Đau Thương Nhưng Vẫn Muốn Yêu Anh

Chương 27: Chương 27: Nhà quyền quý quả là có khác




Giờ đây, Tần Hạo Thiên đã hiểu ra vấn đề, chung *** *** sỏ là Hàn Lâm.

“ Vì vậy.., cô bỏ thuốc sổ vào cafe là vì muốn giúp tôi?”

“ Đúng... vậy..! Trợ lý Hàn nói...., nói.. anh ngại đi khám bác sĩ..”

' Hàn Lâm chết tiệc'

“ Vì sao muốn giúp tôi?”

“ Vì...anh đã chăm sóc tôi..., lúc tôi bị bệnh. Từ khi mẹ tôi mất...,hức.., thì không có ai chăm sóc tôi như vậy...., không có ai..., không có ai...”

Giọng cô cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lặng hẳn.

Lời cô vừa nói làm lồng ngực Tần Hạo Thiên nhói lên. Vì cảm giác mất mát tình thân này, anh là người rõ nhất.

Đột nhiên trong lòng anh lại cảm thấy muốn bảo bọc, che chở cho cô. Muốn làm chỗ dựa cho cô, bởi vì, mang lại cho cô sự ấm áp, cũng là cho chính bản thân anh cảm thấy ấm áp.

Có lẽ.., đây gọi là sự đồng cảm!

“ Cô gái ngốc.” Anh khẽ nói ba chữ, rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Anh để cô ngủ ở phòng anh, còn anh thì sang phòng của ba mẹ anh lúc trước, ngủ.

Dù họ đã mất rất lâu, nhưng mọi thứ trong căn phòng vẫn được giữ vẹn nguyên, khi anh vào căn phòng này, sẽ cảm thấy có hơi ấm của ba mẹ.

Đêm nay, anh ngủ rất ngon, còn mơ thấy ba mẹ, đúng là một đêm thật hạnh phúc...

...

Sáng hôm sau.

Tống Như Ngọc thức dậy ở một nơi xa lạ.

Cô hốt hoảng nhìn xung quanh một lượt, rồi lại nhìn vào quần áo đang mặc trên người.

“ Chuyện gì thế này? Sao mình lại mặc quần áo như vầy?”

Cô vén chăn ra, xuống giường, cô khẽ bước đến gần cửa, ngập ngừng mở cửa ra.

Đúng lúc người làm đi ngang qua, thấy Như Ngọc mở cửa liền chào hỏi.” Cô dậy rồi, dì Lan có dặn khi cô dậy thì mời cô xuống ăn sáng ạ!”

Như Ngọc ngạc nhiên hỏi người làm,“ Dì Lan là ai? còn nữa, đây là đâu?”

“ Thưa cô! Đây là Biệt thự Tần Gia. Dì Lan là quản gia ở đây.”

“ Tần Gia?”

“ Dạ, nếu không còn gì nữa, tôi xin phép đi làm việc. Cô rửa mặt rồi xuống ăn sáng ạ.”

“ Được rồi, cảm ơn cô!”

Như Ngọc quay vào trong phòng, vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Phòng tắm ở đây to như cả căn nhà trọ của cô vậy. Rất tiện nghi.

Bên cạnh bồn rửa mặt, cô thấy có một cái khây, trong khây có bàn chảy đánh răng mới và khăn lông được gấp gọn, để sẵn.

Đó là dì Lan tối qua đã chuẩn bị sẵn.

Vệ sinh cá nhân xong, đầu tóc cũng buộc gọn gàng, cô mới đi xuống lầu.

Bước đi trong một ngôi biệt thự to lớn,sang trọng như vầy khiến cô hơi bỡ ngỡ.

Dì Lan đang ở phòng khách, thấy Như Ngọc xuống, dì liền vui vẻ nói. “ Cô dậy rồi! Tối qua ngủ có ngon không?”

“ Dạ...., ngủ ngon ạ”

“ Cô cứ gọi dì là dì Lan như mọi người.”

“ Dạ, chào dì Lan!”

“ Nào, mời cô vào phòng ăn, ăn sáng.”

“ Vâng ạ!”

Như Ngọc đi theo dì Lan vào phòng ăn.

Dì Lan kéo ghế ý bảo cô ngồi.

Cô vừa ngồi xuống, Người làm trong bếp đã nhanh chóng mang đồ ăn sáng bày lên bàn.

' Người làm ở đây cũng phong cách thật, mọi người đều mặc đồng phục.'

Thấy bàn thức ăn nhiều đồ ăn như vậy, cô hỏi dì Lan.

“ Đây là cho một mình tôi sao?”

“ Đúng vậy! Cô cứ ăn uống tự nhiên. Tôi sẽ ra phòng khách chờ, khi nào cô ăn xong thì ra phòng khách nhé.”

“ À khoan.., dì Lan, dì cho con hỏi chút. Tối qua...., làm sao con lại đến đây?”

“ Là cậu chủ đưa cô về đây.”

“ Cậu chủ..?”

“ Đúng vậy! Cậu chủ Hạo Thiên.”

“ Dạ, cảm ơn dì”

“ Được rồi, cô ăn sáng đi.”

Nói rồi dì Lan đi ra, trong phòng ăn chỉ còn cô người làm và Như Ngọc.

Cô người làm đứng yên lặng phía sau Như Ngọc, như đang chờ phục vụ cô.

Như Ngọc cảm thấy ngại khi cô ấy đứng bên cạnh như vậy. Cô nhanh chóng ăn qua loa, rồi ra phòng khách.

Dì Lan đang ngồi ở phòng khách chờ cô, trong lòng cô không khỏi cảm thán, ' Là quản gia cũng có phong thái đến vậy, nhà quyền quý quả là có khác'.

Nhìn thấy cô, dì Lan liền mời cô ngồi.

“ Cô ăn nhanh vậy à?”

“ Dạ!”

“ Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị?”

“ Dạ không có, đồ ăn rất ngon ạ.”

“ Cho dì Lan biết cô tên gì?”

“ Dạ, con tên Tống Như Ngọc.”

“ Như Ngọc, tên đẹp lắm, người cũng rất xinh xắn.”

Lời này làm cho Tống Như Ngọc thẹn thùng.

“ Tối qua cô đã say, là cậu chủ đưa cô về đây bảo dì chăm sóc cô.”

“ Dạ, cảm ơn dì, đã phiền dì rồi.”

“ Không sao, dì rất vui khi cậu chủ chịu đưa một cô gái về nhà.” Lời nói không đầu, không đuôi của dì Lan làm Như Ngọc khó hiểu.

“ Vậy..., Chủ tịch, anh ấy?”

“ Cậu chủ đi làm từ sớm rồi, cậu dặn dì nói với cô, hôm nay cô không cần đi làm. Cứ ở nhà nghỉ ngơi.”

Ở nhà nghỉ ngơi????

“ Dì đã sai người làm, mua quần áo cho cô, cô lên phòng tắm rửa thay đồ cho thoải mái.”

' Còn có cả đồ mới nữa sao?'

“ Dạ” Như Ngọc khẽ gật đầu rồi đi lên lầu.

Sáng sớm, dì Lan đã sai người làm đi mua quần áo cho Như Ngọc.

Trong lúc cô ở phòng ăn, thì người làm đã mang quần áo lên phòng cho cô.

Lúc dậy không để ý, giờ vào trong phòng mới thấy, cách bài trí trong căn phòng rất giống phòng nghỉ của Tần Hạo Thiên ở công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.