Kể từ đầu mùa thu, Giang Kinh đã mưa dầm dề, dường như sông Thanh An và hồ Chiêu
Dương bỗng rủ nhau quyết ý tắm ướt cái thành phố này.
Mạnh Tư Dao ôm
con mèo Linda xuống xe, làn mưa mau hạt táp vào mặt, những làn gió lạnh từ hồ
Chiêu Dương thổi lại khiến cô bất giác rùng mình. Cau mày nhìn lên, bầu trời đầy
mây xám xịt cũng như cô lúc này đang trĩu nặng tâm tư. Những người từng biết Tư
Dao đều không hiểu nổi một người như cô sao lại có thể buồn? Một cô gái xinh
đẹp, thanh tú và linh lợi, rất hay cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng những
người khô khan nhất. Nhưng gần đây, chính xác là từ khi cha mẹ cô qua đời vào
năm ngoái, dù cô vẫn thể hiện vẻ tươi tắn, trong sáng nhưng thực ra đôi lúc lại
bất chợt thấy cô rầu rĩ, rồi dần dần trở nên âu sầu ủ dột, buồn bã đa nghi, nhạy
cảm và dễ xúc động. Nhất là gần đây, công ty cũ mấp mé bờ vực phá sản, nơi ở cũ
của cô thì đầy những bóng ma quái. Cô đã chuyển nhà, vừa để tiện đi làm ở công
ty mới, vừa để đoạn tuyệt với ký ức, chấp nhận đền cho chủ nhà một khoản tiền vì
tự ý chấm dứt hợp đồng thuê. Mọi việc đều chẳng suôn sẻ.
Tư Dao thẫn
thờ một lúc, cho đến khi Thường Uyển đi xe đến tiễn cô - khẽ vỗ vỗ, kéo tay cô
nói: "Ô tô của công ty chuyển nhà đã đến, cậu không để mắt trông, coi chừng họ
làm hỏng mất các thứ đồ quý của cậu".
Đây lại là một chỗ nương thân
mới của mình và Linda.
Tư Dao thở dài, ngẩng nhìn một lượt để đánh
giá căn nhà mới: cửa vòm kiểu Tây Ban Nha, phòng rộng kiểu nhà thờ đạo Hồi, mái
nhà cong kiểu Trung Quốc. Cách thiết kể pha trộn này vốn rất dễ trở thành nửa
dơi nửa chuột, nhưng ở đây lại hài hoà đến mức hoàn hảo, cho thấy kiến trúc sư
là người có biệt tài và trình độ rất cao. Đây vốn là một ngôi biệt thự, nghe nói
là tác phẩm "vặt vãnh" của một kiến trúc sư danh tiếng, nhưng hiện nay đã được
chia thành bốn căn hộ để cho thuê. Khi đến xem phòng cách đây một tuần, Tư Dao
đã thích ngay và ký hợp đồng luôn.
Thường Uyển đứng bên cạnh bỗng
rùng mình, chăm chú nhìn về phía cửa. Đứng trước cửa là một người con gái xấp xỉ
tuổi họ, mặc váy đen, tóc búi cao, da trắng như tuyết, trong ngày mưa mà lại đeo
kính râm. Nhìn thấy khách, cô ta lịch sự bỏ kính ra, nét sắc lạnh phóng ra từ
đôi mắt.
"Ai thế?" Thường Uyển hỏi nhỏ.
Tư Dao đang nghĩ
vẩn vơ nên không biết Thường Uyển nhìn thấy gì: "Cậu nói sao?"
Khi
Thường Uyển nhìn kỹ lại, chỉ thấy một nhân viên vận chuyển đang vác chiếc bàn
trang điểm của Tư Dao bước vào cửa, không thấy bóng dáng cô gái mặc váy đen ấy
nữa.
"Có ma!" - Thường Uyển hét toáng lên - "Rõ ràng tớ vừa nhìn
thấy..."
Người ấy lại xuất hiện ở cửa.
