Dâu Trưởng

Chương 5: Chương 5






Đây vốn nên là một đêm Động Phòng Hoa Chúc hạnh phúc mỹ mãn.

Nhưng mà cũng không biết tân lang là như cá gặp nước hưng phấn quá mức, hay là rốt cuộc tâm nguyện được đền bù giai nhân trong ngực, hoặc là phát hiện Vân Thanh La xuất giá hai lần lại còn tấm thân xử nữ, thật sự vui mừng quá mức, tình cảm mãnh liệt của hai phu thê qua đi, dịu dàng thắm thiết ôm nhau, thì tân lang đại nhân nói thẳng ra lời thật: "Thanh Thanh, nàng cư nhiên còn là xử nữ, thật sự thật không thể tưởng tượng nổi rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, Nguyên Tu Chi liền ý thức được mình đã xúc phạm tới kiều thê trong ngực, bởi vì thân thể nàng vốn mềm mại đột nhiên cứng ngắc.

Vân Thanh La vốn đang được Nguyên Tu Chi ôm vào trong ngực, xoay người đi đưa lưng về phía hắn, thân thể co lại thành một đoàn nho nhỏ, cứng ngắc mà lạnh như băng.

Nguyên Tu Chi trong lòng đau xót, lại từ phía sau ôm nàng vào trong lòng ngực mình, Vân Thanh La lại kịch liệt giằng co, nhanh chóng muốn tránh thoát ngực của hắn.

Nguyên Tu Chi dứt khoát ôm lấy nàng thật chặt, xoay thân thể của nàng lại, ánh nến hỷ chúc (đèn cầy cưới) suốt đêm không tắt chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn vốn kiều diễm sáng rỡ giờ phút này đang lệ rơi đầy mặt.

Hắn cúi đầu mút lấy nước mắt trên mặt nàng, thở dài nói: "Thật xin lỗi, nương tử ngốc, ta không có ý tứ gì khác, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . Vì bản thân vẫn còn có cơ hội, có thể có được lần đầu tiên của nàng, nên cảm thấy kiêu ngạo tự mãn mà thôi."

Vân Thanh La thân thể cứng đờ nằm ở trong ngực hắn, nghe hắn nói lời này, nước mắt lại như mưa nặng hạt càng rơi càng nhanh, càng rơi càng nhiều.

Nàng cố nén lấy cảm giác đau triệt nội tâm, nhục nhã cùng khó chịu, nghẹn ngào nói: "Phu quân không cần phải nói thật xin lỗi, thiếp thân từng gả cho người khác, mặc dù thân thể không có bị nam nhân khác chạm qua, trên danh nghĩa đã không còn thuần khiết, có thể gặp phu quân không chê cưới vào cửa, thiếp thân đã là tam sinh hữu hạnh rồi." (may mắn ba đời)

Nói xong lời cuối cùng, nàng không tiếng động rơi lệ biến thành kịch liệt nghẹn ngào, suýt nữa đã làm cho nàng choáng váng.

Nguyên Tu Chi vội vàng phủ lấy ngực nàng, vỗ nhẹ lấy phía sau lưng của nàng, sau đó giữa lúc Vân Thanh La căm tức nhìn không dám tin, tách ra hai chân của nàng ra lần nữa tiến vào nàng thật sâu.

Vân Thanh La thét chói tai giãy giụa, tay chân hỗn loạn đá lung tung.

"Đừng! Đừng chạm vào ta! Đừng!"

Nhưng bởi vì nàng chống lại giãy dụa, giao hợp giữa hai người ngược lại càng sâu, tiểu huyệt của nàng trên dưới bao bọc chuyển động dồn dập xoáy tròn cọ sát, vật to lớn của nam nhân dường như so với vừa rồi càng thêm thô to, nam nhân vì điên cuồng hôn nàng mà thở gấp ồ ồ, bàn tay to dùng sức vuốt ve vú lớn cao thẳng đầy đặn của nàng, hạ thân giống như bị nổi điên không ngừng rút ra cắm vào trong hoa huyệt của nàng, thanh âm Vân Thanh La nghẹn ngào kháng cự, rất nhanh không thể khống chế trở thành rên rỉ.

Nguyên Tu Chi cắn lỗ tai của nàng nói: "Tiểu yêu tinh, ta đã phải vì nàng nổi điên phát cuồng, yêu nàng vẫn còn yêu chưa đủ, làm sao có thể ghét bỏ nàng?"

