Đấu Y

Chương 144: Chương 144: Cực phẩm gia phó (trung).




Bất quá lúc này, thân phận của cô tôn nữ này còn tôn quý hơn cả vị tộc trưởng như lão, Nam Cung Bác không tiện trước mặt nhiều người như vậy gọi nàng quay lại, đành phải tiếp tục tươi cười đầy mặt tiếp thu lời nịnh nọt của những người khác.

- Uyển nhi muội muội, ngươi đang điêu khắc cái gì vậy?

Nam Cung Nha Nguyệt thú vị nhìn thiếu nữ áo tím hỏi.

Lâm Uyển Nhi ngược lại không có nhiều biểu tình, che lại, ngón tay nhỏ bé tinh tế nắm chặt miếng ngọc thô, nhận thức thận cẩn thận từng đường vân, đối với Nam Cung Nha Nguyệt đến bắt chuyện không hề có chút kinh ngạc, ngẩng đầu cươi cười nói:

- Nha Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đối với điêu khắc cũng cảm thấy hứng thú hay sao?

Nam Cung Nha Nguyệt lắc đầu lại mở lời đáp:

- Không hiểu nhiều lắm, Uyển Nhi muội muội, vài năm không gặp so với trước đây ngươi hấp dẫn hơn nhiều lắm, một thân tu vị sợ là đã tiến nhập sư giai đúng không?

Đôi con mắt to khả ái động nhân của Lâm Uyển Nhi híp lại thành một đường cong cong màu đen, cười cười rồi hướng Nam Cung Nha Nguyệt nói:

- Nha Nguyệt tỷ tỷ đánh giá cao Uyển nhi rồi, trên đời này không có bao nhiêu người có thiên tư và điều kiện tốt như tỷ tỷ đâu a!

Nam Cung Nha Nguỵêt bị Uyển Nhi nhìn như vậy có chút không tự nhiên, vô thức cầm lấy một chén trà uống một ngụm, không biết vì sao, khi đối mặt với thiếu nữ đặc thù này thì sự tự tin của Nam Cung Nha Nguyệt lại thiếu thận trọng tự nhiên biến mất vô ảnh vô tung…

- Uyển Nhi muội muội, người khác không biết chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết hay sao? Lúc đầu, một gã gia tướng vệ cấp trung kỳ cũng bị ngươi sửa chữa một cách nhẹ nhàng, đó là khi bốn năm trước ngươi được mời vào Nam Cung phủ, nghĩ lại ngươi mới mười ba tuổi, võ tông bình thường yếu hơn đạo tông một chút, ngươi lại có thể dễ dàng đánh bại gã gia tướng đó, chỉ sợ là hiện tại đã nhanh chóng tiến vào sư giai rồi!

Nam Cung Nha Nguyệt làm ra vẻ thâm trầm nói.

Lâm Uyển Nhi cực kỳ vô tội trừng mắt:

- Rõ ràng là vị đại thúc lúc đó không sử dụng sử dụng đạo phù không tốt, gặp phải cảnh phản phệ, đâu có quan hệ gì với ta kia chứ!

Nam Cung Nha Nguyệt còn muốn nói gì đó, Uyển Nhi bỗng nhiên thu hồi miếng ngọc thô trong tay, nghiêm mặt nói:

- Nha Nguyệt tỷ tỷ, thời hạn Uyển Nhi hứa hẹn trước kia đã đến rồi, các ngươi chuẩn bị khi nào để ta ly khai?

Khuôn mặt tú lệ hiện lên một chút xấu hổ, Nam Cung Nha Nguyệt bỗng nhiên có chút khó mở miệng, vừa muốn nói cái gì đó, lại bị Nam Cung Huy đột nhiên hiện ra cắt đứt.

- Muội muội, như thế nào quay về mà không hề nói một tiếng với ca ca ngươi!

Nam Cung Huy với khuôn mặt to béo ửng đỏ tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh Uyển Nhi.

Nam Cung Nha Nguyệt nhíu nhíu mày, đối với vị ca ca này nàng không có nhiều hào cảm cho lắm:

- Ngươi cứ lang thang như vậy, muội muội làm thế nào tìm được ngươi.

- Quên đi, quên đi, ca ca không trách ngươi!

Nam Cung huy xua xua tay, không hứng thú nói, xê dịch cái mông lại gần Uyển nhi, mùi rượu bốc lên:

- Uyển Nhi muội muội, ở đây thực là khó coi, chỉ là một đám tiểu cẩu đến lấy lòng chủ nhân của mình, có muốn cùng ca ca đi vào trong đình viện ngắm trăng uống trà?