Tư Dao nhận ra cô
ta, đó là một trong những người khách thuê phòng ở biệt thự này. Khi đến xem
phòng, hai người đã làm quen, cô ấy tên là Lịch Thu, giáo viên trợ giảng của
khoa Âm nhạc trường Đại học sư phạm Giang Kinh. Khi mới gặp nhau, Lịch Thu đã
khiến cho Tư Dao trầm trồ không ngớt: trên đời này vẫn còn tác phẩm của tạo hoá
đặc biệt đến thế: khuôn mặt không trang điểm chút nào mà vẫn tuyệt đẹp dị
thường! Trong lúc hàn huyên, Lịch Thu nói năng tế nhị, có chừng mực, không bỗ
bã, mỗi câu nói đều như lời ca trong Cảnh Huyễn Tiên Tử (1), khiến Tư Dao càng
thán phục. Cô cảm thấy mỹ nhân tao nhã đứng trước mặt thật là đặc biệt, nên hình
dung là thế nào nhỉ? Cô nghĩ hồi lâu, thấy câu "Không sống bằng thức ăn của nhân
gian" (2) quả là hợp với Lịch Thu.
Cho nên khi nghe Thường Uyển kêu
lên "có ma", Tư Dao chợt giật thót: đây cũng là một cách nói khác về những người
"Không sống bằng thức ăn của nhân gian"!
Tư Dao và Thường Uyển bước
lên thềm, Linda vội vàng từ trên tay Tư Dao nhảy xuống, nó rùng rùng quẫy vẩy
nước mưa bám trên mình, rồi vặn vẹo tấm lưng dài cho đỡ mỏi. Lịch Thu cười bình
thản, nói "Xin hoan nghênh" rồi chỉ vào chậu hải đường đang nở rộ đặt ngoài cửa:
"Người chưa đến, quà mừng đã đến trước rồi, coi như là để chúc mừng cô chuyển về
nhà mới phải không?"
Cây hải đường trồng trong chậu, cao chừng một
mét, bên cạnh chậu cây có một hộp quà vuông vức, mỗi bề chừng ba mươi phân, được
gói bọc rất đẹp.
"Gửi cho tôi thật à?" Tư Dao ngạc
nhiên.
"Bên chuyển phát nhanh EMS mang đến cho cô, tôi đã ký nhận
giúp, vốn định đặt vào phòng cô nhưng lại e gây cản trở việc dọn nhà". Giọng nói
của Lịch Thu uyển chuyển êm ái, nhưng không chút tình cảm. "Cô còn một bức thư
nữa, thư bưu điện, người đưa thư vừa mới đi khỏi đây".
Lúc ấy Tư Dao
mới để ý thấy trong tay Lịch Thu có một bì thư màu trắng.
Không xem
cũng biết chắc đây là quà do Viên Thuyên gửi đến, chỉ có cô ấy biết địa chỉ mới
này vì chính cô ấy đã tìm nhà giúp cô. Còn bức thư này đương nhiên cũng do Viên
Thuyên gửi. Nhưng có vẻ hơi kỳ lạ: Viên Thuyên là một trong số các bạn thân nhất
của cô, cùng ở trong thành phốn ày, hai người đã bao lần cùng đi ăn, uống trà,
uống cà phê Starbucks (3), mua quần áo, mua đĩa hát; và thường dùng các kiểu
liên lạc: gọi điện, gửi tin nhắn, thư điện tử, lên mạng, QQ (4)... chứ chưa bao
giờ dùng cách viết thư kiểu cũ này cả.
Tư Dao nhận bức thư, thấy tên
người gửi là Nguỵ Dung Bình, một cái tên rất quen nhưng cô không nhớ ra là
ai.
Xem thư trước hay là gọi điện cho Viên Thuyên cảm ơn về món quà
trước nhỉ?
Cả tuần qua Viên Thuyên đều đi công tác, không thấy mở di
động, mấy hôm nay Tư Dao gọi đều không được. Nghĩ một lát, rồi cô vẫn bấm máy,
không nói chuyện được thì để lại tin nhắn cảm ơn vậy.
Sau đó, cô mở
phong thư.
Mắt da lướt nhìn trang thư, chữ viết rõ ràng. Đột nhiên cô
lảo đảo, nếu không có Thường Uyển bên cạnh đỡ thì chắc đã ngã lăn ra
đất.
