Đấu Y

Chương 138: Chương 138: Bước vào sư giai.




Đến cuối tháng thứ tư, dược lực trong thân thể của Lâm Khiếu Đường cuối cũng cũng ổn định lại, kich mạch không đau đớn như trước nữa, thậm chí vô cùng thông suốt. Chỉ là dược lực khổng lồ vẫn chưa thể hấp thu ngay được mà cần chập rãi tiến hành tiêu hoá. Mỗi ngày chỉ có thể hoà tan một chút.

Cũng từ đó Lâm Khiếu Đường tiến vào thời kì tương đối ổn định. Lại tiếp tục củng cố mấy ngày, bắt đầu từ tháng thứ năm, Lâm Khiếu Đường cứ bẩy ngày một lần phục dụng một viên trung giai độc đan.

Để mau chóng phá tan bình cảnh Đấu Luyện tầng thứ tư, đầu tiên Lâm Khiếu Đường tập trung vào tu luyện Hồn Liệt chỉ, chỉ cần đạt đến trọng thứ sáu thì bản thân có thể bắt đàu tiến hành tu luyện tầng thứ năm.

Về vấn đề phá tan bình cảnh sư giai, Lâm Khiếu Đường cũng không có quá nhiều suy nghĩ. Việc cần làm hiện nay chính là làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, có giai vị cao hay không cũng không trọng yếu.

Hồn Liệt chỉ tầng thư tư chính là có thể đem tiểu quang cầu cố định tại một vị trí nào đó. Thế nhưng chỉ cần Lâm Khiếu Đường phát ra quang cầu thì nó sẽ lập tức bắn đi, không thể tiến hành khống chế.

May là trên thạch bích nơi này có rất nhiều kết trận cường đại, nếu không sớm muộn gì chúng sẽ bị Lâm Khiếu Đường phá nát.

Nhàm chán thử nghiệm nhiều lần, mỗi ngày ít nhất phát ra hơn trăm hoả tiểu quang đạn. Vô luận là thể lực hay tinh lực Lâm Khiếu Đường cũng không hề có đường tắt để đi. Lặp đi lặp lại một cách khô khan buồn chán chính là phương pháp tu luyện tốt nhất.

Bất quá trong quá trình phóng ra các tiểu quang đạn, Lâm Khiếu Đường phát hiện ra rằng tại một mức độ nhất định có thể làm tăng tốc độ hấp thu dược lực khổng lồ trong cơ thể. Hơn một trăm khoả hầu như làm cho Lâm Khiếu Đường trống rỗng, bất quá trong lúc này mà ngồi xuống tu luyện thì hiệu quả hấp thu dược lực tương đối tốt.

Nửa tháng qua đi, rốt cuộc Lâm Khiếu Đường có thể làm giảm tốc độ của quang đạn khi phóng ra ngoài. Lại qua nửa tháng, tốc độ của tiểu quang đạn dưới sự khống chế của Lâm Khiếu Đường giống như là đang quay chậm, có thể giảm tốc độ của quang đạn xuống rất thấp, tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn cố định được một chỗ.

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Khiếu Đường lại muốn sử dụng đến mấy chiêu lệch lạc, dùng Trảo Long thủ để khống chế quang đạn. Thế nhưng thực tế lại làm cho hắn rối loạn, tốc độ tu luyện của hắn tăng lên một cách nhanh chóng dị thường. Đương nhiên dùng Trảo Long thủ để giữ cố định quang đạn là điều không thể. Lâm Khiếu Đường chỉ là mượn công pháp này phụ trợ hắn tu luyện.

Rốt cuộc lại thêm một tháng, Lâm Khiếu Đường đã có thể dùng nguyên thức của mình vững vàng giữ quang đạn cố định trên không trung, tiếp túc là hai khoả. Sau đó là ba khoả, bốn khoả,. . . cho đến khi thành thục điều khiển ba mươi sáu khoả.

Vạn sự khởi đầu nan. Những phần sau này Lâm Khiếu Đường cơ bản một đường thẳng tắp tiến đến, rất nhẹ nhàng có thể khống chế thành công.

