Đấu Thiên

Chương 1: Chương 1




edit: Na Na

Ánh tịch dương nơi chân trời đỏ như máu, gió ngừng thổi mây ngừng trôi.

Trên chiến trường, đâu đâu cũng có tiếng kêu than, xác chồng như núi, thảm thương dậy đất trời.

Hắn giục ngựa tiến đến, thân hình vĩ ngạn ngồi yên trên ngựa, tư thế oai hùng rắn rỏi, cho dù ngựa chạy như bay nhưng hắn vẫn ngồi vững như bàn thạch, ngay cả bả vai cũng không nghiêng ngả.

Lúc này chiến sự đã tàn, ngoại trừ một ngàn binh lính được phân công dọn dẹp chiến trường thì còn mấy vạn nhân mã tập trung trước cửa thành đợi lệnh vào thành.

Bờm ngựa tung bay, tiếng vó ngựa cồng cộc…

Hắn như một làn gió tạt qua giữa đội hình quân sĩ, tọa kỵ lướt nhanh cùng tiếng tung hô “Cửu Dực tướng” của đoàn quân sĩ áo nhiễm đầy máu, còn hắn thì mặc áo giáp trắng bạc không nhiễm một hạt bụi, giống như một dòng nước trong suốt soi rõ bóng người, khiến hắn nổi bật như một thiên thần từ trên trời giáng xuống.

Đi tới cuối hàng ngũ, đứng dưới tường thành bị phá hỏng lỗ chỗ, cổng thành mở rộng, mở ra một con đường đá quanh co khúc khuỷu in rõ dấu vết giày xéo của ngựa chiến…

Tám tướng lĩnh trẻ tuổi mặc nhung trang trắng tuyết như hắn đang đứng đợi ngay tại cửa thành, vừa thấy hắn đến thì đồng loạt thúc ngựa lên đón, hô vang: “Đại ca.”

Trong đó có một thanh âm đặc biệt vang dội, có vẻ như đã cố đè nén lắm rồi nhưng vẫn khiến người ta đau màng nhĩ.

Một người tướng mạo dữ tợn lập tức liếc về phía người nọ, tức giận trách mắng: “Bồ Lao, huynh có thể ngậm miệng vào được không? Công phu gào rống của huynh như vậy, thật không biết làm sao lại thắng trận được, quân thù còn chưa bị rống chết, chắc lỗ tai người nhà đã điếc trước rồi!”

“Thất đệ, không được vô lễ với tam ca!” Hắn khẽ quát, “Bốn năm nay đề ấy dùng âm thanh giết quân thù, liên tục lập được kỳ công, việc ấy rõ như ban ngày.”

Giọng người nọ vô cùng to nhưng lại không hề có sự tức giận, cười nói: “Đại ca không biết rồi, Bồ Lao ta chỉ cần dùng sức gầm một tiếng đã lập công, mà Nhai Tí hắn phải tắm máu chiến đấu anh dũng, dùng mạng mà liều với số mệnh, đây là đệ ấy ghen tị với ta thôi!”

“Nói láo!” Tính Nhai Tí vốn nóng nảy, vừa nghe xong tức khắc kêu lên, “Tại trận ‘Tĩnh nan chi dịch’ này, ta giết người lập công không hề ít hơn huynh thậm chí còn nhiều hơn gấp bội lần, ta mà thèm đố kị với huynh sao?”

“Nghe cũng có lý nha.” Một nam tử phóng khoáng như tiên tiếp lời bằng giọng châm chọc, “Chưa nói đến ‘Tĩnh nan chi dịch’ này, mà từ bốn mươi năm trước chúng ta hạ phàm để thiết lập lại thiên hạ đến nay, có ai giết được nhiều người hơn huynh chứ?”

Bốn mươi năm trước, lúc đó là những năm cuối triều nhà Nguyên, chiến tranh liên miên, dân chúng lầm than.