Lá thư và phong bì trong tay cô buồn thảm rơi
xuống.
"Dao Dao, cậu sao thế?" Thường Uyển gọi tên thân mật của Tư
Dao (5), tỏ ra hết sức lo lắng.
"Viên Thuyên..." Môi Tư Dao mấp máy,
nước mắt tuôn trào.
Thường Uyển vội nhặt lá thư lên, lướt nhìn rồi
kêu lên một tiếng, toàn thân cũng run rẩy. Cô phải dựa vào người Tư Dao, không
chừng cũng sắp ngã.
Bức thư viết:
"Cháu Tư
Dao!
Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo cho cháu biết, con gái chúng
tôi - Viên Thuyên đã bị tai nạn giao thông, mất ngày 16-9-2005. Lễ hoả táng và
chôn cất sẽ tổ chức hồi 10h sáng ngày 24-9-2005 tại nhà tang lễ nghĩa trang Vạn
Quốc của thành phố Giang Kinh.
Mẹ: Nguỵ Dung Bình
Cha:
Viên Quốc Thắng
Đau buồn báo tin."
Viên Thuyên ra đi không
một lời từ biệt thế này ư?
Tư Dao và Thường Uyển đứng tựa vào tường,
lặng lẽ hồi lâu, cả hai không ai bảo ai cùng nhìn nhau, và cùng nói khẽ: "Lẽ nào
những lời người ấy nói đều là thật?" Câu nói run run dường như không thể nghe
thấy, nhưng chẳng khác gì tiếng sấm đập vào tai mỗi người.
Trong chớp
mắt, hai người rơi vào một nỗi sợ hãi khủng khiếp không thể nào
yên.
***********************
Chú thích:
(1) Một bài
phú trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
(2) Ý nói
khác với người thường, siêu phàm thoát tục. (thật ra đây là ý trong câu của
Trang Tử: "Nơi núi xa xăm mờ mịt, có thần nhân ở; da trắng như tuyết, giữ mình
như ngọc, không ăn ngũ cốc, hút gió uống sương")
(3) Hệ thống nhà
hàng cà phê Starbucks Coffee - Hoa Kỳ, nổi tiếng toàn cầu.
(4) Một
kiểu Chat ở Trung Quốc.
(5) Lặp lại chữ cuối của tên. Một tập quán
ngôn ngữ của người Trung Quốc.
********************
CHƯƠNG 2: NỖI BUỒN LY BIỆT.
Nghĩa trang Vạn Quốc cách nhà mới của Tư Dao một cái hồ. Nghĩa
trang nằm ở ngoại thành phía Tây, cách xa thị thành ồn ào, có sắc nước hồ Chiêu
Dương làm say lòng người, quanh nghĩa trang ken dày tùng bách quanh năm xanh
tốt; dù đang mưa lất phất nhưng vẫn khiến người ta lưu luyến không nỡ xa khung
cảnh tuyệt đẹp này. Nhưng tâm trạng của Tư Dao thì còn nặng nề hơn cả không khí
nơi đặt bàn thờ Viên Thuyên, không còn tâm trí nào ngắm cảnh, cô cùng Thường
Uyển vội đi vào đại sảnh để vĩnh biệt Viên Thuyên.
Trên bức tường ở
giữa phòng treo tấm ảnh phóng to, chụp Viên Thuyên lúc tốt nghiệp, Viên Thuyên
đang cười rạng rỡ, khuôn mặt tràn đầy vẻ đẹp của tuổi thanh
xuân.
Nhưng hiện thực thật là tàn khốc, tuổi thanh xuân ấy đã tan
biến.
Bạn đã ra đi như thế này ư?
Đó là câu hỏi không cần
trả lời, cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Dao suốt mấy hôm nay. Cô không nguôi nhớ đến
người bạn gái rất thân của mình, cô đã khóc hết nước mắt. Mỗi sáng trước khi đi
làm, cô đều mất rất nhiều thời gian trang điểm để mọi người ở công ty không nhận
thấy sự khác thường. Giờ đây nhìn khuôn mặt tươi cười của Viên Thuyên vẫn như
ngày nào đang còn sống, cô lại trào nước mắt.
