Đấu Y

Chương 223: Chương 223: Chém giết và bí mật.




Hơn mười gã thánh đường võ sư vây quanh Lâm Khiếu Đường. Đám mục sư sau khi phóng ra hộ thể quang mang gia trì lên hơn hai mươi gã thánh đường võ sư thì tập thể thi triển ra chiến đấu chúc phúc vào người Cổ Đức.

Trước đó còn sợ hãi, lúc này được gia trì thêm chiến đấu chúc phúc, thực lực tăng lên một mức lớn làm cho khiếp ý trong lòng Cổ Đức nhạt đi không ít.

Toàn thân trên dưới của Cổ Đức bị một tầng quang mang bao quanh, lòng tin tăng nhiều, đầu tàu gương mẫu vọt về phía trước!

Cổ Đức dồn sức chém ra một kiếm, quang hoa trên thân kiếm nổi lên bốn phía, ẩn chứa nguyên lực cực kỳ cường đại, vị thánh đường đại võ sư này có tồn tại kiền kỳ trong lòng vì vậy vừa tấn công đã dùng toàn lực.

Đương, thanh cự kiếm trong tay Cổ Đức, nặng nề bổ thẳng vào thân của một thanh cự kiếm khác, hai kiếm đối chọi nhau, kiếm trong tay Cổ Đức giống như là hài tử nhỏ bé đến đáng thương.

Lâm Khiếu Đường đứng nguyên tại chỗ, không biết từ khi nào đã rút kiếm ra, không một ai thấy rõ, trên tay tụ lực hất lên, Cổ Đức lui nhanh về phía sau đến hơn mười bước mới đứng vững thân hình.

Hơn hai mươi gã thánh đường võ sư dường như được phát tín hiệu đồng thời công kích, mỗi người đều sử dụng sát chiêu mạnh nhất, kiếm khí, quyền kình, ánh đao đều theo nhau mà đến.

Khóe miệng Lâm Khiếu Đường hơi nhếch lên, cười nhạt, thanh cự kiếm trong tay phảng phất như không có trọng lượng tùy y vung vẩy, một luồng gió xoáy cường đại trống rỗng hình thành, trong gió xoáy hỗn loạn có tồn tại vô số không nhận nho nhỏ, hầu như muốn tránh cũng không thể tránh được.

Toàn phong (gió xoáy) quét qua, người ngã mã vong, đám thánh đường võ sư từ trước đến giờ chưa từng thấy qua chiêu số quỷ dị đến như vậy, trong nháy mắt tất cả đều lưu lại rất nhiều vết thương dữ tợn trên người.

Bốn gã mục sư phía sau vội vàng khởi động nguyên lực toàn thân, không ngừng thả ra khôi phục thuật, nhìn như nhẹ nhàng thế nhưng đã vô cùng cật lực.

Cổ Đức lại một lần nữa phóng đến, làm một gã thánh đường đại võ sư hiển nhiên có chút bản lãnh. Thanh cự kiếm trong tay bốc cháy lên một tầng hỏa diễm màu trắng, cự kiếm chém xuống, bạch sắc hỏa diễm nhất thời đại trướng, trong phạm vi không gian tới một trượng hầu như đã bị hỏa diễm bao vây.

Ngăn cản được mũi kiếm nhưng không ngăn được hỏa diễm, Lâm Khiếu Đường lập tức bị rơi vào trong vòng hỏa diễm.

Trên mặt Cổ Đức hiện lên vẻ đắc ý cười cười, không ai có thể ngăn cản được tập kích của thánh hỏa, rất nhanh tên gia hỏa kiêu ngạo này sẽ bị thánh hỏa thôn phệ.

Quanh thân cảm thấy nóng rực, đầu tiên Lâm Khiếu Đường cả kinh, nhưng rất nhanh liền phát hiện ra thánh hỏa này không thể làm mình tổn thương. Hiện tại nội anh đã phát triển thành nội linh, không còn e ngại chút thánh quang hỏa độc cỏn con này.

Ngay khi Cổ Đức còn đang đắc ý, phía trong vòng hỏa diễm màu trắng đột nhiên có một thanh cự kiếm bổ ra. Giơ kiếm chống lại, kiếm chạm kiếm, thế nhưng Cổ Đức cảm thấy lực lượng lần này so với trước lớn hơn vài phần, cả người giống như diều đứt dây bắn vụt ra ngoài, va đổ một cây đại thụ thật lớn mới dừng thân thể lại được.

