Đầu Xuân

Chương 40: Chương 40




Ngày hôm sau chủ yếu thi các môn đồng đội, chạy tiếp sức, nhảy dây, kéo co đều thi trong hôm nay. Lo có những người vừa tham gia chạy tiếp sức vừa tham gia chạy bền, sợ chạy bền xong ảnh hưởng đến chạy tiếp sức nên trường học cho thi chạy tiếp sức vào buổi sáng, chạy bền thì thi vào đầu buổi chiều.

Buổi chiều Trần Tịch tham gia thi chạy bền. Từ buổi sáng cậu đã bắt đầu căng thẳng, lúc xem Hạ Lệnh Tân chạy tiếp sức cũng không tập trung nghiêm túc, vừa xem vừa lo đợt thi chạy bền sắp đến.

Hà Diệu Dương, Cao Thắng đi chạy tiếp sức, Trương Kình không đi, cùng cậu xem thi đấu. Thấy cậu lo âu, biết là cậu đang căng thẳng vì chạy bền buổi chiều, cậu ta trấn an: “Không sao đâu, đừng lo, thi thật thì thời gian trôi qua nhanh lắm. Nếu không muốn chạy thì không chạy nữa cũng được, chạy được một nửa thấy mệt thì bỏ thi cũng được. Đừng nghĩ nhiều quá, không ai nói ra nói vào gì đâu.”

Trần Tịch lắc đầu: “Không cần lo cho tớ, tớ chỉ hơi căng thẳng thôi. Trước khi thi căng thẳng là bình thường, tớ không sao.” Đã đăng ký rồi thì phải chạy hết đường, Trần Tịch chưa từng nghĩ đến bỏ thi hoặc bỏ cuộc giữa chừng.

Cuộc thi buổi sáng kết thúc mau chóng, Trần Tịch đi ăn cơm với đám Hà Diệu Dương, khi quay về ký túc xá Hạ Lệnh Tân đã về trước, thấy cậu về thì đứng dậy nghênh đón ôm lấy cậu, như là rất lâu rồi không gặp. Cậu ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dồn dập của anh, chờ anh hôn đủ rồi mới ôm thắt lưng anh nghiêng đầu tựa vào vai anh, ảo não nói: “Tớ căng thẳng quá Hạ Lệnh Tân.”

Hạ Lệnh Tân ôm Trần Tịch thật chặt, cảm giác mảnh hồn thiếu sót kia cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, nghe vậy đau lòng vô cùng. Anh vỗ lưng cậu an ủi: “Không sao đâu cục cưng, cậu cứ làm như khi tập luyện, chạy chậm là được, chú ý hô hấp, đừng chạy nhanh quá, không nên làm mình bị thương.” Sau tối hôm qua, Hạ Lệnh Tân đối mặt với Trần Tịch lại càng không kìm chế nổi mình, hận không thể ôm cậu hôn hôn sờ sờ mãi. Mà anh không muốn cậu làm loại chuyện đó cho mình lần nữa mà là thật sự rất thích cậu, chỉ có tiếp xúc thân mật mới có thể hóa giải tình yêu trong lòng anh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trần Tịch do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ngọn nguồn nỗi lo trong lòng cho Hạ Lệnh Tân nghe: “Tớ biết... Nhưng nếu tớ chạy chậm quá thì liệu có sao không? Liệu những người khác có cười nhạo tớ không? Liệu các bạn trong lớp có thấy tớ không có ý thức tập thể, rõ ràng có thể chạy nhanh hơn mà vì sao không nỗ lực vì tập thể hay không?” Trần Tịch rất xấu hổ, nhưng cậu đúng là đang lo âu vì cái nhìn của người khác, mà không phải lo âu vì chạy bền.

Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch cẩn thận sợ hãi cái nhìn của người ngoài mà đau lòng vô cùng. Anh bảo cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu nghiêm túc nói: “Cục cưng, không sao đâu, đừng quan tâm người khác nghĩ thế nào, người thật sự quý cậu sẽ không xa cách cậu vì việc nhỏ này, bởi vì việc này nhỏ nên cậu cũng không cần thiết có được sự tán thành của người không thích cậu. Huống chi cậu có dũng khí chạy năm nghìn mét, họ kém hơn cậu. Người không thi đấu không có tư cách cười nhạo người khác, cậu đi thi đã hơn rất nhiều người rồi. Cho nên cục cưng đừng sợ, họ nghĩ thế nào về cậu căn bản không quan trọng.”

Trần Tịch được an ủi, không còn lo âu nữa. Hạ Lệnh Tân có khả năng này, mỗi khi cậu hoài nghi mình, anh luôn có thể làm cho cậu tỉnh táo lại. Hạ Lệnh Tân thấy cơ mặt Trần Tịch dần thả lỏng thì đưa cậu đến bên giường, bảo cậu ngủ trưa một lát, giữ sức cho buổi chiều. Ban đầu cậu không ngủ được, sau đó có lẽ là cái ôm của anh quá ấm áp hoặc có lẽ là bàn tay vỗ về sau lưng rất dịu dàng, cậu mơ màng ngủ say.

