Đầu Xuân

Chương 16: Chương 16




Ngày hôm sau quả nhiên như lời Hạ Lệnh Tân nói, sau khi thi xong hai môn cuối cùng là không nghỉ ngơi một giây nào, ngay sau đó đã bắt đầu học bài mới.

Tiết tấu giảng bài của giáo viên trường tỉnh nhanh hơn giáo viên Lam Loan rất nhiều. Trước kia cậu học ở Lam Loan, bình thường giáo viên giảng rất chậm, một nội dung thôi mà phải giảng đi giảng lại nhấn mạnh, hận không thể nhai nát nhét vào trong đầu các học sinh. Trần Tịch thường xuyên tự làm đề trong giờ học, không thì nghe giáo viên giảng thật sự quá lãng phí thời gian. Hiện tại thì không được, cậu phải hết sức chăm chú nghe giảng, thời gian một tiết như là một cái chớp mắt, khi giáo viên nói tan học cậu mới giật mình phát giác thời gian trôi qua nhanh như vậy, cơ thể căng thẳng buông lỏng đôi chút, cậu nhẹ nhàng thở phào.

Từ Nhất Minh cười nhạo một tiếng, cố ý nói: “Mới cường độ thế này đã không chịu nổi rồi à? Bây giờ mới khai giảng, giáo viên cho chúng ta kỳ giảm xóc nên giảng bài chậm rãi, sau này nghiêm túc giảng thì cậu sợ khóc luôn hả?”

Các bạn học trường cấp hai tỉnh cười ha ha, Vương Trí thì móc mỉa: “Có vài người tưởng bám vào người có quyền có thế là vô tư, tiếc là tính nhầm rồi. Học bổng lớp A10 nhiều thật đấy, nhưng cũng phải có năng lực mới lấy được. Tốn công tranh học bổng với chúng tao thì thà rằng tìm đám nhà giàu làm nũng đi, thế là có nhiều tiền còn gì? Làm gì phải đến đây chịu khổ chịu tội!”

Trần Tịch cúi đầu không nói một lời, mím môi thật chặt, cúi đầu nhìn sách, yên lặng học công thức của môn vừa rồi, tự nói với bản thân mình là không cần nghe, không cần nhớ, một đám người nhàm chán nói vài lời vô nghĩa mà thôi, không cần thiết giải thích với họ, không cần để ý. Nhưng mà ngón tay cầm trang sách hơi trắng của cậu vẫn tiết lộ một tia cảm xúc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Những người khác thấy cậu như vậy, cho là mình đã đoán đúng chân tướng lại càng chanh chua hơn, một nam sinh trào phúng: “Ha, cậu không biết à? Thế ăn trắng mặc trơn và trình độ học vấn cao cái nào nghe lọt tai hơn? Đơn thuần ăn sung mặc sướng có gì ly kỳ, người ta muốn là “danh lợi song thu”! Có vị thiếu gia kia nâng đỡ, lớp A10 cũng vào được, tùy tiện cho vào trường đại học danh tiếng còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?” Nam sinh này tên là Tiền Hữu Chí, là bạn học từ hồi cấp hai của Từ Nhất Minh và Vương Trí, thành tích kém, thuộc kiểu vớt vát thi vào lớp A10, vốn thuộc nhóm không có khả năng lấy được học bổng. Cậu ta nghe nói Trần Tịch đu bám lấy Hạ Lệnh Tân, về sau nhất định là có một chân trong danh sách học bổng, ghen tị đỏ cả mắt, hà cớ gì có người dựa vào gương mặt là hơn cả người khác vất vả phấn đấu nhiều ngày đêm? Lớp A10 cạnh tranh công bằng cơ mà? Trước kia không ai có hứng thú phá vỡ sự công bằng này mà thôi.

Trần Tịch nghe họ càng nói càng khó nghe, nói mình thì thôi, còn liên lụy đến cả Hạ Lệnh Tân, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cậu run giọng giải thích: “Không phải, chuyện không như các cậu nói, Hạ Lệnh Tân không phải loại người như vậy.” uất ức, phẫn nộ, nhiều hơn là tứ cố vô thân bị mọi người coi là đối tượng để châm chọc, cậu đỏ mắt.

Những người khác không ngờ Trần Tịch nhát gan lại còn phản bác, muốn mở miệng mắng, lại bị Từ Nhất Minh ngăn cản. Dù sao Trần Tịch cũng là người của Hạ Lệnh Tân, lỡ đâu tối về cậu cáo trạng, Hạ Lệnh Tân đến gây sự với họ thì sao đây? Con nhà nghèo như họ không có bản lĩnh đối nghịch với đám con nhà giàu.

