Đầu Xuân

Chương 1: Chương 1




Còn một đống hố chưa lấp nhưng bộ này thật sự rất ấm áp nên tui đã lỡ bứng về làm TvT Cảnh báo lại nhé, bộ này thụ liên giới tính (song tính), có kinh nguyệt, cuối truyện có mang thai. Phần có kinh nguyệt đóng vai trò cực kỳ quan trọng thúc đẩy tình cảm của hai nhân vật chính, không thể lược bỏ! Nếu đọc được thì hãy đọc nhé, không yêu xin đừng nói lời cay đắng. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Cho dù cuộc sống có đau khổ đến đâu, chỉ cần cắn răng kiên trì, luôn có thể nếm được vị ngọt. Lúc Trần Tịch còn rất nhỏ, mẹ cậu Vu Mộng Chi dịu dàng ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng mà vỗ về, kề vào tai cậu nhỏ giọng lặp đi lặp lại những lời này, không biết là nói cho bản thân mình nghe hay là nói cho cậu nghe.

Khi đó Trần Tịch quá nhỏ, căn bản không hiểu là có ý gì, chỉ nghe được từ “ngọt”, vì thế cậu bé hưng phấn mở to hai mắt nhìn mẹ, giọng nói non nớt ngây thơ: “Ngọt! Kẹo kẹo!”

Vu Mộng Chi cưng chiều hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Tịch, nhẹ giọng nói: “Con ngoan đang mọc răng, không thể ăn nhiều kẹo đâu, mẹ lấy cho con một cái, hôm nay ăn ngày mai không ăn nữa, được không con?” Trần Tịch không có khái niệm với ngày mai, nghe nói có một cái kẹo ăn, vui vẻ gật đầu cái rụp.

Vu Mộng Chi bất đắc dĩ cười cười, buông Trần Tịch đi vào phòng cầm một cái kẹo, lúc đi ra gặp phải Trần Quý say khướt về nhà. Trần Tịch vẫn ngoan ngoãn ngồi cười híp mắt chờ mẹ lấy kẹo cho ăn, không hề biết nguy hiểm đang cận kề. Vu Mộng Chi biến sắc, bước nhanh đi tới muốn ôm Trần Tịch vào phòng, nhưng vẫn không nhanh chân hơn Trần Quý say rượu, trước khi cô ôm Trần Tịch đi, Trần Quý đã đá cậu bé ngã lăn xuống đất. Trần Tịch ngã nhào xuống, bàn tay và cánh tay trắng nõn bị mặt đất thô ráp mài ra một vệt máu, Trần Tịch bối rối hai giây, “Oa” khóc lên.

Vu Mộng Chi nước mắt giàn giụa, cô tiến lên ôm cậu bé vào lòng, đưa lưng về phía Trần Quý khóc lóc cầu xin: “Đừng đánh con, xin anh đừng đánh con!”

Gã ta uống rượu hai mắt đỏ lừ, người lảo đảo chực ngã, chỉ vào hai mẹ con hung tợn mắng: “Quái vật do một con tiện nhân đẻ ra, bố mày muốn đánh chết nó! Mẹ nó chứ, thể diện bị nó làm cho mất sạch, vì con quái vật này mà ngày nào tao cũng bị người ta cười nhạo! Ợ... Tao không chỉ muốn đánh chết nó, còn muốn đánh chết con tiện nhân không biết đẻ như mày!” Vừa mắng gã ta vừa không ngừng đá Vu Mộng Chi.

Vu Mộng Chi ôm chặt Trần Tịch vào trong lòng, không cho Trần Quý đụng tới cậu bé dù chỉ là một chút xíu, bị gã ta đạp ngã dúi dụi, không chỗ nào là không đau, lại chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng không kêu lên, nuốt nước mắt và máu vào trong bụng.

Trần Tịch được mẹ ôm chặt vào lòng, vừa đau vừa sợ, không biết vì sao lúc nào ba cũng muốn đánh mình và mẹ, cậu bé chỉ biết gào khóc. Vu Mộng Chi sợ tiếng khóc của con kích thích Trần Quý, chỉ đành ấn đầu cậu bé vào ngực, tiếng khóc đứt ruột đứt gan biến thành tiếng khóc thút thít.