Dù có sợ đi chăng nữa thì vẫn phải chạy, Trần Tịch đứng vào đường chạy theo số, trái tim đập thình thịch. Hạ Lệnh Tân đi đến bên cạnh cậu đứng ngay ngắn, vỗ nhẹ lưng cậu trấn an. Cậu quay đầu lại cười cười, nhỏ giọng nói: “Lát nữa cậu cứ mặc kệ tớ, cố lên.” Hạ Lệnh Tân gật đầu.

Bởi vì thời gian chạy bền dài nên không chia nhóm chạy tiêu chuẩn nữa mà cho tất cả tuyển thủ dự thi đứng ở hàng bắt đầu, chạy đủ mười hai vòng rưỡi quanh sân thể dục là qua. Để tiết kiệm thời gian, ba khối chạy cùng nhau, chạy xong lại xếp thứ hạng theo khối, nam sinh cả ba khối mênh mông cuồn cuộn mấy chục người, đứng ở hàng đầu chen chúc lộn xộn. Có nhiều người chạy cùng như này, Trần Tịch có cảm giác an toàn giấu mình, lại yên tâm hơn chút, còn âm thầm nghĩ lát nữa không chạy cuối cùng là không sao.

Trọng tài nói “Chuẩn bị”, Hạ Lệnh Tân nghiêng đầu liếc nhìn Trần Tịch, dặn dò: “Chạy chậm thôi.” Cậu gật đầu. Súng lệnh vang, một đám nam sinh xông lên trước, Hạ Lệnh Tân lại quay đầu nhìn Trần Tịch một cái, nhanh chân vòng qua những người đằng trước, chạy ra ngoài đường đua, chậm rãi vượt qua một nhóm người, đến trước nhất mới chạy về đường đua. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trên khán đài đầy tiếng cổ vũ, lúc chạy qua lớp A10 Trần Tịch cũng nghe thấy bạn cùng lớp hô to “Trần Tịch cố lên”, lòng lại căng thẳng hơn. Hai vòng đầu vì người xung quanh chạy nhanh nên cậu cũng phải bắt kịp, qua một lát đã thở dốc, tốc độ cũng chậm lại. Cậu không rảnh để ý Hạ Lệnh Tân chạy thế nào nữa mà âm thầm làm theo lời anh điều chỉnh hô hấp và bước chạy, lại dần dần ổn lại. Sau vài vòng đã thể hiện rõ sự chênh lệch, như Hạ Lệnh Tân thì đã chạy nhanh hơn hai ba vòng, Trần Tịch miễn cưỡng chạy đến vị trí ở giữa, không tới mức ở cuối.

Sau khi chạy được một nửa, có vài người đã bỏ thi, đang chậm rãi đi bộ, có người rời sân luôn. Cứ như thế Trần Tịch ở nhóm cuối cùng, nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì chạy. Hạ Lệnh Tân cùng mấy người khác còn hai ba vòng nữa là xong, mấy người giằng co không ngừng, một lúc cậu vượt tôi một lúc thì tôi vượt cậu. Đến lúc còn lại chưa đến hai vòng, đám người bắt đầu tăng tốc, ai cũng muốn giành giải Nhất.

Đương nhiên đám người Trần Tịch không theo kịp, cậu chỉ cảm thấy mỗi một lần hít thở đều dùng hết sức lực cả người, một chút sức lực duy nhất còn dư lại thì dùng để đếm xem mình còn lại mấy vòng chưa chạy, Hạ Lệnh Tân chạy lướt qua cậu rất nhiều lần mà cậu cũng chưa phát hiện ra.

Còn bốn vòng... Ba vòng rưỡi..., Trần Tịch máy móc chạy, liều mạng thở, cổ đã đau không chịu nổi, nhưng cậu làm lơ. Hiện tại cậu chỉ nghĩ đến khoảng cách còn lại, hoàn toàn không nghe thấy từng đợt hoan hô và tiếng kêu sợ hãi bùng nổ trên khán đài.

Bên kia Hạ Lệnh Tân về đích ở vị trí thứ hai, trên khán đài vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt. Anh như là không nghe thấy, nói vài câu với trọng tài, không ngờ lại chạy tiếp. Người trên khán đài xì xào, anh làm gì thế? Chạy lại à? Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía anh, anh đã vượt lên các tuyển thủ đuổi kịp một người trong đó, rồi chạy chậm lại theo người đó. Khán giả mới hiểu ra, Hạ Lệnh Tân đi chạy cùng người ta! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Người trên khán đài ồ lên, tiếng thét chói tai tiếng huýt gió tiếng reo hò cổ vũ vang rung trời, người không biết Trần Tịch chỉ sợ hãi than thể lực của Hạ Lệnh Tân tốt quá, đối với bạn thân cũng quá tốt! Có người nhận ra Trần Tịch, liên tưởng đến lời đồn đãi lúc trước, đều hiểu chuyện này không đơn giản, gào to trâu bò. Có nữ sinh hét to “Là thật!” “Hẹn hò! Hẹn hò!”, đủ loại ngôn luận nháy mắt truyền khắp toàn trường. Khối 10 vô cùng hưng phấn, các khối trên cũng hứng thú hóng hớt.

Hạ Lệnh Tân trâu bò, come oute cũng mới mẻ độc đáo như thế:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.