Từ Nhất Minh thấy Trần Tịch đỏ mắt, quyết định độ lượng cho cậu một cơ hội giải thích: “Vậy vì sao cậu không ở cùng chúng tôi? Phòng hai người đắt gấp đôi phòng tám người, cậu không biết Hạ Lệnh Tân là con nhà giàu nổi tiếng ở trường chúng ta à? Toàn trường có một mình cậu ta được hưởng một phòng riêng, ba năm cấp hai cậu ta vẫn không có bạn cùng phòng, cậu vào phòng cậu ta bằng cách nào?”

Vấn đề này Trần Tịch không thể trả lời, cậu mím môi không nói. Vương Trí hừ một tiếng khinh thường: “Thôi đi lão Từ, không cần nhiều lời với nó. Tao cũng không tin Hạ Lệnh Tân có thể lấy thúng úp voi, lớp A10 chúng ta luôn dựa vào thực lực để nói chuyện, vào được lớp A10 thì sao? Không có khả năng lần nào thi cũng giúp nó gian lận đúng chứ? Đến lúc có kết quả thi, xem nó còn mặt mũi nào ở lớp chúng ta không!”

Trần Tịch vẫn im lặng không lên tiếng, Tiền Hữu Chí phụ họa Vương Trí “Nói đúng”, Từ Nhất Minh gật đầu, cũng nói: “Đúng, là người hay quỷ, về sau là biết.” người hóng hớt cũng đi hết, tranh thủ thời gian đi vệ sinh, chuẩn bị vào tiết sau.

Mặc dù là chuyện lông gà vỏ tỏi trong giờ học, nhưng lớp 10A10 và 10A1 luôn luôn là hai lớp được chú ý nhất, huống chi lần tranh luận này còn nhắc đến Hạ Lệnh Tân, bởi vậy tin tức drama lan truyền ra ngoài rất nhanh. Mấy ngày hôm trước nghe nói lớp 10A10 ầm ĩ, lúc này mới ngày đầu tiên đi học lại có tin tức “học sinh lớp 10A10 cãi nhau” truyền ra, các học sinh lớp khác đều tỏ vẻ ngạc nhiên, rốt cuộc nhân vật khiến cho người lớp 10A10 tranh cãi là thần thánh phương nào, thế mà lại liên tiếp khiến họ tranh cãi tận hai lần? Riêng chuyện vào được phòng ngủ của Hạ Lệnh Tân đã khiến các bạn học khác vô cùng hiếu kỳ, bởi vậy sau giờ cơm chiều, chẳng hiểu sao học sinh đi ngang qua lớp 10A10 bỗng nhiều hơn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trần Tịch không hề hay biết, cậu vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc buổi trưa, qua loa ăn cơm tối về lớp học cúi đầu đọc sách, thư trung tự hữu hoàng kim ốc(*), chỉ có đọc sách học tập thì cậu mới có thể rời xa thế giới này.

(Có nghĩa trong sách có nhà sơn son thiếp vàng, chăm chỉ đọc sách phú quý lợi lộc tự nhiên sẽ đến)

Mấy tiết sau, học sinh đến lớp 10A10 hóng hớt ít đi hơn nửa, trường cấp ba tỉnh dạy học với cường độ cao, ai cũng thấy mệt, tan học là hận không thể về nằm, làm gì còn ai rảnh mà đi hóng hớt. Chuông tan học vang lên, lớp nào lớp nấy ầm ĩ. Trần Tịch học mấy tiết đã nhanh chóng thích ứng với tiết tấu nơi đây, chuông tan học vang lên, cậu không vội thu dọn đồ đạc ngay. Lúc này cầu thang đông đúc, cậu quyết định nhân lúc này đọc lại nội dung mấy tiết của ca tối hôm nay.

Đọc qua một lần nội dung hôm nay đã tốn 20 phút, trong lớp vẫn còn mấy bạn đang đọc sách. Trần Tịch lặng lẽ cất sách của mình vào cặp, chậm rãi đi xuống tầng, trong đầu vẫn còn nghĩ kiến thức học hôm nay. Lúc đi ra ngoài dường như nghe thấy có người đang gọi, cậu nghi hoặc quay đầu lại, thấy Hạ Lệnh Tân đi tới bên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.