Một buổi tối, lớp học có gần một nửa bạn học nghe Trần Tịch giảng đề. Tan học buổi tối vẫn có người níu lấy cậu thảo luận không cho cậu đi. Thấy đã muộn hơn giờ xuống tầng bình thường, cậu ngồi không yên, thỉnh cầu bạn học vẫn đang hỏi đề: “Đề này tớ chưa nghĩ ra, bây giờ muộn rồi, chúng ta để ngày mai nói tiếp được không?”
Nam sinh này tên là Cao Thắng, một con mọt sách chính hiệu, kiểu EQ thấp, nghe vậy đờ ra ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện đúng là muộn thật, thế là đẩy đít chai trên sống mũi, nói: “A, ừ, chúng ta vừa đi vừa thảo luận vậy.” Nói xong cậu ta quay về chỗ ngồi cầm cặp sách lại quay lại trước bàn Trần Tịch chờ cậu.
Trần Tịch sửng sốt, muốn từ chối lại không tìm được lý do, chỉ đành yên lặng cầm cặp sách cùng Cao Thắng đi xuống tầng. Dưới tầng Hạ Lệnh Tân đã đợi ở chỗ cũ, có lẽ đã được một lát. Thấy cậu xuống, anh cong môi cười, lại phát hiện nam sinh kia nói liến thoắng với cậu, anh khẽ nhíu mày.
Cậu đến gần Hạ Lệnh Tân, áy náy nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Ngại quá, đi ra muộn chút, chúng ta đi thôi.”
Cao Thắng vẫn đang nói cách giải đề của mình cuối cùng cũng dừng lại nhìn Hạ Lệnh Tân, cũng không hỏi đây là ai, gật đầu có lệ, nói: “A, đi thôi.” Sau đó lại tiếp tục thảo luận với Trần Tịch.
Hạ Lệnh Tân biết thành tích của Trần Tịch sẽ làm cho bạn cùng lớp có cái nhìn khác về cậu, nhưng không ngờ cái nhìn này mới quá, ngay cả bóng đèn cũng có. Anh buồn bực, yên lặng đi theo cậu. Cao Thắng thật sự rất say mê, thảo luận với Trần Tịch suốt cả dọc đường, khi chia tay ở dưới ký túc xá mới thỏa mãn nói tạm biệt, còn nói một câu “Mai chúng ta thảo luận tiếp“. Hạ Lệnh Tân nghe mà mặt sắp đen như đít nồi, chẳng qua Trần Tịch không phát hiện. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Quay về ký túc xá, hai người vẫn nhìn nhau không nói gì. Hạ Lệnh Tân rất muốn nói “Cậu tan học đừng đi với bạn cùng lớp”, nhưng lý trí làm cho anh nuốt những lời này xuống. Đây là cuộc sống học đường bình thường mà Trần Tịch nên được hưởng, anh không có quyền cũng không nên can thiệp. Trần Tịch muốn nói “Cậu đừng giận”, nhưng lời này cũng không thể nói. Hạ Lệnh Tân không giận, là mình không đủ dũng cảm, cậu ấy chỉ đang duy trì khoảng cách “nên có” theo ý mình mà thôi.
Trần Tịch buông cặp, nói: “Tớ đi tắm trước.” rồi cầm quần áo ngủ đi tắm. Hai người một người ở phòng tắm hối hận, một người ở trong phòng ngủ nôn nóng, lại không ai chịu mở miệng nói ra.
Chung đụng xấu hổ như vậy không chuyển biến tốt đẹp theo thời gian mà còn càng ngày càng nghiêm trọng. Trần Tịch bỗng nhiên trở thành con cưng của lớp, không chỉ tan lớp tự học buổi tối có người đi theo, ngay cả bình thường ăn cơm cũng có người chờ cậu đi cùng, vì thế hai người không có cơ hội đi chung. Tuy rằng Hạ Lệnh Tân vẫn kiên trì ăn cơm đến lớp tan học đi cùng cậu, nhưng hai người trừ quay về phòng ngủ thì không có lúc nào ở chung, ở phòng ngủ cũng bởi vì không khí xấu hổ nên càng không nói được gì.