Biểu tình trên mặt của hơn hai mươi gã thánh đường võ sư từ từ trở nên vặn vẹo. Tâm tình bắt đầu không thể khống chế được, tựa hồ như là bị gia trì thêm loại ma pháp kích thích nộ khí nào đó, hơn hai mươi gã thánh đường võ sư nhất thời biến thành dã thú, điên cuồng nhào tới.

Lâm Khiếu Đường cau mày, thanh cự kiếm trong tay mẫn tiệp huy vũ, tốc độ tay kinh người, hầu như làm cho thanh cự kiếm biến mất, hơn hai mươi gã thánh đường võ sư trong nháy mắt văng ngược lại. Hơn phân nửa thân thể đã không còn trọn vẹn đầy đủ, còn có chưa đến một nửa đã bị trọng thương.

Ngốc trệ nhìn thanh niên đứng giữa sân, đây là thực lực của linh hồn giai hay sao chứ? Hơn hai mươi gã thánh đường võ sư đủ để hạ một tòa thành nhỏ hơn nhìn quân, lực chiến đấu phi phàm, trong quá trình chạy trốn chết Vưu Na đã sớm lãnh giáo sự lợi hại của đám người này. Cư nhiên có thể đánh tan hơn hai mươi gã thánh đường võ sư trong nháy mắt, lại chém chết hơn mười người, hiển nhiên là đã hạ thủ lưu tình, bằng không tất cả mọi người sớm đã trở thành vong hồn dưới thanh cự kiếm khủng khiếp kia.

Bộ ngực cao vút của Vưu Na phập phồng lên xuống, hô hấp không tự chủ được nhanh hơn một chút, một ý niệm to gan hình thành trong đầu. Thụy Ma Nhĩ quốc nếu như có một người linh hồn giai tọa trấn, coi như là hai đại giáo hội cũng không muốn đắc tội một cách đơn giản, nếu được như vậy hiển nhiên phải trả một cái giá không nhỏ, cũng chính bởi vì Thụy Ma Nhĩ quốc không có thực lực nên mới bị Lai Đặc giáo hơi phái ra vài chục thánh đường võ sư đã có thể tiêu diệt cả quốc gia.

- Công chúa, chúng ta nên chạy trốn trước đi thôi!

Ba Ma ôm ngực từ trên mặt đất đứng lên, cấp thiết nói.

- Chạy? Chạy trốn tới đâu? Nạp Đạt Tư công quốc hay sao? Ba Mã pháp sư, mục địch của chúng ta khi chạy đến Nạp Đạt Tư công quốc là cái gì?

Biểu tình của Vưu Na cực kỳ nghiêm túc nhìn lão pháp sư hỏi ngược lại.

Ba Mã nghi hoặc nhìn Vưu Na trả lời

- Đương nhiên là tìm kiếm sự tị nạn và viện trợ, chỉ cần Nạp Đạt Tư công quốc và Đạt Khắc giáo hội xuất binh, vậy thì quốc gia của chúng ta nhất định có thể thu phục lại được từ trong tay Lai Đặc giáo hội.

Vưu Na tự giễu cười

- Đúng không? Thụy Ma Nhĩ quốc chỉ là một quốc gia nhỏ bé không đáng kể nằm trong khu vực thống trị của Đạt Khắc giáo hội mà thôi, Ba Mã pháp sư ngài lẽ nào không biết lý do vì sao Lai Đặc giáo hội xâm lân quy mô vào Thụy Mã Nhĩ quốc của chúng ta mà Đạt Khắc giáo hội lại không hề có động tĩnh gì hay sao?

Ba Mã pháp sư thở dài nói:

- Là bởi vì phụ thân của ngươi không chịu giao ra địa đồ và chìa khóa vào trong “ma pháp cấm địa”!

Vưu Na gật đầu

- Cho dù chúng ta có trốn tới được Nạp Đạt Tư công quốc di chăng nữa, thì vẫn phải dâng lên bản đồ và chìa khóa hay sao. Sở dĩ Đạt Khắc giáo mở trừng mắt nhìn Thụy Ma Nhĩ quốc chúng ta bị Lai Đặc giáo chiễm lĩnh, chính là vì muốn chờ chúng ta tự chạy tới cầu xin bọn họ, đồng thời khi cầu xin bọn họ nhất định phải dâng lên địa đồ và chìa khóa.

- Công chúa, cho dù là như vậy thì chúng ta cũng phải phục quốc a!

Lão pháp sư đau lòng lên tiếng.

- Phục quốc? Nếu như đem chìa khóa và địa đồ cho Lai Đặc giáo thì chẳng phải là càng bớt việc hay sao, Lai Đặc giáo nhất định sẽ khôi phục sự thống trị của hoàng thất, như vậy có thể tránh đươc xung đột chiến tránh, dù thế nào đi nữa thì kết quả vẫn giống nhau mà thôi

Vưu Na lạnh lùng nói.

