Trên đường về nhà Trần Tịch đã chậm rãi tiêu hóa chuyện mình hành kinh, lúc trước bác sĩ cũng nói hai bộ phận sinh dục phát triển đầy đủ, có kinh nguyệt cũng không lạ, cũng không biết liệu ngực có phát triển không nhỉ? Bây giờ cậu nghĩ mà buồn rầu, vừa nghĩ đến ngực có thể phát triển, lại nhớ đến lời nói và ánh mắt cười nhạo của bạn bè, ngày hè nóng nực mà cậu lại thấy lạnh cả người.
Về đến nhà đã là hơn 9 giờ tối, Vu Mộng Chi vẫn chưa về, chắc là nhà làm vệ sinh hôm nay khá xa. Trần Tịch nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng vào nhà thay quần của Hạ Lệnh Tân ra, định ban ngày nhân lúc mẹ không ở nhà giặt sạch phơi khô, sau đó trả lại anh. Nếu mẹ ở nhà nhìn thấy cậu mặc quần người khác thì không biết phải giải thích thế nào.
Trần Tịch thay xong quần được một lát, Vu Mộng Chi về nhà, hai mẹ con đơn giản nấu cơm ăn. Lúc rửa bát cậu nói cho Vu Mộng Chi biết mình đến tháng, bà rõ ràng là hoảng sợ, nhanh chóng giật lấy bát không cho cậu rửa, bảo cậu mấy ngày nay không nên chạm vào nước lạnh.
Vu Mộng Chi bàn bạc với Trần Tịch, quyết định ngày mai lại đến bệnh viện kiểm tra xem, sau đó bà lại bảo cậu không nên chạm vào nước lạnh, không được ăn lạnh và cay vân vân, lại lấy băng vệ sinh mình mua đưa cho cậu, bảo cậu về sau nhớ tùy thân mang hai cái. Hai mẹ con đều xấu hổ, rồi lại không thể không cùng nhau đối mặt.
Sáng sớm hôm sau, Vu Mộng Chi xin nghỉ, cùng Trần Tịch vào bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, vẫn như lúc trước, hai bộ phận sinh dục phát triển rất hoàn thiện, có kinh nguyệt cũng là bình thường. Bà yên tâm hơn hẳn, nghĩ ngợi, không tránh Trần Tịch, lo lắng hỏi bác sĩ: “Chị ơi, vậy cháu nó có thể khiến người khác mang thai không? Còn nữa, cháu, cháu nó có thể mang thai không?” trên mặt Trần Tịch hiện lên một tia xấu hổ, cậu cúi đầu.
Bác sĩ hiền lành trấn an: “Nếu hai bộ phận sinh dục phát triển hoàn thiện thì thụ tinh và thụ thai đều được, chẳng qua tỷ lệ nhỏ thôi.” thấy Vu Mộng Chi đang lo lắng và Trần Tịch đang cúi đầu, lại khai thông tư tưởng: “Đừng sợ, đây không phải là chuyện gì xấu, tương phản đây có nghĩa là về sau Trần Tịch sẽ được lựa chọn nhiều hơn. Phàm là chuyện gì cũng có hai mặt, đừng nghĩ tiêu cực quá.”
Vu Mộng Chi gật đầu, im lặng thở dài, cảm ơn bác sĩ, cùng Trần Tịch về nhà.
Trên đường về, bà nhìn đứa con trai đang lớn, vẫn không nhịn được phải dặn dò: “Tịch Tịch này, tuy rằng con còn nhỏ, nhưng có mấy lời mẹ cảm thấy vẫn nên nói cho con biết sớm. Cơ thể con khá đặc biệt, không nhiều người chấp nhận được, mẹ không hy vọng con bị tổn thương. Nếu, mẹ nói nếu nhé, lỡ như ngày nào đó con gặp người mình thích, nhất định không được xúc động cho người ta nhìn thấy cơ thể của con, nhé? Nhất định phải hiểu rõ phẩm hạnh của người ta đã rồi nói sau.”
Trần Tịch đột nhiên nhớ đến Hạ Lệnh Tân, nam sinh cao to đẹp trai đó, rõ ràng thoạt nhìn rất lạnh lùng, lại tinh tế dịu dàng... cậu đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời: “Con biết rồi mẹ.”
Vu Mộng Chi thấy con đỏ mặt, chỉ tưởng là cậu thấy thẹn thùng, lại khe khẽ thở dài.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của mẹ, Trần Tịch ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đến khi hết kinh mới được cho ra ngoài. Trần Tịch ngày ngày ở nhà đếm ngày, cũng may mấy ngày nữa mới đến ngày hẹn trả quần cho Hạ Lệnh Tân, không thì chỉ sợ cậu phải thất hứa.