“Con đĩ! Bố mày tốn nhiều tiền như thế mà mua phải mẹ nó con đĩ không đẻ được trứng! Con mẹ nó cả đời chỉ sinh được mỗi con quái vật! Bố mày mua mày về làm gì, hả?! Trừ làm bố mày xấu mặt hai chúng mày còn biết làm gì! Xem tao có đánh chết chúng mày không!”

Trần Quý vừa mắng vừa đánh phát tiết một lát, cơ thể bị cồn làm cho tê dại rốt cuộc không chịu nổi nữa, lúc này gã ta mới hùng hùng hổ hổ đạp một cái cuối cùng, loạng choạng đi vào trong phòng ngã lăn ra giường, chưa đến hai phút đã ngáy rung trời.

Vu Mộng Chi nghe thấy tiếng ngáy của gã ta mới buông Trần Tịch ra, xem khuôn mặt giàn giụa nước mắt và cánh tay bị thương của cậu bé, cô khó chịu như thể trái tim bị khoét một miếng thịt, bất chấp mình thương tích đầy mình, rơi lệ đưa Trần Tịch đi lau khô mặt, lại bôi thuốc cho cánh tay cậu bé, sau đó ôm cậu con trai đang sợ hãi nấc cụt không ngừng nhỏ giọng trấn an.

Tuy rằng Trần Tịch rất đỗi sợ hãi, nhưng bởi vì thường xuyên xảy ra chuyện như thế này nên cậu nhóc đã dần quen, chốc lát sau đã ngừng khóc, dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt của mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, nước mắt, không khóc.”

Vu Mộng Chi cầm bàn tay nhỏ hôn một cái, nín khóc cười cười, nói: “Không khóc, mẹ không khóc, con ngoan không sợ, ngoan.” Trần Tịch ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng phụ họa “Không sợ”, hai mắt ngây thơ nhìn mái tóc rối bù xù và vành mắt đỏ ngầu của mẹ, phát hiện trên bả vai và cánh tay mẹ có dấu giày, vì thế cậu bé vươn tay lau.

Vu Mộng Chi phủi vết bẩn theo bàn tay của con, đặt cậu bé lên ghế, lấy cái kẹo vẫn được nắm chặt trong lòng bàn tay ra đưa cho Trần Tịch, dặn dò: “Con ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được nói, lặng yên cho ba ngủ một giấc, mẹ đi tắm rửa, được không?” Trần Tịch mút viên kẹo trong miệng, nỗi sợ hãi vừa rồi đã tiêu tan gần hết, nghe vậy dùng hai tay nhỏ che miệng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ nghe lời. Vu Mộng Chi nhìn đôi mắt trong suốt của con mình, lòng đau đớn không thôi thiếu chút nữa lại rơi lệ, chỉ sờ sờ đầu cậu bé, lúc này mới rón rén đi vào phòng cầm quần áo tắm rửa và thuốc, vào WC cẩn thận cởi quần áo ra, dùng khăn mặt lau người, lại bôi thuốc.

Không biết có ai đọc không, nhưng vẫn nói trước mấy câu, mấy chap đầu là tui viết lâu rồi, sẽ nỗ lực nhớ ngày nào cũng đăng, hết mấy chap cũ khả năng không đăng liên tục được, nhưng tui sẽ kiên trì viết hết bộ này. Bởi vì không biết viết văn, có lẽ về sau sẽ viết dở (nói thật mới mười mấy chap tui đã cảm thấy dở...), nhưng tui vẫn hy vọng mọi người xuống tay lưu tình, không tiếp thu mắng mỏ nhục mạ công kích ác ý. Nếu không thích, cảm thấy dở thì thoát ra là được, viết văn để thả lỏng, không phải để chịu mắng, cũng mong mọi người hiểu cho.

Ok, nói lời vô nghĩa quá nhiều, lần đầu gặp mặt mong chiếu cố nhiều hơn, lần đầu đăng ba chap là được (dù sao cũng có chap cũ hhhhh), cảm ơn đã đọc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.