Đầu Xuân

Chương 12: Chương 12




Scandal ở tập thể luôn được truyền bá với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc tin tức “học sinh lớp 10A10 ầm ĩ ở buổi huấn luyện” truyền khắp các khối, đám học sinh tám chuyện say sưa, ăn cơm cũng thảo luận chuyện này.

“Aiz, không ngờ mà, đám học sinh giỏi hận đời lớp 10A10 cũng không thoát khỏi được cảm xúc của người phàm, họ có đủ thất tình lục dục của người phàm mà!” Một bạn học cảm thán.

Bạn học bên cạnh chia sẻ ý kiến của mình: “Tớ nghe nói chuyện lần này hình như là bởi vì lớp họ có một nam sinh đẹp lắm, không ở phòng tám người như họ mà ở cùng phòng với thằng nhà giàu nào đó, họ hoài nghi người ta kia gì, xa lánh cậu ta, lúc huấn luyện không cho người ta về chỗ, cuối cùng mới bị huấn luyện viên dạy cho một bài. Aiz, đám học sinh giỏi như thế không phải toàn mặc kệ chuyện bên ngoài một lòng chỉ đọc sách thánh hiền à? Bọn họ chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi, chõ mũi vào chuyện người khác làm gì không biết? Làm gì mà phải xa lánh người ta đến mức đấy?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bạn học khác ra vẻ từng trải dùng đũa chọc cậu ta: “Cậu hóng tin đồn nhanh đấy, nhưng vừa mới vào trường chưa hiểu quy củ của trường này rồi.”

Những bạn học khác đều nhìn cậu ta, người này học cấp hai tỉnh. Bạn học đó thấy tất cả mọi người nhìn chăm chú mình, hơi đắc ý, hắng giọng tiếp tục nói: “Vốn đám học sinh giỏi đó thanh cao lắm, suốt ngày vùi đầu đọc sách, có điều bạn học mới ở chung với bạn nhà giàu kia hiển nhiên phá vỡ quy củ từ trước tới nay của lớp họ. Gia cảnh họ bần hàn, dựa vào học tập dựa vào thực lực vào lớp A10, sau này cũng phải dựa vào thực lực tranh học bổng. Hiện tại lại có học sinh dựa vào mặt vào lớp A10, tên nhà giàu kia là Hạ Lệnh Tân, là con nhà giàu nổi tiếng ở trường chúng ta, học giỏi mặt đẹp gia thế tốt, cậu ta có thể phá vỡ quy củ lớp A10 đưa bồ vào, ai biết cậu ta có thể lại lợi dụng quyền lực đưa học bổng cho bồ chứ? Danh sách học bổng có hạn, nhóm học sinh lớp A10 liều mạng học tập là vì có được học bổng, hiện tại không đâu bị người ta dựa vào mặt dựa vào quyền lợi chiếm một slot, không phải là chọc vào lòng tự tôn của đám học sinh đó còn gì?” Những bạn học khác tỉnh ngộ, chẳng trách đám học sinh đó phản ứng quá khích đến vậy.

Hạ Lệnh Tân ngồi ngay sau lưng nam sinh đó, nghe hết scandal liên quan đến mình, lại không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh nhạt ăn cơm. Lý Tử Khâm thì tức giận, để đũa xuống muốn đứng dậy cho đám người nhiều chuyện kia một bài học, Hạ Lệnh Tân dùng ánh mắt ngăn cậu ta lại.

Lý Tử Khâm phẫn nộ cầm đũa tiếp tục ăn cơm, nghĩ ngợi, lại cắn đầu đũa hỏi anh: “Này, Lệnh Tân, ông quen Trần Tịch thế nào vậy? Lời bọn họ nói có phải thật không?” Lý Tử Khâm hiếu kỳ nhìn anh, mặc dù biết anh em mình chắc chắn không phải người như thế, nhưng trước kia đúng là chưa từng có ai vào ở phòng ngủ của anh. Người khác không biết, Lý Tử Khâm thì biết ý thức lãnh địa của anh mạnh bao nhiêu, nghĩ đến mặt Trần Tịch, trong lúc nhất thời Lý Tử Khâm cũng phải dao động.

Hạ Lệnh Tân ngẩng đầu nhìn Lý Tử Khâm, cậu ta ngượng ngùng cười, giải thích: “Đùa thôi, đùa thôi, tôi tò mò ấy mà.”

Cuối cùng Hạ Lệnh Tân cũng mở miệng vàng, kể giản lược quá trình quen biết Trần Tịch, chẳng qua lược bỏ chỗ đặc thù cơ thể cậu và chuyện cho mượn quần. Lý Tử Khâm biết tính cách của anh, chẳng lạ với chuyện anh đưa người ta về nhà. Nhưng cậu ta vẫn tò mò với việc anh cho Trần Tịch vào ở phòng ngủ của mình, truy vấn vì sao lại cho cậu ở cùng anh.

