Triển Thanh Nhu mặc dù chưa thể khôi phục lại được hoàn toàn, thế nhưng có thể thi triển phi hành thuật dễ dàng, nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực thanh niên, bay sang một bên.
“Đi xa một chút, không để bị ảnh hưởng!”
Lâm Khiếu Đường thân thiết nói.
Triển Thanh Nhu đã bay đi xa tới mấy trượng nghe được lời này làm cho tim nàng chợt đập nhanh hơn, trong lồng naực giống như có một con thỏ nhỏ vui vẻ, lần thứ hai tăng tốc bay xa hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện, Thạch Hổ đã đi tới bên cạnh, quyền phong mạnh mẽ lập tức ép tới mặt.
Lâm Khiếu Đường không chút hoang mang, đưa tay ngăn cản. Ba một tiếng, một chưởng và một quyền mạnh mẽ va chạm vào nhau.
Khuôn mặt của chúng tu luyện giả tối sầm lại, một gã thuộc đạo tông lại cận chiến với một gã thuộc võ tông, cho dù đạo tông có tu vi cao hơn nữa thì cũng vô dụng, võ tông chắc chắn giành được thắng lợi.
Trên mặt Thạch Hổ hiện lên nét tiếu ý, quyền kình không giảm, lại thêm một quyền mang theo lực lượng cường đại không gì sánh được đấm tới, thẳng tắp hướng vào mặt của Lâm Khiếu Đường.
Tất cả tu luyện giả bị nhốt trong lồng giam nhìn thấy quyền kình mạnh bức người đều lộ rõ nét kinh hãi, không nghĩ tới cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc như thế này, vị thanh niên xa lạ không bằng đừng đến còn hơn. Ngoài công phu miệng lưỡi còn có chút lợi hại ra, còn các phương diện khác thì thực sự là bé tí tẹo.
Phanh...
Tiếng vang trầm muộn, không ít tu luyện giả trong lồng giam không nhẫn tâm nhìn, kết quả đã có dự đoán trong lòng.
“Không có khả năng!”
Nhưng mà vài tiếng thở nhẹ, đã làm cho không ít tu luyện giả không nỡ nhìn mở mắt, nhất thời mỗi người đều trừng mắt há hốc miệng, chỉ thấy thanh niên mặc áo trắng kia thối lui hơn chục trượng. Trên mặt hơi hơi đỏ lên, đúng là bị một người thuộc đạo tông cận chiến so lực lượng đánh lui.
“Thùng cơm!”
Thanh niên tuấn mỹ nổi giận nói, đối với thuộc hạ bị đánh lui như thế thực sự có chút cấp bách.
Triển Thanh Nhu đứng gần trận chiến nhất không thể tin tưởng nhìn kỹ thanh niên áo xanh trước mặt, nhãn thần nhanh nhẹn lúc này cũng trở nên ngây ngốc, một người thuộc đạo tông làm thế nào lại có thể dùng lực lượng cận chiến cứng đối cứng đem người thuộc võ tông đẩy lùi? Điều này quá không hợp với lẽ thường rồi!
“Vị tiền bối này vận khí thật quá tốt!”
Trong lồng giam có một đệ tử lên tiếng.
“Gã thanh niên mặc áo trắng kia nhất định là đánh quá nhiều nên mệt mỏi rồi!”
Có người khác nói tiếp.
Thạch Hổ nheo mắt lại, có điểm không rõ, tại sao chính mình bị đánh trúng như vậy mà một điểm hình ảnh cũng không nhìn thấy rõ, chỉ đột nhiên cảm thấy đau đớn rồi bản thân bị đẩy lui về sau.
“Còn suy nghĩ cái gì nữa, còn không mau lên cho ta!”
Môkt tiếng quát nhẹ đã đem Thạch Hổ tỉnh lại.
Thạch Hổ bị mắng bỗng nhiên tỉnh hẳn người lại, nguyên khí toàn thân bành trướng, lần thứ hai mạnh mẽ vọt tới, cánh tay càng thêm tụ tập nguyên lực thực chất hóa thành một lưỡi đao sắc bén.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không thay đổi, không chút dấu hiệu đấm ra một quyền, chỉ thấy quang mang màu vàng tỏa sáng, hơn mười đạo quyền ảnh sắc bén phóng thẳng vào thân thể của thanh niên áo trắng đang lao tới.
Thùng thùng thùng thùng...
Liên tiếp vang lên những tiếng va chạm trầm muộn kịch liệt trong hư không!