Lâm Uyển Nhi lơ đãng hướng phía sau xê dịch một chút, kéo dài khoảng cách đối với Nam Cung Huy. Nhìn khách nhân bốn phía đang chúc rượu nhau, cũng thấy không thú vị liền gật đầu nói:

- Đi thôi!

Nam Cung Huy nhất thời vui vẻ, lập tức mở đường, Uyển Nhi đứng dậy hỏi:

- Nha Nguỵêt tỷ tỷ có muốn đi cùng hay không?

Nam Cung Nha Nguyệt nhìn thoáng quá chủ nhân bữa tiệc, có chút không tình nguỵen trả lời:

- Các ngươi cứ đi trước đi, ta còn phải đến chỗ gia gia có chút việc, một lát sau sẽ đi tìm các ngươi.

Uyển Nhi gật gật đầu, thần sắc chớp động nhắc nhở nói:

- Nhớ kỹ nhất định phải tới đó nha, Uyển Nhi còn có chuyện muốn hỏi tỷ tỷ!

- Ân!

Nam Cung Nha Nguyệt mất tự nhiên lên tiếng, liền hướng bàn chính bước đi.

Đi được mấy bước Lâm Uyển Nhi liếc mắt nhìn bóng lưng của Nam Cug Nha Nguyệt mơ hồ có một loại dự cảm không rõ ràng, trong lòng đột nhiên hiện lên sự tức giận không rõ lí do.

Một gã gia phó thay thức ăn đột nhiên hai mắt sáng ngời, vội vã đặt toàn bộ đĩa ăn đã hết lên chiếc mâm nhỏ, thừa lúc mọi nguời không chú ý vứt hết tất cả vào một bụi rậm, bộ pháp nhoáng lên, theo thân ảnh màu tím tiến vào trong một cánh cửa thông sang đình viện khác.

Giữa sân Nam Cung Diệu từ sớm đã ngồi đây khá lâu, nôn nóng chờ đợi, hướng tới một gã trung niên gày gò lo lắng nói:

- Dư thiên sư, ngươi nói thôi tình dược này thực sự lợi hại như vậy hay sao, không chỉ có thể làm cho người khác ý thức mơ hồ, còn có thể làm cho người đó thích người đầu tiên mà mình nhìn thấy?

Gã trung niên gầy gò tự tin cười nói:

- Nhị thiếu chủ, đây là thuốc tiên thôi tình hoàn do chính tay bần đạo dùng đến hơn hai mươi canh giờ mới luyện ra được, coi như là thần tiên trên trời, uống vào dược hoàn này chắc chắn sẽ kìm lòng không nổi.

Nam Cung Diệu tham tham cười cười:

- Một lúc nữa còn phải dựa vào Dư thiên sư xuất thủ, chỉ là vị ca ca béo mập kia của ta có chút vướng bận, thiên sư, ngươi xem có thể đưa ra một ít mê dược, đưa cho hắn lừa bịp một chút, đỡ phải phá huỷ chuyện tốt của ta. - Cái này…

Dư thiên sư chần chờ môt chút, sau đó lại nói:

- Cái nay sợ là tự tay thiếu chủ phải hành động, bần đạo thực sự không tiện xuất thủ, nếu như tộc trưởng biết được, bần đạo chắc phải cuốn gói rời đi.

- Được rồi ta làm, thiên sư đưa mê dược cho ta!

Nam Cung Diệu quyết tâm, nhận lấy một chút bột phấn màu vàng Dư thiên sư đưa cho, để vào trong lòng.

Lâm Khiếu Đường giả làm một tên gia phó đi theo thân ảnh màu tím, vài lần truyền âm cũng không thấy một câu trả lời, mỗi lần truyền âm đều thấy chạm vào một tầng ngăn cách nào đó, cũng tự hiểu không thể truyền vào tai người phía trước được, giống như lời Tương Ngọc đã nói, trên người Uyển Nhi đã bị đặt một loại cấm chế nào đó rất lợi hại.

Con ruồi mập mạp bên cạnh thân ảnh mầu tím vẫn chuyển động liên tục, còn có hai gã mặc trang phục gia tướng luôn luôn đi theo sau, Lâm Khiếu Đường căn bản không có cơ hội tiếp cận.

Nếu không phải cố kị tầng cấm chế không biết tên trên người Uyển Nhi, Lâm Khiếu Đường đã sớm tiến lên đánh ngất con ruồi mập mạp và hai gã gia tướng, mang theo Uyển Nhi bay đi.

- Huy ca ca, không phải là muốn đi vào trong nội viện hay sao? Thế nào lại đến nơi này?

Uyển Nhi cổ quái hỏi.

