Quay về ký túc xá là Trần Tịch nằm lì trên giường bất động, mặc kệ không tắm rửa thay quần áo. Hạ Lệnh Tân dời ghế đến bên giường ngồi xuống, đặt chân cậu lên đùi mình, mát xa từng chân một từ đùi đến cẳng chân.
Trần Tịch rút chân về, bị anh kéo lại: “Cục cưng đừng nhúc nhích, tớ xoa bóp cho cậu, không thì ngày mai chân cậu lại đau không đi nổi.”
Trên mặt Trần Tịch vẫn còn vệt đỏ ửng khi chạy bộ, động tác của anh làm cho mặt cậu lại đỏ hơn. Cậu nhỏ giọng lầu bầu: “Không đến mức vậy đâu...”
Hạ Lệnh Tân xoa bóp với lực độ vừa phải, kiên nhẫn giải thích: “Không phải nói quá đâu, chủ yếu là lâu quá rồi cậu không vận động nên đêm nay cho cậu tập để làm quen, thế mà cậu lại chạy nhanh quá, nếu không mát xa kĩ thì sợ là phải đau chân mất mấy ngày. Tối mai cũng đừng vội, chậm rãi làm quen là được, đừng để chưa thi chính thức mà cậu đã bị thương.” Chân Trần Tịch đang căng đau đến chết lặng dần bớt đau sau một lúc mát xa, nghe vậy cậu ngoan ngoãn nghe lời anh.
Hạ Lệnh Tân xoa bóp hai đùi cho cậu mấy lần mới dừng tay, cúi người kéo gáy cậu hôn một lát đến khi cậu thở hổn hển mới buông cậu ra. Anh thân mật dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi cậu: “Cục cưng, tớ đi tắm trước, cậu nghỉ ngơi một lát rồi dậy uống chút nước ấm nhé.”
Thấy Trần Tịch gật đầu, anh mới đứng dậy đi rót cốc nước ấm đặt lên bàn cho cậu, cầm quần áo đi tắm rửa. Trần Tịch nằm thêm một lát mới ngồi dậy, đi đến cạnh bàn cầm cốc nước ấm lên uống vài ngụm, lòng ấm áp.
Sau lần Trần Tịch hành kinh đó, buổi tối hai người không ngủ riêng nữa. Khi cậu tắm rửa xong, Hạ Lệnh Tân gọi cậu lên giường mình ngủ, cậu ngoan ngoãn bò vào trong nằm nghiêng. Anh kéo chân cậu đặt lên người mình tiếp tục xoa bóp.
Trần Tịch vẫn mặc quần đùi áo phông mùa hè, cẳng chân trần trụi được bàn tay ấm áp của Hạ Lệnh Tân xoa bóp, bị hành động thân mật này làm cho xấu hổ, nhưng lại cảm thấy lòng ngọt như mật. Tuy đã ngủ chung giường với Hạ Lệnh Tân chừng mười ngày, nhưng anh chỉ ôm hôn cậu, còn hành động vượt quy củ như là chạm vào chân cậu thì là lần đầu tiên. Cậu nhỏ giọng nói: “Không cần xoa bóp nữa đâu Hạ Lệnh Tân, tớ không sao rồi.”
Ngữ điệu của Hạ Lệnh Tân dịu dàng: “Xoa bóp nhiều vẫn tốt hơn, nào, duỗi chân kia đây.” Trần Tịch ngoan ngoãn cong cái chân bị đè xuống kia. Anh xoa bóp một lát, cậu dần dần không chịu được cơn buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ mất. Hạ Lệnh Tân nhẹ nhàng buông chân cậu xuống, ôm cậu ngủ.
