Lâm Khiếu Đường trùng quan thất bại, nỗ lực của một năm rưỡi qua đã hoàn toàn đổ sông đổ biển, coi như còn chút điểm tàn dư, còn lại hoàn toàn rơi mất, tuy rằng tu vi hiện tại so với trước kia hồn hậu hơn không ít, đạt tới đại sư giai đỉnh cao, thậm chí đã tiến nhập vào giả linh hồn giai, thế nhưng bản chất vẫn như cũ chỉ là một đại sư giai, vô luận là lượng có biến hóa đến đâu, không thể thúc đẩy được chất biến, vậy thì chung quy vẫn là vô ích.
Ngoại trừ căn cơ càng vững chắc hơn, Lâm Khiếu Đường không còn thu hoạch gì hơn nữa, từ khi chữa thương hoàn đến khôi phục rồi trùng quan đã trải qua hơn ba năm gần bốn năm thời gian.
Lúc này đây, Lâm Khiếu Đường vẫn chưa xuất quan, lại sử dụng thêm nửa năm để tiến hành củng cố nội dương và nội linh vững chắc hơn, trên phương diện kỹ xảo càng tiến thêm một tầng cao thâm hơn.
“Tu hồn dưỡng linh thuật” Lâm Khiếu Đường đã tu luyện thành công đến tầng thứ sáu, có thể đem nguyên linh của tu luyện giả cấp độ thấp hơn bản thân dẫn ra ngoài cơ thể, đây chính là một loại bí pháp trị liệu, cũng coi như một loại thủ đoạn công kích cực kỳ ác độc.
Bất quá Lâm Khiếu Đường chung quy không có tu vi linh hồn giai, vì vậy tầng thứ sáu hắn không thể vận dụng một cách hoàn chỉnh, chỉ có thể mạnh mẽ dẫn độ nguyên linh tu luyện giả từ sư giai trở xuống mà thôi, nếu như cao hơn vậy thì đành lực bất tòng tâm.
Trảo long thủ đã tu luyện đến tầng cao nhất, tối đa có thể huyễn hóa ra bảy mươi hai trảo long thủ, độ to lớn có thể co duỗi như thường, tùy ý không chế, phạm vi lớn nhất có thể đạt tới mức một nghìn trượng.
Vô tung quyết vận dụng tới lô hỏa thuần thanh, tùy ý dưới tình huống rõ như ban ngày cũng có thể biến mất không còn tung tích, nguyên lực bản thân thu phóng thuận lợi hơn, độn thuật lại càng đề thăng lên một đẳng cấp mới, tốc độ đã tiếp cận cao thủ linh hồn giai.
Trảm liệt thương trở thành một trong những kỳ nghệ lợi hại nhất của Lâm Khiếu Đường, do đạn liệt chỉ trước kia diễn biến mà thành, cùng với trảo long thủ kết hợp sáng tạo ra loại kỹ nghệ này. Kỹ nghệ này có khuyết điểm lớn nhất chính là mỗi một lần sử dụng đều bị tiêu hao nguyên lực rất lớn, tối đa chỉ có thể huyễn hóa ra hơn mười thanh, nếu như vượt quá số lượng này Lâm Khiếu Đường căn bản ăn không tiêu.
Trảm liệt thương một khi phóng ra ngoài xác thực có lực sát thương cực lớn, thế nhưng độ cứng cũng không cường hãn như trong tưởng tượng, hơn nữa cường độ lại hoàn toàn thành lập trên cơ sở tiêu hao nguyên lực vô cùng lớn.
Lâm Khiếu Đường phát hiện, vô luận là dùng nhiều hay ít nguyên lực để huyễn hóa thành trảm liệt thương, nguyên lực hóa thành kim thương luôn luôn thiếu vài phần cứng rắn trong chiến đấu. Lâm Khiếu Đường luôn luôn miễn cường dùng trảm liệt thương để chống đỡ công kích của đối phương, tuy rằng vẫn có thể chống đỡ được, thế nhưng đó hoàn toàn được thành lập trên cơ sở tiêu hao vô cùng lớn.
