Chuyện tình của Trịnh Phi Quỳnh cứ như vậy được nhẹ nhàng cho đi qua, Vân Thanh La và Nguyên Tu Chi tình cảm ngược lại vì vậy càng thêm hòa hợp.
Vân Thanh La sau khi tái giá lưng mang gánh nặng tâm lý, rốt cuộc bị Nguyên Tu Chi dùng thủ đoạn "Vô liêm sỉ" giải trừ, điều này làm cho nàng cả người đều có vẻ nhẹ nhàng tươi đẹp rất nhiều, khóe miệng thường xuyên như có như không gợi lên ý cười, đây giống như tình yêu hoà thuận vui vẻ, hâm nóng lên từng ngày từng ngày.
Mùng ba tháng ba, Lễ Thượng Tị. (Chi tị, chi thứ sáu trong mười hai chi. Từ chín giờ sáng đến mười một giờ trưa là giờ tị. Ngày tị đầu tháng ba gọi là ngày Thượng Tị. Tục nước Trịnh cứ ngày ấy làm lễ cầu mát)
Một buổi sáng tinh mơ, Diệp Nhi liền thu xếp lấy ra toàn bộ áo khoác ngoài của mùa đông phơi nắng, trải qua một ngày phơi nắng, đến lúc gần tối sẽ đem chúng nó cất vào lại, để khi mùa đông tiếp tục dùng.
Mọi người tin tưởng, ngày lễ Thượng Tị phơi nắng quần áo dễ dàng cất giữ, sẽ không bị hư hại.
Bởi vì là ngày lễ, Nguyên Tu Chi cũng khó được nghỉ phép.
Ăn xong điểm tâm, hai phu thê liền dẫn tôi tớ, lồng lộng hùng dũng chuẩn bị đi du ngoạn.
Vân Thanh La gả vào Nguyên gia tới nay, đây là lần đầu tiên chính thức ra cửa du ngoạn.
Hiếm thấy được tính cách trẻ con của nàng, sáng sớm liền bảo Chi Nhi chuẩn bị trang phục lộng lẫy cho nàng, sau lại ngại mặc váy hành động bất tiện, lại đổi thành một thân trang phục bó sát người theo kiểu của nam tử, mặc áo màu xanh đá đến gối, quần dài rộng rãi màu tím, cùng với ở dưới chân giày ống da hoẵng*, tóc cũng không vấn lên, chỉ dùng một cái vòng ngọc bích buộc lên thật cao, từ phía sau vừa nhìn đến giống như một tiểu công tử quý tộc. (*Con hoẵng, một loài thú giống như con nai, con đực có sừng ngắn, chân ngắn mà khoẻ, có tài nhảy, da mềm nhũn, phần nhiều thuộc dùng làm ví, có khi dùng để may áo.... các bạn muốn bít hình dạng của nó thì vào GG nhé)
"Nếu như ta bị những đồng liêu nhìn thấy, có lẽ sẽ hoài nghi Nguyên mỗ có sở thích đoạn tụ đấy." Nguyên Tu Chi cười nói.
Vân Thanh La cười khúc khích, cố ý dùng cây quạt nâng lên cằm Nguyên Tu Chi, mê đắm nhìn lão công nhà mình trêu chọc, "Đây là Tiểu Lang quân nhà ai, thật anh tuấn. Mau mau theo đại gia, bảo đảm ngươi ngày sau ăn ngon uống khoái."
Mấy nha hoàn cách gần đó cũng len lén cúi đầu buồn cười.
Lễ Thượng Tị cùng nước có liên quan, cho nên phải tới bờ sông đạp thanh*, mà dòng sông nổi tiếng nhất thành Kim Lăng chính là sông Tần Hoài rồi. (đi chơi trong tiết thanh minh)
Ra khỏi hướng Bắc Ô Y Hạng, chính là bến đò Đào Diệp, từ nơi này lên thuyền, một đường hướng Đông, thì có thể thưởng thức được phong cảnh phồn hoa nhất của sông Tần Hoài.
Con thuyền xa hoa lộng lẫy này là của Nguyên gia, Vân Thanh La đứng ở ven mép thuyền nhìn ra xa hướng bờ sông, thở dài nói: "Bây giờ mặc dù liễu xanh hoa hồng, cảnh sắc không tệ, nhưng chung quy không bằng được buổi tuối mê người hơn?"
Nguyên Tu Chi liếc xéo nhìn nàng một cái, "Thế nào, thật đúng là muốn học theo người ta uống rượu hoa?" (uống rượu có kỹ nữ hầu)
Vân Thanh La cũng liếc xéo nhìn hắn, sặc sụa trả lời: "Chẳng lẽ chàng vẫn chưa uống qua? sông Tần Hoài nổi danh không phải phong cảnh, là mỹ nhân nha?"