Có kinh nghiệm luyện tập buổi tối ngày đầu tiên, vài ngày sau Trần Tịch không nóng lòng nữa mà chạy chậm theo lời Hạ Lệnh Tân, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng dù sao cũng chạy hết đường không cần anh đỡ đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chẳng mấy chốc đã đến đại hội thể thao. Đây được coi là hoạt động tập thể lớn trong năm của trường, hội thể thao thêm văn nghệ biểu diễn tổng cộng ba ngày. Trước kia đại hội thể thao của Lam Loan chỉ có một ngày đã hết, lần đầu tiên Trần Tịch trải qua hoạt động mấy ngày như thế này, tò mò cũng có chút mong đợi.
Ngày đầu tiên là lễ khai mạc, sau khi đội ngũ các lớp vào bàn là lãnh đạo các cấp phát biểu, sau đó là biểu diễn sau lễ khai mạc, chính thức bắt đầu đại hội thể thao. Ngày đầu sẽ thi đấu cá nhân, bao gồm nhảy cao, nhảy xa, đẩy tạ, các môn chạy nhanh. Để duy trì trật tự, trường học sắp xếp chỗ ngồi cho từng khối, không được đi lại tự do, không được vào sân thi đấu, người xem chỉ có thể ở trên khán đài phất cờ hò reo.
Chỗ của Trần Tịch khá xa sân thể dục, cậu hơi uể oải, nhưng cũng may thị lực của cậu vẫn được, miễn cưỡng thấy được tình huống ở sân tập. Nhảy cao nhảy xa thi vào buổi sáng, đầu tiên là nhảy cao sau là nhảy xa.
Trần Tịch vừa xem Hà Diệu Dương nhảy cao, vừa yên lặng để ý thời gian nhảy xa của lớp A1. Đến phiên Hà Diệu Dương lên sân, Bành Ngọc và Hoàng Tinh đứng lên gào to “Cố lên”, Hà Diệu Dương cười đến là rực rỡ phất tay với họ. Đến phiên cậu ta nhảy, cậu ta chạy lấy đà khí thế hăng hái, nhảy lấy đà, “bốp”, xà rớt, ngay cả vòng thứ nhất cũng chưa qua đã bị loại. Bành Ngọc thất vọng “Aiz” một tiếng, Hà Diệu Dương nhức đầu, không quan tâm rời sân trở lại khán đài.
Nhiều người lớp A10 cảm thấy đại hội thể thao chỉ lãng phí thời gian, cho nên tuy rằng ngồi trên khán đài theo quy củ nhưng vẫn đọc sách làm đề. Hà Diệu Dương quay về thấy căn bản chẳng có mấy người xem thi đấu cũng không bất ngờ, đi đến cạnh Trần Tịch ngồi xuống, cảm thán: “Aiz, cũng may mấy cậu còn có tình bạn, biết cổ vũ cho tớ.”
Bành Ngọc lườm cậu ta một cái, hầm hừ nói: “Hối hận, cổ vũ cho cậu còn không bằng học thêm mấy từ mới! Lãng phí gì đâu!” Hà Diệu Dương cũng không giận, chỉ làm bộ chịu nhận lỗi, chọc mấy người cười. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trên sân chẳng có người quen nào, khá nhàm chán. Hà Diệu Dương mượn quyển đề Toán của Cao Thắng, gọi đám người Trần Tịch thi giải đề giết thời gian. Nhảy cao kết thúc, ngay sau đó là nhảy xa, Trần Tịch nghe thấy radio thông báo lớp A1 thi nhảy xa, thế là không làm đề nữa, tập trung xem trận đấu. Đám Hà Diệu Dương cũng ngừng làm đề, nhìn về phía sân thi đấu, Trương Kình đã ở trong đó.
Ngồi trên khán đài xem nhảy xa căn bản không nhìn thấy gì, chỉ thấy Trương Kình nhảy qua hai vòng, bị loại ở vòng thứ ba. Hà Diệu Dương thấy Trương Kình đi ra, thế là tiếp tục thi giải đề, Trần Tịch vẫn đang nhìn sân thể dục.