Chu Nguyên Chương tự xưng là chân mệnh thiên tử dấy quân khởi nghĩa, muốn đoạt lại thiên hạ về tay người Hán. Ngọc Đế vì muốn giải cứu lê dân bá tánh thoát khỏi khổ cực, nên đã phái một vị thiên thân chuyển thế đầu thai làm người xuống giúp đỡ Chu Nguyên Chương, và người phò tá cho vị vua đó là —— Lưu Cơ.

Lưu Cơ nắm kiếm “Trảm Tiên” được Ngọc Đế ban tặng trong tay, có thể ra lệnh cho Tứ Hải Long Vương, cùng chúng chư thần trên Cửu Thiên (Chín tầng trời). Riêng Nhiên Long Vương đi đầu lệnh cho chín người con thay mình xuất binh ra trận, những người đó gồm Bí Hý, Ly Vẫn, Bồ Lao, Bệ Ngạn, Thao Thiết, Bát Hạ, Nhai Tí, Kim Nghê và Tiêu Đồ…

Sau khi Lưu Cơ trợ giúp Chu Nguyên Chương dẹp yên Trần Hữu Lượng ở phía Tây, diệt Trương Sĩ Thành ở phía Đông thống nhất đại nghiệp, thì lui thân trở về thiên đình để lại chín Long tử tiếp tục giúp đỡ vua lập quốc. Nhưng chẳng ngờ, sau Chu Nguyên Chương, người kế vị lại không phải là chân mệnh thiên tử Tứ Hoàng Tử Chu Lệ, mà lại là Hoàng tôn Chu Duẫn Văn, bởi vậy chín Long tử buộc phải trợ giúp Chu Lệ phát động chiến dịch “Tĩnh nan chi dịch” đoạt lại thiên hạ một lần nữa.

Chín Long tử không chỉ tính tình khác nhau mà pháp lực cũng không giống nhau, người có tên Nhai Tí kia có tiếng là tàn nhẫn, chém giết thành nghiện, lần này hạ phàm, mặc dù hắn lập không ít chiến công nhưng vì chém giết quá nhiều mà bị Ngọc Đế quở mắng không ít.

Do đó những lời nói vừa rồi của nam tử phóng khoáng kia chắc chắn đã đâm đúng vào chỗ đau của hắn, tức thì khuôn mặt giận đến đỏ gay, căm tức nhìn nam tử kia nói: “Kim Nghê, đệ muốn đánh nhau hử?”

Nhai Tí thiện chiến, nên trong số chín Long tử thì ngoài Đại ca Bí Hý ra thì những người khác đều có chút kiêng dè đối với hắn. Thế nhưng Kim Nghê lại không sợ hắn.

Bởi vì rằng, Long Bát tử Kim Nghê tượng trưng cho cát tường phúc thụy*, trên trời dưới đất bất kể là thần tiên ma quái lợi hại cỡ nào cũng không thể đả thương hắn. Hắn cười nhàn nhạt nói: “Ta không muốn đánh nhau. Song nếu như huynh muốn, thì ta đành phụng bồi vậy.”

(cát tường: may mắn, phúc: hạnh phúc, thụy: điềm lành)

Mặc dù không mang ý khiêu chiến, nhưng cũng chẳng khác khiêu chiến là mấy.

Giữa lúc huynh đệ đang khẩu chiến căng thẳng thì ngoại trừ Long Cửu tử háu ăn thành tính cầm con gà gặm lấy gặm để thì những người khác đều khẩn trương nhìn về phía Bí Hý.

Bí Hý thân là Long Trưởng tử, nhưng khi bé tính tình cũng không tốt, thích đi chu du khắp nơi; khi chu du hết giang hà hồ hải thì chơi bời lêu lổng, làm mưa làm gió, sau khi bị Đại Vũ Tam Hoàng Trung cảm hóa thì tính tình trở nên ôn hòa chững chạc hơn, lại thêm văn thao vũ lược cực kì mưu trí. Hắn có thể lập uy với các người em không đơn thuần chỉ nhờ vào hai tiếng “Đại ca” này, chỉ cần hắn lên tiếng thì Nhai Tí sẽ không dám gây gổ nữa.