Một tuần sau, trường học thông báo trung tuần tháng sau tiến hành đại hội thể thao trường. Hạ Lệnh Tân là một trong những chủ lực của lớp, mỗi ngày vừa rảnh cái là bị kéo đi tập luyện, thế nên không thể cùng Trần Tịch ăn cơm đến lớp tan học. Thậm chí buổi tối anh về ký túc xá cậu đã đi ngủ, thời gian hai người đối mặt cơ hồ bằng không, quan hệ phút chốc lạnh nhạt đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trần Tịch không ngờ ở cùng một ký túc xá mà ngay cả gặp mặt cũng trở nên khó khăn, nghĩ sắp tới chung đụng càng ngày càng cứng ngắc, lòng cậu chua xót đến độ muốn khóc. Mỗi ngày thời gian cậu nghĩ đến anh càng ngày càng nhiều, mấy ngày ngắn ngủi mà người đã tiều tụy hẳn đi. Ngay cả người lỗ mãng như Cao Thắng cũng phát hiện ra cậu bất thường khi đến hỏi bài, hỏi cậu: “Mấy ngày gần đây trạng thái cậu không tốt lắm, sao lại phạm loại sai lầm cấp thấp này thế?”
Trần Tịch miễn cưỡng cười, nói: “Chắc là gần đây đổi mùa nên mất ngủ.” Cao Thắng không rõ sao có người bị như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.
Mãi mới đến thứ Bảy, sáng sớm Hạ Lệnh Tân đã ra ngoài tập luyện. Trần Tịch ở ký túc xá đọc sách, buổi chiều 4 giờ anh mồ hôi nhễ nhại quay về. Cậu để sách xuống quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Hôm nay tập luyện xong rồi à?” Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện trong mấy ngày nay.
Hạ Lệnh Tân đi đến tủ lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, nghe vậy đáp: “Ừ, cuối tuần mà, hôm nay nghỉ sớm chút. Mai tớ được nghỉ, dù sao cũng phải cho tớ có thời gian làm bài tập nghỉ lấy hơi. Tớ không phải học sinh thể dục, bình thường tập luyện cho vui, lúc thi đấu không mất mặt là được.”
Trần Tịch nhỏ giọng nói: “Sao cậu mất mặt được.”
Anh quay đầu lại cười, nói: “Cảm ơn cậu cổ vũ, tớ đi tắm rửa một cái. Lát nữa tớ phải đến nhà Lý Tử Khâm, chưa chắc buổi tối đã về. Cậu nhớ đi ăn cơm tối, buổi tối đi ngủ sớm chút.” lòng Trần Tịch lại trầm xuống, cậu nhẹ nhàng đáp “Ừ“.
Hạ Lệnh Tân tắm rửa xong đi ra rồi vội vội vàng vàng lên tiếng chào đeo cặp đi ra ngoài. Trần Tịch lẳng lặng nhìn bóng dáng anh, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra một mình gian nan đến vậy.
Một lát sau Trần Tịch đi ăn cơm tối quay về tiếp tục đọc sách. Bụng âm ỉ đau, cậu tính ngày, vào WC xem, quả nhiên là đến tháng. Cậu mím môi tắm rửa thay quần áo, lại dùng nước ấm giặt sạch quần lót, quay lại ký túc xá ngồi đọc sách thêm một lát. Cho đến khi bụng càng ngày càng đau, cậu không đọc nổi nữa mới khép sách lại quay về nằm trên giường, yên lặng chịu đựng thời gian khổ sở này.
Vẫn chưa đến giờ ngủ, cậu cũng không ngủ được, đành nhìn chằm chằm giường Hạ Lệnh Tân ngẩn người, lẳng lặng chịu đựng cơn đau bụng kịch liệt. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nước mắt bên mắt phải của cậu chậm rãi chảy qua mũi sang mắt trái, rồi theo nước mắt bên mắt trái chảy xuống gối đầu, gối dần ướt đẫm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa có tiếng động, có người đang mở cửa. Cậu yên lặng xoay mặt về vách tường, nhắm nghiền hai mắt. Cậu cảm nhận được Hạ Lệnh Tân đến gần giường mình, cảm nhận được tầm mắt của anh dừng lại phía sau mình, cảm nhận được anh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu mình.
Nước mắt trong mắt Trần Tịch lại trào ra, cậu nức nở nói nhỏ: “Hạ Lệnh Tân, cậu ôm tớ một cái đi.”
Tui: Tịch Tịch cục cưng xông lên đi! Chịu thua lúc này đây, cả đời cứng rắn, vụ mua bán này không lỗ!
Hạ Lệnh Tân (mỉm cười): Không sai, đối với bảo bối trừ ** cứng ra, đời này không cứng được.
Trần Tịch:???