Lâm Khiếu Đường nhìn ra Lưu Trúc Thượng Nhân có chút khẩn trương, không khỏi cười nói.
Kỳ thực Lưu Trúc Thượng Nhân không dám trực tiếp xưng hô, dù sao người ta so với chính mình có tu vi cao hơn nhiều lắm, thân phận địa vị cũng chênh lệch vài đẳng cấp, thế nhưng muốn hắn phản bác thì lại càng không dám hơn, như vậy cũng chỉ có thể cười cười cam chịu.
Đối thoại được một lúc, cảm giác bất ổn trước đó của Lương Như Vân với Lâm Khiếu Đường đã tốt lên không ít, tâm tình theo đó cũng dần được bình ổn.
- Lâm đại ca, lần trước ngươi đưa bí tịch cho Như Vân, Như Vân có rất nhiều chỗ không hiểu nổi.
Lương Như Vân như không có ý tứ nói.
Ngược lại, nghe thấy hai tiếng bí tịch, Lưu Trúc Thượng Nhân tỏa sáng hai mắt, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Lâm Khiếu Đường đưa qua một khối ngọc giản nói:
- Đây là một ít tâm đắc trong thời gian đại ca tu luyện, ngươi cầm lấy tự xem đi, lần trước đi có chút vội vàng nên quên mất không đưa cho ngươi.
- Cảm tạ đại ca!
Tiếp nhận ngọc giản Lương Như Vân hưng phấn không ngớt, đối với bất kỳ tu luyện giả nào, có thể có tâm đắc tu luyện chính là lợi ích thực tế nhất so với bất kỳ điều gì.
- Được rồi, nhị vị nếu không có gì thì dừng lại ở đây thôi.
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nói, hắn nghĩ ra với tu vi hai người thầy trò Lưu Trúc Thượng Nhân, chỉ sợ đến Thiên Lan sơn không quá thích hợp.
Vừa nghe lời này Lưu Trúc Thượng Nhân có chút luống cuống, lo lắng trong lòng bật thốt lên nói:
- Tiền bối, xin hãy thu nhận hai thầy trò chúng ta!
Một câu này làm cho Lâm Khiếu Đường có vẻ mờ mịt khó hiểu nói:
- Thượng Nhân chính là trưởng lão Tinh Vân Tông?
Lưu Trúc Thượng Nhân vừa nói ra khỏi miệng liền biết chính mình đã phạm vào hồ đồ, sửa lời nói:
- Tiền bối, vãn bối nói sai, nói sai. Ý vãn bối chính là muốn để tiền bối nhân lấy đồ đệ này của ta, vãn bối ngu dốt, dậy bảo sẽ không được đến nơi đến chốn, sợ là sẽ làm hoang phế tài năng của Như Vân.
Lâm Khiếu Đường thân là nguyên lão Thiên Hà Tông tự nhiên có quyền lực thu người, chỉ là thân phận hai người này có chút đặc thù, muốn gia nhập vào môn phái hắn chẳng lẽ song song lại là người hai môn phái ư.
- Việc này lúc khác nói đi!
Mắt Lâm Khiếu Đường hướng đường lên Thiên Lan sơn nói.
Trong lòng Lưu Trúc Thượng Nhân biết chính mình quá nhanh nhảu, trong lòng Lương Như Vân lại thầm quái sư phụ hồ đồ, đâu nào có đạo lý yêu cầu như vậy, thầy trò hai người đành trong xấu hổ cáo từ.
Khi Lâm Khiếu Đường theo Phương Thiên Minh đến nơi nghỉ chân của Thiên Hà Tông, lúc này mấy người Linh Nguyệt Tiên Tử quả thực không thể tin vào hai mắt chính mình, cho dù vừa rồi đã nghe qua tin đồn, nhưng hai mắt lúc này nhìn thấy vẫn như có chút mộng ảo.
Linh Nguyệt Tiên Tử đã tận mắt chứng kiến Lâm Khiếu Đường bị cuốn vào cơn lốc hủy thiên diệt địa kia, tuy rằng trong lòng không muốn tin tưởng vị nguyên lão này vẫn lạc tiêu vong, nhưng ai cũng có thể biết được tình huống lúc đó đúng là cửu tử nhất sinh a.
Lạc Trần Tử thấy Lâm Khiếu Đường trở về, tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, trong lòng hắn sớm đã đem ký thác tương lai Thiên Hà Tông lên vai vị nguyên lão vẫn đang tuổi thanh niên này.
Lâm Khiếu Đường hướng Lạc Trần Tử thi lễ nói:
- Lạc Trần sư huynh, sư đệ đã trở về!
