Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 13: Chương 13: Kí ức liên quan tới mẹ




Không lâu khi Tiếu Trác cát bụi dặm trường trở về, Lãnh Vũ Hiên cũng về ngay sau. Nhìn Lãnh Vũ Hiên sắc mặt u ám, Tiếu Trác chỉ còn cách buồn rầu bỏ kế hoạch làm việc trên mạng, giơ ra vẻ mặt tươi tỉnh mê trai dính lên Lãnh Vũ Hiên bộ dạng cứng lạnh như đá. Đầu heo chết tiệt, khi nào cút đi Hồng Kông! Cũng có thể thượng đế nghe thấy lời cầu xin của Tiếu Trác, trưa hôm sau bác Lưu nói cho cô biết Lãnh Vũ Hiên ra nước ngoài trước một ngày rồi.

“Cháu biết rồi, bác Lưu. Cảm ơn bác.”

Tuy trên mặt chất chứa sự đáng thương của người vợ bị bỏ rơi, nhưng niềm vui trong lòng lại dường như khiến cô không nén được mà cười thành tiếng.

“Cháu muốn ra ngoài dạo chút……”

Cô cúi đầu, chầm chậm ra khỏi nhà họ Lãnh, trước khi nụ cười hoàn toàn như đê vỡ nước, cô chui vào trong taxi nghênh ngang bỏ đi —— chạy tới công ty. “Chao ôi, thiếu phu nhân đáng thương, nhất định bị thiếu gia vừa kết hôn đã ra nước ngoài làm cho đau lòng rồi, vì thế mới có thể đến cơm cũng không ăn liền ra ngoài cho khuây khỏa.”

Bà Lưu thở dài nhìn bóng dáng phía sau của taxi, “Cậu thực sự tạo nghiệp chướng rồi, thiếu gia!”

Công ty thời trang Roland-Andy, phía Hồng Kông

“Mệt quá” Tiếu Trác tắt máy tính, gập văn bản chưa đọc xong, mệt mỏi rã rời dựa vào thành ghế, cong hai vai đau. Từ hôm qua sau khi Lãnh Vũ Hiên đi, ngoài buổi tối ra, cô đều ở công ty suốt, không ngừng một khắc liên tục giải quyết các loại văn bản. Sau khi công ty sát nhập, công việc đều tăng so với ngày thường, cô càng ngày càng cảm kích Tần Như vì công ty mà suốt ngày làm khách hàng thường xuyên của hàng không, cô ấy thực sự đã làm giảm không ít khối lượng công việc cho cô. Đương nhiên cũng phải cảm ơn Lãnh Vũ Hiên một tuần sau khi kết hôn đã phải ra nước ngoài một tuần, khiến cô tạm thời không cần diễn vai Lãnh phu nhân bảo sao nghe vậy đợi ở nhà nữa.

“Một tuần.” Cô đếm thầm. Nhất định trong vòng một tuần phải đưa công ty vận hành vào quỹ đạo bình thường đồng thời nhanh chóng tìm được người có năng lực lại đáng tin giúp đỡ Tần Như xử lí việc công ty. Dẫu sao Lãnh Vũ Hiên vừa về Hồng Kông, cô đã phải trở về tiếp tục đóng vai người phụ nữ bé nhỏ nhẫn nhục chịu đựng, thay cha chịu tội. Đến lúc đó, dù năng lực Tần Như có mạnh hơn cũng phải dựa vào một mình cô ấy, bận rộn hai nơi Hồng Kông, Đài Loan.

Thở dài một tiếng, cô mệt mỏi day day thái dương, không ngờ loại tiết mục “Cha nợ con trả” không còn diễn nữa lại có thể trình diễn vào chính cô. Hóa ra phụ thân đại nhân, điều mà ông gọi là “từng có vài ân oán với cha mẹ Lãnh Vũ Hiên” lại là một món nợ phong lưu! Thật là chữ tình hại người mà! Năm đó mẫu thân Trác Hy Văn cũng vì mê muội yêu người có duyên may mắn gặp gỡ – Tiếu Thiên Hào, kết quả khi mẹ mang bầu, Tiếu Thiên Hào nói cho bà biết ông chưa từng yêu bà, ở bên bà chỉ là do bà có vài phần giống người phụ nữ ông ta yêu sâu sắc Dư Tú Trung, bà chỉ là vật thay thế ông ta dùng để tiêu khiển! Ông ta thậm chí còn xấu xa vu cáo hãi hại mẹ lăng nhăng, có tạp chủng với người khác lại đến dựa dẫm vào ông ta! Sự vô tình của Tiếu Thiên Hào dường như khiến mẹ tan vỡ, nếu không phải ông trẻ, bà trẻ cực lực khuyên giải, đồng thời dời Trác gia và Roland tới Hồng Kông, để mẹ rời ra Đài Loan – mảnh đất đau lòng này, e rằng 26 năm trước cô đã bị mẹ mang sang thế giới bên kia rồi.