Thời gian hành kinh vừa kết thúc, Trần Tịch nhân lúc ban ngày Vu Mộng Chi không ở nhà giặt sạch quần của anh để vào túi. Quần lót thì mặc rồi, cậu đỏ mặt không biết cần trả lại không, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định trả lại, cùng lắm thì đi mua cái quần mới trả lại. Nghĩ như vậy, cậu lại ra ngoài làm thêm mấy ngày, thuận tiện mua một cái quần lót mới để vào trong túi.
Đến ngày hẹn, Trần Tịch ăn sáng xong ra ngoài, theo trí nhớ tìm được nhà Hạ Lệnh Tân. Đứng ngoài cửa, tim cậu đập hơi nhanh, tuy rằng đã chấp nhận sự thật mình đến tháng, nhưng nghĩ đến mình tới làm gì, nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ quẫn bách.
Trần Tịch hít thở sâu vài hơi, lấy dũng khí gõ cửa. Tiếng bước chân tới gần, cửa mở. Cậu nhìn Hạ Lệnh Tân trước mặt, cao quá, cao hơn mình cả cái đầu, mình chỉ đứng đến cằm cậu ấy.
Trần Tịch đỏ mặt đưa túi trong tay cho anh, nhỏ giọng nói: “Tôi đến trả quần, cảm ơn cậu.”
Hạ Lệnh Tân nhận túi, nghiêng người nhường đường, đáp: “Không cần cảm ơn. Vào nghỉ một lát không?”
Trần Tịch lắc đầu như trống bỏi, cụp mắt không nhìn anh nữa, nói: “Không cần, cảm ơn, tôi đi đây, tạm biệt.” Nói xong là xoay người đi luôn, Hạ Lệnh Tân chưa phản ứng kịp đã không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
Hạ Lệnh Tân im lặng đứng vài giây, xoay người đóng cửa lại, vừa quay về phòng ngủ vừa mở túi ra định lấy quần ra thả lại vào tủ quần áo. Ai ngờ lấy quần của mình và quần lót ra mà thấy vẫn còn một hộp quần lót mới, nghĩ đến người chạy còn nhanh hơn cả thỏ kia, Hạ Lệnh Tân không mím môi nữa, khóe miệng cong cong.
Trần Tịch chạy đi thật nhanh, hai gò má nóng lên, cúi đầu đi đường, không biết cậu nghĩ gì, ngồi xe bus mà thiếu chút nữa quá trạm. Về đến nhà cậu nhanh chóng dùng nước lạnh rửa mặt, muốn giảm nhiệt độ trên mặt, nhưng tim vẫn đập nhanh.
Trần Tịch xuất thần nghĩ: Cậu ấy nói cậu ấy là học sinh trường cấp ba tỉnh, không biết là lớp nào nhỉ? Liệu ở trường học có gặp được cậu ấy không? Cậu ấy có nói chuyện của mình cho người khác không? Nghĩ đến đây mặt Trần Tịch trắng bệch, nếu Hạ Lệnh Tân nói chuyện của cậu ra ngoài, vậy cậu lại phải chịu đựng ba năm...
Trần Tịch cắn môi, nghĩ đến giọng nói trầm ổn của anh, cậu ấy nói là sẽ không nói ra. Trần Tịch nghĩ, mình đúng là đồ tiểu nhân, cậu ấy giúp mình, mình lại hoài nghi cậu ấy.
Thở dài, Trần Tịch không nghĩ đến chuyện nếu như Hạ Lệnh Tân nói bí mật của mình ra nữa, cậu tin tưởng anh sẽ không nói ra. Hơn nữa... cậu lại đỏ mặt, ôm ngực đang đập thình thịch, nghĩ: Cậu ấy nhìn thấy cơ thể của mình nhưng không mắng mình là quái vật, còn giúp mình thay quần mua đồ dùng của nữ giới, người như vậy sao làm ra chuyện tổn thương người khác được?
Sau đó Trần Tịch lại tiếp tục đi phát tờ rơi, sau khi hết kì kinh đầu tiên, lần kinh nguyệt thứ hai đến đúng hạn, cậu cũng có chuẩn bị tâm lý, mấy ngày đến tháng đó ở nhà không ra ngoài, hết kỳ kinh lại ra ngoài làm thêm. Vị trí phát tờ rơi không ngừng thay đổi, có vài ngày lại quay về con đường kia phát tờ rơi, cậu còn thầm nghĩ liệu có thể gặp lại Hạ Lệnh Tân không, nhưng cả kỳ nghỉ hè trôi đi, cậu không còn gặp lại anh nữa. Cậu hơi thất vọng, tự giễu nghĩ: Nào có nhiều trùng hợp như vậy chứ?
Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng kết thúc, Trần Tịch dần dần không còn lặng lẽ chờ mong nữa, lần gặp Hạ Lệnh Tân giống như hoa quỳnh trong đêm hè, đẹp đến độ như mơ. Cậu biết, sự tốt đẹp đó trước nay chưa bao giờ thuộc về mình.