"Ghen tị?"
Vân Thanh La hừ một tiếng.
"Quan trường xã giao, cùng đồng liêu buổi tối đến sông Tần Hoài uống rượu, trong đó quả thật không thiếu tài nữ mỹ nhân."
Tiếng hừ lạnh của Vân Thanh La rõ ràng hơn.
Nguyên Tu Chi cố ý trêu ghẹo nàng, thấy nàng thật sắp tức giận, mới chậm rãi nói: "Chỉ tiếc, nữ tử như hoa, một khi lưu lạc phong trần, bất kể vốn là tính chất thanh cao như thế nào, màu sắc cũng sẽ bị ô nhiễm biến thành dung chi tục phấn*. Phu quân nhà nàng ánh mắt đã cao lại cực sạch sẽ, làm sao có thể vừa ý các nàng?" (son phấn tầm thường, dùng miêu tả về người)
Vân Thanh La như có điều suy nghĩ.
Nguyên Tu Chi tin tưởng theo sự hiểu nhau hiện nay của hắn và Vân Thanh La, nàng sẽ không hiểu lầm lời nói của hắn.
Hắn nói câu thích sạch sẽ, cùng nữ tử gia đình tử tế tái giá không liên quan. Bất kể Vân Thanh La gả đi mấy lần, nàng cũng là sạch sẽ, nàng vẫn giống như bộ dáng khi hắn mới gặp lần đầu, không có bị ô nhiễm bởi thế tục.
Mà những nữ tử trên sông Tần Hoài, nghênh tới đưa đi, bán thịt bán rẻ tiếng cười, cho dù thổi phồng những Tài Tử Phong Lưu đó như thế nào, cũng không thể lau đi màu sắc không sạch sẽ chỗ các nàng bị đủ loại nam nhân khinh nhờn.
Mặc dù, trên cơ bản các nàng cũng là người đáng thương, nhưng Nguyên Tu Chi sẽ không đem đồng tình vô nghĩa phân tán khắp nơi, càng sẽ không yêu nữ nhân như vậy.
Vân Thanh La đương nhiên sẽ không ù ù cạc cạc phát sinh cơn giận không đâu với Nguyên Tu Chi như vậy.
Nàng đã dần dần hiểu rõ nam nhân này, tự cho mình rất cao, lại kỷ luật rất nghiêm, ngoài mặt rất dễ nói chuyện, thực ra là người chủ nghĩa hoàn mỹ, cố chấp cùng kiêu ngạo.
Hai phu thê đang nói chuyện, một chiếc thuyền vải từ phía sau chạy tới, nữ tử trên thuyền nhìn thấy Vân Thanh La, vẫy khăn lụa kêu: "Vân tỷ tỷ."
Vân Thanh La ngưng thần nhìn lại, chính là em dâu Lâm Đan Ny trước đây nàng đã lâu không gặp.
"Muội muội cũng ra ngoài du ngoạn?" Vân Thanh La cười chào hỏi.
Lâm Đan Ny mặc áo gấm tô (là áo gấm có tua tua rủ xuống) đỏ thẫm, la quần rải hoa xanh ngọc, tóc trên đầu được vấn bằng một chiếc lược quý báu, lông mày dài và thanh, trang điểm đơn giản, dáng vẻ thoạt nhìn như một quý phu nhân.
Nguyên Tu Chi thấy Lâm Đan Ny rất muốn cùng Vân Thanh La nói chuyện, liền sai người thả xuống tấm ván gỗ dày và rộng nối lại ở giữa hai thuyền, Lâm Đan Ny được nha hoàn đỡ đi tới.
Nguyên Tu Chi nhìn nàng gật đầu một cái, rồi chủ động đi tới một đầu mép thuyền khác.
Lâm Đan Ny mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Tu Chi, mới buông tha thu hồi ánh mắt, vừa hâm mộ vừa cảm khái mà nói với Vân Thanh La: "Không nghĩ tới tỷ tỷ rời khỏi Hà gia, ngược lại là đi đúng rồi. Nguyên công tử dung mạo đã anh tuấn, khí chất lại chững chạc, còn có thân phận địa vị cao, đúng là so với nhị ca hơn gấp ngàn lần."
Vân Thanh La cũng không muốn tán gẫu đề tài này, chỉ là cười nhạt.
Lâm Đan Ny lại than một tiếng.
"Nhị ca khi đó nhẫn tâm hòa ly với tỷ tỷ, có lẽ cũng không nghĩ tới ngày hôm nay! Tỷ tỷ không biết chứ? Hắn và vị trưởng công chúa điện hạ kia, ha ha. . . . . ."