Vật to lớn của hắn chống đẩy ở chỗ sâu nhụy hoa của nàng, nhẹ nhàng cọ sát, nước mắt Vân Thanh La vẫn như cũ dồn dập rơi xuống, tiếng ngẹn ngào cũng đã hơi yếu dần.

Nàng có chút thương cảm nói: "Có lẽ thân thể này tạm thời còn có thể làm cho phu quân cảm thấy hứng thú, nhưng tuổi trẻ qua mau, ai biết hoa rơi về sau sẽ như thế nào đây?"

Nguyên Tu Chi nâng lên mông nhỏ của nàng, hung hăng đẩy vào trong tiểu huyệt nàng mấy cái, khiến nàng không nhịn được nhíu mày bi thương ngâm ra tiếng.

"Thanh Thanh vẫn còn cho rằng ta từng để ý quá khứ của nàng hay sao? Đúng! Ta để ý! Nhưng ta để ý không phải nàng còn tấm thân xử nữ hay không! Bằng không nàng suy nghĩ một chút, nếu như để ý chuyện này, ta làm sao có thể cưới một nữ tử gả hai lần? Ta để ý chính là, nữ nhân ta đã từng ưu ái duy nhất bị gả cho người không tốt, ta để ý trước kia tại sao ta không có hoành đao đoạt ái, ta để ý trước đây vì sao ta phải cố giữ lấy quân tử chính nghĩa, ta để ý vì sao ta không sớm một chút cướp nàng trở lại, nếu không cũng sẽ không khiến cho nàng chịu nhiều đau khổ như vậy, bị nhiều hành hạ như vậy."

Cùng với bộc phát của hắn, tiếng khóc lóc của Vân Thanh La ngược lại dần dần ngừng hẳn, cũng kinh ngạc dùng một đôi mắt sáng long lanh nước nhìn hắn.

Nhìn nàng một bộ dáng đáng thương ngây thơ không biết gì, trong lòng Nguyên Tu Chi mềm nhũn, cúi đầu hôn hai cái ở môi nàng, phía dưới vẫn như cũ càng không ngừng rút ra cắm vào, đổi lấy sự khẽ run và ngâm nga nhạy cảm của nàng.

"Ta không cần thiết nghĩ tới bất kỳ một nam nhân nào, không ngại nữ nhân mình yêu thích từng có dây dưa với nam nhân khác, trừ phi hắn không thương nàng. Nhưng mà Thanh Thanh, đây không phải là lỗi của nàng, lỗi chính là ở vận mạng bất đắc dĩ, lỗi chính là ở lúc đầu ta yêu nàng, nhưng không có cố sức hạ quyết tâm."

Thấy Vân Thanh La càng biểu đạt mơ hồ, Nguyên Tu Chi dịu dàng cười một tiếng, giải thích với nàng: "Tiểu ngu ngốc, nàng còn nhớ hay không lúc nàng mười ba tuổi, chuyện nàng đi tiểu Trang tử của mẫu thân tránh nóng, kết quả gặp phải nước lũ?"

Vân Thanh La suy nghĩ một chút, gật gât đầu.

Khi đó phụ thân và Nhị nương đều vây xung quanh tiểu muội Ấu La vừa mới sanh, mà đại ca cùng đại tẩu mới cưới ân ái ngọt ngào, cũng không nhàn rỗi chăm sóc muội muội như nàng, nàng lúc đó cô đơn buồn tẻ liền dẫn hai nha hoàn cận thân cùng một số gia đinh, đi đến biệt trang Dương Hạ nhà mẹ mẫu thân. Nhưng chỗ cách Hoàng Hà* rất gần, một khi gặp phải mưa to thì thường xuyên có thác lũ, năm ấy nàng lại không khéo đã gặp được.

(*Hoàng Hà: Sông dài thứ hai của Trung Quốc, bắt nguồn ở Thanh Hải, chảy vào Bột Hải, dài 5464 km.)

"Vậy nàng chắc chắn là không biết, lão gia Nguyên gia chúng ta, cũng ở tại Dương Hạ, khi đó ta bởi vì một vài chuyện phải về giổ tổ lão gia, đi ngang qua tiểu Trang tử của nàng cầu xin tá túc. Ngay đêm đó tin tức nước lũ dâng cao truyền đến, vừa vặn nhìn thấy nàng còn nhỏ tuổi lâm nguy không loạn, chỉ huy gia phó cùng tá điền cả thôn trang di chuyển lên núi cách đó không xa. Nhiều người như vậy, đa số lão nhân và hài tử cũng khóc thành một đoàn, nàng lại giơ lên cao roi ngựa, đứng ở trên thành xe ngựa, như nữ tướng quân uy phong lẫm liệt, bình tĩnh chỉ huy. Lúc ấy ta đã bị nàng mê hoặc."

