Đấu Thần

Chương 372: Q.6 - Chương 372: Yểm tông chủ.




- Chờ một chút.

Ỷ vào mình ở thiên mạc thành có địa vị đặc thù, nếu để cho Lý Dật cứ như vậy mang Lạc Thủy mang đi, thiếu thành chủ thật đúng là có điểm không cam lòng.

- Thiếu thành chủ có gì chỉ giáo?

- Các ngươi không phải là lính đánh thuê sao? Bản thiếu muốn thuê dong binh các ngươi, tiền thuê các ngươi định đoạt, như thế nào?

- Không sao, chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ.

Thiếu thành chủ muốn thuê người, Lý Dật có chút không tình nguyện, Lạc Thủy phải trở về, khi thấy ánh mắt thiếu thành chủ, mấy tên gia đinh lập tức vượt qua trước người Lý Dật và Lạc Thủy.

- Quách thiếu thành chủ, đối với lính đánh thuê dùng sức mạnh như thế, có phải là mất phong phạm thiếu thành chủ sao.

Nhảy ra bênh vực kẻ yếu, đó là yểm tông chủ là người chuyên bênh vực kẻ yếu, tựa hồ cũng chỉ có vị Ma Tông tông chủ này mà thôi.

Bất quá, đây là thiên mạc thành, không phải trên địa bàn của mình.

- Yểm tông chủ, trong thiên mạc thành tựa hồ còn chưa tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân.

Nhìn Yểm tông chủ một cái, Quách thiếu thành chủ dù sao còn trẻ khí thịnh, lại bởi vì tại trong phòng đấu giá Yếm tông chủ cùng mình cạnh tranh huyết long châu, vốn là trong nội tâm đầy nộ hỏa, giờ phút này liền không hề che dấu biểu lộ ra.

Lý Dật cũng không ngờ rằng Yểm tông chủ vì chính mình xuất đầu. Nếu như Yểm tông chủ biết chủ nhân huyết long châu là mình, vậy cũng khó nói. Nhưng ở dưới tình huống không biết mà là vì một tên lính đánh thuê xuất đầu, Yểm tông chủ còn có mấy phần hiệp nghĩa.

- Thiên hạ có chuyện bất bình, tự nhiên do người trong thiên hạ để ý tới. Quách thiếu thành chủ, bổn tông xin khuyên một câu, khuyên người phải có lòng khoan dung, nếu không chính là thiên mạc thành chủ chỉ sợ cũng không giữ được mạng ngươi.

Yểm tông chủ vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí trầm ổn.

- Ta nói Yểm tông chủ, đây là hai tiểu lính đánh thuê liên quan đến ngươi à, bản thiếu bóp chết bọn họ tựa như bóp chết hai con kiến, ngươi có thể vì bọn họ xuất đầu sao?

- Thiếu thành chủ cũng không làm khó dễ hai vị lính đánh thuê này, bổn tông tự nhiên sẽ không can thiệp, nhưng nếu như ngươi không thay đổi, cố ý muốn dùng cường thế khi dễ người, vậy đừng trách bổn tông thay thiên mạc thành chủ giáo dục ngươi.

Nói đến phần sau, thanh âm Yểm tông chủ bỗng nhiên sẳng giọng.

Yểm tông chủ thật sự nổi giận, thái độ khiêm tốn lập tức biến đổi, một cái khí thế thượng vị giả làm Quách thiếu thành chủ có chút cảm giác không thở nổi.

- Ngươi, ngươi muốn thế nào? Đừng quên đây là thiên mạc thành, cha ta là thiên mạc thành chủ.

Lý Dật phán đoán, cuối cùng ưa ra kết luận là hai người này không phải là diễn lừa dối chính mình. Kể từ đó, đối với Yểm tông chủ hảo cảm liền tự nhiên sinh ra. Tại Đấu Thần đại lục loại pháp tắc tôn trọng cường giả, nhược nhục cường thực trong thế giới hiệp nghĩa đã biến thành khan hiếm. Nhớ năm đó, tại thế giới kia, hắn ảnh hưởng rất nhiều bởi tiểu thuyết vũ hiệp, Lý Dật cũng từng không muốn làm một ác ma mà là anh hùng, một cái hiệp khách. Nhưng ở đây càng ngày càng sâu, phần này bị hiện thực tàn khốc mà dần dần quên đi, mới tạo thành loại tính cách vừa chính vừa tà này.