Vân Thanh La vốn không muốn nhắc đến, hai người Chi Nhi hầu hạ ở bên cạnh cố tình tò mò, tiếp tục hỏi tới: "Bọn họ như thế nào? Cưới được ‘hiền thê’ như trưởng công chúa, chắc hẳn rất vui sướng nha?"
Lâm Đan Ny dùng khăn lụa che miệng cười một tiếng.
"Đúng vậy? Vui sướng rất nhiều đấy! Nhị ca đã được như mong muốn, hiện tại thăng quan đến Lại Bộ rồi, lên chức cai quản quan viên lớn nhỏ, bận bịu vô cùng. Nhưng mà. . . . . . Nghe nói trưởng công chúa ở trong phủ có không ít thiếu niên xinh đẹp, nhưng nhị ca cũng không làm gì được."
Vân Thanh La nhíu nhíu mày.
Chi Nhi há to mồm, quả thật không thể tin được còn có nữ nhân dám phóng đãng như vậy, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Vậy trưởng công chúa cũng hơi quá đáng đi?"
Lâm Đan Ny hừ một tiếng, "Ai bảo người ta là hoàng tộc đây? Còn có Thái hậu che chở, chúng ta có thể làm được gì? Công công bà bà đều hết sức lấy làm hổ thẹn, hiện tại bà bà ngay cả cửa cũng không muốn đi ra, chỉ sợ bị người nhạo báng."
"Thôi, đừng quan tâm việc không liên hệ tới mình. Đúng rồi, muội muội xem ra khí sắc rất tốt, chắc là có chuyện vui?" Vân Thanh La chen miệng.
Lâm Đan Ny sờ sờ bụng, tràn đầy vui sướng trả lời: "Trước đó vài ngày kiểm tra ra đã mang thai."
Vân Thanh La vội vàng chúc mừng.
Lâm Đan Ny lại quay đầu nhìn nước sông, ánh mắt tối sầm u ám.
"Trước đó kiểm tra hai người thiếp mang thai trước. Ta hiện tại cái gì cũng không cầu, chỉ hy vọng cái thai này có thể sinh con trai, nửa đời sau cũng có một chỗ tốt dựa vào."
Lâm Đan Ny so với Vân Thanh La tuổi vẫn còn nhỏ, mới mười sáu bảy tuổi, đã bị hôn nhân hành hạ thành ra không khí trầm lặng như vậy, khiến Vân Thanh La không khỏi thương cảm.
Nếu như không phải gặp được Nguyên Tu Chi, so với Lâm Đan Ny nàng có thể còn thê lương bi ai hơn?
Tu Chi !!!
Ở tận đáy lòng lặng lẽ nhớ cái tên này, Vân Thanh La lần đầu tiên cảm thấy nhu tình đầy cõi lòng như thế.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã là thời tiết hoa cỏ tháng tư.
Thư phòng Nguyên gia rất nhiều, chỉ mỗi đông viên đã có vài nơi lớn nhỏ, mà thuộc về cá nhân Nguyên Tu Chi có hai nơi, nhà trước và một chỗ khác ở nhà trong.
Thư phòng nhà trước, là nơi Nguyên Tu Chi làm việc, để rất nhiều công văn tài liệu, lui tới thư phòng tất cả đều là phụ tá riêng của hắn và thư đồng vân vân, thư phòng nhà trong còn lại là nơi lúc hắn rảnh rỗi đọc sách viết chữ, tâm tình vui vẻ hội họa, do Tần Lương đi phụ trách.
Đêm nào, Chi Nhi cũng ra khỏi nhà trong, đi tới thư phòng nhà trước.
Bởi vì chiến sự tiền tuyến, Nguyên Tu Chi sau cưới mới mấy ngày đã bắt đầu bận rộn, gần đây càng thêm không tới khuya khoắt không thể nào trở lại bên trong để nghỉ ngơi. Có lúc quá muộn, liền trực tiếp ngủ ở trong thư phòng.
Chuyện đêm nay đã bàn giao hoàn tất, mọi người rối rít lui ra, Nguyên Tu Chi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Chi Nhi, có chút gấp gấp hỏi: "Có phải thân thể nương tử không khỏe hay không?"
Chi Nhi lắc đầu một cái, đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt Nguyên Tu Chi, rơi lệ nói: "Cô gia, Diệp Nhi đã mang thai."
Nguyên Tu Chi tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu, nghi ngờ hỏi: "Diệp Nhi? Nàng làm sao mang thai? Tư thông hạ nhân? Hay là trước đó đã có nhân tình?"