Vân Thanh La há to cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt vẫn mơ hồ.

Nàng nhớ được chuyện phòng chống nước lũ, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ có gặp qua Nguyên Tu Chi người này.

Có lẽ đêm hôm đó quá mức rối loạn, nhiều người tham gia hỗn tạp, nàng chỉ lo chiếu cố đoàn người chạy trối chết, làm sao còn trong nom có người nào đó đến thôn trang tá túc đây?

Nguyên Tu Chi tiếp theo than thở, còn nói: "Ta khi đó mười bảy tuổi, trong nhà đang thu xếp chuyện thành thân cho ta, nhưng ai ta cũng nhìn không hợp. Đây tất cả đều phải trách nàng đó! Mới mười ba tuổi đã câu dẫn hồn của ta đi nha."

Vân Thanh La há hốc mồm cứng lưỡi, thật lâu mới suy yếu nhu nhược biện giải cho mình nói: "Thiếp thân nào có câu dẫn ngươi đâu?"

Nguyên Tu Chi đột nhiên ánh mắt tối sầm lại, âm thanh khàn khàn nói: "Chính là vô tâm câu dẫn mới là điểm chết người à!"

Hắn hôn lên mái tóc Vân Thanh La, sau đó dần dần trượt xuống đến cái trán của nàng, lông mày, ánh mắt, cái mũi, đôi môi, cổ ngọc, cộng thêm liên tục mút hôn cắn vú lớn của nàng, bởi vì hưng phấn mà càng chướng bụng phất lên cao thẳng, dùng hàm răng cắn vào đầu vú đã trở nên sậm màu.

Vân Thanh La dùng tay ôm lấy đầu của hắn, phát ra từng trận thở dốc, hạ thân cũng càng lúc cảm thấy hưng phấn, thủy dịch cũng càng chảy càng nhiều.

Nam nhân vừa hôn vừa nỉ non nói: "Chỗ này. . . . . . Chỗ này. . . . . . Chỗ này. . . . . . Chỗ này nữa. . . . . . Mỗi một chỗ đều hấp dẫn ta, làm cho ta luôn muốn chiếm giữ cho riêng mình, luyến tiếc yêu thương cả đời. . . . . ."

Nguyên Tu Chi chưa bao giờ cho rằng bản thân là hạng người phóng túng ham muốn nhục dục, nhưng từ hôm nay về sau, hắn thật lo lắng bản thân sẽ biến thành nam tử háo sắc, hàng đêm chỉ muốn ôm lão bà của mình hoan ái.

Vân Thanh La không biết vui mừng như điên và đắc ý của hắn, chỉ biết là hiện tại dáng vẻ của mình rất bất nhã, nàng xấu hổ nhẹ nhàng tránh né đụng chạm, cầu xin: "Phu quân. . . . . . Đừng mà. . . . . ."

"Thật sự không cần?" Âm thanh nam nhân ồ ồ khàn khàn mà hỏi.

Vân Thanh La khẽ rên một tiếng, cảm thấy thẹn khép chặt hai mắt.

"Vẫn còn rất tức giận vi phu sao?" Nam nhân giơ lên hai chân của nàng, tiếp tục hôn xuống phía dưới.

Hắn muốn ở toàn thân của nàng đều lưu lại dấu ấn thuộc về mình, ghi rõ nàng từ nay về sau là của riêng hắn, ai dám dòm ngó liền giết không tha!

Bất kể nàng trước kia như thế nào, về sau, nàng là của hắn!

Cho dù cùng toàn bộ thiên hạ là địch, hắn tuyệt đối cũng sẽ không buông tay nữa.

Lúc trước hắn hỏi thăm khắp nơi tiểu cô nương mười ba tuổi kia là ai, có được đáp án lại làm cho tinh thần hắn âm thầm thương tổn, tiểu cô nương là đại tiểu thư Vân gia, từ lâu cũng đã chỉ phúc vi hôn, hơn nữa đối tượng còn là công tử dòng chính của Hà gia.