Bố mẹ Viên Thuyên nhìn
thấy Tư Dao và Thường Uyển ở cửa liền ra đón. Hai người đã gặp Tư Dao nhiều lần,
thấy cô, họ lại nghĩ đến đứa con xấu số. Họ vừa đi vừa khóc. Tư Dao vội bước tới
chào hỏi và đỡ lấy hai người; Tư Dao nghẹn ngào, cảm thấy cảnh người đầu bạc
khóc kẻ đầu xanh, cảnh ngộ cực kỳ đau xót, sao có thể nén lìng mình được? Cô hít
một hơi thật sâu, an ủi họ: "Cô chú đừng quá đau lòng, cháu nghe nói sức khoẻ cô
không tốt, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, cô hãy nén đau thương. Cô chú đã
biết cháu và Viên Thuyên là bạn thân từ thời trung học, bạn Uyển và Viên Thuyên
cùng học đại học, cũng coi nhau như chị em, từ nay chúng cháu xin gắng sức quan
tâm săn sóc cô chú".
"Vấn đề là, nếu chúng ta còn sống được đến sau
này". Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau Tư Dao.
Tư Dao giật
mình, như bị câu nói ấy đâm vào da thịt.
Tất cả đều do lỗi của
tôi!
Cô gái đứng đằng sau có khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt
tròn thật hoàn hảo, mở to, thoáng trong đó một nét bi phẫn, đang nhìn Tư Dao rất
dữ dằn.
"Tiểu Mạn, cậu nói vậy thì rất tệ, Tư Dao đang rất khổ tâm
rồi". Thường Uyển mạnh mẽ che chở cho Tư Dao.
Bà Nguỵ Dung Bình - mẹ
Viên Thuyên - nhìn Thương Tiểu Mạn đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Tư Dao.
Thường Uyển bèn nói: "Cô chú đừng để ý Tiểu Mạn nói lung tung, cô ấy vì quá đau
xót thành ra lú lẫn cả rồi".
Tiểu Mạn vẫn nhìn Tư Dao, lạnh lùng nói:
"Mất đi một người bạn tốt như vậy, tôi đương nhiên rất đau lòng, nhưng Thường
Uyển nói sai rồi, tôi tỉnh táo hơn lúc nào hết".
Tất cả đều do lỗi
của tôi! Tư Dao thấy đầu choáng váng, không sao chịu nổi liền nhắm mắt
lại.
Bà Dung Bình như chợt hiểu ra điều gì: "Các cháu đều là bạn thân
của nhau, có tất cả năm người đúng không?"
Tiểu Mạn gật đầu: "Chúng
cháu vào đại học, rồi quen nhau ở Hội du lịch của trường, cùng đi du lịch mùa
xuân mùa thu, du lịch cuối stuần, du lịch hè; đã đi chơi núi rất nhiều lần. Một
vài bạn nam gọi đùa chúng cháu là "Năm tráng sĩ núi Lang Nha" (1). Sau khi tốt
nghiệp, Viên Thuyên, Thường Uyển Nhi và Tư Dao ở lại thành phố, cháu về Vũ Hán
với bố mẹ, còn một bạn về Thượng Hải; lâu nay, mỗi năm bọn cháu phải tụ tập với
nhau ít nhất một lần".
Bà Dung Bình chợt kêu to: "Cháu nói còn một
bạn nữa, có phải là Kiều Kiều không? Là bạn... vào mùa hè năm nay đã đi trước,
đúng không?"
Thường Uyển cảm thấy tình thế đã đến lúc khó bề kiểm
soát, vội nói xen vào: "Cô đừng nghĩ như thế, Kiều Kiều mất là do gặp chuyện bất
ngờ".
"Nhưng lẽ nào Viên Thuyên chết, cũng là chuyện bất ngờ?" Tiểu
Mạn lập tức vặn lại.
Bà Dung Bình nước mắt tuôn trào không sao cầm
nổi. Lúc này Tiểu Mạn mới cảm thấy mình hơi quá đáng, lập tức nín thing. Thường
Uyển véo mạnh vào tay Tiểu Mạn, và luôn miệng an ủi bà.