Lúc này hắn lại muốn nhìn, lòng hiệp nghĩa của Yểm tông chủ có thể làm được cái gì.

- Thiên mạc thành chủ rất rất giỏi sao? Nếu đi khắp thiên hạ, cũng nửa bước khó đi, ngươi muốn ta nhường chỗ ngồi, còn muốn thế nào?

Lý Dật làm ngốc nói, cố gắng chọc giận Quách thiếu thành chủ, nhìn xem Yểm tông chủ đến tột cùng có thể trượng nghĩa hay không.

- Để ý cái muội ngươi, ngu ngốc, tại thiên mạc thành, cha ta chính vương pháp.

Đối với Lý Dật thân phận tiểu lính đánh thuê, Quách thiếu thành chủ hoàn toàn không có áp lực, ngược lại áp lưc từ chỗ Yểm tông chủ phóng ra.

- Cha ngươi có đứa con như loại người như ngươi thật sự xấu hổ, chính mình không có vài phần bổn sự, chỉ biết giơ tên cha của mình dọa người, lớn như vậy, cũng không cảm thấy thẹn hai chữ viết như thế nào.

- Làm càn.

Bên người Quách thiếu thành chủ mấy tên gia đinh gặp phải tên tiểu lính đánh thuê dám nhục mạ chủ nhân như thế, lúc này có một tên gia đinh tức giận quát một tiếng, đấu khí lưu chuyển, vung quyền hướng Lý Dật đánh úp lại. Lý Dật giả bộ né tránh không kịp, bị kích trúng xương sườn, kêu thảm một tiếng bay rớt ra ngoài.

Lý Dật giả bộ giống như đúc, ngay lập tức dấu diếm được người khác, nhưng không dấu diếm được Lạc Thủy. Chỉ là Lạc Thủy cũng không đần, thấy Lý Dật làm như vậy, tự nhiên có đạo lý của hắn, lập tức cũng không để ý tới.

Lý Dật xoay người, vẻ mặt vẻ giận dữ, đặt tay tại "Chỗ đau", một bên chửi loạn, một bên hướng mấy tên gia đinh nhào tới. Mấy tên gia đinh cũng không khách khí nữa, ném đi hai bàn lớn, phóng tới Lý Dật, cố gắng hảo hảo giáo huấn thằng ngốc này một chút.

Bỗng nhiên một hồi không gian ba động, không gian cái chắn thình lình xuất hiện ở trước Lý Dật cùng những tên gia đinh kia.

Mà sau lưng Yểm tông chủ, một đệ tử như hung thần ác sát thân hình bỗng nhiên di động, trong nháy mắt đến trước mặt quách thiếu thành chủ, "Bành bạch" vang dội hai cái tát tại trên mặt hắn lưu lại mười dấu tay đỏ tươi. Quách đại thiếu mặt lập tức măth biến thành mặt heo.

- Ngươi dám đánh Lão Tử...

- Ngươi đừng đi, ngươi chờ Lão Tử đó.

Quách thiếu thành chủ khó thở, nhưng khiếp sợ thực lực của đối phương, hắn và vài tên gia đinh thật sự không là đối thủ của đối phương, chỉ là lưu lại một câu uy hiếp, sau đó quay đầu bước đi.

- Tùy thời xin đợi.

Yểm tông chủ có chút mỉa mai nói.

Lúc này phòng đấu giá tạm dừng vì ngoại sự xen vào, Quách đại thiếu chưa có lần nào đứng trước mặt người khác khuất nhục, bụm lấy đầu heo chạy về phía cửa ra vào, thiếu chút nữa đụng vào Tràng chủ.

- Thiếu thành chủ chớ đi, có chuyện hảo hảo nói, hảo hảo nói.

Tràng chủ giữ chặt Quách đại thiếu, nhìn tình hình đã biết sự tình không ổn.

- Đều do ta đánh thành như vậy, còn có cái gì nói. Thả ta ra.