Nam Cung Huy say mê cười nói:

- Đi lấy hai cái ghế, chẳng lẽ Huy ca ca để cho Uyển Nhị muội muội đứng ngắm trăng hay sao!

Lâm Uyển Nhi chợt thấy không đúng, hai gã bên cạnh đột nhiên nhấc tay, hai cái dây tơ tằm màu trắng giống như con rắn nhỏ quần quanh thân thể mềm mại của Uyển Nhi.

- Ngươi làm gì?

Uyển Nhi chất vấn nói, càng giãy giụa thì chiếc dây tơ tằm màu trắng càng siết chặt cơ thể, ngay cả ba thành nguyên lực trong cơ thể, Uyển nhi cũng không thi triển ra được.

Nam Cung Huy say rượu mơ màng cười phóng đãng nói:

- Huy ca ca muốn mời Uyển Nhi muội muội vào trong căn phòng kia tâm sự một chút!

Nam Cung Huy thật lớn gan. Thiên, Lâm Uyển Nhi lúc này mới phát hiện ra hai gã gia tướng bên cạnh chỉ là hai khôi lỗi, thuật pháp thao túng cao thâm như vậy, bằng vào tên Nam Cung Huy ngu ngốc này tuyệt đối không thể làm được, nhất định là đã thỉnh được ai đó tương trợ, xem ra đêm nay đã sớm có dự mưu từ trước.

- Ngươi không sợ gia gia người biết sẽ xử phạt ngươi?

Uyển Nhi một bên âm thầm tích súc lực lượng, một bên kéo dài thời gian chất vấn.

- Vì Uyển Nhi muội muội, cho dù bị phạt cũng đâu ngại gì, thời hạn bốn năm đã tới rồi, nếu như ta vẫn không chịu xuất ra chút thủ đoạn thì Uyển Nhi muội muội đã cao chạy xa bay, đến lúc đó Huy ca ca hối hận chết mất thôi.

Mùi rượu trên người Nam Cung Huy bốc lên.

Lâm Uyển nhi vẫn biết rằng huynh đệ Nam Cung Huy, Diệu đối với mình đều có ham muốn, nhưng cũng biết rằng tính cách của họ nhu nhược, đầu không có chí lớn, cương quyết sẽ không cường bạo chính mình, huống hồ Nam Cung gia trong bốn năm qua cũng coi như đối đãi với mình lễ nghĩa, ngoại trừ cho một cấm chế trên người và hạn chế đi lại thì nàng được tự do rất nhiều.

Không nghĩ tới bốn năm yên bình lại làm cho Lâm Uyển Nhi thả lỏng sự cảnh giác, cánh tay bị trói sau người của Lâm Uyển Nhi đã sớm hiện lên một đoàn hoả diễm, thế nhưng đối với sợi dây tơ tằm màu trắng này một điểm tác dụng cũng không có.

- Uyển nhi muội muội, ngươi không cần uổng phí khí lực nữa, ta biết ngươi có tử hoả vô cùng lợi hại, nhưng hiện tại ta đã tốn rất nhiều công sức mới mua được thiên triền bách ti đái từ một cao thủ, ngươi không nên tiếp tục thiêu đốt làm gì, ngược lại nên đi theo ta, nếu như dùng đến hai khôi lỗi hình người này, sợ là sẽ làm Uyển Nhi muội muội bị thương.

Nam Cung Huy thực hiện được âm mưu cười nói, trong lời nói tràn ngâp sự đắc ý.

Trong mắt Uyển Nhi đột nhiên hiện lên tia sáng màu xanh, đang muốn sử dụng bí kỹ ẩn tàng nhiều năm, đã nhìn thấy hai đạo quang mang như điện hiện lên, giống như hư huyễn, ngay sau đó chiếc dây tơ tằm trói trên thân thể rơi xuống, chiếc bạch ti đái này cư nhiên bị cắt thành mấy đoạn, rơi toán loạn trên mặt đất.

Hai tên khôi lỗi hình người dường như được ý thức người nào đó khống chế nhanh chóng dựa vào nhau, phòng ngừa tù binh thoát khốn, Uyển nhi cũng cười cười, nàng căn bản không dự định chạy trốn, không ai chú ý đến trong con mắt mỹ lệ vốn bảo trì sự yếu đuối kia trong nháy mắt hiện lên sát khí, chỉ là sau khi chiếc dây trói trên người nàng đứt thành mấy đoạn rơi xuống thì sát khí ấy nhanh chóng biến mất.

- Người nào?