Tổ mẫu ruột thịt Nguyên Tu Chi cũng họ Hà, sinh ra từ Hà gia, chính là muội muội ruột của tổ phụ Hà công tử.

Bởi vì quan hệ như thế, Nguyên Tu Chi sau khi hết lần này đến lần khác thống khổ suy nghĩ, mới bất đắc dĩ lựa chọn buông tha. Hắn không phải loại người vì cái gọi là "Chân ái" (tình yêu đích thật) của bản thân mà mất đi lý trí, đối với gia đình, đối với tình thân cũng không quản không để ý, làm trưởng tử trong nhà, hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu được phân lượng của hai chữ "Trách nhiệm".

Hắn vốn cho rằng hắn và tiểu cô nương kia từ đó lỡ mất dịp tốt, bản thân cả đời luyến tiếc, nhưng mà trời xanh lại thương xót hắn, không nghĩ tới Hà nhị công tử hoang đường như thế, cư nhiên vứt bỏ kiều thê trong tay, để dựa thế vào thân phận công chúa cao quý nhưng tính tình ngang ngược.

Ngoại trừ ở trong lòng hô to "Trời cũng giúp ta", hơn nữa trước tiên chạy tới cầu hôn ra, Nguyên Tu Chi còn có thể làm gì đây?

Bởi vì lệnh của phụ mẫu cùng lời mối mai, bọn họ đã từng bỏ qua, nhưng từ nay về sau, nàng chính là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, ai cũng không thể từ trong tay hắn cướp đi nàng!

Bởi vì đã từng bỏ qua, bởi vì không dễ có được, cho nên mới càng hiểu được phải quý trọng.

"Thanh Thanh, bảo bối, còn giận vi phu sao?" Hắn đang cắn chơi đùa gót chân lung linh như ngọc của Vân Thanh La, thổi hơi nóng vào lòng bàn chân của nàng, chọc cho nàng vừa cười vừa rơi lệ.

"Thiếp thân chưa từng có tức giận phu quân, dù có giận, cũng chỉ là giận số mệnh mình không tốt. . . . . ."

"Sai lầm rồi, tiểu ngốc."

Nguyên Tu Chi rốt cuộc hoàn thành hôn khắp toàn thân của nàng, vật nguy hiểm ở chỗ kín rốt cuộc đã nhẫn nại tới cực điểm, không thể chờ đợi được thẳng tiến vào nơi ấm áp thuộc về nàng.

Khi hắn tiến vào nàng lần nữa thì hai người cũng phát ra tiếng rên rỉ thở dài thỏa mãn.

"Từ xưa nói, việc tốt thường hay gặp trắc trở, chuyện tốt của ta và nàng cuối cùng như ước nguyện, mới là ý trời. Đau khổ nàng chịu đều đã trở thành quá khứ, về sau, ta sẽ thương yêu nàng."

Hốc mắt Vân Thanh La lại nóng lên.

Đối với Vân Thanh La đã lập gia đình nửa năm mà nói, nhưng chưa bao giờ thưởng thức qua phu thê hoan ái, càng không có thưởng thức qua tư vị cao trào, lúc này đêm động phòng hoa chúc chân chính thực sự quá kích tình, đã phá vỡ tất cả thiệt thòi nàng chịu đựng ngày trước.

Nàng cho tới hôm nay mới hiểu được, thì ra giữa nam nữ có thể kích tình như thế, vui vẻ nhanh như vậy, rung động lòng người như thế, lửa lòng triền miên.

Hóa ra đây mới là đạo lý phu thê, đây mới thật sự là quan hệ hòa hợp gắn bó, thể xác và tinh thần hợp nhất.

Nàng đã có chút mất phương hướng rồi.

Nàng cảm nhận được thân thể của hắn, hắn khát vọng nàng là chân chính phát ra từ thể xác và tinh thần, yêu nàng, muốn nàng, điên cuồng mà muốn một mình chiến giữ nàng.

Vân Thanh La cảm thấy bản thân bị nam nhân này dạy hư, trở nên dâm đãng càn rỡ rồi.

Thế nhưng loại cảm giác này thật sự rất tuyệt, làm cho người ta dục tử dục tiên. (sướng muốn chết)

Nếu như đây mới thật sự là sự vui sướng của nam nữ, như vậy khó trách có nhiều nam tử ưa thích buông thả dục vọng tìm vui rồi.