- Ta đã phái người thông tri thành chủ đại nhân, chuyện này, hay là mời thành chủ đại người tới xử trí. Thiếu thành chủ xin bớt giận, theo ta đi cửa sau.

Không khỏi phân trần, kéo Quách đại thiếu liền đi. Trong lúc này người vây xem gặp người bị hại mang đi, liền cũng một bên lắc đầu thở dài.

Nhìn không ra Yểm tông chủ thật đúng là có một lời lòng hiệp nghĩa, rõ ràng vì mình Tiểu lính đánh thuê mà ra tay trượng nghĩa. Lý Dật nội tâm vừa động, tiến lên thi lễ nói:

- Đa tạ Yểm tông chủ ra tay trượng nghĩa.

- Việc rất nhỏ. Tiểu huynh đệ họ gì?

- Tại hạ họ An, Yểm tông chủ, ngươi vì ta đắc tội thiên mạc thành chủ, hay là nhanh rời đi, lúc này thiên mạc thành chủ chưa đến, khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- An huynh đệ không cần lo, nếu như không có chuyện gì, An huynh đệ, hay là rời đi khỏi phòng đấu giá, tốt nhất rời khỏi thiên mạc thành, nơi này không thích hợp với ngươi.

Yểm tông chủ lời nói cực kỳ sáng suốt, bổn tông có thể bảo vệ ngươi nhất thời, nhưng không thể bảo vệ mãi mãi.

Lý Dật mỉm cười:

- Yểm tông chủ không sợ, tại hạ cũng không sợ.

- Được, khá lắm, tiểu lính đánh thuê có cốt khí, hảo, đã không sợ, lưu lại cũng được.

Yểm tông chủ ha ha cười, tùy tiện hướng bên người ngồi xuống, ý bảo Lý Dật ngồi ở trước mặt. Dù Yểm tông chủ khôn khéo, gặp phải Lý Dật tuy thoạt nhìn có chút khờ ngốc, nhưng nhất cử tay một nhấc chân, lại không phải một người lính đánh thuê bình thường có phong phạm như vậy.

- An huynh đệ, ngươi ở nơi nào?

- Tại hạ chẳng qua ở đế đô một cái tiểu lính đánh thuê Vô Danh, nghe nói thiên mạc thành cường giả tụ tập, bởi vậy chạy tới thử thời vận, xem có thể phát tài hay không.

- Nếu thật là nói như vậy, tiểu huynh đệ, bổn tông xin khuyên ngươi một câu, hay là mau trở lại đế đô thôi.

- Kính xin chỉ giáo cho?

Hôm nay thiên mạc thành là cường giả tụ tập, không phải bổn tông xem thường tiểu huynh đệ, lính đánh thuê tầm thường nếu không phụ thuộc thế lực khác, tối đa cũng chỉ có thể làm pháo hôi mà thôi.

Lý Dật, nghiêm mặt nói:

- Tại hạ nghe qua uy danh tứ đại Ma Tông, hôm nay nhìn thấy Yểm tông chủ, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Nếu Yểm tông chủ không chê, tại hạ nguyện ý đi theo yểm tông chủ, vì Yểm Ma Tông hiệu lực.

- Rất tốt.

Yểm tông chủ cũng là sảng khoái, mỉm cười, nói:

- An huynh đệ nguyện ý, tạm thời đưa về tông làm ngoại tông đệ tử.

- Đa tạ yểm tông chủ.

Lý Dật đứng dậy, hướng Yểm tông chủ nói lời cám ơn. Lúc này Lý Dật rối bù, trải qua một phen tỉ mỉ ăn mặc, chính là người quen nếu không có nhìn cẩn thận, cũng sẽ không nhận ra được bọn họ. Những hình cáo thị tuy nhiên thần vận không kém, nhưng dù sao không phải ảnh chụp, còn nữa, bất luận kẻ nào tưởng tượng, tam đại thế lực cùng vô số cường giả đuổi giết Lý Dật, hắn sẽ không cả gan làm loạn tại phòng đấu giá.

Lý Dật tự nhiên không phải là thiệt tình muốn gia nhập Yểm Ma Tông, chỗ nguy hiểm nhất thường thường chính là chỗ an toàn nhất, hơn nữa đứng ở bên người Yểm tông chủ, cũng so với đứng ở biệt thự thành chủ, càng có thể quan sát cử động đối thủ nhiều hơn.