Tư Dao vẫn
nhắm mắt, từng cảnh từng cảnh suốt hai tháng qua lần lượt hiện ra đầy bi thương.
Thật không tưởng tượng nổi, chỉ hai tháng mà cô như bị giày vò suốt hai năm.
Suốt hai tháng qua,mọi việc đều chẳng ra sao, tâm trạng cô luôn khó chịu, công
tác cũng đầy trắc trở, bạn thân thì ra đi. Mọi việc cứ thế nối đuôi nhau
đến.
Lẽ nào những điều người ấy nói là sự thật?
Tại nghĩa
trang Vạn Quốc có dịch vụ hoả táng và mai táng. Sau nghi lễ vĩnh biệt, thi thể
được hoả tiêu, tiếp đó là lễ an táng giản đơn, thời gian được sắp xếp rất sát
sao. Cha mẹ Viên Thuyên đi trước bê lọ tro, khách đến đưa tang đi phía sau. Họ
đi trong mưa, bước trên con đường lát đá tiến về mộ của cô.
"Năm
tráng sĩ" còn lại ba người, chỉ e cuối cùng chúng ta sẽ phải chịu thua số phận.
Tiểu Mạn cúi đầu lẩm bẩm. Cô không giữ được điều gì trong lòng, nhưng điều này
nói ra cũng hoàn toàn giống ý nghĩ của Tư Dao. Tiểu Mạn có thể tha cho tớ
không?
Tiểu Mạn, Tư Dao và Thường Uyển thân nhau như chị em, ba bộ váy đen,
cầm ô đứng sát vai nhau trước mộ Viên Thuyên, cúi đầu mặc niệm, mỗi người một
nỗi niềm riêng nhưng không ra khỏi ý nghĩ chung: những lời của người ấy nói là
thật hay sao? Cần có bao nhiêu cái "bất ngờ" và "lỡ chẳng may" nữa mới chứng
minh được lời nguyền ấy là chính xác?
Gió chợt thổi mạnh, mưa quất
vào mặt, tái tê. Tư Dao ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên nét mặt hết sức rầu
rĩ đứng cạnh bố mẹ Viên Thuyên.
Phải! Nếu ba người chúng ta không thoát khỏi số phận
như Kiều Kiều và Viên Thuyên, thì anh ta cũng khó mà tránh khỏi vì cả bọn đã
cùng trải qua cái đêm kinh hãi ấy.
Quần áo anh ta ướt sũng nước mưa,
rõ ràng là đã đứng bên mộ khá lâu. Đó là Lưu Dục Chu - người yêu say đắm và
chồng chưa cưới của Viên Thuyên. Lúc nãy không thấy anh ta xuất hiện ở phòng
tang lễ, chắc anh ta đã ra đây khóc thương Viên Thuyên, bất chấp gió táp mưa sa.
Dục Chu là đồng nghiệp của Viên Thuyên ở Sở tài chính kế toán, Tư Dao đã gặp anh
ta mấy lần. Anh ta luôn ăn vận rất chỉnh tề, phong thái tự nhiên khoáng đạt, vậy
mà hôm nay nom ủ rũ suy sụp, đủ biết tình cảm của anh ta với Viên Thuyên vô cùng
sâu nặng, nhớ thương da diết nhường nào.
Tư Dao rất xúc động, đến bên
Dục Chu khẽ nói: "Anh Chu, tang lễ đã hoàn tất, người ở công ty đến viếng rất
đông, đã ra về cả rồi, anh đừng quá đau buồn, nên theo họ về; rồi đi ăn trưa
nữa, cho bình tâm lại".
Dục Chu thở dài, cổ cứng đơ, khó nhọc quay
đầu lại, giọng khản đặc: "Lúc này, tôi rất muốn đứng đây yên tĩnh một mình. Sự
an ủi của mọi người đương nhiên là liều thuốc tốt xoa dịu nỗi đau, nhưng phải
dùng đúng lúc mới có hiệu quả được".