Thân thể to lớn của Thạch Hổ dưới sự công kích với tần xuất cực cao liên tiếp bại lui, không ngừng lui lại đến khi chạm vào lồng giam mới dừng lại được.
Phốc...
Mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, Thạch Hổ thống khổ ôm ngực, vẻ mặt không thể tin tưởng, còn muốn tiếp tục xông tới một lần nữa, thế nhưng đã không còn lực lượng, thiếu chút nữa là không đứng vững ngã xuống đất.
Không khí xung quanh lặng yên không gì sánh được, tất cả đều kinh ngạc không thể tin tưởng nhìn thanh niên áo xanh trước mắt vừa mới sử dụng vũ kỹ.
Ai cũng không thể ngờ được, thanh niên áo trắng lại bị đánh bại nhanh đến như vậy.
Trong lồng giam có một nữ tu luyện giả mặc y phục màu hồng nhìn mọi chuyện phát sinh, thân thể không tự chủ được run run, đôi mắt đẹp từ lâu đã bị vụ thủy bao bọc, tầng quang mang màu vàng kia đối với nàng mà nói thực sự vô cùng quen thuộc.
Nữ tử mặc y phục màu hồng vẫn quan sát thanh niên không rời chính là Hồ Mị Nhi, không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt của Linh Nguyệt tiên tử, cố nén xúc động muốn khóc lên, nhẹ giọng hỏi:
“Không biết Lâm sư thúc của quý phái xưng hô như thế nào?”
Linh Nguyệt tiên tử đang trong trạng thái ngạc nhiên đến ngây người cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời:
“Lâm sư thúc cũng không có biệt hiệu. Tên đầy đủ là Lâm Khiếu Đường.”
Ba chữ Lâm Khiếu Đường vừa mới phát ra, nhất thời Hồ Mị Nhi nước mắt như mưa, đôi môi run run chỉ phát ra mấy chữ:
“Công tử, rốt cuộc thì người đã trở về rồi.”
Linh Nguyệt tiên tử không biết nữ tử này có ý gì, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá nữ tử mặc y phục màu hồng, lập tức bị biểu tình mừng rỡ đến phát khóc của nàng ta mê hoặc, không biết nữ tử này sao lại xuất hiện tâm tình như vậy.
“Là hắn?”
Thổ Nham lão quái từ lâu đã chú ý biểu tình của Hồ Mị Nhi, không quá xác định nói ra hai chữ.
Thanh niên tuấn mỹ lạnh lùng nhìn đối phương đánh lui thuộc hạ của chính mình, trong hai mắt hơi phun hỏa, trầm giọng nói:
“Hai người các ngươi cùng tiến lên, nếu như không bắt được người này vậy thì cũng không cần về nữa.”
Trung niên nhân áo trắng và lão giả áo trắng đối mặt nhìn nhau, lập tức xông lên đối chiến, pháp bảo trong tay đã sớm tụ nguyên lực đầy đủ.
Ngũ diện kim kỳ bắn thẳng ra ngoài, lập tức đem Lâm Khiếu Đường bao vây bên trong muốn khống chế.
Bàn tay Lâm Khiếu Đường nhấc lên, hai bàn tay tử kim nhanh chóng bắn ra, trực tiếp bay tới thẳng ngũ diện kim kỳ nắm chặt, ngũ diện kim kỳ không tỏ ra yếu kém, không ngừng phát ra kim quang tiến hành công kích.
Hai pháp bảo nhất thời trong không trung tranh đấu kịch liệt, bàn tay tử kim tuy rằng đã chiếm được thượng phong, nhưng dù sao thì cũng chỉ có hai, trong lúc nhất thời không có cách nào đem năm kim kỳ bắt lại.
Đối với việc dùng pháp bảo tranh đấu cùng một chỗ, trung niên nhân áo trắng ngược lại không tỏ ra quá lo lắng, trên mặt hơi có chút nhúc nhích khó phát hiện ra, ống sáo trong tay đưa lên cạnh miệng thổi hồi lâu.
Tiếng sáo du dương dễ nghe vang trọng xung quanh, những âm thanh này mặc dù dễ nghe thế nhưng lại ẩn chứa sát khí, âm luật có thể làm cho lòng người rối loạn, âm ba càng có thể mang theo tính công kích cực kỳ cường đại, thậm chí có thể đem cương tinh chi thạch chấn đến nát bấy.
Lão giả áo trắng cũng không đứng rảnh rỗi, sương mù phát ra từ chiếc tẩu càng lúc càng tỏa ra nhiều hơn, phạm vi cũng càng rộng, hầu như đem chu vi một trăm trượng xung quanh bao bọc trong màn khói trắng.
