh chóng đi theo, tận lực để bản thân không nghĩ đến ích lợi khi tu luyện ở nơi này nữa.
Thân hình của hai người tựa hồ lại gia tăng tốc độ thêm mấy phần, càng
ngày càng tiếp cận với vùng gần trung tâm của Phong Thân Vương Phũ,
nhưng khi tới chỗ rẽ của một hành lang, lại nhìn thấy một đoàn người
chậm rãi đi ra, đụng đầu với hai người.
Lý Dật khẽ nhíu mày, người đi đầu đương nhiên chính là Phong Thân Vương rồi.
Nhưng lúc này, so sánh với lần gặp lúc ban ngày. Lý Dật chỉ cảm thấy sắc mặt của vị Phong Thân Vương này trắng đến mức dị dạng, trên đôi môi hơi mỏng vô cùng đỏ sẫm, cũng không biết vừa làm cái gì.
Trên sắc mặt của Phong Thân Vương không có một chút biểu hiện vui buồn
nào, đi tới trước mặt Hương Hương Quận chúa, mới cười ha ha nói:
-Hương Hương tiểu điệt, sao hôm nay lại có nhã hứng tới nhà Bổn Vương
một chuyến vậy? Trước đó không phải cho dù có mời ngươi, ngươi cũng
không tới sao?
Hương Hương Quận chúa mỉm cười, thái độ không nhìn ra được mùi vị gì. nàng chỉ khẽ gật đầu:
-Bây giờ không phải ta đã tới rồi sao?
Lý Dật đứng ở sau người Hương Hương Quận chúa, nghe vậy khóe miệng chỉ
khẽ cau lại. mùi thuốc súng trong cuộc đối thoại của hai người cực kỳ
nồng nặc.
Nhưng mà, với thân phận của Hương Hương Quận chúa, làm ra sự tình này nhìn thế nào cũng cảm thấy có mấy phần quái dị?
Và vị Phong Thân Vương ở trước mặt này không biết có biết thân phận thật sự của nàng không? Nếu biết, hắn sẽ chọn lựa thái độ này hay không? Nếu không biết thì sẽ có thái độ như thế này sao?
Cũng may biểu hiện của La Thần mặc dù cổ quái, nhưng vị Phong Thân Vương đó lại không có chút hứng thú với hắn, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Hương Hương Quận chúa, để lộ ra một nụ cười nói:
-Hương Hương tiểu điệt Bổn Vương mấy năm trước đã thay mặt tiểu nhi đề
nghị cầu hôn với ngươi nhiều lần, nhưng ngươi chưa từng đáp ứng... Sao
vậy, hôm nay lại đến tận nhà sao?
Lý Dật chợt nheo mắt lại, trong đôi mắt hiện ra nụ cười châm biếm, hắn thật sự không ngờ còn có chuyện như vậy.
Nhưng chỉ riêng câu nói này thôi cũng khiến hắn nhận ra, Phong Thân
Vương mặc dù biết Hương Hương Quận chúa là người bất phàm, nhưng phỏng
chừng cũng không biết thân phận thật sự của nàng. Nếu không thì có cho
hắn gan trời, phỏng chừng hắn cũng không dám nói ra những lời như vậy.
Nghe vậy, Hương Hương Quận chúa chỉ hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn Phong
Thân Vương, tựa hồ giống như muốn nhìn xem trong lòng hắn rút cuộc đang
nghĩ cái gì, sau một lát mới nhẹ nhàng cười nói:
-Muốn lấy được ta, Phong Nhã còn chưa có bản lĩnh đâu... Hôm nay ta đến
đây, chỉ là muốn dẫn cháu trai tới mở rộng tầm mắt một chút trước phong
quang của Phong Thân Vương Phủ thật ra cũng không có quan hệ quá lớn với Phong Thân Vương, cho nên Thân Vương cũng không cần quan tâm, chúng ta
xem qua rồi sẽ đi!
Ý tứ trong lời nói này quá thực rất buồn cười! Trong Phong Thân Vương
Phủ, đương nhiên Phong Thân Vương là người lớn nhất. Nhưng Hương Hương
Quận chúa lại nói rõ như vậy, biểu thị chỉ xem nơi này như là chỗ du
ngoạn, tới xem một chút, đối với Phong Thân Vương cũng không có một chút ý tứ kính trọng, có thể nói là không khách khí đến cực hạn.