Chi Nhi bi phẫn căm tức nhìn Nguyên Tu Chi.
"Cô gia, người nói chuyện nên dựa vào lương tâm, hài tử Diệp Nhi mang thai không phải là của người sao? Nàng hiện tại vừa lo vừa sợ, lại không dám để tiểu thư biết, sợ làm cho nàng thương tâm, ngay cả trong lòng cũng tự tìm cái chết rồi."
Nguyên Tu Chi quả thật trợn mắt há mồm, một lát sau mới khôi phục lý trí.
Hắn lạnh lùng nhìn Chi Nhi hỏi: "Hài tử của ta? Ta sao lại không biết? Nàng nói với ngươi?"
Thấy Nguyên Tu Chi rất nhanh trấn định bình tĩnh, một dáng vẻ không giống như làm sai nhưng sợ người ta biết, Chi Nhi cũng không xác định được.
"Chẳng lẽ không phải cô gia hay sao? Diệp Nhi nói trung tuần tháng ba* có một đêm người về muộn uống say, nói muốn ngủ bên ngoài thư phòng, chính là cái đêm hoàng đế đại hôn, Tần công công sợ bọn sai vặt nhà trước hầu hạ không chu đáo, phái người đem quần áo tắm rửa đến thư phòng này hầu hạ, Hòa Noãn và Diệp Nhi cũng đi. Nửa đêm người nói khát nước muốn uống nước, Hòa Noãn ngủ như chết không có động tĩnh, Diệp Nhi liền đến nội thất đưa nước, kết quả. . . . . . Ngược lại chính là sau lần đó, Diệp Nhi đã mang thai, nàng hiện tại vừa sợ hãi vừa lo lắng, nôn mửa rất nhiều, giấu giếm cũng không giấu nổi nữa, rất nhanh sẽ bị tiểu thư phát hiện khác thường, cô gia, người dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng chứ?" (trung tuần là từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)
Nguyên Tu Chi một mặt nghe Chi Nhi kể ra, một mặt nhăn mi nhớ lại, sắc mặt lại càng ngày càng lạnh.
Cuối cùng hắn cười lạnh nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi cùng Diệp Nhi là nô tài tốt trung thành với chủ nhân, hóa ra là cũng ích kỷ như vậy. Thế nào, cho là mang thai con của ta, đã muốn trở mình làm chủ tử rồi hả ?"
Chi Nhi sắc mặt càng thêm tái nhợt, khóc lóc nói: "Nô tỳ cũng không ngờ Diệp Nhi sẽ làm ra loại chuyện tổn thương tiểu thư, nô tỳ đã trách mắng nàng một trận, nhưng mà nô tỳ và Diệp Nhi là biểu tỷ muội, từ nhỏ trong nhà gặp nước lũ thất lạc với người thân, hai người sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, nô tỳ cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn nàng đi tìm chết. Năm đó hai người nô tỳ thiếu chút nữa bị bọn buôn người bán vào trong nhà chứa, là tiểu thư tốt bụng giúp đỡ và thu nhận chúng ta, ân đức tiểu thư đối với chúng ta cao tận mây xanh. Nô tỳ hôm nay đã vì hành động việc làm của Diệp Nhi cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không muốn sống, nhưng trong bụng nàng dù sao cũng là một tiểu sinh mệnh, nô tỳ cũng tình thế khó xử, không biết làm thế nào mới phải."
Sắc mặt Nguyên Tu Chi càng thêm lạnh lẽo.
"Đi nội viện, gọi hết toàn bộ nữ bộc tới, ta muốn trước mặt mọi người xử lý chuyện Diệp Nhi."
Lúc ấy đêm đã muộn, rất nhiều người đều chuẩn bị nghỉ ngơi, lại bị Chi Nhi gọi đến, vừa sợ hãi vừa bất mãn tụ tập ở trong sân Lan Tuyết đường.
Diệp Nhi sắc mặt tái nhợt, xuôi tay đứng ở một góc, lần đầu tiên nàng không có ở bên cạnh tiểu thư nhà mình.
Hòa Noãn đứng ở đối diện Diệp Nhi, tràn đầy giễu cợt nhìn nàng.
Đêm hôm đó, ít khi nghe được Tần công công ra lệnh đi thư phòng nhà trước hầu hạ đại thiếu gia, Hòa Noãn vốn cho là mình sẽ có cơ hội, sau đó không nghĩ tới Diệp Nhi được đi qua, nói tiểu thư nhà nàng ra lệnh nàng đi qua chiếu cố.
Ai ngờ được à! Chân chính thừa nước đục thả câu ngược lại là vị "Trung bộc" (đầy tớ trung thành) hồi môn của Đại thiếu phu nhân.