- Này?

Lão pháp sư nhất thời nghẹn lời.

Nhìn trận giao chiến trước mặt, Vưu Na ý vị thâm trường nói:

- Làm một quốc gia thuộc khu thống trị của Đạt Khắc giáo, lại không có người viện trợ, điều này hoàn toàn là do thực lực của quốc gia chúng ta quá yếu, cho dù là tới bang trợ chúng ta cũng không có chỗ tốt nào, tất nhiên không ai muốn tốn công mà nguyện ý đi làm. Kỳ thực muốn phục quốc cũng không cần thiết phải nhờ đến quốc gia khác hay Đạt Khắc giáo hội…

- Ý tứ của công chúa là?

Ba Mã có chút nghi hoặc.

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!

Vưu Na cực kỳ tự tin nói.

Vẻ mặt Ba Mã kinh ngạc, lập tức lĩnh hội ý tứ của Vưu Na

- Công chúa nói là muốn mượn sức của vị cao thủ linh hồn giai này hay sao?

Vưu Na cười cười nhìn Ba Mã nói:

- Không thể hay sao?

Ba Mã chất vấn

- Ngươi này sao lại bang trợ chúng ta? Huống hồ chỉ có một vị linh hồn giai mà thôi, cũng không thể chống lại được bọn họ a!

Vưu Na cười cười, không hề trả lời, đôi mắt chợt lóe, thật sâu nhìn thanh niên phía trước…

Mỗi một kích của Lâm Khiếu Đường đều làm cho cánh tay của Cổ Đức cảm thấy đau nhói, hai người căn bản thuộc về hai cấp bậc khác nhau. Cổ Đức như thế nào cũng không nghĩ ra được, mười năm trước tiểu tử nay mới chỉ có tu vi sư giai, chỉ dùng thời gian mười năm mà có thể tăng thực lực đến mức mạnh mẽ như thế này.

Ánh mắt Cổ Đức chợt lóe, huy kiếm thật nhanh, hai kiếm va chạm, mượn lực lượng thật lớn bắn ngược lại, Cổ Đức lui nhanh vài chục trượng, ba gã ma pháp sư sớm đã chuẩn bị sẵn sằng lập tức phóng ra ma pháp được chuẩn bị.

- Thiên hỏa!

Ba gã ma pháp sư đồng thời trầm giọng nói.

Trên đỉnh đầu Lâm Khiếu Đường xuất hiện đám mây lửa, hỏa vân kịch liệt cuồn cuộn ngưng tụ một chỗ, ba một tiếng, hóa thành đạo đạo nhiệt điện bổ xuống phía dưới.

Oanh…, lôi điện tạc nổ, thân nhiệt điện thô to như cây đại thụ cực lớn, tốc độ rất nhanh, vừa hình thành đã bổ thẳng vào Lâm Khiếu Đường phía dưới.

Mặt đất trong phạm vị hơn mười trượng nhất thời trở thành một biển lửa, nham thạch và bùn đất trong nháy mắt biến thành dung nham, uy lực của ma pháp tập thể làm cho người ta sợ hãi.

Ma pháp cường đại như vậy, coi như là linh hồn giai chỉ sợ khó mà trốn thoát được, trong lòng mọi người đều tiếc hận suy đoán.

Cổ Đức vốn định chạy trốn lúc này trở nên trấn định hơn không ít, trong lòng châm biếm, linh hồn giai thì làm sao cơ chứ, cũng bị lão tử ám toán đó thôi, ma pháp sư thực sự là một chức nghiệp biến thái, nếu như số lượng đủ nhiều mà nói, hủy thiên diệt địa cũng không phải là không có khả năng.

Ba gã ma pháp sư đều tiêu hao hết toàn bộ ma lực bản thân để thi triển đại hình ma pháp, lúc này đều thở phì phò gấp gáp, sắc mặt tái nhợt, mệt đứt hơn, lúc này mà bắt bọn họ phóng ra một cái hỏa cầu nho nhỏ sợ là làm không nổi.

Vưu Na vừa mới nhìn thấy hy vọng kinh ngạc nhìn biển lửa, cứ như vậy mà kết thúc hay sao? Không có khả năng.

Ngay khi mọi người còn đang tưởng rằng thanh niên bị thôn phệ trong biển lửa, đột nhiên toàn phong nổi lên, biển lửa lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn rõ nhanh chóng thu nhỏ lại, nhiệt độ bốn phía không ngừng bốc cao lập tức đình chỉ, theo biển lửa dần dần biến mất mà không ngừng hạ thấp.