Trọng thứ sau thì có chút khó khăn. Trong lúc phu phóng quang đạn phải khống chế được một cách tuỳ ý. Thông qua điều khiển có thể chỉ đâu đánh đó.

Lúc đầu Lâm Khiếu Đường không thể tìm được trọng điểm trong đó, đến khi tháng thứ sáu rất nhanh trôi đi. Nghĩ đến có thể để nội anh trợ giúp khống chế, qua thời gian hút độc nguyên lực dài như vậy, nguyên bản nội anh bé nhỏ so với lúc trước sinh động hơn rất nhiều, thân thể trong suốt ban đầu lúc này đã biến thành nhan sắc xanh nhạt.

Nội anh kỳ thực chính là hình thức biểu hiện áp súc ý thức thể của chính bản thân. Nội anh trog cơ thể Lâm Khiếu Đường là một loại hình thức tồn tại khác của chính hắn.

Bất quá lấy tu vi hiện nay của Lâm Khiếu Đường còn chưa thể đem nội anh phóng ra ngoài. Huống hồ tình cảnh của Lâm Khiếu Đường có chút đặc thù, võ tông không thể có nội anh, cũng tuyệt đối không thể tu luyện nội anh, thế nhưng hắn lại có, và có khả năng tu luyện ra. Sau này phát triển thành cái dạng gì, chính bản thân Lâm Khiếu Đường còn không rõ ràng.

Nội anh nếu đã được sinh ra, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không thể mặc kệ, không quan tâm đến. Vận dụng lực lượng ý thức tinh thuần của nội anh trợ giúp khống chế tu luyện hồn liệt chỉ.

Khi Lưu Bách Xuyên đem vị thiếu niên không biết trời cao đất rộng đưu vào bế tu thất vẫn thường xuyên để ý tới hắn, chung quy nghĩ hắn sẽ không quá kiên định.

Dù sao chỉ là tiểu tử vệ giai, với tu vi ấy tiến vào nơi này thực sự quá nguy hiểm.

Nhìn nguyên thạch trong tay, Lưu Bách Xuyên có chút bất an, có lẽ hắn nên ngăn cản tiểu tử đó mới đúng. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như nghe thấy có cấp báo nguy hiểm, tiểu tử đó chống đõ không nổi thì bản thân nhanh chóng giúp đỡ. Đến lúc đó tìm các trưởng lão xin chìa khoá, chỉ cần có chìa khoá là có thể mạnh mẽ mở cửa từ bên ngoài.

Lưu Bách Xuyên tự an ủi bản thân. Thế nhưng một ngày lại một ngày chậm rãi trôi qua. . .

Một tháng trôi qua. . .

Không hề có động tĩnh.

Hai tháng trôi qua vẫn không có động tĩnh. . .

Ba tháng, bốn tháng. . . Lưu Bách Xuyên vẫn không nghe thấy tiếng chuông. Sự nghi ngờ trong lòng càng dần càng đậm. Sẽ không phải là tiểu tử đó không kịp đánh chuông thông báo mà chết đi đấy chứ?

Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nhưng Lưu Bách Xuyên lại không dám đi tìm các vị trưởng lão lúc này. Kỳ thực người có tu vi dưới sĩ giai thì không được tiến vào bế tu thất. Lúc đầu Lưu Bạch Xuyên nhìn thấy năm mươi khối nguyên thạch đã làm sai quy định.

Nếu như thiếu niên kia chết trong bế tu phòng, chỉ sợ khó có thể giải thích được. Tội lạmdụng chức quyền gián tiếp hại chết đệ tử môn phái, Lưu Bách Xuyên càng nghĩ càng sợ.

Bất đắc dĩ, Lưu Bách Xuyên đành phải tìm đến cấp trên La Bộ Pha của hắn.

- La sư thúc, thiếu niên kia đã đi vào trong đó nửa năm rồi, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Ta cho rằng để cho hắn vào một tháng để cảnh cáo, liệu có thể xảy ra chuyện gì đó hay không?

Lưu Bách Xuyên có nén sự sợ hãi trong lòng xin ý kiến.

La Bộ Pha không thèm để ý nói:

- Nếu như gặp chuyện không may thì cứ để gặp chuyện không may đi, loại người không có đầu óc như thế này, thiếu một tên cũng không có gì đáng tiếc.