Hoàng Tinh gọi cậu: “Trần Tịch, nhanh lên, bắt đầu tính giờ.” Đám người họ làm bài tính giờ, ai làm xong trước một bài thì người đó thắng, cộng dồn điểm vào, cuối cùng người thứ ba thứ tư trực nhật giúp người số một số hai.
Trần Tịch nhìn chằm chằm sân thể dục không dời mắt, từ chối: “Tớ không chơi, các cậu chơi đi.” Hoàng Tinh nhìn sân thể dục, Trương Kình đã đi rồi, còn ai ở đây nữa? Cô híp mắt tìm kiếm, phát hiện Hạ Lệnh Tân còn ở đó. Cô biết quan hệ của Trần Tịch và Hạ Lệnh Tân rất tốt nên không chờ cậu nữa, thi vòng mới với Hà Diệu Dương và Bành Ngọc.
Trần Tịch nhìn Hạ Lệnh Tân nhảy một lần lại một lần, nhảy đến vòng cuối cùng, biết chắc là có giải, tâm trạng hơi căng thẳng vừa rồi thay đổi thành vui sướng. Thấy anh đi ký tên xác nhận rồi rời khỏi sân thể dục, cậu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi đến chỗ anh. Trương Kình đang đi đến khán đài, hỏi cậu: “Đại thần đi đâu thế?”
Trần Tịch đỏ mặt, nhỏ giọng đáp “Đi WC” rồi cúi đầu đi vội. Trương Kình chẳng hiểu ra sao, ngồi xuống hỏi: “Đại thần đi vệ sinh mà sao còn xấu hổ nhỉ? Người có ba việc gấp, có gì phải xấu hổ?”
Hoàng Tinh ngẩng đầu nhìn bóng dáng Trần Tịch, thấy cậu không đi đến hướng WC. Cô nghi ngờ nhìn theo hướng đi của cậu, phát hiện Hạ Lệnh Tân ở bên kia cũng nhìn thấy Trần Tịch, đang đi đến chỗ cậu.
Cô thấy nghi hoặc, thầm nghĩ bạn cùng phòng thế này cũng thân quá ha? Đi đến chỗ bạn cùng phòng chúc mừng cũng bình thường, sao phải nói là đi WC? Hoàng Tinh đè nghi vẫn xuống, thuận miệng trả lời: “Tính đại thần vốn thẹn thùng hướng nội, có lạ gì đâu. Nào nào nào, đi làm đề.” Trương Kình chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn có đáp án, cho nên không nói gì nữa, vui vẻ làm đề với họ.
Bên này Trần Tịch chỉ lo cúi đầu đi đến chỗ Hạ Lệnh Tân, thấy anh nhìn mình cười vẫy tay, cậu cũng tươi cười. Hai người đến gần nhau đứng dưới tàng cây, xung quanh toàn là người, không tiện có động tác thân mật gì. Hạ Lệnh Tân không nhúc nhích tay, cứ nhìn Trần Tịch mãi. Cậu hơi đỏ mặt, mong đợi hỏi: “Giải mấy thế?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Lệnh Tân mỉm cười nói: “Không tốt lắm, giải ba.”
Trần Tịch lắc đầu, nghiêm túc khen anh: “Đã tốt lắm rồi, cậu không phải học sinh thể dục, lấy được giải đã giỏi rồi.”
Hạ Lệnh Tân vẫn không kìm chế được, giơ tay xoa tóc Trần Tịch, cười nói: “Cảm ơn cậu đã cổ vũ, trận đấu sau tớ sẽ cố gắng.” Cậu không trốn tránh, chỉ đỏ mặt gật đầu. Bạn cùng lớp Hạ Lệnh Tân ở phía xa gọi anh đến giúp đỡ làm gì đó, cậu bảo anh nhanh đi, anh hạ giọng nói một câu “Trưa về ký túc xá thưởng cho tớ nhé” rồi xoay người đi mất. Trần Tịch đứng tại chỗ hít mấy hơi, chờ mặt bớt nóng mới quay về khán đài.