Hai phu thê suốt đêm hầu như đều ở đây kích tình hoan ái, lại không biết tất cả cảnh xuân đã bị hai Đại Nha hoàn bên ngoài trực đêm nghe thấy, cũng làm cho các nàng xuân tình nhộn nhạo, trái tim nhảy loạn, nhịn không được tưởng tượng trên chiếc giường lớn bên trong phòng kia là một bộ cảnh sắc như thế nào.

Hai Đại Nha hoàn này là nha hoàn trước kia hầu hạ Nguyên Tu Chi, tên là Hòa Noãn, Hòa Hương, là mẫu thân Nguyên Tu Chi vào hai năm trước cho quyền Nguyên Tu Chi sai bảo.

Hòa Noãn nở nang đầy đặn, Hòa Hương nhanh nhẹn khéo léo, mỗi người có đủ duyên dáng xinh đẹp.

Bởi vì Nguyên Tu Chi chậm chạp không chịu đính hôn thành thân, rõ ràng cho thấy hai người nha hoàn này Trịnh phu nhân an bài cho nhi tử thông phòng.

Nhưng mà, Nguyên Tu Chi chưa từng chạm qua các nàng, chỉ sử dụng các nàng như nha hoàn bình thường.

Hòa Noãn, Hòa Hương đối với đại thiếu gia nhà mình dĩ nhiên là ưu ái bằng mọi cách, trong lòng hết sức ngưỡng mộ, nếu như có thể trở thành thiếp thất của đại thiếu gia, nếu như ngày sau may mắn còn có thể sanh con dưỡng cái, thì càng có khả năng trở thành tiểu thiếp nhà kề, vậy có thể vẻ vang hơn so với làm nô làm tỳ nhiều.

Hai người vốn có tâm tư giống nhau, ngày thường hai người cũng âm thầm phân cao thấp, xem ai có thể được thiếu gia thu vào làm thiếp trước.

Ai ngờ hai năm trôi qua, ai thiếu gia cũng không muốn, ngược lại đột nhiên cưới một Vân Thanh La tái giá vào cửa làm chánh thê.

Hai người vừa ghen ghét vừa cô đơn, nhưng thân phận các nàng vốn hèn mọn, bất kể đại thiếu gia cuối cùng cưới ai làm chánh thê, dù sao cũng không tới phiên các nàng.

Cho nên cưới một nữ nhân đã xuất giá hai lần, thân thể không trong sạch vào cửa ngược lại là tốt, nữ nhân như vậy khẳng định không được vui lòng đương gia chủ mẫu Trịnh phu nhân, như vậy thì các nàng càng có thể được thiếu gia chọn làm thiếp thất rồi.

Thời điểm trực đêm bọn nha hoàn cũng không dám ngủ sâu, chỉ cần chủ nhân ở trong phòng có chút động tĩnh thì phải tỉnh ngủ ngay, nghe được cho gọi sẽ lập tức đi vào, nếu không là phải bị phạt.

Cho nên hai người các nàng vừa bắt đầu cũng không dám ngủ, sau lại bị thanh âm nam nữ giao hoan quấy rầy như vậy, càng thêm ngủ không được.

Hòa Noãn mười bảy tuổi, Hòa Hương mười sáu tuổi, trưởng thành ở đại gia tộc, lại bị Trịnh phu nhân an bài phải hầu hạ đại thiếu gia, sớm đã theo ma ma lớn tuổi học qua chuyện chăn gối, hiện tại hai người nghe trong phòng liên tục không ngừng truyền tới âm thanh dâm mị, cùng với nữ nhân kiều mỵ rên rỉ khóc lóc và nam nhân kích tình rít gào gầm nhẹ, đã cảm thấy cả người nóng ran.

Trước kia đại thiếu gia chưa bao giờ chạm qua trong nô tỳ thị nữ nhà, cũng không có nghe nói hắn ở bên ngoài đã phong lưu ra sao, không chỉ có Hòa Noãn và Hòa Hương, thậm chí ngay cả Trịnh phu nhân cũng từng hoài nghi thân thể Nguyên Tu Chi phải hay không có bệnh không tiện nói ra, nhưng mà theo tình huống của đêm nay để nhận xét, đại thiếu gia các nàng làm gì có bệnh không tiện nói ra?

Hắn quả thật như sói như hổ, so với các nàng mong đợi còn muốn dũng mãnh hơn nha!

May mà thiếu phu nhân vẫn chịu đựng được, coi như là để hai người các nàng cùng nhau thị tẩm, có lẽ cũng chưa hẳn có thể chịu đựng nổi.

