Đầu Xuân

Chương 3: Chương 3




Vu Mộng Chi và Trần Tịch sống cuộc sống như vậy bốn năm. Trần Tịch từ ban đầu bị đánh nhanh chóng quên mất dần dà trở nên sợ hãi cơn bạo hành của ba đến tận xương tủy, vừa thấy ba là run rẩy. Cậu cũng không có bạn bè, những người bạn kia chỉ biết đi theo sau cậu nhặt đá ném cậu, mắng cậu là “quái vật“. Trần Tịch chỉ có thể rụt cổ khom lưng dùng hai tay bảo vệ đầu, lặng lẽ rơi nước mắt. Cậu không biết tại sao mình là “quái vật”, ba mắng cậu như vậy, những người khác cũng mắng cậu như vậy, nhưng mẹ nói cậu không phải quái vật mà.

Vu Mộng Chi thấy Trần Tịch từ khờ dại thuần khiết ngây thơ ngày càng trở nên tự ti nhát gan, đôi mắt trong suốt không còn tò mò với thế giới nữa mà tràn đầy sợ hãi và kinh hoảng, cô cảm thấy trái tim như thể bị người cắt từng nhát từng nhát, sống một ngày bằng một năm, nhưng không biết khi nào cuộc sống này mới kết thúc.

Trong thôn cũng có người già thấy Trần Tịch đáng thương, thỉnh thoảng cho cậu mấy viên kẹo, Trần Tịch cẩn thận nhét kẹo vào trong túi, nhỏ giọng cảm ơn người ta, sau đó chạy về nhà cho mẹ một cái kẹo. Cứ như thế hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, cố gắng đi tìm một chút vị ngọt trong cuộc sống, ngẫu nhiên có được một chút vị ngọt là vui vẻ chừng mấy ngày.

Cho đến khi Trần Tịch 7 tuổi, Trần Quý làm việc ở một công xưởng trong thôn bị tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến tử vong, cuộc sống của hai mẹ con mới thay đổi. Công xưởng đó là xưởng đầu tiên trong thôn, lãnh đạo địa phương rất coi trọng, xảy ra chuyện liên quan đến mạng người đương nhiên phải đè xuống, vì thế tự mình ra mặt bảo quản đốc xưởng đi tìm Vu Mộng Chi bồi thường. Cô hốt hoảng nhận tiền bồi thường, không thể tin được chuyện Trần Quý đã chết thật, cuối cùng mình và Trần Tịch cũng được giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ này rồi sao?

Tin Vu Mộng Chi nhận được tiền bồi thường lan truyền ra, một đám người chưa từng gặp tự xưng là họ hàng của Trần Quý tìm đến nhà, nói là họ nuôi lớn Trần Quý, bọn họ cũng có phần tiền bồi thường. Vu Mộng Chi nhốt đám người đó ở ngoài cửa, ôm Trần Tịch trốn trong nhà hai ngày, sau đó nhân lúc buổi tối đưa con ra ngoài, tìm đến nhà quản đốc xưởng. Hai vợ chồng quản đốc đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị hôm sau quay về thành phố, bởi vì xử lý chuyện công nhân tử vong nên họ bị chậm trễ vài ngày, mai phải về xem con nhà mình. Nửa đêm nửa hôm nghe thấy tiếng đập cửa, họ mở cửa ra xem, thấy là vợ người công nhân kia đưa con đến thì càng kinh ngạc, tưởng cô chê tiền bồi thường không đủ, tới cửa quậy phá.

“Em gái à, muộn thế này rồi, hai mẹ con đến làm gì thế?” quản đốc cảnh giác nhìn Vu Mộng Chi.

Trần Tịch cầm tay Vu Mộng Chi trốn sau lưng cô, Vu Mộng Chi vỗ về cậu trấn an, khẩn cầu nhìn quản đốc: “Xin hai anh chị thương xót đưa hai mẹ con chúng em lên thành phố được không, hai mẹ con em ở đây không sống nổi, xin hai anh chị! Chỉ cần hai anh chị đưa mẹ con em lên thành phố, em có thể bớt một chút tiền bồi thường cho anh chị!”

Hai vợ chồng quản đốc kinh ngạc nhìn nhau một cái, mấy ngày nay vì quyết định khoản tiền bồi thường nên ít nhiều họ cũng biết chuyện nhà Trần Quý, biết người phụ nữ này chưa trải đời cho nên tiền bồi thường cũng không nhiều. Hiện tại cô đến đây cầu xin, còn nói muốn bớt tiền bồi thường, vợ chồng quản đốc bỗng thấy ngượng chín mặt. Vợ quản đốc ho nhẹ một tiếng, nói: “Em gái à, không cần bớt tiền, chị biết em cũng là người đáng thương, ngày mai anh chị về thành phố, em mau về thu dọn đồ đạc đi, sáng mai đi cùng anh chị!” quản đốc thấy vợ nói như vậy cũng không nói thêm gì, chỉ là cho đi nhờ mà thôi, nhấc tay một cái, coi như tích đức.