Ha ha...! Thật là buồn cười.
Vân Thanh La cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đúng là khác thường gần đây của Diệp Nhi nàng cũng nhìn thấy, mơ hồ cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ dùng mặt lạnh đứng ở bên cạnh Nguyên Tu Chi, trầm mặc không nói.
Nguyên Tu Chi phân phó Tần công công: "Lấy gia pháp đến."
Tần công công rất nhanh mang tới gia pháp ván gỗ thô nhám to bằng cánh tay hài tử.
Chi Nhi sốt ruột lại lo lắng nhìn nhìn Diệp Nhi, lại khổ sở nhìn về phía tiểu thư và cô gia.
Diệp Nhi mang thai, ván gỗ đánh xuống như thế, vậy coi như là một xác hai mạng a!
Nguyên Tu Chi nhìn Diệp Nhi, giọng điệu bình thản nói: "Quỳ xuống."
Diệp Nhi quỳ xuống, thân thể run run, nước mắt cũng rơi xuống, nhưng cắn môi thật chặt không lên tiếng.
Gia pháp ván gỗ trong tay Nguyên Tu Chi giơ lên rất cao, rất nhanh hạ xuống thì lại bị Vân Thanh La đưa tay ngăn lại.
Hắn nhìn xem thê tử, trong ánh mắt của nàng không có tức giận hay trách cứ, chỉ có không hiểu và mờ mịt.
Nàng hoàn toàn không hiểu làm sao có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy.
Nàng tin tưởng nhất, hơn nữa coi nha hoàn như tỷ muội, trèo lên giường trượng phu nàng?
Nguyên Tu Chi thở dài, nhẹ nhàng đem thê tử che chở ở phía sau, ván gỗ mang theo tức giận tàn bạo nặng nề rơi xuống, phát ra thanh âm răng rắc, lại bị cứng rắn cắt ngang.
Nhóm nữ bộc đều sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, lá gan hơi lớn một chút từ trong khóe mắt nhìn lén, mới phát hiện ván gỗ kia không hề rơi xuống trên người Diệp Nhi, ngược lại rơi vào ở trên phiến đá xanh trước mắt nàng.
Phiến đá bị đánh vỡ ra, gia pháp ván gỗ cũng đứt thành hai khúc.
Nguyên Tu Chi nắm lấy tay Vân Thanh La, mặt lạnh lẽo nhìn mọi người tuyên bố: "Bởi vì nàng mang thai, cho nên gia pháp ván gỗ tạm thời để đó, chờ sinh hài tử đi xong sẽ hành hình. Đám người các ngươi cũng nhớ cho kỹ, nếu ai muốn học nàng, nghĩ thừa dịp ta uống say leo lên giường của ta, đến phiên các ngươi chính là loạn côn đánh chết, vứt đến dã ngoại cho chó ăn! Thân thể của ta mà các ngươi cũng muốn chạm đến sao? Có lòng dạ nghĩ đến thấy người sang bắt quàng làm họ, thì trước tiên suy nghĩ cho rõ ràng mình là thứ người gì, xứng hay không! Làm việc ở trong phủ của ta, đãi ngộ cao hơn nhà khác, ăn uống thoải mái, lại còn dám nghĩ ra chủ ý muốn làm chủ tử, không biết xấu hổ! Vô pháp vô thiên!" (kẻ làm càn không kiêng nể gì)
Mọi người lúc này mới biết đã xảy ra chuyện gì, đều dè dặt cẩn thận cúi đầu thưa phải, lại đồng thời nhìn trộm Diệp Nhi, vẻ mặt vừa khinh thường vừa hâm mộ.
Đại thiếu phu nhân còn chưa nghe nói có thai! Nha hoàn này ngược lại mang thai trước, Đại thiếu phu nhân lại còn không xử trí nàng, thật là mạng lớn.
Chỉ là đoàn người cho tới bây giờ chưa từng thấy đại thiếu gia giận dữ như vậy, hiển nhiên hắn đúng là thật sự bị chọc giận rồi.
Đại thiếu gia thân phận tôn quý như vậy, ngay cả bị nha hoàn tỳ nữ xuất thân thấp hèn chạm đến người cũng cảm thấy sỉ nhục, sau này vẫn là không nên có chủ ý với hắn thôi.
Đợi mọi người rối rít tản đi, Nguyên Tu Chi quấn lấy tay Vân Thanh La, còn gọi Chi Nhi, Diệp Nhi cùng đi vào nội thất.
Tay Vân Thanh La lạnh như băng, làm cho Nguyên Tu Chi vừa đau lòng vừa tức giận.