- Lâm sư đệ trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi a!
Lạc Trần Tử kích động bộc lộ cảm tình trong lời nói.
Ngay lúc Lạc Trần Tử cùng chúng môn nhân chuẩn bị hỏi nguyên do Lâm Khiếu Đường làm sao rời khỏi Tù Ma Cốc, cự chung trên Thông Lâm tháp đột nhiên vang lên, theo âm kéo dài hồn hậu, vọng vào tai mà trấn lòng người, cực kỳ tang thương.
Coonggggggggg…
Chỉ có lúc phi thường khẩn cấp mới có thể đánh lên tiếng chuông như vậy.
- Không tốt, chắc chắn đã có biến động lớn!
Sắc mặt Lạc Trần Tử đại biến, cũng không tiếp tục hỏi Lâm Khiếu Đường cái gì, lập tức kéo hắn hướng Thông Lâm tháp bay đi, lưu lại cho cho môn nhân một tâm trạng bần thần lo lắng.
Chung quanh Thiên Lan sơn, chúng nguyên lão các phái đang nghỉ chân nghe được tiếng chuông cũng cấp bách bay đến, tất cả mọi người đều hướng về phía Thông Lâm tháp, khẩn cấp vô cùng.
Lâm Khiếu Đường cũng bị Lạc Trần Tử dẫn vào bên trong Thông Lâm tháp, một thân ảnh màu hồng bỗng nhiên bay tới chính là Hồ Mị Nhi, nếu không phải xung quanh có đông đảo cao nhân tu luyên giả hẳn là nàng đã sớm xông tới từ lâu.
Lạc Trần Tử cực kỳ thức thời ly khai vài bước, từ lúc đi Tù Ma Cốc hắn đã nhận ra nữ tử này cùng Lâm sư đệ ngày trước sợ là có vài phần quấn quýt a.
- Công tử, ngươi đã đi ra rồi!
Đôi mắt đẹp của Hồ Mị Nhi mơ hồ bị che kín bởi một tầng nước, thanh âm có phần nức nở nói, song phong trước ngực trên dưới phập phồng như có vẻ cực kỳ kích động.
- Đi ra rồi, lại khiến cho ngươi lo lắng một phen a!
Lâm Khiếu Đường dùng ánh mắt ôn nhu nhìn vị nữ tử yêu mị đã từng cùng chính mình thân mật, nhẹ giọng trả lời.
- Ngày trước công tử vừa đi không hề từ biệt cách đó đã gần trăm năm, công tử sao có thể làm như vậy.
Mắt Hồ Mị Nhi ướt lệ quang ngẩng đầu nhìn Lâm Khiếu Đường, hỏi mà ý như mơ hồ trách cứ, nhưng lại ẩn trong đó vô vàn tình cảm mong muốn được thổ lộ.
Nhớ lại những việc ngày trước, Lâm Khiếu Đường không khỏi cảm khái vạn phần, nếu không phải Hồ Mị Nhi chỉ sợ chính mình không sống được đến ngày hôm nay, sau lại cùng nữ tử này phát sinh quan hệ, bất quá ngày trước phát sinh quan hệ cũng chỉ là bị động vì không có nhiều cảm tình, Hồ Mị Nhi đối với chính mình tựa hồ cũng có thâm ý, ít nhất lúc đó cũng là lợi dụng chính bản thân mình.
Nhưng mà ngày ấy Lâm Khiếu Đường ngụy trang thành Thiên Cực Lão Nhân nghe được chuyện về Hồ Mị Nhi, trong lòng dường như lại hiện một loại cảm giác xung động như muốn đi bảo hộ, không nghĩ đã qua đi nhiều năm như vậy nhìn vị nữ tử có chút phóng đãng này lại không kiềm chế được vẻ si tình này dĩ nhiên vẫn kiếm tìm chính mình ở nơi nào.
Cho dù Lâm Khiếu Đường đã có quan hệ thanh mai trúc mã với Lâm Uyển Nhi, nhưng không thể buông tay với loại nhân tình này, bất quản thế nào cũng phải một lần nói rõ.
Chính Lâm Khiếu Đường kỳ thực cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc sẽ phải nói thế nào với Hồ Mị Nhi. Thực sự thì Lâm Khiếu Đường đối với hai chữ sinh mệnh nói ra cũng đã qua hai kiếp, huống hồ con người từ lúc sinh ra đã có thể cảm nhận được chút nhân tình, hiện hôm nay Lâm Khiếu Đường cũng chỉ là đơn thuần muốn cho các nàng một chỗ dựa bên chính mình, trong thời đại hỗn loạn này Lâm Khiếu Đường nghĩ như vậy đối với các nàng mà nói chí ít có thêm được một chút an toàn.