- Thế nhưng nếu như thực sự xảy ra chuyện. Đệ tử trách nhiệm rất lớn chỉ sợ sẽ bị trách tội. Lúc đầu đáng lẽ ra không nên cho hắn đi vào!

- Cứ giữ nguyên đấy, sẽ không có việc gì đâu. Cùng lắm thì chờ mười tháng sau cảnh cửa bế tu thất tự động mở ra, nếu như hắn đã chết, ta sẽ đứng ra giải thích giúp ngươi. Còn nếu như không chết thì không còn chuyện gì đáng nói.

La Bộ Pha nhắm mắt nói.

- Tạ ơn sư thúc!

Lưu Bách Xuyên nghe xong lời hứa hẹn này, trong lòng an tâm hơn không ít. Thở dài lắc đầu rồi quay trở về vị trí. . .

Thời gian cứ như thế trôi qua. . . Bế tu thất cẫn đóng chặt như cũ, không hề có bất kỳ động tĩnh gì truyền ra ngoài. Trên thực tế, ngoại trừ có chuông báo nguy hiểm ra thì cho dù có bom nguyên tử bạo tạc trong đó cũng không nghe được cái gì.

Lưu Bách Xuyên tuy rằng đã có lời hứa che chở của La Bộ Pha, nhưng trong lòng không tránh khỏi chút rối loạn. Cứ cách một đoạn thời gian lại đi qua bế tu thất nhìn một cái.

Lại tiếp tục qua bốn tháng. Lưu Bách Xuyên đã chú ý đếm từng ngày một, khi nào cánh cửa bế tu thất mở ra hắn lập tức biết được. Buổi sáng ngày hôm nay, Lưu Bách Xuyên đã sớm đứng đợi ngoài cửa chỉ chờ cánh cửa đá mở ra.

Hơn nửa canh giờ sau cánh cửa đá rốt cuộc động đậy.

So với thời gian Lưu Bách Xuyên tính toán không sai lệch chút nào. Nhìn cánh cửa đá chậm rãi di động, Lưu Bách Xuyên có chút khẩn trương, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lí nhìn thấy một cái thây khô.

Cánh cửa đá mở ra hoàn toàn, Lưu Bách Xuyên đang do dự có nên đi vào hay không thì một gã thanh niên ăn mặc chỉnh tề bước ra.

Một cỗ nguyên khí lực cường đại cũng theo đó mà đập thẳng vào mặt. . .

Thiếu niên không biết từ khi nào đã trưởng thành hơn nhiều, có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ.

Không giống trước đây, hoàn toàn không giống trước đây. Khuôn mặt trong sáng thoáng thành thục hơn một chút. Thiếu niên này qua mười tháng bế quan đã biến đổi rất nhiều, thân thể cường tráng hơn, cặp mắt đen kịt cũng trở nên trong suốt hơn, tóc dài vóc dáng cao hơn. Trọng yếu hơn là trong mơ hồ toả ra một cỗ nguyên khí lực hùng hậu. Sự khẩn trương trong lòng Lưu Bách Xuyên chợt biến thành kinh hãi. Mở lớn con mắt ngây ngốc nhìn kỹ thanh niên đang đi tới phía bản thân.

- Ngươi ở đây chờ ta?

Lâm Khiếu Đường ngạc nhiên nói.

Lưu Bách Xuyên vội vàng xua tay nói:

- Không dám không dám, tiểu nhân phải kêu một tiếng tiền bối mới đúng. Chúc mừng tiền bối ngưng tinh thành công, đột phá bình cảnh tiến nhập sư giai. Tuổi thọ tăng lên trăm năm.

Lâm Khiếu Đường khẽ nở nụ cười, hít sâu một hơi, lây ra một túi nguyên thạch đưa cho Lưu Bách Xuyên.

- Sư huynh trong thời gian vừa rồi đã phải cực khổ, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của sư đệ!

Lưu Bách Xuyên cầm lấy túi nguyên thạch lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa quỳ xuống. Thứ gì đó của tiền bối làm sao dám cầm, chỉ thấy mắt hoa lên, thiếu niên đã biến mất không thấy.