Trong nháy mắt khi trảm liệt thương nát bấy, Lâm Khiếu Đường phát ra rất nhiều nguyên lực mới có thể làm cho thân thương không tan rã, nhược điềm này vẫn luôn vây khốn trong đầu Lâm Khiếu Đường.
Kỳ thực rất ít kỹ nghệ chỉ dùng trực tiếp nguyên lực để trực tiếp huyễn hóa thành vũ khí bởi vì tiêu hao quá lớn. Thứ hai nguyên lực ngưng tụ thành vũ khi dù sao thì cũng thuộc về thuần năng lượng thề, không thể bền chắc được như những vũ khí vật chất thực, nếu như đối thủ có tu vi cao hơn thì có thể lạp tức đem thương thể đánh tan.
Trảo long thủ thực tế cũng là kỹ nghệ tương tự, bất quá loại kỹ nghệ này không cần phải trực tiếp dùng cứng đối cứng, hầu như được sử dụng để phụ trợ đánh lén trong chiến đấu. Chỉ có trảm liệt thương của hắn là trực tiếp cứng đối cứng.
Trên thực tế hai loại kỹ nghệ này đều tồn tại khuyết điểm tiên thiên, bình thường không nhìn ra kẽ hở này, thế nhưng khi chống lại đối thủ có pháp bảo lợi hại hoặc trang bị vũ khí mà nói, chắc chắn sẽ gặp thiệt thòi hơn nhiều.
Người khác nếu như lợi dụng tốt khuyết điểm này thì có thể dùng một chút tiêu hao để đổi lấy lượng tinh lực thật lớn của Lâm Khiếu Đường, vì vậy khi chiến đấu sự chịu đựng bản thân sẽ nhanh hạ thấp hơn. Những nhược điểm này có thể nói là trí mạng.
Lâm Khiếu Đường cho đến nay vẫn cố gắng tránh những cuộc chiến chính diện, sử dụng “tham thị thú” để tấn công, mới có thể làm cho nhược điểm không bại lộ trước mắt đối thủ. Kỳ thực những khuyết điểm này khi Lâm Khiếu Đường đột phá sư giai đã phát hiện ra được rồi, chỉ là lúc đó chưa có thời gian và năng lực sửa đổi.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lâm Khiếu Đường mới nghiêm trọng phát hiện ra những kỹ nghệ này thuộc về loại tiêu hao cực lớn, uy lực tuy mạnh mẽ, thế nhưng không thể kéo dài được, luôn luôn làm cho bản thân rơi vào trạng thái khô kiệt, loại cảm giác này phi thường khó chịu.
Lâm Khiếu Đường từ trong trữ vật đai lưng lấy ra một kiện khôi giáp rất lớn, chính là bộ khôi giáp mà Hoa Tiên Tử đã đưa cho khi sấm nhập vào tầng thứ sáu trong “ma tháp cấm địa”, một di vật của thượng cổ tu luyện giả.
Khôi giáp này cực kỳ nặng, không biết nó được chế tạo ra từ tài liệu gì, khôi giáp được sử dụng nguyên liệu không hề pha trộn, cực kỳ xa xỉ. Đây là một bộ khải giáp hầu như có thể che phủ toàn bộ thân thể, độ dày vượt qua một tấc, đối với một khải giáp thông thường mà nói thì đã tương đối dày.
Hơn nữa bộ giáp này lại to lớn vô cùng, ước chừng hơn hai mét, có thể thấy được chủ nhân bộ giáp có thể hình to lớn như thế nào, chắc là một tu luyện giả thuộc về chức nghiệp cận chiến.
Lâm Khiếu Đường đã sử dụng hết tất cả các thủ đoạn muốn phá hủy bộ giáp, thế nhưng ngay cả một điểm vết tích cũng không lưu lại được.
