Đấu Y

Chương 71: Chương 71: Đại điển kết thúc.




Nhưng có điều con mồi lại phát ra những tia khí tức nguyên lực vượt xa tưởng tượng của nàng. Lam Dương tiên tử có phần mơ hồ, chăm chú suy tư về nguyên nhân xuất hiện hiện tượng này.

Trong toàn bộ những người giữa sân, chỉ có một mình nàng là có khả năng nhận định thực lực chân chính của Lâm Khiếu Đường mà thôi. Lam Dương tiên tử đương nhiên biết tiểu tử này đang phô trương thanh thế, nhưng bản thân cũng có năng lực chứ không đơn giản chỉ là một cái thùng rỗng.

Ngay sau khi Lam Dương tiên tử chờ cho việc này qua đi, nàng sẽ nghĩ cách để bắt tên tiểu tử này thì Vương Lạc chẳng đúng lúc đưa ra yêu cầu, điều này khiến cho nàng có phần bực bội. Vì thế chẹn ngay công phu sư tử ngoạm. Với yêu cầu trước kia của mình về thân thể chí dương của Vương gia thiếu chủ thì hôm nay trong mắt nàng hắn đã không còn nửa phần giá trị.

Vừa vào giữa sân, Lam Dương tiên tử liền thi triển hết bản lĩnh giao đấu cùng Lâm Khiếu Đường, hai người giao tranh quyết liệt khiến những người xung quanh tối mắt tối mũi.....

Đám người Vương gia đang ủ rủ thấy Lam Dương tiên tử xuất thủ liền mặt mày phấn chấn hẳn lên. Tu vi của Lâm gia lão tổ đều là do giang hồ đồn đại mà ra, còn thực lực của Lam Dương tiên tử thì phần lớn mọi người đều rõ ràng.

Không ít người trong lòng dấy lên những toan tính nhỏ nhặt. Nếu Lam Dương tiên tử thắng, thì tên thiếu niên kia rõ ràng không phải là Lâm gia lão tổ. Đến lúc đó mọi người cùng xông lên tiêu diệt Lâm gia rồi phân chia chiến lợi phẩm. Còn nếu như Lam Dương tiên tử thua, bất luận tiểu tử kia có phải là Lâm gia lão tổ hay không thì cũng không phải là nhân vật mà chúng có thể đắc tội. Đến lúc đó thì sẽ lập tức chuồn đi để bảo toàn tính mạng….

Từ dưới sân khấu nhìn lên, trong đầu mỗi người đều mang những suy nghĩ xấu xa, đều có những toan tính nhỏ nhặt cho riêng mình. Nhưng cũng không ai nghĩ rằng, hai người đang khoan thai giao đấu giữa sân, trong lòng lại nóng như lửa đốt.

“Tiểu đệ đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Lam Dương tiên tử tiếng cười như chim hót, truyền âm nói.

“Tỷ nha, tỷ tỷ ăn mặt thiếu vải như vậy không sợ lạnh thì thôi đi, lẽ nào không bị thiệt thòi vì sợ lòng người xấu xa hay sao chứ?” Lâm Khiếu Đường cũng không hề nhường nhịn, truyền âm nói.

Trên sân, tu vi của hai người là cao nhất hiển nhiên là không người nào có thể nghe thấy gì trong khi họ truyền âm đối thoại.

“Đệ đệ thật đúng là đang quan tâm tỷ tỷ đó sao? Sợ tỷ tỷ bị người khi dễ àh?” Lam Dương tiên tử âm thanh nhẹ nhàng tình tứ nói.

“Sợ thì không sợ, chỉ là hơi lo lắng mà thôi!” Lâm Khiếu Đường nói câu này cũng có đôi chút thật lòng. Dù sao tấm thân ngọc ngà như thế này mà bị giày xéo thật sự là đáng tiếc.

“Được, chỉ cần những lời này của đệ đệ, tỷ tỷ ta ngày hôm nay sẽ không làm khó dễ ngươi. Lát nữa tỷ tỷ sẽ dùng Lam Dương Thiên Hỏa trong Cửu Dương Chân Hỏa công kích ngươi, chỉ cần người xuất ra bất kỳ một chiều gì đấy tỷ tỷ ta sẽ giả bại mà lui đi. Cũng có thể sẽ trợ giúp ngươi thêm gì đấy, Nhưng có điều, ba ngày sau ngươi phải tới đây gặp ta.” Lam Dương tiên tử thẳng thắn nói.