Lâm Khiếu Đường càng muốn trong phạm vi năng lực mình có thể trợ giúp các nàng một cách nhất định trong tu luyện, phải biết rằng nữ tu so với nam tu mà nói, trong tu luyện giới thực sự đặt chân khó khăn hơn rất nhiều lần.
Trên thực tế, bởi thân thể tư chất có hạn nên rất ít nữ tu có thể tự mình đi đến đỉnh cao tu luyện, đại đa số chỉ có thể dựa vào nam tu, cho dù là một ít nữ tu đã đạt đến tu vi linh hồn giai vẫn là như vậy, không thể tự thân một mình tồn tại.
- Mị Nhi, ngươi sao lại trách ta?
Lâm Khiếu Đường không biết trả lời ra sao, chỉ còn biết không muốn nhiều lời, nhẹ giọng hỏi một câu như vậy.
Thân thể Hồ Mị Nhi khẽ run lên, cố gắng nhịn cảm tình trong lòng muốn trào dâng, một tiếng Mị Nhi kia như muốn đem nàng hòa tan mất, bất quá Hồ Mị Nhi rốt cuộc vẫn là nguyên lão một phái, sóng gió to lớn đã kinh qua không ít nên nhất định không thể trước mắt mọi người mà mất kiềm chế. Không đổi sắc, lau đi khóe mắt ướt lệ, rồi liếc mắt nói:
- Công tử, ngươi là một người xấu a.
Nói xong liền quay người hướng phía vị trí chính mình rời đi, không biết có lưu lại cho Lâm Khiếu Đường chút trách móc nào không. Ngồi trở lại vị trí, Hồ Mị Nhi cũng làm bộ dường như không hề có việc gì, chỉ là cặp mắt mỹ lệ kia lại như lóe lên một vẻ giảo hoạt.
Lạc Trần Tử thấy hai người đã gặp mặt xong, lập tức dẫn Lâm Khiếu Đường tới vị trí của mình.
Vài câu đối thoại vội vã bất quá chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, lúc này trong nghị sự phòng, nguyên lão các phái hầu như đã tề tựu đông đủ.
Mấy vị minh chủ đã tới từ lâu, Băng Hoàng phụ trách lần nghị sự này, hiện tại vẻ mặt càng âm trầm đứng trước hội nghị, đợi cho mọi người đến đông đủ, cũng không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng:
- Đại Hạ quốc phái người mang tới tin tức, đưa một phong thư ước chiến, yêu cầu mười ngày sau tại biên giới phía nam Đại Hạ quốc là Vọng Nguyệt Pha làm một trận chiến phân định thắng bại, nếu chúng ta không dám ứng chiến thì phải cắt nhường năm nghìn dặm đất đai nơi Tây Bắc cho bọn chúng để hủy bỏ ước chiến.
Lời này vừa nói ra sắc mặt mọi người nhất thời thay đổi, có người tức giận, có người khiếp nhược, có cả những người tiến thối lưỡng nan.
- Hạn định mười ngày quá mức gấp gáp. Tây Bắc cũng là nơi khí nguyên không đươc nhiều cho lắm, cũng không có thảo dược gì đặc thù sinh trưởng, cắt thì cắt chứ sao, không bằng lấy lui làm tiến, cho chúng ta tranh thủ thời gian chuẩn bị thỏa đáng, tới lúc đó lo gì không đoạt lại đất đã mất.
Một vị tăng lữ nguyên lão Thiên Lâm Tự mở miệng nói.
- Lão lừa trọc ngốc, đừng tưởng rằng Thiên Lâm Tự các ngươi cách xa liền không thấy lỗi đau cắt đất Tây Bắc, ngươi cho là Đại Hạ quốc tham lam kia chỉ với năm ngàn dặm Tây Bác là đã thỏa mãn sao? Nếu là đáp ứng cắt nhường đó chính là thừa nhân Nam XuyênGiới chúng ta sợ Đại Hạ quốc bọn họ, sau đó những hiệp ước bất bình đẳng sẽ lục tục kéo tới, rồi từng điểm, từng điểm đem Nam Xuyên Giới chúng ra ăn cho sạch sẽ, đến lúc đó Thiên Lâm Tự các ngươi lẽ nào còn tồn tại?
Thông Vân chân nhân của Thái Vân Tông tức giận nói.