Trải qua hơn một tháng nhiều lần thí nghiệm dò xét, Lâm Khiếu Đường tìm tòi trong trí nhớ, cuối cùng cũng phát hiện ra bộ giáp này rất có thể dùng bí huyền kim để luyện chế ra, cho dù không phải toàn bộ đi nữa thì ít nhất cũng có pha lẫn rất nhiều bí huyền kim.
Bí huyền kim là một loại tài liệu cực kỳ hi hữu để luyện bảo, nếu như đan dược được chia làm ba cấp độ thượng trung hạ ba phẩm, mỗi một phẩm lại chia thành chín cấp, từ thấp đến cao được phân hóa cực kỳ cẩn thận vậy thì bí huyền kim trong hệ thống các loại tài liệu luyện bảo chắc chắn thuộc về loại tài liệu thượng phẩm cấp một, cũng chính là một trong những loại tài liệu cực kỳ cao cấp.
Đối với bất kỳ một tu luyện giả nào mà nói có được loại tài liệu như thế này có thể nói vô cùng may mắn, coi như là thần khí trong truyền thuyết cũng có sự pha trộn của bí huyền kim, điều này cho thấy tác dụng của bí huyền kim trên thế giới vô cùng to lớn.
Trước đây Lâm Khiếu Đường chưa từng nghĩ tới muốn luyện bảo, càng không nghĩ tới chính bản thân lại bắt tay vào làm việc, bởi vì một người thuộc võ tông thì không cần phải luyện bảo, bất quá nếu như bản thân đã không phải là thuần võ chức giả chân chính, vậy thì tựa hồ vẫn nên luyện chế một số pháp bảo để phụ trợ cho bản thân.
Đầu tiên là công tác tinh luyện, Lâm Khiếu Đường đối với thành phần của bộ giáp cũng không rõ ràng cho lắm, thế nhưng có thể khẳng định được chắc chắn không phải hoàn toàn là do bí huyền kim luyện chế ra, nếu như vậy thì thực sự quá xa xỉ rồi.
Cũng may bản thân Lâm Khiếu Đường tu luyện tâm pháp đấu luyện, cho dù đối với những thứ xa lạ như thế này, luôn luôn tìm được quy luật, huống hồ đặc điểm của bí huyền kim hắn lại hiểu rõ ràng.
Lâm Khiếu Đường vẫn dùng thủ đoạn cũ, chọn nguyên dương làm lô đỉnh, đem khôi giáp hoàn toàn bỏ vào bên trong, từng chút từng chút tinh luyện bí huyền kim, tiến độ chậm chạp phi thường.
Thời gian một tháng trôi qua, Lâm Khiếu Đường đã tinh luyện ra được một chút bí huyền kim to bằng đầu ngón tay, ít thì có ít, thế nhưng bí huyền kim mà Lâm Khiếu Đường luyện chế ra lại cực kỳ tinh thuần.
Bí huyền kim có màu tím phát sáng, cực kỳ chói mắt, quyến rũ, quang hoa yêu dị bên ngoài làm cho người ta có cảm giác chói mắt.
Lâm Khiếu Đường lấy ra khối bí huyền kim, trong nháy mắt bắn ra, phóng thẳng vào bộ khôi giáp, oanh một tiếng, vốn Lâm Khiếu Đường không thể lay động được đến một vết xước nhỏ trên mặt khôi giáp, lúc này khôi giáp lại xuất hiện một lỗ thủng cỡ ngón tay.
Lâm Khiếu Đường vô cùng mừng rỡ thu hồi khối bí huyền kim, loại tài liệu luyện bảo ngay cả thượng cổ tu luyện giả cũng cực kỳ quý trọng này, quả nhiên không giống bình thường.