Tưởng tượng nếu như người hiện tại đang thừa hoan là bản thân, thì đó sẽ là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Hòa Hương không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Vị kia quả nhiên không hổ là tái giá nha, nếu như là tân nương tử hoàng hoa khuê nữ, làm sao có thể không biết hổ thẹn vừa khóc vừa la như vậy, ta nghe cũng ngượng ngùng thay nàng."

"Xuỵt, nhỏ giọng chút. Cũng không biết đại thiếu gia tại sao nhất định phải cưới một nữ nhân không trong sạch như vậy. . . . Ai, nhưng mà ta nghe nhóm ma ma nói à, nam nhân không chừng sẽ thích loại giọng điệu lẳng lơ dâm đãng này đấy."

"Phi phi! Thật là không biết liêm sỉ, đã kêu la không dứt suốt cả đêm, cũng không chừng làm cho thiếu gia mệt chết rồi."

"Ngươi không thấy bộ dạng quyến rũ của thiếu phu nhân sau khi thiếu gia vén khăn voan? Nữ nhân như vậy sẽ ham mê quấn lấy nam nhân đó, thiếu gia về sau có lẽ phải chịu khổ rồi, ta, ngươi còn phải hao tâm tổn trí nhiều hơn chút."

"Phi! Dâm loạn! Hồ ly tinh! Cũng chỉ lo bản thân khoái hoạt, tân hôn đêm đầu tiên đã như vậy, sau này vẫn còn nữa? Thân thể thiếu gia dù có làm bằng sắt cũng phải bị vét sạch, chúng ta cũng không thể để nàng như vậy."

"Sáng sớm ngày mai ngươi hãy đi bẩm báo phu nhân."

"Được."

Hai người đang bí mật trao đổi, động tĩnh kịch liệt trong phòng rốt cuộc cũng ngừng, Nguyên Tu Chi gọi người đi vào hầu hạ.

Hai người vội vàng xoay người xuống giường, buộc lại giầy thêu đi vào, vừa vào trong phòng đã nghe được một luồng hơi thở dâm mị nam nữ hoan ái, khiến hai thiếu nữ vẫn còn tấm thân nữ tử mặt đỏ tim loạn.

Nguyên Tu Chi đã khoác áo bước xuống giường, chỉ mặc chiếc áo dài, bên trong không có vật gì khác, lúc hắn đứng dậy đi lại, hạ thân to lớn trong quần vẫn cứng rắn đứng thẳng, làm cho hai người không cẩn thận liếc nhìn, vừa kinh vừa sợ lại khát vọng.

Các nàng chưa bao giờ thấy qua đại thiếu gia khỏa thân, bây giờ đã hoàn toàn thần phục ở dưới mị lực nam tính duy nhất của đại thiếu gia, thật hận người mà một đêm này bị đại thiếu gia sử dụng chơi đùa không nghỉ không phải là mình, vậy thì thật là có chết cũng cam nguyện.

Nguyên Tu Chi đối với Vân Thanh La dục vọng quá mức mãnh liệt, còn chưa đạt được hoàn toàn thỏa mãn, nhưng thân thể Vân Thanh La chịu không nổi, khi vào một lần cao trào cuối cùng đã hôn mê.

Hắn đau lòng nhìn kiều thê đành phải tạm thời kết thúc công việc, huống chi ngoài cửa sổ đã mơ hồ sắp sáng, cũng không cho phép hắn tiếp tục buông thả dục vọng thêm nữa.

Trước kia bản thân một mình, cảm thấy đêm chịu đựng buồn tẻ khó khăn, hôm nay lại chỉ hận đêm xuân khổ sao quá ngắn.

"Chuẩn bị nước nóng." Nguyên Tu Chi nhàn nhạt phân phó nói.

"Vâng."

Sai bảo vú già thô kệch mang tới thùng gỗ nước nóng, Hòa Noãn, Hòa Hương vốn còn muốn tự mình hầu hạ đại thiếu gia tắm rửa, nhưng không ngờ hắn ôm lấy Vân Thanh La cả người hiện đầy vết hôn xanh tím cùng nhau bước vào trong nước.

"Chuẩn bị xong y phục của chúng ta thì các ngươi đi ra đi." Sau đó hắn phân phó như vậy.

Đại thiếu gia thế nhưng muốn tự mình hầu hạ hồ ly tinh này tắm rửa?

Hòa Noãn, Hòa Hương vừa ghen tỵ vừa không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.