Nam cung huy kinh hãi, nếu như để người khác phát hiện ra ý đồ hắn muốn bắt có Uyển Nhi, thì chắc chắn phải ăn không ít đau khổ, then chốt là khi chưa thực hiện được ý đồ đã bị phá hỏng, Nam Cung Huy tuy là có tiểu tâm tính toán muốn tiền trảm hậu tấu, chờ khi gạo đã nấu thành cơm, đến lúc đó cho dù gia gia có giận đi nữa thì cũng chắc chắn sẽ không đánh chết mình, chịu một ít đâu khổ da thịt, cuối cùng vẫn là đem Uyển Nhi gả cho hắn.

- Thiếu chủ, là ta!

Một gã trung niên gia phó hoang mang rối loạn từ phía cánh cửa thông đạo chạy ra.

Nam Cung Huy tìm kiếm xung quang, không hề phát hiện ra điều gì khả nghi, vô ý thức nhìn một gã khôi lỗi đứng bên cạnh, khôi lỗi hình người rõ ràng có ý thức lắc lắc đầu, như ý bảo cái gì đó.

Trong tai Nam cung Huy có tiếng truyền âm:

- Phỏng chùng là nha đầu kia dùng trò quỷ gì đó.

Nam Cung Huy lúc này mới an tâm lại, nhưng cũng cực kỳ ngạc nhiên thủ pháp kinh người của Uyển Nhi.

- Ngươi có phát hiện ra cái gì khả nghi xung quanh chỗ này hay không?

Bị kinh hãi, men rượu trong người Nam Cung Huy đã tan đi không ít, nhìn tên gia phó vừa mới tới hỏi.

Gã gia phó cận thẩn nói:

- Thưa thiếu chủ, tiểu nhân phụng lệnh tới đưa trà cho Uyển Nhi tiểu thư, vừa rồi đang muốn đi vào trong nội viện, chợt nghe thấy tiếng quát lớn của thiếu chủ, tiểu nhân quá sợ hãi ngay cả trà bánh đều ném đi, vội vã chạy đến đây hộ giá.

Lâm Uyển Nhi cảm thấy tên gia phó này rất cổ quái, từ bé Uyển Nhi đã có một bản lãnh rất đặc biệt, chỉ cần nàng gặp qua người nào đó một lần thì sẽ ghi nhớ dung mạo của nguời đó, ở trong Nam Cung Phủ này đã bốn năm, hầu như tất cả các gia phó nàng đều nhớ được hết nhưng vị gia phó trước mắt này lại không hề có chút ấn tượng gì.

Gã gia phó trung nhiên bỗng nhiên giương mắt hướng phía Uyển nhi nhắy mắt một cái, động tác cực nhanh, nếu như không phải Uyển Nhi đang tỉ mỉ đánh giá hắn, sợ là căn bản không chú ý được, ngay cả như vậy thì Uyển Nhi cũng cảm thấy chính mình có chút hoa mắt.

- Được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa, hãy đi xuống phía dưới!

Nam Cung Huy vung tay lên nói.

- Tiểu nhân không dám!

Trung niên gia phó cúi đầu.

Nam Cung Huy trừng mắt kỳ quái nói:

- Bản thiếu chủ bảo ngươi lui xuống phái dưới, có cái gì mà không dám, nhanh đi xuống phía dưới!

Trung niên gia phó bướng bỉnh khác thường:

- Quận chúa nói sau khi tiểu nhân đưa trà bánh, cần phải hảo hảo hầu hạ Uyển nhi tiểu thư, nếu như có điều gì không hài lòng, quận chúa nói, chắc chắn sẽ phạt ta rất nặng.

Nam Cung Huy phát hoả:

- Vậy ngươi không sợ bản thiếu chủ phạt ngươi hay sao?

Trung niên gia phó ngẩng đầu cười:

- Thiếu chủ nhân hậu hiền lành, đối với hạ nhân chúng ta vẫn quan tâm đầy đủ, đâu giống như dáng vẻ của xú nha đầu kia, a tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, không phải ta muốn mắng quận chúa, ta đang nói nha hoàn sát vách bên kia…

- Ha ha ha!

Nam Cung Huy đột nhiên cười to, vốn hắn không ưa cô nàng tiểu muội cao cao tại thượng kia, hôm nay từ trong miệng của một gã hạ nhân nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng, hơn nữa những lời nịnh hót trước đó đã sớm làm hắn sướng đến nâng nâng, nhìn tên gia phó này đột nhiên cực kỳ thuận mắt, lại nói: “Cô nàng tiểu muội kia của ta xác thực có chút quá phận, trước tiên ngươi xuống phía dưới, nếu như quận chúa trách tội thì cứ nói là ta bảo ngươi đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.