Hai mắt Lâm Khiếu Đường tỏa sáng, nếu như đã có được tài liệu tốt nhất mà không thể luyện ra được một bảo bối gì đó vậy thì quá xin lỗi chính mình rồi, nhất thời đem nguyên lực bên trong nguyên dương mạnh mẽ thúc đẩy gia trì tăng tốc tinh luyện “bí huyền kim“.
Mất ăn mất ngủ luyện chế hầu như làm cho Lâm Khiếu Đường quên đi thời gian trôi qua, tất cả mọi thứ ngoại trừ tinh luyện và tu luyện ra đều bị vứt ra khỏi đầu.
Một năm, hai năm, ba năm cũng có lẽ là bốn năm, năm năm...
Rốt cuộc đã trải qua bao lâu, chính Lâm Khiếu Đường cũng không rõ ràng, trước cửa phòng đã bị bao phủ bởi một tầng bụi rất dày, toàn bộ động phủ đầy mạng nhện, bên ngoài huyệt động, toàn bộ vong linh cốc thậm chí toàn bộ Âm Thi đảo đều bị một loại động vật thể tích như côn trùng, thân thể như ma thú, toàn thân màu lam, chính là “tham thị thú” chiếm cứ.
Vào một ngày, Âm Thi đảo vẫn như mấy năm qua cực kỳ yên tĩnh, không hề có người nào vãng lai, trải qua lễ rửa tội của “tham thị thú” vong linh tử khí trong Âm Thi đảo đã nhạt đi rất nhiều, sương mù âm trầm cũng trở thành đám vụ khí nhu hòa bình thường nhất, không hề làm cho người khác sinh ra cảm khác khó chịu không khỏe.
Đột nhiên, không gian xung quanh trung tâm tử vong cốc đột nhiên xuất hiện một cơn gió xoáy điên cuồng hấp thu tất cả nguyên khí thiên địa bốn phương, nhất thời nguyên khí trong phương viên mấy nghìn dặm xung quanh đều bị hút sạch sẽ.
Mà nguyên lực hỗn loạn khắp nơi giống như tìm được chỗ tồn tại chen chúc tiến tới, tụ tập trên không gian đỉnh tử vong cốc càng ngày càng nhiều, càng tích tụ càng dày, cuối cùng gió xoáy chuyển thành thẳng xuống, xâm nhập vào trong một huyệt động tại tử vong cốc.
Các tu luyện giả trong phương viên mấy nghìn dặm không hẹn mà cùng nhìn về phương hướng nguyên khí thiên địa điên cuồng tụ tập, âm thầm cảm thán và ước ao rất nhiều, lại có một chút đố kỵ, có người đã đột phá đại sư giai tiến nhập vào linh hồn giai, chỉ khi nguyên lực xảy ra sự biến hóa về chất mới tạo ra cảnh tượng kỳ dị như thế này.
Bất quá Âm Thi đảo là một nơi hẻo lánh nhất trong toàn bộ hải vực, số lượng tu luyện giả trong phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh không nhiều, cấp bậc cũng tương đối thấp, bởi vậy không khiến cho người khác đến gây rối, những tu luyện giả cấp thấp này không ai muốn tiếp cận một nơi nguy hiểm như Âm Thi đảo.
Vẫn đau khổ tinh luyện “bí huyền kim” để luyện bảo, Lâm Khiếu Đường đột nhiên mạnh mẽ mở hai mắt, khóe môi không tự chủ được nhếch lên tạo thành một đường vòng cung vô cùng rõ ràng, ngừng công việc hiện tại, thu hồi khôi giáp và bí huyền kim đã luyện chế được, vẻ mặt rất vui mừng tiêu sái đi ra khỏi nhà đá.
Bên ngoài huyệt động, một nữ tử ám dạ tinh linh mặc bộ quần áo bó sát người màu xanh, kinh ngạc nhìn tử vong cốc, giống như là đang có loại cảm giác bừng tỉnh sau một thời gian dài.
