Đấu Y

Chương 63: Chương 63: Dạ tập Vương gia biệt viện.




Ánh mắt của Vương Hàn lộ ra nét khiếp đảm, đối với nàng chỉ có thể tránh né không dám nhìn, không cam lòng nói: “Phụ thân, người đã đáp ứng ta khi diệt Lâm gia thì đồng ý cho ta thành thân cùng Tuyền nhi a!”

Vương Lạc làm ngơ không đáp, đôi mắt nhìn nữ tử tuổi tuổi y phục hở hang có chút kiêng kỵ.

“Ha hả, phụ thân ngươi đã đáp ứng ta, đem ngươi tặng ta làm đồ đệ, nam đệ tử bản môn chỉ có thể cùng với nữ đệ tử bản môn kết hợp, bằng không sẽ bị môn quy sử phạt a!” Nữ tử cười khanh khách nói.

Vương Hàn liếc mắt nhìn nàng ta, tinh thần run lên thiếu chút nữa đứng không vững, cắn phải đầu lưỡi cũng không biệt, cố lấy can đảm nói: “Muốn hút nguyên dương của ta để tu luyện, ngươi nằm mơ!” Nói xong liền chạy ra ngoài.

Nàng ta cũng không tức giận, rất thoả mãn nhìn nguyên thể tốt nhất chính bản thân lựa chọn được, yếu mị liếm liếm môi.

Vương Lạc cẩn thận nói: “Tiểu nhi không hiểu chuyện, mong rằng Lam Dương tiên tử không trách tội, chờ lão phu khuyên bảo một phen, tiểu nhi nhất định chọn ra quyết định chính xác.”

Lam Dương tiên tử không hề lo lắng nói: “ Ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ về thành nhân đại điển năm ngày sau đi a, nhi tử của ngươi chỉ cần theo ta mất hồn một đêm tự nhiên sẽ không có ý kiến khác.”

Sắc mặt Vương Lạc co rúm, “Ý tiên tử chính là, năm ngày sau còn phải dựa vào tiên tử xuất thủ đối phó với Lâm gia lão tổ.”

“Hanh, ngươi không cần nhắc nhở ta lần nữa, nếu muốn nhi tử ngươi, ta tự nhiên sẽ đưa cho Vương gia các ngươi một lễ vật xứng đáng, năm ngày sau nếu Lâm gia lão tổ thực sự xuất hiện, bản tiên tử sẽ tự thân xuất thủ.” Lam Dương tiên tử bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Vương Lạc liên tục gật đầu, không dám có ý kiến gì nữa, một đôi mắt già nua giật giật, phẫn nộ đi ra khỏi phòng.

. . . . . . . . .

Lâm Khiếu Đường dễ dàng tiếp được ba mai ám khí hình tam giác, liền sau đó các loại ám khí khác nhau từ bốn phương tám hướng phóng đến.

Ở chỗ này Lâm Khiếu Đường vốn không cần bảo lưu, vô tung quyết tầng thứ ba thôi động đến đỉnh phong, bóng dáng bỗng nhiên tiêu thất, đợi cho ám khí từng cái một rơi xuống đất, mới xuất hiện tại chỗ.

“Lão Tam Tử, ngươi nghênh đón đại sư huynh như vậy sao?” Lâm Khiếu Đường thưởng thức ám khí trong tay sau đó nhìn một gốc đại thụ cười nói.

“Đại sư huynh, ta lại nghĩ ngươi đem chúng ta quên mất rồi chứ!” Lão Tam Tử từ sau gốc đại thụ chậm ãi bước ra, vẻ mặt oán giận nói.

“Ha ha, đại sư huynh, nửa năm không gặp, ngươi vượt chúng ta quá xa rồi!” A Mãnh cười lớn từ trong mộc ốc đi ra.

Tiểu Lan cười khanh khách đứng bên cạnh A Mãnh, nàng vốn có thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, lại đứng bên cạnh thân thể cao to tráng kiện của A Mãnh trong càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, “Lão đại, ngươi bảo chúng ta ở chỗ này chờ ngươi, rốt cuộc là có chuyện gì a?”