Lâm Khiếu Đường thở dài một hơi, cũng không quan tâm đến hậu quả, nhanh chóng đáp lời: “Được! Một lời đã định!”

Nhiệt độ bốn phía dần dần tăng lên. Trong bàn tay mềm mại của Lam Dương tiên tử đang xuất hiện một vầng lam hỏa.

Mọi người cả kinh, đây chính là tuyệt học thành danh của Lam Dương Tiên tử - Lam Dương Thiên Hỏa. Danh hiệu của nàng cũng là từ chiêu này.

Lam Dương Thiên Hỏa trong Cửu Dương Chân Hỏa chính là một loại lửa mang tính âm nhu. Là loại chân hỏa duy nhất trong Cửu Dương chân hỏa thích hợp cho nữ nhân tu luyện. Uy lực tuyệt đối không thấp hơn so với tám loại chân hỏa khác. Thậm chí ở một vài phương diện khác có thể còn mạnh hơn rất nhiều.

Ngọn Lam hỏa sau khi được tích tụ trong tay Lam Dương tiên tử, thì giống như một trận đại hồng thủy ào ạt phóng ra. Trong nháy mắt không khí trong sân trở nên nóng dữ dội. Không ít người phải lùi ra xa xa để tránh luồng nhiệt độ cực cao kia.

Tuy nữ tử xinh đẹp này vừa cùng Lâm Khiếu Đường trò chuyện, nhưng hắn rõ ràng không dám thiếu cảnh giác, Đạn Liệt Chỉ từ lâu đã vận lên trong tư thế sẵn sàng.

Vừa thấy vầng Lam hỏa tiến đến. Lâm Khiếu Đường lập tức bắn ra luồng hồng sắc Liệp Hồn Đạn. Đây chính là tuyệt kỹ mạnh nhất hiện nay của Lâm Khiếu Đường, xem như vừa phá thế công vừa thử chiêu số.

Sau khi tiến nhập Sĩ cấp, trong lúc nguyên lực dồi dào nhất, Lâm Khiếu Đường cũng chỉ có thể liên tiếp bắn ra tám đạo, muốn nhiều hơn cũng không thể.

Vầng Lam hỏa đang ào ạt dũng mãnh, nhưng khi đụng phải hai đạo Lạp đạn hoàn thì lập tức bị đẩy lùi. Lam Dương tiên tử sợ hãi kêu lên một tiếng, đúng là do bị đạn hoàn xuyên thấu lam hỏa bắn trúng.

Lập tức bị đánh bay ra ngoài đến khi va chạm vào hai cây cổ thụ, thân thể mới trụ vững được.

Lam Dương tiên tử gắng gượng đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thiếu niên giữa sân, lau vết máu trên miệng, chắp tay hành lễ nói: “Lâm gia lão tổ quả nhiên danh bất hư truyền, bản tiên tử thua tâm phục khẩu phục. Xin cáo từ. Nếu như người yên tâm về tộc nhân của mình thì cứ việc đuổi theo bản tiên tử!”

Vừa dứt lời thì nhún người rời đi, thân ảnh nhỏ bé chỉ sau vài lần nhấp nhô Lam Dương tiên tử đã biến mất không còn tông tích. Chỉ lưu lại thần sắc kinh ngạc trên khuôn mặt mọi người.

Lời nói cuối cùng của Lam Dương tiên tử, thanh âm vang vang mạnh mẽ. Tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một. Sự thực đang phơi bày trước mắt, trong phút chốc đã mở ra cho đám người đang u mê một giải pháp rõ ràng.

Mấy môn phái nhỏ phía sau giống như đã sớm có ước định, lục tục kéo nhau vào rừng lẩn mất, chỉ chốc lát đã không còn dấu tích. Về phần những dấu hiệu ẩn núp trong rừng cũng biến mất không biết từ lúc nào.

Giữa sân cũng không thấy có ai rời đi, nhưng đám người vẫn cứ thưa dần thưa dần. Rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại hai nhà Vương Lâm đang đứng tại chỗ. Vương gia cũng muốn thoát đi nhưng vì mặt mũi nên không thể làm gì khác hơn.