Nếu Như Diệp Nhi thật sự lén lút có con của hắn, nhất định sớm đã bị đánh chết.
Chỉ là. . . . . . Aizzz!
Nguyên Tu Chi kéo thê tử ngồi xuống ở mép giường, nói khẽ với nàng nói: "Nàng tin rằng đó là hài tử của ta sao?"
Vân Thanh La theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng vẻ mặt vẫn do dự không chắc.
Nguyên Tu Chi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng ở trong bàn tay to của mình, nhàn nhạt nói: "Nam nhân nếu say như chết rồi, vậy thì nhất định không có cách nào sinh hoạt vợ chồng. Còn nếu có thể sinh hoạt vợ chồng, như vậy tối thiểu vẫn có ba phần thanh tỉnh cùng lý trí. Mà cái gọi là say rượu làm bậy, đó khẳng định là viện cớ. Thanh Thanh, vi phu coi như chỉ còn lại một phần thanh tỉnh cùng lý trí, cũng sẽ không làm càn cùng nữ tử khác. Nàng có thể tin ta?"
Vân Thanh La thâm sâu đưa mắt nhìn hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng ánh mắt thâm thúy kiên định của hắn, gật gật đầu.
"Phu quân, thiếp thân tin chàng."
Nguyên Tu Chi nở nụ cười.
Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn Chi Nhi và Diệp Nhi, sắc mặt lập tức lạnh lẽo trở lại, cười lạnh nói: "Diệp Nhi, ngươi rốt cuộc chứa tâm tư gì, bây giờ đã không quan trọng, quan trọng là hài tử trong bụng ngươi. Ta hôm nay nói một câu thật lòng cho ngươi biết, nếu đó đúng thật là con của ta, thì vừa rồi ngươi đã bị ta tự tay đánh chết. Ta không cần con thứ (con của vợ lẽ), các ngươi đời này cũng đừng mơ tưởng dựa vào sinh ra nhi tử, nữ nhi mà tìm kiếm thân phận."
Diệp Nhi sắc mặt tái nhợt, run run rơi nước mắt.
Nàng cũng không biết mình đêm đó làm sao có thể nhất thời hồ đồ, cứ mặc cho nam tử một tay túm lấy nàng đến trên giường, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cũng không có giãy dụa phản kháng.
Có lẽ, trong nội tâm của nàng cũng thật sự có loại ý niệm đen tối này đi!
Nhìn tiểu thư được cô gia muôn vàn thương yêu cưng chiều hết sức che chở, nhìn cô gia quân tử Như Ngọc, anh tuấn bất phàm, tâm ý đã sớm dao động rồi?
Diệp Nhi không giống Chi Nhi không có việc gì cũng hay hô to gọi nhỏ, so với Chi Nhi nhìn xa hơn nhiều, ý tưởng cũng nhiều.
Chi Nhi sau khi phát hiện Diệp Nhi mang thai, hung hăng thưởng nàng mấy bạt tay, mắng nàng không biết hổ thẹn, phản bội tiểu thư đã từng cứu các nàng, quả thật uổng phí sinh ra làm người!
Diệp Nhi đã từng hối hận qua, nhưng cuối cùng nàng mang trong lòng một chút tham vọng không chính đáng, bản thân lại có thể may mắn chỉ một đêm liền mang thai, nàng cho rằng đây là trời cao cho nàng cơ hội, cho rằng có thể nhờ vào đứa nhỏ trong bụng để được một chút lợi ích thực tế.
Nhưng mà . . . . . Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng nàng không phải của đại thiếu gia hay sao?
Nguyên Tu Chi quay đầu nhìn Vân Thanh La nhẹ giọng nói: "Nàng còn nhớ được đêm hoàng đế đại hôn không?"
Vân Thanh La gật đầu một cái.
"Chàng nói đã uống say, muốn ở nhà trước nghỉ ngơi, nhưng sau đó không phải đã trở về sao?"
Diệp Nhi cả kinh, không nhịn được mở miệng: "Cô gia không phải ngủ ở thư phòng nhà trước sao?"
Diệp Nhi sau khi bị nam nhân đoạt lấy, cũng không dám ở lại trên giường chủ tử, xấu hổ mặc quần áo tử tế, liền len lén chạy về nhà sau.
Mà khi làm chuyện đó, trong phòng không có đốt đèn, nàng cũng không có thấy rõ mặt nam nhân, lại bởi vì khẩn trương xấu hổ và lo âu phản bội tiểu thư, nàng thậm chí không có phát hiện ra giọng của nam nhân kia cùng cô gia có khác biệt.
Cho nên, nàng vẫn cho rằng mình là bị cô gia phá thân.