Nhìn thấy hai đại tu luyện giả mặc áo trắng đều đã thi triên tuyệt kỹ bản thân, sắc mặt của các tu luyện giả trong lồng giam đều xám xịt, đối với thanh niên thần kỳ trước mắt vô cùng lo lắng, bản lãnh của hai đại tu luyện giả áo trắng kia thực sự quá quỷ dị, tuy không mang theo lực lượng mạnh mẽ nhưng muốn ngăn cản lại càng thêm không dễ dàng.
Lúc đầu Lâm Khiếu Đường không hề biết được công dụng của chiếc sáo trong tay trung niên nhân áo trắng, vẫn đề phòng cẩn thận, khi nhìn thấy đối phương đưa lên miệng thổi, trên mặt hờ hững cười cười.
Bàn thân có tố chất thân thể song nguyên linh đặc biệt, đối với loại phương pháp quấy nhiễu như thế này hầu như không cần chú ý đến, cho dù hiện tại song linh hợp hai làm một, nhưng càng thêm vững vàng kiên cố, tự nhiên không cần sợ hãi những loại công kích như thế này.
Trên thực tế, chỉ cần không bị quấy rầy bởi âm luật, công kích bằng âm ba rất dễ dàng chống đỡ.
Còn về phần sương mù mang theo kịch độc từ chiếc tẩu kia phát ra, Lâm Khiếu Đường càng thêm không cần quan tâm, luận về bản lĩnh sử dụng độc nguyên, hắn có thể coi như tổ sư gia của lão nhân kia.
Khói mù trong không trung tràn ngập, rất nhanh liền đem không gian xung quanh Lâm Khiếu Đường bao vây lại. Hồi lâu chỉ còn nhìn thấy sương khói dầy đặc trắng xóa.
Sương khói dày đặc sản sinh ra độc nguyên vô cùng cường đại, cho dù là những vị tu luyện giả bị nhốt trong lồng giam cách đó hơn trăm trượng cũng có chút ảnh hưởng, cảm giác không khỏe, người có tu vi yếu thậm chí còn ngất đi, không ít người bắt đầu khoanh chân đả tọa chống đỡ.
Nhãn thần của Triển Thanh Nhu vô cùng lo lắng nhìn màn sương khói dày đặc, hận không thể chạy ào vào túm lấy thanh niên áo xanh lôi ra ngoài. Thế nhưng nguyên khí trên người chính mình hiện tại lại vô cùng yếu ớt, lại còn bị độc nguyên sương khói tập kích, cũng may trước đó thanh niên kia đã để trên người mình một màn chân khí hộ thể, nên mới không bị độc nguyên gây thương tích.
Trong lồng giam, mấy vị cao thủ linh hồn giai có tu vi vô cùng thâm hậu không bị ảnh hưởng bởi độc nguyên, lúc này trên mặt mỗi người đều tối sầm lại. Từ khi thanh niên kia bị màn sương khói bao phủ bên trong liền không có động tĩnh gì.
Sương khói mang theo độc nguyên dày đặc tựa hồ như đã đem thanh niên bên trong khống chế hoàn toàn, ở bên trong càng lâu thì lại càng thêm nguy hiểm!
Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ sau, thanh niên tuấn mỹ bỗng nhiên nói:
“Độc lão, không sai biệt lắm rồi, cứ như vậy mà giết chết tên tiểu tử đó thì quá tiện nghi cho hắn, ta muốn hắn sống thật tốt để còn hành hạ hắn, trút cơn giận!”
Lúc này, tất cả tu luyện giả Nam Xuyên Giới đều thở dài lắc đầu, đôi môi của Linh Nguyệt tiên tử thì tím đen, độc nguyên đối với nàng có ảnh hưởng tương đối lớn, thế nhưng nàng vẫn có thể vận nguyên lực chống đỡ, vẫn đang vô cùng khẩn trương quan sát chiến cuộc.
Hồ Mị Nhi đã có tu vi linh hồn giai, bởi vậy độc nguyên tàn dư đối với nàng không có bao nhiêu ảnh hưởng, bất quá theo thời gian dần dần trôi qua, sự nôn nóng trên mặt càng ngày càng đậm, lẽ nào chia ly bao nhiêu năm, lúc này mới vội vã nhìn nhau như vậy mà lại muốn tiếp tục chia lìa hay sao?
“Ai, thiên muốn vong ta a!”