Toàn bộ hỏa nguyên phảng phất như bị thứ gì đó hấp thu, thoáng cái đã bị hút sạch sẽ, Lâm Khiếu Đường không có một chút tổn thương nào đứng nguyên tại chỗ, tới bây giờ hắn vẫn chưa di động tới nửa bước.

Bát cấp ma pháp thiên đường chi hỏa lúc này giống như trở thành trò đùa.

Cổ Đức hú lên một tiếng quái dị, hướng về phía sau vội vã bay đi, hầu như đồng thời, một đạo thanh mang đột ngột từ trên mặt đất hiện lên, tốc độ nhanh hơn Cổ Đức không biết bao nhiêu lần.

Cổ Đức còn không bay được xa, chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, thanh niên đã xuất hiện phía trước bản thân, vẻ mặt thong dong nhìn vào bản thân.

Cổ Đức còn muốn cầu xin tha thứ, muốn nói cái dì đó, thế nhưng trên cổ đột nhiên cảm thấy căng thẳng, lời nói lên đến miệng rồi lại trôi xuống, một ngũ chỉ kim trảo đã nắm chặt lấy cái cổ cực kỳ yếu đuối của Cổ Đức.

- Tiền … Bối…, tha….

Cổ Đức gian nan kêu lên.

Lâm Khiếu Đường cách không nhiếp vật, cánh tay mạnh mẽ thu lại, ngũ chỉ kim trảo đang nắm cái cổ của Cổ Đức giống như là cỗ máy thông linh, cổ của Cổ Đức trực tiếp bị bóp nát thành thịt vụn, cái đầu lập tức rơi xuống, quang hoa trong mắt chợt lóe lên đã không còn sức sống.

Môt đoàn quang mang hình viên cầu lớn cỡ nắm tay từ trong cơ thể của Cổ Đức vọt ra, chỉ nửa cái chớp mắt đã xuất hiện phía xa xa cách đó trăm trượng. Lâm Khiếu Đường hơi hơi kinh hãi, ba trảo long thủ hầu như trong nháy mắt hình thành ngoài trăm trượng, nắm chắc lấy quanh mang hình viên cầu, hai trảo long thủ đầu tiên không bắt trúng, đến chiếc thứ ba mới hiểm hiểm nắm được.

Tốc độ của linh thể dĩ nhiên nhanh đến như vậy, Lâm Khiếu Đường cầm chắc quang mang hình viên cầu trong tay có chút suy nghĩ, tốc độ vừa rồi chỉ sợ là đã vượt qua tốc độ âm thanh, chí ít cũng vượt qua đén bốn năm lần, suýt nữa để người này chạy trốn mất rồi, nếu như không phải trảo long thủ đã đại thành, thực đúng là thúc thủ vô sách.

Khi thân thể bị tiêu diệt, Cổ Đức ngược lại có cảm giác được giải thoát, với tu vi của hắn sợ là có thêm một đôi cánh thì sợ là không thể thoát nổi bàn tay của thanh niên này, thế nhưng nếu như dùng trạng thái linh thể mà chạy trốn, vậy thì có hy vọng rất lớn, chỉ là Cổ Đức như thế nào cũng không thể nghĩ được bản thân cư nhiên bị bắt trở lại.

- Tiền bối, xin tha mạng, chỉ cần ngài thả ta ra, ta lập tức nói cho ngài biến một bí mật cực lớn!

Quang mang hình viên cầu trong tay Lâm Khiếu Đường đột nhiên kêu lên.

Lâm Khiếu Đường hiếu kỳ đánh giá quang mang hình viên cầu màu trắng lạnh giọng nói:

- Ta đối với những bí mật của giáo hội không có chút hứng thú nào!

- Bí mật này không phải là về giáo hội, mà là bí mật về thượng cổ bí cảnh!

Quang mang hình viên cầu vội vã kêu lên.

Lâm Khiếu Đường có chút tiếc nuối lắc đầu nói:

- Mặc kệ là bí mật về giáo hội hay là bí mật về thượng cổ bí cảnh ta đều không có hứng thú!

Sau đó, cánh tay của Lâm Khiếu Đường trở nên căng thẳng, tựa hồ như muốn phát nát quang mang hình viên cầu.

- Chờ một chút, tiền bối, nếu như ngài nghe về nội dung của bí mật nhất định ngài sẽ cảm thấy hứng thú.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bàn tay hơi hơi thả lỏng nói:

- Ta chỉ thấy hứng thú đối với phương pháp trở lại Kỳ Đông đại lục mà thôi, nếu như ngươi có thể cho ta một đáp án vừa lòng, thả ngươi ra cũng không phải là không thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.