Tư Dao suy ngẫm câu nói của Dục
Chu, cảm thấy cũng có lý nên không nói gì nữa, lặng lẽ đứng bên anh thêm một
lúc. Dục Chu bất chợt hỏi: "Liệu có phải lời người ấy nói là thật hay
không?"
"Anh mà cũng tin à" Tư Dao đã rất sợ câu hỏi
này.
"Tin gì đâu! Anh chỉ muốn khuyên các em đừng nghĩ ngợi vẩn
vơ".
Tư Dao cảm động, nói "anh hãy giữ sức khoẻ" rồi quay người đi,
lại nghe Dục Chu nói: "Cảm ơn em đã đến tiễn đưa Viên Thuyên. Một ngày trước khi
xảy ra chuyện, cô ấy còn nhớ đến việc em chuyển nhà, bèn gửi tin nhắn cho anh,
bảo anh nếu rỗi thì đến giúp em. Tiếc là cô ấy đã ra đi như vậy. Anh và hai bác
gần đây bận lo chuyện hậu sự nên cũng không liên lạc được với
em".
Câu nói ấy khiến Tư Dao cảm thấy chua xót, cúi đầu nói: "Bạn ấy
rất chu đáo, dù đi công tác xa, vẫn gửi chuyển phát nhanh quà mừng cho em, vừa
đúng lúc em dọn nhà thì nhận được".
Nét mặt Dục Chu hơi thay đổi:
"Thế à? Viên Thuyên là con người hết sức chu đáo".
"Mấy hôm nay mọi
việc rối bời, nên hộp quà đó em cũng chưa mở ra, lại càng lo thấy vật lại nhớ
người, thật chẳng biết nên làm gì".
"Đến hôm nay em cũng chưa biết đó
là quà gì à? Nhưng anh cũng đồng ý với em rằng... thấy vật lại nhớ người, anh
từng rất thấm thía điều này. Em biết đấy, ngay cả phòng cưới bọn anh cũng đã
chuẩn bị xong..." Sắc mặt Dục Chu trông càng khổ sở hơn.
Tư Dao nhác
thấy Tiểu Mạn và Thường Uyển đang đứng chờ mình gần đó. Tiểu Mạn liên tục xem
đồng hồ, hiểu rằng họ chờ để cùng đi ăn, đành ngừng câu chuyện với Dục Chu: "Anh
Dục Chu! Trở về em sẽ email cho anh địa chỉ và số điện thoại nhà mới của em, nếu
anh thấy buồn, muốn tìm người nói chuyện thì cứ gọi cho em".
"Cuối
tháng trước, mình nhìn thấy anh ấy trong một Hội chợ thương mại ở Thiên Tân,
trông vẫn rất phơi phới vui tươi". Ngồi bên bàn ăn, Tiểu Mạn làm như vô tình
nhắc đến, nhưng Tư Dao biết rằng Tiểu Mạn không bao giờ nói năng không có chủ
đích.
"Cậu nói ai?" Trong "Năm tráng sĩ núi Lang Nha", Thường Uyển là
người vô tư nhất, cô không hiểu ẩn ý sâu xa trong đó.
"Dao Dao biết
mình nói ai, đúng không?" Hình như hôm nay Tiểu Mạn cứ cố ý chĩa vào Tư
Dao.
"Mình chỉ có thể đoán... cậu nói về Lâm Mang phải không? Mình
biết Tiểu Mạn định nói gì, nhưng mình trong sáng ngay thẳng, sau này cậu sẽ hiểu
những suy đoán của cậu là vô lý". Tư Dao rất bực, nhưng không thể trách gì Tiểu
Mạn vì cô và Lâm Mang đã từng có một thời...
"Tiểu Mạn, hôm nay hình
như cậu cứ cố ý châm chích Dao Dao thì phải? Cậu ấy mắc nợ cậu hay sao, để mình
trả hộ cho nào?" Thường Uyển cố gắng làm dịu sự căng thẳng giữa hai người bạn.
"Mình biết Tiểu Mạn đang nghĩ gì, nhưng tình cảnh lúc Kiều Kiều sắp chết, bọn
mình đều thấy cả, rõ ràng là Dao Dao bất lực".