Tất cả đàn ông đều sẽ không từ chối người phụ nữ yêu mình sâu sắc, dù ông ta không yêu người phụ nữ đó. Thế mà, lại chẳng có một người đàn ông nào chịu trách nhiệm vì loại phụ nữ đó. Bọn họ tìm mọi lý do cần thiết, khi nhàm chán sẽ không hề nể tình vứt bỏ. Mà mẹ của cô và mẹ Lãnh Vũ Hiên chính là loại phụ nữ đó. Đối diện với việc bị bỏ rơi, bọn họ một người tan nát con tim mà tự sát, một người suốt ngày chỉ biết khóc, buồn rầu tới chết. Nhưng đạo diễn mọi thứ chính là Tiếu Thiên Hào, ông ta là đao phủ tạo nên tất cả sự bất hạnh này! Cô luôn luôn tin tưởng nếu không có sự vứt bỏ ác ý và hãm hại của ông ta, mẹ sẽ không thể suốt ngày chỉ biết khóc, u uất thành bệnh, mắc bệnh ung thư phổi; nếu mẹ không mặc bệnh hiểm nghèo, bà trẻ đã không cần làm lụng vất vả ngày đêm ở tuổi tác này khi ông trẻ mất, suốt ngày bôn ba giữa công ty và bệnh viện, cuối cùng tâm lực mệt mỏi đi trước mẹ cô. Ông ta là kẻ gây nên nỗi cực khổ cả đời của mẹ! Nếu như không phải những lời trăn trối trước lúc lâm chung của mẹ, cô sẽ đưa mẹ Tú Trung và tiểu Kỳ đi, làm ngơ Tiếu Thiên Hào và Tiếu Thị bị hủy diệt!

Năm 1988, trong phòng bệnh của bệnh viện

“Trác Trác…. Khụ khụ…… con chẳng phải thường hỏi mẹ ư? …… cha con ở đâu? Bây giờ ….. khụ khụ ….. mẹ nói cho con …… cha con không đi sa mạc ……. Chú Tiếu từ Đài Loan tới …… chính là cha con ….. khụ khụ ……” Trác Hy Văn nửa nằm trên giường bệnh, khó nhọc ôm bìa sách cho con gái.

“A, ông ấy là cha của Trác Trác!? Ờ, Trác Trác có cha rồi! Trác Trác có cha rồi!” Tuy hôm qua chú Tiếu đến từ Đài Loan đối với cô không phải tốt lắm, nhưng cô vẫn rất phấn khởi, cô cuối cùng cũng có cha rồi! Sau này không ai dám châm biếm cô là đứa trẻ không cha nữa!

“Xuỵt ——” Bà dùng ngón tay run rẩy bịt tiếng reo phấn khởi của con gái, “Có điều, con gái …. Khụ khụ …. Con phải đồng ý với mẹ, đấy là bí mật của mẹ và con, không thể …… khụ khụ …… nói cho bất cứ ai, khụ khụ ….. bao gồm cha con …. Và dì Dư – vợ cha con, được không?” “nhưng, ông ấy là cha của Trác Trác, đúng không?” Cô ngẩng đôi má đỏ hồng như táo không hiểu hỏi mẹ. “khụ khụ ….. khụ khụ….” Do nói lâu, Trác Hy Văn lại ho ra máu.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ sao vậy?” Trác Trác hoảng loạn dùng bàn tay nhỏ cầm lấy khăn tay giúp mẹ lau máu tươi ở khóe miệng.

“khụ khụ …… Trác Trác, đồng ý với mẹ ….. nhất định, khụ khụ ….. nhất định phải nghe lời mẹ… đừng kể cho bất cứ ai nghe chuyện này! Biết chưa? Khụ khụ…..” máu đỏ thẫm đẫm cả khăn tay, cũng khiến môi cô không còn chút máu, nhìn mà phát hoảng.