Nhìn ra phía cửa, trong mắt Lưu Bách Xuyên tràn ngập sự ước ao, sắc mặt loé ra khát vọng. Sư giai a, trong bát đại môn phái cũng chỉ có mấy nghìn người mà thôi, so với đại quân tu luyện giả mấy chục vạn người mà nói quả thực là cực kỳ nhỏ bé.

Cư nhiên có người đến bế tu thất chuyên dùng để luỵện đan làm nơi tu luyện. Đây là một cách tu luyện mới hay là liều mạng đây? Lưu Bách Xuyên trầm tư không tìm lời giải đáp. Càng làm cho hắn nghĩ đến nát óc là tại sao chỉ một thiếu niên vệ giai nho nhỏ lại có thể dùng thời gian mười tháng tiến nhập sư giai. Cái này quá là quái vật mà. . .

La Bộ Pha đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên ngẩng đầu lên. Có một cỗ nguyên khí lực cường đại đang hướng phía bên này đi dộng đến.

Chẳng lẽ lại là một vị chấp sự nào đó qua nơi này luyện đan? La Bộ Pha đứng thẳng người có chút nghi hoặc, thế nhưng phương hướng không đúng nha, là từ bên trong truyền ra.

- La sư thúc, đã lâu không gặp!

Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái đứng thẳng của La Bộ Pha, có chút ngạc nhiên.

- Là ngươi?

La Bộ Pha nhìn thấy rõ người mới đến lập tức ngẩn người, nhìn từ trên xuống dưới, quan sát thật kỹ Lâm Khiếu Đường. Trong lòng kinh đào hải lãng, tuyệt đối không có khả năng. Người này chỉ có hai loại nguyên môi làm sao có thể đột phá sư giai khi tuổi còn trẻ như thế này được?

- La sư thúc, có vấn đề gì hay sao?

Bị người khác dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhìn bản thân, Lâm Khiếu Đường nhìn xuống thân thể kỳ quái nói.

- Không dám không dám, nên gọi là La sư huynh mới đúng. Sư huynh đây chúc mừng sư đệ, chúc mừng sư đệ thành công đột phá. Từ nay về sau bản môn lại thêm một vị cao thủ sư giai. Thật đáng chúc mừng nha!

La Bộ Pha vội vàng đứng dậy nói.

Nguyên lai trong môn phái, bối phận bài vị cùng với gia nhập môn phái sớm hay muộn không liên quan gì đến nhau. Ai là sư huynh thì phải nhìn vào tu vi mà xem xét, ai tu vi cao người đó là tiền bối. Không chỉ Cự Kiếm sơn trang mà toàn bộ tu luyện giới đều như vậy.

Hai gã đệ tử gác cửa nhìn thấy Lâm Khiếu Đường đi ra đều phi thường cung kính chào một tiếng:

- Sư thúc đi thong thả!

Chỉ là trong ánh mắt tràn đầy tia nghi hoặc, như thế nào lại chưa nhìn thấy vị sư thúc này bao giờ.

Đứng trên bậc thang trước cánh cửa cực lớn của dược điện, Lâm Khiếu Đường nhìn xa xa cười vui vẻ. Hắn đã thành công rồi, huýt sáo một tiếng thật dài. Nhún chân bay lên trời, chỉ chốc lát đã biến mất tại chân trời.

Hai gã đệ tử gác cửa đố kị nhìn điểm đen dần biến mất xa xa, rồi lại lắc đầu thở dài. Bản thân không biết đến khi nào mới có thể tiến nhập sư giai đây?

Nhanh chóng ổn định khi phi hành. Không lâu trước đó đây là một chuyện khó khăn nhất đối với Lâm Khiếu Đường, nhưng hiện tại lại như hành tẩu trên đât bằng vậy, hơn nữa không hề cần đến trang bị phụ trợ phi hành, hoàn toàn dùng nguyên khí vận chuyển đối với nội tinh và lực khống chế phi thường chính xác. Trên mặt Lâm Khiếu Đường không khỏi hiện lên một nụ cười vui vẻ. Hồn Liệt chỉ trọng thứ sau chính là sự khống chế đối với nguyên lực. Một khi luyện thành thì lực khống chế trở nên chính xác kinh người. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.