Nhưng vị Phong Thân Vương này lại phảng phất giống như rất hiểu tính cách của Hương Hương Quận chúa, hắn chỉ cười lạnh lùng nói:
-Nếu đã như vậy, Bổn Vương cũng không quấy rầy nữa, Quận chúa tự đi là được!
Dứt lời, hắn vẫy mạnh tay áo, chậm rãi rời khỏi.
Đối với thái độ của hắn, Hương Hương Quận chúa phảng phất giống như
không nhìn thấy, chỉ quay đầu lại mỉm cười với Lý Dật, vẫn chậm rãi
hướng về phía trung tâm của Phong Thân Vương Phủ bước tới.
Trong lòng Lý Dật mặc dù cảm thấy cổ quái đối với quan hệ phúc tạp giữa
Hương Hương Quận chúa và những vị Quyền quý của Tu La Quốc nhưng hắn
không có một chút hứng thú nào tìm hiểu.
Nếu đã như vậy hẳn cũng có thể nhìn ra, quan hệ của Hương Hương Quận chúa và Tu La Quốc, thậm chí với Huyết Ma Tộc rất thú vị.
Giữa lúc đang suy nghĩ, thân hình của hai người đã xuyên qua một lầu các đình đài, tới nơi hậu hoa viên của Phong Thân Vương Phủ mới dừng lại.
Đứng ở ngoài cửa này, Lý Dật thậm chí cảm nhận rõ ràng được ràng lúc này ngay cả bất cứ một tia hơi nước nhỏ trong không khí đều bị khí huyết
sát thay thế!
Bản thân mình luôn chuyên tâm đi tìm Huyết Nhãn Linh Tuyền, bây giờ thật sự đã đứng trước nó rồi sao?
Nhưng mà, sau khi tới cửa hoa viên thân hình của Hương Hương Quận chúa
lại đừng lại, thản nhiên nhìn vào trong hoa viên Lý Dật liền nhìn theo
nhãn Thần của nàng.
Cánh trí trong hậu hoa viên mặc dù đẹp dễ tinh xảo, nhưng cũng chỉ là
đẹp dễ tinh xảo mà thôi, ngay cả trong hồ nước có chút to lớn, cũng
giống như thế giới bên ngoài, có cá nhỏ đang chơi đùa trong đó.
Nếu không phải trong không khí nồng nặc khí huyết sát đến cực hạn, thì
nơi này và thế giới bên ngoài đâu có chỗ nào khác biệt? Đừng nói hồ nước nhỏ bình thường này lại chính là Huyết Nhãn Linh Tuyền chứ?
Trong lòng Lý Dật khẽ buồn cười, bản thân hắn sẽ không tin vào phán đoán này.
Hương Hương Quận chúa ở phía trước chậm rãi quay đầu lại, nhãn thần vẫn giữ vẻ như cười như không, chỉ thản nhiên nói:
-Không phải ngươi muốn tới nơi này sao? Lẽ nào bây giờ lại cảm thấy sợ rồi?
Lý Dật há hốc mồm, còn chưa trả lời Hương Hương Quận chúa đã một bước dẫn đầu tiến vào bên trong.
Lý Dật hơi hơi bĩu môi, sau một lát suy tư cũng chậm bước vào bên trong.
Trong nháy mắt bước vào cửa hậu hoa viên, đấu khí trên người hắn hơi hơi nhộn nhạo, hình thành lên một tầng phòng hộ.
Mặc dù bản thân hắn cũng biết, phòng hộ này kỳ thực không có chút tác đụng nào.
Lý Dật lại tiến thêm một bước, thân hình đã hoàn toàn đứng trong hậu hoa viên. Giữa không gian tràn đầy khí huyết sát. lúc này đã không cần bản
thân hắn điều khiển, tự phát hình thành một luồng sóng trào, cuốn về
phía hắn, theo sự hô hấp của hắn tiến nhập vào trong kinh mạch của hắn,
xâm nhập vào Thiên Khôn Địa Càn Châu, sau đó dung nhập vào trong luồng
xoáy đấu khí...