"Ngươi ước gì người ngủ trong thư phòng chính là ta sao?" Nguyên Tu Chi cười lạnh.
"Chẳng lẽ. . . . . . Còn có người khác?" Vân Thanh La tò mò hỏi.
"Nha hoàn tốt của nàng lần này đúng thật là leo lên cành cây cao rồi, vị kia thân phận so với phu quân nàng có thể còn cao quý hơn nghìn lần vạn lần à!" Nguyên Tu Chi vừa châm chọc vừa thở dài.
Vân Thanh La a một tiếng, đột nhiển tỉnh ngộ lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Nhi.
"Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là hoàng thượng?"
Diệp Nhi hai chân như nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Chi Nhi cũng trợn to hai mắt, một lần nữa nhìn Diệp Nhi giống như nhìn quái vật, rồi quay đầu lại hỏi Nguyên Tu Chi: "Cô gia, là thật?"
Nguyên Tu Chi gật đầu một cái.
"Hoàng đế đại hôn, nhưng đối với chỉ định hoàng hậu của Thái hậu cực kỳ bất mãn, đào hôn chạy trốn tới trong phủ ta. Bởi vì hắn tới, ta mới kêu Tần công công đi đến hầu hạ, nào nghĩ đến hắn lại gọi Hòa Noãn và Diệp Nhi. Bình thường thỉnh thoảng ta có nghỉ đêm ở nhà trước, ngủ thì trực tiếp ngủ, có thư đồng trong thư phòng hầu hã đã đủ, làm sao còn có thể kinh động đến nhà sau?"
Vân Thanh La ngẫm lại, quả thật đúng như lời Nguyên Tu Chi nói.
Nếu như hoàng đế không có tới, Nguyên Tu Chi sẽ không bảo Tần Lương đi.
Đúng rồi, đêm đó rất là lộn xộn, nàng còn lo lắng trượng phu say đến không biết gì, không để ý đêm khuya liền đi nấu canh giải rượu, sau đó Nguyên Tu Chi lại chạy đến nhà sau để ngủ, nàng còn cười hắn uống say chạy loạn, thế nhưng hắn lại nói chỉ có ngủ ở bên cạnh nương tử mới được yên ổn.
Vân Thanh La cùng Chi Nhi nhìn Diệp Nhi ánh mắt lại càng phát phức tạp, không biết nên khinh bỉ nàng, đồng tình nàng, hay là nên chúc mừng nàng.
Chi Nhi không nhịn được châm chọc nói: "Chúc mừng Diệp nương nương, mang thai long phượng, người có thể đã sắp một bước lên trời rồi."
Diệp Nhi chỉ là cắn môi rơi lệ, không nói một lời.
Nguyên Tu Chi nói: "Chuyện này, ngày mai ta phải đích thân cùng hoàng thượng nói chuyện, xem hắn có tính toán gì. Nếu như hắn nguyện ý, sẽ để cho Diệp Nhi vào cung. Chỉ là, những Ngự sử kia có lẽ sẽ công kích ta muốn hiến sắc đẹp, nịnh hót quân vương rồi."
Vân Thanh La mới mặc kệ hoàng đế làm thế nào, xác định Diệp Nhi mang thai không phải là hài tử của Nguyên Tu Chi, cuối cùng làm nàng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình chuyển biến tốt đẹp.
Vừa thả lỏng một chút, nàng liền cảm thấy bụng mình có chút đau nhói, nhíu mi nhìn trượng phu làm nũng.
Nhưng Nguyên Tu Chi nửa điểm cũng không dám qua loa, lập tức huy động nhân lực gọi đại phu tới.
Lão đại phu chòm râu hoa râm, kinh nghiệm phong phú sau khi cẩn thận chẩn mạch cho Vân Thanh La, cười nói: "Không có việc gì, tâm tình kích động ảnh hưởng đến thai khí, chỉ cần uống chút thuốc dưỡng thai là tốt rồi."
Nguyên Tu Chi vừa mừng vừa sợ, khó kiềm được luống cuống lớn tiếng hỏi tới: "Đại thiếu phu nhân thật sự mang thai rồi hả?"
"Thiên chân vạn xác. Ta sẽ kê đơn cho phu nhân một số thức ăn thuốc bổ, ba tháng đầu này cực kỳ quan trọng, phải điều dưỡng thật tốt." Lão đại phu mỉm cười gật đầu.
Thời gian ngày mang thai tính ra, đúng là không lâu sau tân hôn, so với thời gian Diệp Nhi mang thai vẫn còn sớm hơn!
Nguyên Tu Chi vui mừng quá đỗi, cả đêm đều cười không khép miệng.