- Ta xem ra không chiến mới là đúng đắn, yêu nhân Đại Hạ quỷ kế đa đoan, nói không chừng làm vậy là để phân tán lực chú ý của chúng ta, sự việc Vọng Nguyệt Pha bất quá chỉ để là ngụy trang, đến lúc đó rất có khả năng thừa lúc chúng ta lực lượng mỏng liền tiến hành xâm chiếm, đánh úp cho chúng ta trở tay cũng không kịp.
Nguyên lão Cực Uyên Lão Ma của Quỷ Uyên Môn, Thập Quốc Minh lần trước tại Tù Ma Cốc ăn phải ám chiêu nên không khỏi có chút đa nghi, đứng lên nói.
Nguyên lão các phái khác cũng đều phát biểu ý kiến, phân ra làm hai lập trường chiến và không chiến. Ý kiến phái tiếp chiến tự nhiên đều trực tiếp đơn giản, còn phái không chiến thì bầy ra đủ các loại lý do, một đống ý kiến hỗn loạn.
Mấy vị minh chủ bình thường chỉ bằng uy thế liền có thể đem các vị nguyên lão áp chế, nhưng hôm nay kẻ địch đối đầu vô cùng hùng mạnh, chỉ có thể theo lòng mọi người chứ không thể trấn áp, nếu không thể đồng lòng, đối kháng với cường quốc như Đại Hạ quả thực không thể tiến hành.
Đợi cho các vị nguyên lão hết lời, lúc này Băng Hoàng mới nói:
- Các vị nói đều có chút đạo lý, sáu vị minh chủ chúng ta cũng đã thương nghị qua, chiến đương nhiên muốn, phòng là tất phải, hơn nữa chúng ta còn muốn đánh úp bất ngờ một số nơi quan trọng bên trong Đại Hạ.
Chúng nguyên lão nghe lời này nhất thời cả kinh. nguyên lão Nhất Dương Thiện Sư của Khổ Lâm Tự, Thập Quốc Minh không đổi sắc hỏi:
- Băng minh chủ nói đánh úp bất ngờ một số nơi quan trọng bên trong Đại Hạ quốc là sao?
Hai mắt Băng Hoàng hơi nheo lại:
- Đại Hạ quốc những năm gần đây mở rộng ra xung quanh, không ngừng xâm chiếm những tu luyện giới nhỏ yếu, lấy chiến tranh phát triển chính mình, dưới tay Đại Hạ đã có rất nhiều tu luyện giới bị đá đít, rất nhiều tu luyện giới chỉ biết mù quáng chống lại, nhưng tới cuối cùng đều từng bước bị xâm chiếm, thủy chung không có suy nghĩ ngược lại, nếu Đại Hạ có thể xâm lược chúng ta, vì sao chúng ta lại không thể đánh ngược trở lại.
- Băng minh chủ ý là muốn tổ chức một nhóm tu luyện giả đi xâm lấn Đại Hạ?
Một vị nguyên lão Thượng Vũ Phủ trực tiếp nói.
- Đúng vậy!
Ánh mắt Băng Hoàng ngưng trọng nói tiếp:
- Đại Hạ trước sau đã hai lần xâm phạm chúng ta mà không hề báo trước, cũng may giới ta mới xuất hiện một vị nhân tài mới làm cho giới ta giữ vững không bị công phá, lần này Đại Hạ ước chiến, chúng ta tự nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng, ý định của sáu vị minh chủ chúng ra là phái một bộ phận đi tới Vọng Nguyệt Pha ước chiến, một bộ phận khác chịu trách nhiệm phòng ngự tuyến hai để phòng ngừa Đại Hạ tập kích, tiếp đó phân ra năm vị cao thủ đi đường vòng lẻn vào bên trong Đại Hạ quốc tập kích mỏ quặng, dược viên cùng với việc tận tình theo khả năng tiêu diệt cao thủ linh hồn giai của đối phương.
Ý định lớn mật như vậy nhất thời làm cho cả hội nghị ồ lên, kinh ngạc không phải là vì việc đánh ngược lại Đại Hạ mà là do chỉ phái năm người lẻn vào Đại Hạ quốc tập kích làm cho chúng nguyên lão có chút khó tiếp thu, cái này tựa hồ quá coi thường Đại Hạ quốc a, huống hồ ai sẽ là người nguyện ý đi vào chỗ chết đây?
- Sáu vị minh chủ, nhiệm vụ trọng yếu cỡ này chỉ sợ thập đại cao thủ các ngươi mới có thể hoàn thành!
Bên dưới có một nguyên lão đột nhiên nói.