“Đêm nay đến biệt viện Vương gia đi dạo!” Lâm Khiếu Đường ngữ khí kinh người nói.

“Ngày hôm nay, có quá vội vàng hay không?” Tiểu Lan có chút lo lắng nói.

A Mãnh một bên cũng thô lỗ cười to, “Ha ha, thật tốt quá, ta vừa đột quá cuồng cương đệ tứ tầng, hiện giờ đang có chút ngứa ngáy!”

Vẻ mặt Lão Tam Tử có chút hồ nghi nói: “Thực sự?”

Lâm Khiếu Đường lộ ra bộ mặt u sầu nói: “Có thể là thật hay không đây? Nếu ta không thực hiện hứa hẹn trước kia, lần sau đến thế nào cũng phơi thây chỗ này cho mà xem, nhân tâm tán lạc a.”

Lão Tam Tử xấu hổ gãi gãi đầu.

Trăng cuối tháng nhô lên cao, những ngày gần đây bởi vì các thế lực to nhỏ của Tân La thành tập trung lại nên đến buổi tối nhà cửa trong thành đều đóng hết lại, mà các môn phái cũng thu liễm hơn nhiều, sợ sinh nhiều thị phi, trời tối đều phải quay về không ra ngoài sinh chuyện.

Trong chu vi biệt viện Vương gia thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở phì phì rất nhỏ, cuối hẻm, góc tường hoặc trước của sổ, có vài tráng hán đang yên nặng ngồi đó, giống như đang ngủ.

Nếu như đến gần nhìn kĩ sẽ phát hiện ra bọn họ sớm đã không còn hô hấp, sắc mặt xanh đen, rõ ràng là trúng độc mà chết, trên một số bộ vị tương đối bí mật đều cắm một loại ám khí tạo hình khá kì lạ, một loại phiến dẹt hình tam giác, có bôi một tầng độc dược trên mặt ám khí.

Trong góc tường cửa sau biện viện có bốn bóng đen đang phủ phục, lớn nhỏ không bằng nhau.

“Đại sư huynh, ngươi kiếm được thứ độc dược lợi hại đó từ đâu vây, vừa gặp máu liền độc phát thân vong! Độc tính mãnh liệt, quả thực bất khả tư nghị.” Lão Tam Tử sợ hãi than thở hỏi.

“Ngốc tiểu tử, sau này sẽ nói lại cho ngươi, hiện tại nhanh nhanh tìm cho được sư phụ rồi nói, tiểu Lan, ngươi xác định Hoàng Nhất đao bị nhốt tại đây sao?” Lâm Khiếu Đường nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Lan khẳng định nói: “Chính là ở đây không sai, sư phụ so với trước đây gầy hơn, tóc cũng rất loạn, bất quá vẻ mặt thuỷ chung bảo trì sự hèn mọn chỉ cần liếc mắt liền nhận ra được, sẽ không sai đâu, chỉ là gian phòng đó tương đối trung tâm, nếu muốn cứu người ra sợ là khó khăn, những kẻ bên trong không phải tất cả đều là đồ ngốc.”

“Từ bây giờ phải nhớ kĩ, không nên dây dưa với đối phương, cứu ngưòi rồi đi ngay, mọi chuyện khác không cần quản đến, nếu nghe được động tĩnh gì đó lập tức chọn đường káhc biết không?” Lâm Khiếu Đường dặn dò.

Ba người tiểu Lan khẽ gật đầu, ý bảo đã minh bạch.

Sau nửa canh giờ, biệt viện Vương gia giống như lâm đại địch phòng ngừa nghiêm ngặt.

“Tộc trưởng, bất hảo,tam hộ pháp Phiêu Tiên Các đã bị giết chết!” Một gã gia tướng thần sắc hoảng loạn mạnh mẽ xông vào đại đường kêu lên.

“Tộc trưởng, ba gã đệ tử tinh sát môn bị người ấm toán, sinh tử không rõ!” Lại có người tiến vào đại đường báo cáo.