- Bổn tông ngụ ở thiên mạc khách điếm, đấu giá hội chấm dứt, An huynh đệ ngươi đến thiên mạc khách điếm, tự nhiên sẽ có người tiếp đãi ngươi.

Yểm tông chủ nói xong, đứng dậy trở lại phòng đấu giá, đối vừa Quách thiếu thành chủ xung đột căn bản cũng không có để ý.

Nghỉ ngơi một lúc, những cường giả kia cường giả cũng là nhìn quen, thấy hết náo nhiệt, một lần nữa chuyển hứng thú vào phòng đấu giá sắp đấu giá huyết long châu.

- Lúc này còn có náo nhiệt, Yểm Ma Tông cùng thiên mạc thành cạnh tranh, hôm nay Mạc thành chỉ sợ tranh đấu muốn long trời lở đất.

- Không ngờ thiên mạc thành chủ có đứa con phế vật lỗ mãng như vậy.

- Khó nói. Đằng sau đấu giá, chỉ sợ cũng là Yểm Ma Tông cùng Thiên mạc thành chủ.

- Bất kể thế nào mà nói, hôm nay nhất định là hiểu được, ha ha, tốt nhất đánh long trời lở đất, phòng đấu giá này hủy đi, nói không chừng chúng ta có thể ngư ông đắc lợi.

….

Nhìn thấy đám này bàn luận, Lý Dật chỉ cười thầm, bình tĩnh tiếp tục ngồi xuống, Lý Dật đang định mang Lạc Thủy trở lại phòng đấu giá. Bỗng nhiên đã thấy bên ngoài bạo động, vài tên vạm xông vào phòng nghỉ.

- Chính là hắn, chính là hắn, đánh chết hắn cho ta.

Sau lưng mấy người vạm vỡ, là thiếu thành chủ một bộ đầu heo, lần này theo hắn đến, không phải mấy gia đinh bình thường, mà là cường giả chân chính.

Thiếu thành chủ, thấy Lý Dật có bộ dáng lính đánh thuê, mấy tên vạm vỡ tranh nhau biểu hiện trước mặt thiếu thành chủ, lập tức bất chấp tất cả, một loạt xông lên.

Mấy tên vạm vỡ, cũng bất quá là Đấu Sư cường giả, Lý Dật cũng không muốn vì những người này mà bạo lộ thực lực của mình, vì vậy nhìn Lạc Thủy nói:

- Lạc Thủy muội muội, ngươi đi giáo huấn mấy tên không biết sống chết này đi.

Lúc trước Lý Dật cố ý thử dò xét Yểm tông chủ có hiệp nghĩa hay không, cho nên mới làm vậy, lúc này hắn không có ra tay giáo huấn thiếu thành chủ, Lạc Thủy trong nội tâm đã nhẫn nhịn rồi. Lúc này nghe Lý Dật nói như vậy, Lạc Thủy cũng không cần khách khí nữa, tay run lên, thanh sắc trường kiếm hướng vào đầu một đại hán đánh tới.

Mục tiêu của tên đại hán kia là Lý Dật, không ngờ bỗng nhiên có một cái Đấu Vương cường giả, vội vàng né tránh, đáng tiếc trước mặt hắn là một Đấu Vương cường giả thực lực hơn xa hắn, lúc này hắn chỉ muốn trốn tránh, nhưng chỉ nghe "Phốc" một tiếng, thanh sắc trường kiếm của Lạc Thủy lập tức xuyên bụng thành một cái lỗ máu.

Cái này lỗ máu đâm vào chỗ đan điền khí hải của đại hán kia, tuy nhiên không đến mức làm hắn chết, đời này nếu không có thiên đại cơ duyên, chỉ sợ Đấu Sư đấu khí bị phế đi rồi.

Những tên đại hán còn lại khẽ giật mình, bắt đầu ý thức được thiếu nữ mảnh mai này cũng không dễ đối phó, nhưng trước mắt bao người, nếu tránh lui thì không còn thể diện, nhất thời cũng không biết sử chí như thế nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.