Thế nhưng lúc này, chẳng cần đến Bí Hý lên tiếng, Nhai Tí cùng Kim Nghê cũng phải dừng lại.

Trên con đường sỏi đá khúc khuỷu kia, có một đội người ngựa đang phi nhanh đến, móng ngựa tung lên đầy bụi đất, chỉ chốc lát đã tới ngay trước mặt họ.

Người dẫn đầu xoay người xuống ngựa, nói: “Khởi bẩm đại tướng quân, khi mạt tướng vào cung, Chu Văn Duẫn đã tự thiêu bỏ mình.”

Nhai Tí vừa nghe thấy lời này thì nhảy dựng lên, la to: “Cái gì! Tiểu Tử kia chết rồi ư?”

Trời sinh tính hắn hiếu chiến, chỉ mong trận chiến này kéo dài vĩnh viễn, nhưng Chu Văn Duẫn vừa chết, thiên hạ đã thuộc về Chu Lệ, vậy là hết chiến tranh rồi, đương nhiên hắn thất vọng vô cùng.

“Rồi ư?” Kim Nghê nheo mắt nhìn hắn, “Huynh thấy chưa đủ sao? Lẽ nào huynh không muốn mau chóng về nhà?”

Nhai Tí giật mình, vẻ mặt ngỡ ngàng nói: “Về nhà?” Đột nhiên hình ảnh đại dương trong xanh cùng rong biển tươi mát lướt qua trong đầu, nỗi nhớ nhà bỗng tràn về không thể nào kìm hãm lại, hắn quay đầu lại hỏi Bí Hý: “Đại ca, lúc nào chúng ta có thể về nhà?”

Bí Hý mím chặt môi, vung tay tháo mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt anh khí bức người: viền mặt như đao khắc, khí thế không giận mà uy, nhất là đôi mắt, nó sáng trong như thu thủy, sắc bén như đao kiếm, tưởng như muốn đoạt hồn người ta.

Nghe đệ đệ hỏi, hắn không trả lời luôn mà nhìn về phía người lính đến báo cáo kia nói: “Các người ở trong Hoàng cung, có bắt được một nữ tử tên là Trúc Hồn không?”

“Người Đại Tướng quân muốn nói là thầy luyện đan kia sao? Nàng kia thực sự rất kỳ quái, bị bắt mà không hề hoang mang, chỉ nói ‘Ta là người mà Cửu Dực Tướng các người muốn tìm, các người không được tổn thương ta, ta cũng không trốn, sẽ ở đây chờ họ đến’.”

Đôi mắt Bí Hý bỗng chốc híp lại, nhìn ánh tịch dương đang rọi xuống kia, ánh sáng lập tức lóe lên trong đôi mắt hắn, lâu sau mới nói: “Dẫn đường.”

Trong tiếng vó ngựa vồn vã giậm xuống như mưa rơi, lời nói của Lưu Cơ trước khi về Thiên Đình tựa như còn văng vẳng bên tai ——

“Khi nào ngươi trở về Long Cung, thì chỉ có Trúc Hồn thầy luyện đan của Chu Duẫn Văn mới biết. Ngươi phải nhớ giữ lại tính mạng của nàng, nếu không ngươi sẽ bị giam cầm ở trần gian, vĩnh viễn không có ngày trở về nhà. Việc này rất quan trọng, hãy nhớ kỹ lấy!”

Chú thích:

Truyện dựa theo các sự kiện có thật. Để hiểu thêm về Chu Nguyên Chương, Chu Duẫn Văn, Yến Vương – Chu Lệ, và trận “Tĩnh nan chi dịch”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.