“Tộc trưởng, bốn tên đệ tử Thiên Lâm Cốc khi truy tung thích khách đã bị đánh chết.”

Ngắn ngủi gần nửa canh giờ, minh hữu Vương gia mời tới đã bị thích khách không biết thân phận đánh chết hai mươi người, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn.

Ám sát , đốt nhà, dùng độc, thậm chí trực tiếp ngạnh cứng đem người giết chết.

Một màn mây đen đáng sợ bao phủ trên bầu trời biệt viện Vương gia, sắc mặt Vương Lạc âm trầm bất định, ngực thấp thỏm bất an, trong mơ hồ đoán được thân phận của kẻ đó nhưng lại không dám nói ra sợ làm cho mọi người rối loạn.

“Lập tức phái người truy tìm thích khách, nhất định phải bắt giữ được hắn.” Vương Lạc khó khắn lớn tiếng hạ mệnh lệnh.

Lam Dương tiên tử mục hạ vô nhân ngồi một bên uống rượu, thỉnh thoảng mị mị nhìn về phía mọi người đang chờ đợi, không quên thường xuyên tìm kiếm nguyên dương thể, nhưng dò xét cả nửa ngày cũng không tìm được món hàng tốt, chỉ đành buông tha.

Vương Lạc cẩn thận dè dặt tiến lên, cung kính nói: “Tiên tử, không biết có phiền lòng mời ngài xuất hành một chuyến.

“Phiền phức đến đàn bà đó làm cái gì, chúng ta đi!” Bốn huynh đệ Triệu thị cùng lên tiếng nói.

Nếu là người khác trước mặt Lam Dương tiên tử nói ra lời này, chỉ sợ là mất mạng tại chỗ, bất quá lão tử của bốn huynh đệ họ Triệu cũng không phải dẽ chọc vào, chỉ có thể chửi bới trong lòng, ước gì thích khách bên ngoài đem bốn người này cùng lúc giết chết.

Vốn trong lòng Lâm Khiếu Đường còn có một chút lo lắng, nhưng thấy thân thủ của A Mãnh và lão Tam Tử thì trong lòng cũng an tâm hơn nhiều, hai kẻ này mới tu luyện trong một khoảng thời gian không dài cư nhiên đã tiến nhập vệ cấp tiêu chuẩn, tiểu Lan càng tiến nhập 2 tinh võ vệ tu vi, dám hung hăng càn quấy cũng không quá đáng.

Mục đích Lâm Khiếu Đường đến đây kỳ thực là muốn cấp Vương ai một chút hạ mã uy, năm ngay sau không phải có đại động tác sao? Cho dù là không ngăn cản được thì cũng phải cho bọn chúng chút ít khó khăn, cứu người chỉ là thuận tiện à thôi.

Đương nhiên Lâm Khiếu Đường sẽ không cho rằng bằng vào lực lượng của bốn người có thể đối kháng với toàn bộ Vương gia, bất quá nếu đánh lén thì bọn họ trở tay không kịp, muốn toàn thân thoát ra cũng không phải là không thể.

Ba người tiểu Lan tuy rằng thực lực có kém một chút, nhưng nếu không xâm nhập vào sâu, với thực lực của bản thân mà nói, hẳn là không có vấn đề quá lớn.

Kỳ thực thân pháp của tiểu Lan và lão Tam Tử đều rất nhanh nhạy. tiến thối hoàn toàn không có vấn đề, người cần Lâm Khiếu Đường chiếu cố một chút chính là A Mãnh, công pháp hắn tu luyện cực kì bá đạo, phải có người yểm hộ mới có thể tiến thối tự nhiên.

Bốn huynh đệ họ Triệu vốn không thèm làm hộ vệ cho Vương gia, nhưng thích khách này tựa hồ quá kiêu ngạo, giết một người lại một người, điều này làm cho vô danh hoả trong lòng bốn huynh đệ nhất thời bạo tăng.

“Lão tam, bên kia có người!”

“Giết qua!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.