“Tân Tây Á, ngươi đã thành công rồi!”
Một âm thanh thong thả từ trong huyệt động truyền ra ngoài.
Trên mặt nữ tử ám dạ tinh linh hiện rõ nét kinh hỉ cười khẽ, mạnh mẽ xoay người lại:
“Công tử, ngài cũng xuất quan rồi.”
Lâm Khiếu Đường nhún vai nói:
“Cũng không bế quan, tại sao trùng quan?”
Sắc mặt Tân Tây Á ngưng lại, nghi hoặc nói:
“Công tử, lẽ nào người không tu luyện hay sao?”
Lâm Khiếu Đường cười khổ một chút rồi nói:
“Có, thế nhưng thất bại rồi, cảm giác thời gian còn chưa tới, lửa còn chưa đủ a, vẫn làm chút việc cần thiết.”
“Cảm tạ công tử ban cho hai khỏa linh vương đan, nếu như không có hai khỏa linh vương đan này, Tân Tây Á không có khả năng trùng quan thành công.”
Tân Tây Á cảm kích thốt lên.
Theo như kế hoạch thời gian của Lâm Khiếu Đường, không sai biệt lắm đã có chín năm trôi qua, tuy rằng trùng quan thất bại, thế nhưng trong chín năm qua không phải là không có thu hoạch, căn cơ tu vi so với trước đây vững chắc hơn nhiều lắm, càng thêm tinh luyện ra không ít bí huyền kim, đã đem một bộ phận trong đó chế luyện ra một trảo long thủ và một cây huyền kim thương dài khoảng hai thước.
Tiến độ hơi chậm chạp, thế nhưng coi như vẫn có chút thành tựu, bí huyền kim vốn là vật liệu chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Bên ngoài tử vong cốc đột nhiên xuất biện một trận rối loạn, đàn “tham thị thú” rậm rạp giống như nước thủy triều dũng mãnh bay vào trong động phủ, quay vòng quanh Lâm Khiếu Đường hưng phấn lao lên trên rồi lại hạ xuống dưới, giống như những chú chó nhỏ đã lâu không gặp chủ nhân mừng rỡ lắc lắc đuôi.
“Công tử, chúng đã biến dạng rồi!”
Tân Tây Á kinh ngạc nhìn đám tham thị thú.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng cười, ánh mắt chợt lóe, “tham thị thú” giống như nhận được mệnh lệnh mang tính cưỡng chế nào đó, nhanh chóng bay vào trong ống tay áo rồi tới không gian trữ vật đai lưng, một đàn “tham thị thú” cực lớn trong nháy mắt đã biến mất không thấy, cánh tay áo của Lâm Khiếu Đường chính là một cánh cửa tiến vào trữ vật đai lưng.
“Bên ngoài đã nhiều năm như vậy, cũng nên trở về nhà rồi!” Lâm Khiếu Đường vuốt vuốt trữ vật đai lưng cười nói.
“Công tử, Lý Nhĩ pháp sư còn chưa đi ra?” Tân Tây Á đột nhiên hỏi.
Liếc mắt nhìn vào chỗ sâu trong động phủ, Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói:
“Thương thế của lão gia hỏa này xem ra vô cùng nghiêm trọng, ngươi đã đột phá đại sư giai tiến vào linh hồn giai, động tĩnh lớn đến như vậy mà hắn vẫn chưa đi ra ngoài, sợ là phải một hai mươi năm nữa mới có thể đi ra được.”
“Công từ, ngươi dự định tiếp tục tu luyện? Hay là chuẩn bị độ hải?” Tân Tây Á tràn đầy chờ mong hỏi.
Lâm Khiếu Đường lắc lắc đầu nói:
“Tất cả đều không phải, ta muốn đi tìm một người, từ chỗ nàng lấy một thứ, có lẽ đối với con đường tu luyện của ta sẽ có trợ giúp.”