Đương nhiên Hạ Lệnh Tân không nói là để chiếu cố cơ thể đặc biệt của Trần Tịch, chỉ thản nhiên giải thích: “Tôi đi ngang qua nghe thấy cậu ấy muốn ở phòng hai người, nhưng phòng hai người đã hết, vừa hay tôi còn thừa một cái giường, cho cậu ấy ở. Một mình tôi ở ba năm không hay ho gì, cứ chơi trội cũng không phải chuyện gì tốt.”

Lý Tử Khâm nghĩ thấy cũng đúng, mấy năm nay bởi vì Hạ Lệnh Tân độc chiếm một gian phòng ngủ nên phản ứng đầu tiên khi các học sinh nói đến anh là con nhà giàu có đặc quyền, mà sự ưu tú của anh lại bị hai từ “đặc quyền” và “con nhà giàu” che lấp. Nhưng bây giờ nhường phòng ngủ đi lại có căn cứ mới để người ta nói là “lợi dụng đặc quyền”, cậu ta quả thực muốn kêu oan thay Hạ Lệnh Tân, lầu bầu nói: “Aiz, Trần Tịch này cũng thật là, lớp A10 thì thành thật ở phòng tám người không được sao? Làm gì mà phải ở phòng hai người? Giờ thì hay rồi, chia phòng ngủ cho người ta, không làm thì thôi, bỗng dưng làm “bằng chứng thép” cho “đặc quyền“.”

Hạ Lệnh Tân khẽ nhíu mày, phản bác: “Vì sao lớp A10 nhất định phải ở phòng tám người? Trường học không sắp xếp phòng ngủ cố định, cho chúng ta tự do lựa chọn là để cho mọi người an tâm học tập trong hoàn cảnh thoải mái. Tuy rằng gia cảnh cậu ấy không được tốt lắm, nhưng cậu ấy chịu trả thêm tiền cũng muốn lựa chọn phòng hai người, chứng minh cậu ấy thích hoàn cảnh ít người, cách sống sở thích thói quen của mỗi người không giống nhau, không có ai đúng ai sai.” anh nhìn Lý Tử Khâm, nói thêm, “Người khác nói thế nào đó là chuyện của họ, không liên quan đến tôi, cũng không ảnh hưởng đến tôi. Tử Khâm, Trần Tịch là bạn tôi, về sau ông không nên nói lời như vậy nữa.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lý Tử Khâm chưa từng thấy Hạ Lệnh Tân bảo vệ người nào như vậy, cảm thấy mình vô cùng vô tội: “Tôi nghĩ cho ông còn gì? Rồi tôi biết rồi, ông nói đúng, về sau tôi sẽ chú ý.” Anh gật đầu, ăn nốt cơm, cùng Lý Tử Khâm đến sân thể dục.

Buổi tối huấn luyện xong quay về phòng ngủ, Trần Tịch đang tắm, tắm xong đi ra nhìn thấy Hạ Lệnh Tân, cậu gật đầu, hỏi anh: “Bây giờ các cậu mới xong à?”

Hạ Lệnh Tân thấy thần sắc Trần Tịch vẫn như thường, nỗi lo suốt một ngày cuối cùng đã lắng xuống, đáp: “Không phải, tôi bị huấn luyện viên giữ lại nói ngày cuối cùng đi đội ngũ tôi làm người tiên phong.”

Trần Tịch lau tóc gật đầu, nói: “Ồ, vậy rất tốt, cậu cố lên nha.”

Anh gật đầu, lại nói: “Cậu để quần áo vào sọt, chờ tôi tắm xong đi ra dạy cậu dùng máy giặt.” Sau đó anh cầm quần áo ngủ đi tắm. Trần Tịch ngẩn ra, không nghĩ tới Hạ Lệnh Tân còn nhớ việc này, lòng ấm áp, tâm tình đè nén thoải mái hơn chút.

Hạ Lệnh Tân tắm xong đi ra, gọi Trần Tịch ra ban công dạy cậu dùng máy giặt quần áo. Cho đến khi quần áo của hai người ở trong máy giặt lẫn lộn với nhau, chút xấu hổ với Hạ Lệnh Tân từ khi khai giảng đến nay cũng biến mất. Cậu nghe anh cẩn thận giảng giải các phím máy giặt, nhìn gò má hoàn mỹ, xuất thần nghĩ, cậu ấy là bạn cùng phòng của mình, là người thân thiết nhất với mình trừ mẹ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Lệnh Tân cẩn thận nói một lần, xác nhận Trần Tịch nghe hiểu, lại bổ sung: “Tất và quần lót thì giặt tay, máy giặt thì cậu cứ dùng thoải mái, về sau không cần chờ tôi về cùng giặt, lúc hai người ở trong phòng như hôm nay thì cùng giặt, nếu như tôi không ở phòng hoặc là tôi về muộn thì cậu mặc kệ tôi, giặt quần áo của cậu là được.” Trần Tịch ngoan ngoãn gật đầu, không nói cảm ơn nữa. Anh cảm nhận được cậu thả lỏng một chút trước mặt mình, tâm tình cũng tốt lên chút, lại nói chuyện với cậu một lúc, hai người chúc nhau ngủ ngon, không ai nhắc đến chuyện ban ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.