Sau đó, hoàng đế cự tuyệt tiếp nhận Diệp Nhi vào cung.
Hiện tại trong hậu cung rối loạn thành một đống hồ đồ, sau khi tuyển tú vào một lượng lớn quý nữ, trừ hoàng hậu ra, còn có phong vị vài người phi tử cùng mỹ nhân, tài tử, những nữ nhân đó cả ngày tranh giành tình nhân, huyên náo gà bay chó chạy, hoàng đế đau đầu đến độ muốn dọn nhà.
Hoàng đế Huyền Dục hâm mộ nói với Nguyên Tu Chi: "Trẫm cũng muốn giống như ái khanh, chỉ cưới một người trong lòng yêu thương, nhưng đáng tiếc à, loại chuyện như vậy đối với hoàng đế mà nói, căn bản là không thể nào thực hiện."
Không đón nhận Diệp Nhi vào cung, nguyên nhân cũng bởi vì suy tính con nối dòng.
Thông thường hoàng đế mới bắt đầu lên ngôi, hậu cung đủ loại quyền lực tranh đấu, tình huống không rõ lại nguy hiểm. Vào thời điểm này, tỷ số sanh non cùng ấu nhi chết yểu là cao nhất.
Giống như Diệp Nhi chẳng hạn không có gia sản bối cảnh, thân phận lại vô cùng thấp kém, vào hậu cung, đừng nói muốn sinh đứa nhỏ, chỉ sợ ngay cả xương cốt của mình cũng sẽ không còn dư lại một khối.
"Trẫm sẽ phó thác đứa nhỏ này cho ái khanh, nếu như ngày sau trẫm gặp nạn. . . . . . Tốt xấu gì trẫm cũng có thể còn lại một người hương khói. Nếu trẫm sau này có thể hoàn toàn cầm quyền, quốc gia thái bình, hài tử cũng đã bình an trưởng thành, đến lúc đó sẽ nói rõ thân thế với hắn, nhận tổ quy tông." Hoàng đế nói như vậy với Nguyên Tu Chi.
Nguyên Tu Chi suy tính nhiều lần, mới đồng ý yêu cầu của hoàng đế.
Nhưng mà, Nguyên Tu Chi vẫn yêu cầu quan viên văn thư ghi chép sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế, bên trong văn bản ghi lại như sau: "Đêm nào đó, hoàng đế giá lâm Nguyên gia, có sủng hạnh thị nữ Lưu thị. Lưu thị là tấm thân xử nữ trong sạch, sau đó Lưu thị đã mang thai."
Phụ thân Diệp Nhi họ Lưu, cho nên gọi là Lưu thị.
Những thứ tư liệu lịch sử này về sau sẽ đệ đơn, ghi lại chứng cứ chiến công cùng tội lỗi của hoàng đế, không có hoàng đế cho phép, người khác không được tra xét.
Nguyên Tu Chi sở dĩ làm như vậy, chính là vì phòng ngừa ngày sau Huyền Dục không thừa nhận ghi chép.
Sau khi về nhà, Nguyên Tu Chi đem chuyện đầu đuôi nói với Vân Thanh La, cũng nói sẽ làm theo ý của hoàng đế, cho Diệp Nhi một danh phận thê thiếp, cũng nuôi dưỡng đứa nhỏ dưới danh nghĩa Nguyên thị.
Vân Thanh La trầm tư hồi lâu, chợt ranh mãnh mà cười nói: "Hoàng đế đào hôn đã chạy trốn tới trong phủ ta, đêm đó uống rượu say cũng muốn chàng ngủ cùng, kết quả chàng nửa đường chạy trối chết, quỷ thần xui khiến hoàng đế ôm lấy Diệp Nhi. Thật ra sẽ không phải là hoàng đế vốn tính toán đối với chàng làm cái chuyện xấu gì chứ?"
Nguyên Tu Chi ha ha cười gượng, vội vàng ngó mặt đi chỗ khác.
Vân Thanh La túm lấy tay áo của hắn, vừa cười nói: "Phu quân thật là có sức quyến rũ nha, nam nữ đều giết."
"Nương tử, phải nghiêm túc, phải nghiêm túc." Nguyên Tu Chi tằng hắng một tiếng.
Vân Thanh La cười ha ha, ngã vào trong lòng Nguyên Tu Chi.
Nguyên Tu Chi cảm thấy mỹ mãn ôm lấy nàng, đưa tay dịu dàng vuốt ve phần bụng đã có chút kéo căng nhưng vẫn chưa gồ lên của nàng.
"Nương tử, sức quyến rũ của Tu Chi, chỉ mong một mình nàng sáng tỏ như vậy đã đủ rồi."