“Bồ khóc à?” Tần Như đẩy cửa thư phòng, bật đèn, căn phòng tối đen lập tức bị ánh sáng tràn vào, “sao khóc?”
“Anh ấy nói —— anh ấy yêu mình.” Tiếu Trác ngẩng đôi mắt ngập nước bất lực lên nhìn Tần Như, mặc kệ cô lau nước mắt cho mình.
“Cùng lúc, bồ phát hiện ra bản thân cũng yêu anh ấy, nên bồ mới khóc, vì bồ lại yêu một người đàn ông giống như cha bồ.”
Tần Như chầm chậm nói, cô rất hiểu tâm trạng lúc này của Tiếu Trác.
“Mình nên làm gì? Mình không muốn sa vào, mình không thể sống như mẹ…” Cô khóc như một đứa trẻ.
“Đây chính là chỗ sai lầm của bồ, Trác Trác. Vì sao bồ nhất định phải đưa bi kịch yêu một người đàn ông và bi kịch lặp lại của mẹ viết dấu
bằng?”
“Anh ấy và Tiếu Thiên Hào quá giống quá giống nhau!” Giống tới nỗi khiến cô sợ hãi.
“Nhưng anh ấy yêu bồ, không phải ư?”
“Nhưng trái tim anh ấy sẽ thay đổi! Tới lúc đó mình sẽ biến thành mẹ
thứ hai, con mình sẽ…” Cô dường như không dám nghĩ tiếp nữa.
“Có lúc mình nghĩ trong cuộc sống nếu bồ có thể dũng cảm, quyết đoán như trên thương trường, bồ sẽ sống rất tuyệt vời.
“Bồ nói mình nhát gan?” Tiếu Trác không phục nhìn Tần Như
“Bồ dè dặt như người trong cái kén! Bồ biết bồ có ý hoặc vô ý cự
tuyệt rất nhiều sự theo đuổi của đàn ông không? Vừa bắt đầu mình đã giúp bồ đếm rồi, nhưng sau này mình đếm không hết. Mình luôn lo lắng bồ sẽ
cô đơn tới già, vì bồ thường dùng cách tệ nhất để suy nghĩ về tình yêu.
Vì sao bồ không thể lạc quan nghĩ chút đi? Bồ và Lãnh Vũ Hiên đã trải
qua biết bao mới có thể nảy sinh tình cảm với nhau, sao anh ấy phải thay đổi tình cảm chứ?”
“Trời, anh ấy sẽ! Anh ấy không giống Mark, anh ấy lăng nhăng quen
rồi! Giống như Tiếu Thiên Hào, miệng nói yêu Dư Tú Trung, nhưng vẫn chạy tới vui đùa với mẹ mình, mẹ Lãnh Vũ Hiên và bao phụ nữ đếm không xuể?”
“Có lúc người tưng trải qua mưa gió lại cuồng dại hơn người chưa
từng,chabồ chính là một ví dụ.” Tần Như nói tình ý sâu xa, “Hai tiếng
trước, mình vừa gặp dì Dư Tú trung, bà thỉnh cầu mình kể lại một vài câu chuyện mà bà không thể trực tiếp nói rõ với bồ. Cha bồ năm đó khi Dư Tú Trung rời đi thực sự rất bận lòng với bà, thậm chí đến bản thân ông
cũng cho rằng người phụ nữ ông yêu sâu sắc đang mang thai đứa con của
ông, nhưng bị cha mẹ ác ý đuổi đi. Tới khi ông ấy gặp mẹ bồ mới biết ông ấy đối với Dư Tú Trung chỉ là áy náy và lo lắng cho đứa con chưa sinh
ra, người phụ nữ ông ấy thực sự yêu chỉ có một người —— mẹ của bồ – Trác Hy Văn.”
“Nói dối, ông ta nói dối!” Tiếu Trác kịch liệt phản đối, mẹ khóc bao
năm, hận bao năm, oán bao năm, đau bao năm, toàn bộ đều vì Tiếu Thiên
Hào chưa từng yêu bà, bây giờ sao ông ta sám không biết xấu hổ mà nói
yêu bà!
“Ông ấy không có. Bồ không cảm thấy lạ sao? Nếu ông ấy yêu là Dư Tú
Trung, sao bao năm thế bọn họ chỉ có một đứa con Tiếu Kỳ?” Tần Như nhìn
Tiếu Trác dần bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “trên thực tế, sau khi ông ấy đuổi mẹ bồ đi, ông ấy chưa từng đụng tới người phụ nữ nào. Chỉ có một
lần ngoại lệ, ông ấy tình cờ gặp lại người đã rời xa ông bao năm – Dư Tú Trung, biết con của bọn họ tuy năm đó ra đời thuận lợi, nhưng lại bị
chết vì tai nạn xe một tháng trước. Ông ấy đau lòng, cùng Dư Tú Trung
uống rất nhiều rượu, luôn tưởng Dư Tú Trung là mẹ bồ, như vậy mới sinh
Kỳ Kỳ, mà Tiếu Thiên Hào cũng vì lý do này mới kết hôn với Dư Tú Trung.
Nhưng bao năm nay, cho dù ra ngoài ông ấy luôn là một người chồng tốt,
một người cha tốt, nhưng trong cuộc sống riêng tư ông ấy lại không hề
đụng vào Dư Tú Trung nữa, có thể nói ông ấy giữ sự thanh khiết phần lớn
cuộc đời vì mẹ bồ.”
“Không, không thể! Đây không phải là thật!” Tiếu Trác cố chấp lắc
đầu, nếu tất cả là thật, vậy cái chết đó của mẹ, nỗi dặn vặt mẹ chịu
đựng há chẳng phải chỉ là một câu chuyện cười!
“Tuy nói vậy khiến bồ không chịu được, nhưng mình cảm thấy sự nhát
gan và tự cho mình là đúng của bác gái đã tạo ra nỗi thống khổ cả đời
cho bản thân, thậm chí còn lan sang cả bồ. Bà không nên đến lúc chết
cũng không nói cho Tiếu Thiên Hào về thân thế bồ, khiến hiểu làm càng
tích tụ càng sâu. Cha mẹ bồ đã lãng phí cả đời trong hiểu lầm, bồ không
nên đi vào con đường ấy nữa, Trác Trác!”
“Vì sao lại có thể như vậy? Vì sao” Những giọt nước mắt thì nhau rơi
xuống, nỗi cực khổ của hai thế hệ lại chỉ là hiểu lầm tự cho mình là
đúng, “Đây chính là đời người ư?” Cô hỏi một cách kiềm nén, nặng nề, ai
oán mà bi ai.
“Đời người có thể khác nhau, ở chỗ mình lựa chọn hay từ bỏ.” Tần Như
đau lòng ôm cô bào lòng, “khóc đi, mình đưa bờ vai cho bồ. Để tất cả uất ức và chẳng đáng đều đi gặp quỷ!”
Tối đó, Tiếu Trác cứ dựa vào vai Tần Như mà khóc, cho tới khi mệt mỏi dần dần thiếp đi…