Tiếc rằng những điều
Thường Uyển nói Tư Dao đều không nghe thấy. Hai mắt cô như dán vào tấm khăn trải
bàn trắng tinh nhưng lại không nhìn gì cả. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng mưa
giông sấm chớp ấy: đôi mắt Kiều Kiều thất thần nhìn cô, đầy nước mắt vì kinh
hoàng, đám tóc dài đen nhánh ướt đẫm nước mưa rũ trên trán, khi ánh chớp loé lên
nhìn rõ khuôn mặt trắng bệch.
Còn tay mình lại đang rời ra, không giữ
được cánh tay trơn tuột của Kiều Kiều.
"Dao Dao, cậu đừng nghĩ ngợi
gì..." Thường Uyển thấy Tư Dao cứ như người mất hồn, liền gọi.
"Nếu
không có chuyện về Lâm Mang, thì mình đương nhiên chẳng nghi ngờ gì". Tiểu Mạn
vẫn cố nói thêm.
Tư Dao đã lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Tiểu Mạn
nói: "Mình nói với cậu nhiều lần rồi, dù Lâm Mang là người yêu cũ hồi đại học
của mình, nhưng quan hệ giữa bọn mình đã chấm dứt. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy và
Kiều Kiều cùng ở Thượng Hải, khá gần gũi, nhưng có nảy sinh tình cảm hay không,
và sâu sắc đến đâu, mình không biết. Với mình, thì chẳng sao cả. Trả lời thế này
cậu đã vừa lòng chưa?"
"Nhưng lúc ở Thiên Tân, Lâm Mang có ngụ ý với
mình rằng, lần tái ngộ ở núi Vũ Di khiến anh ta "tình cũ không rủ cũng
đến".
"Tình xưa trỗi dậy" phải là do cả hai người cùng trỗi dậy,
nhưng mình thì không có hứng".
"Nhưng cậu vẫn rất ngọt ngào với anh
ta, nên Kiều Kiều mới không vui, chẳng lẽ cậu không nhận ra à?"
"Lúc
đầu mình không biết quan hệ giữa hai người, sau khi đã biết, mình không hề trò
chuyện với Lâm Mang nữa". Tư Dao cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì cứ phải giải thích
chuyện tình cảm rối mù này.
"Biết đâu, khi Lâm Mang xuất hiện cậu
chợt nhận ra rằng đến giờ cậu vẫn chưa gặp ai có thể sánh nổi với Lâm Mang, phải
không?"
"Cậu cho rằng vì thế mà mình hại Kiều Kiều à? Mình và cậu là
bạn đã bảy năm trời, cậu cho mình là hạng người như thế ư?" Nghe người bạn thân
nói ra điều suy đoán đáng sợ một cách trần trụi như vậy, Tư Dao không dám tin ở
tai mình nữa, cô càng thấy phẫn nộ. Cô vốn chỉ nghĩ Tiểu Mạn hiểu lầm quan hệ
của cô và Lâm Mang.
Thường Uyển cũng nổi giận: "Tiểu Mạn! Dao Dao đã
rất buồn phiền vì chuyện này rồi, cậu biết không? Mình thấy cậu bị cái chết của
Kiều Kiều và Viên Thuyên làm cho khiếp hãi quá rồi đấy!"
Tiểu Mạn
nhìn Tư Dao ngồi ôm mặt, nước mắt giàn giụa chảy ra từ những kẽ tay, nên dù vốn
rất đanh đá, cô cũng cảm thấy mủi lòng, thầm tự trách: có phải mình đã hơi quá
đáng, đã thiếu công bằng với Dao Dao? Bởi vậy cô nhẹ nhàng nói: "Dao Dao đừng
khóc nữa, tại mình nói quá lời, quá đa nghi, mình sẽ không nhắc lại chuyện đó
nữa, được chưa?"
**********************
Chú thích:
(1)
Câu chuyện có thật về năm chiến sĩ Bát Lộ Quân (Trung Quốc) anh dũng chiến đấu
(năm 1941) trong thời kháng Nhật. Núi Lang Nha ở huyện Dịch tỉnh Hà Bắc Trung
Quốc.