Không có môn phái khác hỗ trợ, Vương gia đúng là giống như hổ mất nanh. Nhìn thì dọa người nhưng kỳ thực ngay cả cắn người cũng không thể.

Bàn về thực lực nội tộc từ khi khởi nghiệp, Vương gia không thể sánh được với Lâm gia về phần hùng mạnh. Cảnh giới của Đạo tông nhất phái lấy võ làm gốc so với cảnh giới của Võ tông thì yếu hơn rất nhiều. Vương gia một lòng mộng tưởng leo lên ngôi cao của Đại đạo tông phái, hòng được bề trên ban phát cho tiên đan. Hơn nữa lại dựa dẫm quá nhiều, môn nhân nội tộc làm sao có thể so sánh với Lâm gia về mức độ khổ luyện.

Biết rõ điểm ấy nên Vương Lạc trong lòng thấp thỏm bất an. Đặc biệt là thiếu niên giữa sân càng làm cho hắn nghĩ lại còn rùng mình, chỉ sợ là một mình hắn cũng có thể làm gia tộc họ Vương gà chó không yên.

Vì mạng sống Vương Lạc phải mặt dày lấy ra từ trong ngực ba viên đan dược, nói: “Vị tiểu huynh đệ này kỹ áp quần hùng, đúng là kỳ tài, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân của thành nhân đại điển, đây có ba viên ‘Liễm Khí hoàn’ tặng cho tiểu huynh đệ.”

Đưa ra ban viên dược hoàn, Vương Lạc khoát tay về phía sau. Kéo cả đám tộc nhân trâng tráo đi xuống núi.

Tộc nhân Lâm gia tuy rất tức giận nhưng không có khẩu lệnh của trưởng lão trong tộc cũng không có ai dám tiến lên ngăn cản.

Lâm Vũ Nhàn đang định nói cũng bị Lâm Vũ Tuyền cản lại.

“Tỷ tỷ, để bọn chúng đi dễ dàng như thế sao. Sau này có muốn trừng trị bọn chúng cũng sẽ không dễ như thế đâu!” Lâm Vũ Nhàn vội la lên.

Lâm Vũ Tuyền khẽ thở dài nói: “Ngươi tưởng ta muốn thế sao? Lấy tính mệnh của một nửa gia tộc để ngăn bọn chúng lại sao? Hai nhà lưỡng bại câu thương, để người khác hưởng lợi sao?”

Lâm Vũ Nhàn tức giận đến dậm chân nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Lúc này giữa sân chỉ có một mình Lâm Khiếu Đường đang đứng lẻ loi. Nguyên lực đã xuất ra hết, hắn đã sớm lâm vào tình trạng kiệt sức. Cầm trong tay ba viên tăng nguyên đan hạ giai bát phẩm -“Liễm khí hoàn” đối với hắn mà nói đã không có tác dụng gì, trong lòng ão não không thôi.

Tộc nhân Lâm gia đều hiểu Lâm Khiếu Đường không có khả năng là Lâm gia lão tổ. Nhưng đối với biểu hiện kinh người của thiếu niên này, trong mắt bọn họ phần nhiều là cảm kích. Cũng có vài phần kính nể, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác xấu hổ. Những hình ảnh quá khứ lại dần dần hiện lên trong đầu của từng tộc nhânLâm gia …

Đã từng chế nhạo, từng khinh thường. Nhưng bây giờ xem ra đúng là vô tri và nực cười…..

Lâm Khiếu Đường nhạt nhẽo nhìn thoáng qua Lâm Vũ Tuyền như định nói điều gì đó. Sau đó lại một mình xuống núi.

Trở lại Phế dược phòng, Lâm Khiếu Đường nhanh chóng đả tọa điều tức. Lần này đả tọa cũng mất hai ngày hai đêm. Mãi đến buổi trưa ngày thứ ba sau lễ Thành Nhân đại điển mới mở mắt. Thể lực cuối cùng cũng khôi phục được tám phần mười.

Vừa ra khỏi Phế Dược phòng, Lâm Khiếu Đường cũng phải trợn tròn mắt. Đứng ở ngoài sân đúng là hơn mười người, đều là nhân vật cao thủ hàng đầu của Lâm gia. Dẫn đầu là Lâm Thiên Chính, theo sau là người mặc một bộ quần áo lụa màu trắng, Lâm Vũ Tuyền…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.