“Mẹ, con nghe lời! Con nghe lời! Trác Trác không kể cho ai chú Tiếu là cha con, Trác Trác ai cũng không kể! Mẹ, mẹ đừng ho nữa….” Cô bị màu đỏ thẫm trước mắt khiến cho hãi phát khóc. “Ngoan… con ngoan.” Bà nhọc nhằn nhấc tay khô gầy vuốt ve mái tóc đen mềm mại của con gái, “Đây là …. nhật ký của mẹ,” Bà chầm chậm rút ra từ gối mấy quyển nhật ký dày trịnh trọng đặt vào lòng con gái, nhưng hành động này lại đủ để khiến bà mồ hôi nhễ nhại, ho càng mạnh hơn, “Đồng ý với mẹ phải…. phải ….. khụ khụ… bảo vệ nó thật tốt, cho tới khi, khụ khụ …. Tới sau khi con tốt nghiệp trung học…. mới có thể xem! Đây là … khụ khụ …. bí mật của con và mẹ. Không thể, khụ khụ…… để người khác nhìn thấy!” Đôi mắt trũng sâu nhìn đứa con gái nhỏ, sốt ruột chờ đợi lời hứa của nó. “Ừ!” Thấy sự khẩn thiết của mẹ, cô vội vàng lanh lợi gật gật đầu, “Trác Trác nghe lời mẹ!” Cô cẩn thận đặt cuốn nhật ký vào trong cặp xách, “Nhưng, mẹ cũng phải nghe lời Trác Trác, không được rời xa con nhé! Trác Trác không nỡ bỏ mẹ!” “Mẹ cũng không muốn rời bỏ con …. Mẹ không nỡ bỏ con!”

Thấy ánh mắt con gái tràn đầy sự cầu xin, sự kiên cường trong tim cũng không thể kìm nén được, nước mắt chảy xối xả. Bà ôm con gái vào lòng, trái tim đã chết từ bao năm lúc này lại như có dao khoan đẫm máu tươi, “Mẹ, rất không nỡ bỏ con! Rất không nỡ bỏ con!” “Vậy mẹ sẽ rời bỏ con ư?” Cô tròn mắt mong đợi, hy vọng mẹ nhanh hứa với cô. “khụ khụ …. Nếu Trác Trác có thể…. giữ bí mật giữa mẹ và con, khụ khụ ….. có thể nghe lời cha con —— chú Tiếu và vợ chú …… khụ khụ ….. nghe lời dì Dư Tú Trung….. khụ khụ…..” Gương mặt bà nhòe nhoẹt nước mắt, khóc không thành tiếng.

Cho tới tận hôm nay, bà mới phát hiện, bản thân trước đây luôn chìm đắm trong ai oán bị ruồng bỏ và tùy thích ngược đãi bản thân, đến nỗi cách ly đứa con duy nhất của mình ở bên ngoài. Bà không chỉ khiến con gái không có tình yêu của người cha, còn không nỡ cho con gái tình yêu của người mẹ! Bà hoàn toàn nợ con gái nhiều như thế! Trước đây, bà chưa từng làm tròn trách nhiệm của người mẹ, càng chưa từng thực hiện nghĩa vụ của người mẹ, nhưng bây giờ, đến tư cách đền bù tình yêu cho con gái bà cũng đều không có! Không, không, bà không thể khiến nó thất vọng thêm nữa! “Nếu …. Con làm thật tốt ….. mọi thứ,” Bà lau nước mắt, trên gương mặt trắng bệch miễn cưỡng nở ra một nụ cười, “Mẹ, sẽ quay trở về ….. mãi mãi, mãi mãi …. ở bên cạnh Trác Trác của mẹ!” Trác Trác, mẹ rất muốn ở cùng con mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi. Nhưng đáng tiếc, thượng đế lại chưa nghe được tiếng kêu gào trong tim bà —— bà đem theo mối hận còn lại của cuộc đời, đem theo lời hứa của con gái, mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi ….. rời bỏ đứa con gái của mình.

“Mẹ, con đã giữ bí mật của chúng ta, con cũng nghe lời Tiếu Thiên Hào và mẹ Tú Trung. Con tuân thủ giao ước của chúng ta! Nhưng tại sao mẹ lại không giữ chữ tín?” Nước mắt ngập tràn, chầm chậm chảy xuống hai má, như máu trong tim cô không cách nào ngừng chảy, “tại sao mẹ có thể thê lương đến chết vì người đàn ông không yêu mẹ, lại không muốn vui vẻ sống vì con gái mình? Cô lau sạch nước mắt trên má, bước vào căn phòng nhỏ nối liền văn phòng thay bộ váy màu xám bạc chỉnh tề, đồng thời thay kiểu tóc đuôi ngựa bằng búi tóc già giặn, sau đó lấy ra bộ trang điểm tỉ mỉ thêm một lớp mỏng. 10h rồi, nghi lễ quyên tặng tiền sắp kết thúc, là thời gian chủ trì hội nghị nhân viên. Cuối cùng cô kiểm tra lại trong gương một lần, ra khỏi văn phòng, đúng lúc Tần Như định gõ cửa bước vào, cùng nhau đi vào thang máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.