Vu Mộng Chi cảm kích muôn phần, cùng Trần Tịch lạy hai vợ chồng họ một cái, rưng rưng rời đi.

Trên đường về nhà, ánh trăng sáng rọi, tuy rằng ánh sáng lành lạnh, nhưng Vu Mộng Chi lại cảm thấy chưa từng ngắm ánh trăng đẹp như vậy bao giờ. Nghĩ đến cuối cùng cũng rời khỏi chốn địa ngục trần gian này, dù tương lai ra sao còn chưa biết được nhưng cô vẫn kích động không ngừng rơi lệ, những giọt lệ đè nén nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được chảy ra.

Trần Tịch nắm tay mẹ mình, lặng yên đi theo, ngẫu nhiên đi ngang qua hố nhỏ thì nhảy qua, chỉ có ở trước mặt mẹ cậu mới lộ ra một chút vẻ trẻ con, không còn tự ti nhát gan nữa. Nghe thấy mẹ khóc, cậu ngẩng đầu nhỏ giọng gọi: “Mẹ ơi?” Cậu biết ba đã chết, tuy rằng vẫn chưa rõ “chết” có ý nghĩa gì, nhưng cậu biết về sau sẽ không còn gặp lại ba, cậu và mẹ sẽ không bị ba đánh nữa, cậu chỉ cảm thấy vui vẻ, không rõ tại sao mẹ phải khóc.

Vu Mộng Chi sờ sờ đầu cậu, mỉm cười nói: “Mẹ không sao, vừa nãy bụi bay vào mắt.” Trần Tịch “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm, im lặng đi đường.

Cô nói: “Tịch Tịch à, mẹ con mình về thu dọn đồ đạc, ngày mai lên thành phố nhé.”

Trần Tịch chỉ từng nghe người khác nói trong thành phố như thế nào, nhưng không biết thành phố rốt cuộc ra sao, dáng vẻ thế nào, nghe nói lên thành phố, cậu sung sướng, hân hoan nói “Vâng”, rồi lại hỏi: “Thế bao giờ chúng ta về ạ?”

Vu Mộng Chi kinh ngạc nhìn Trần Tịch, thấy con nghi hoặc nhìn mình thì cười cười, nói: “Không về nữa.” Trần Tịch mở to hai mắt, cậu chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi nơi này, nghe thấy mẹ nói “Không về” là ngây người, không về vậy sống ở đâu?

Vu Mộng Chi cũng cảm thấy sợ hãi và mơ hồ với tương lai chưa biết, nhưng nhiều hơn là vui vẻ khi rời khỏi nơi này, được giải thoát có được cuộc sống mới, cô âm thầm khuyến khích mình: Không phải sợ, mày còn có Tịch Tịch mà. Nghĩ như vậy cô dần bình tĩnh lại, thấy Trần Tịch cũng ngây ngốc có vẻ là cũng sợ, vì thế cô ôm con, cổ vũ cậu, cũng là cổ vũ mình: “Tịch Tịch đừng sợ, có mẹ đây rồi.”

Trần Tịch vẫn đang khiếp sợ, chỉ gật đầu nói: “Con không sợ đâu mẹ.” Giọng nói lại hơi run. Vu Mộng Chi biết đây là khiêu chiến lớn với hai mẹ con, chốc lát khó tiêu hóa được, cũng không nói thêm nữa mà bước nhanh hơn, chạy về thu dọn đồ đạc.

Hôm sau vừa rạng sáng, Vu Mộng Chi đã gọi Trần Tịch dậy thu dọn đồ đạc, trước khi ra cửa cô quay lại nhìn căn nhà một lần cuối, sau đó khóa cửa không quay đầu lại xách hành lý nắm tay Trần Tịch đi. Cậu lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa khóa chặt kia, sắc trời còn tối, không nhìn rõ bất kì thứ gì. Buổi sáng rất lạnh, im ắng, Trần Tịch cảm thấy hơi sợ, nhưng tay mẹ rất ấm áp, cậu lại không sợ nữa.

Hai vợ chồng quản đốc đúng hẹn đứng chờ ở ven đường, Vu Mộng Chi kéo Trần Tịch bước nhanh đến, ngồi vào xe, ô tô khởi động, bụi đất cuốn lên mù mịt, thôn nhỏ chỉ còn lại trong trí nhớ của hai mẹ con. Cuối cùng họ cũng thoát khỏi địa ngục trần gian này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.