Thân ảnh Vũ Thái Đấu trong hư không hóa thành hơn mười đạo bóng ảnh, căn bản không thể phân biệt rõ đâu là người thật đâu là giả.
Thực sự thân ảnh mỗi thời mỗi khắc đều biến hóa, thực giả đều đồng dạng chuyển động không ngừng, hư ảnh càng lúc càng nhiều, từ hơn mười đã biến thành trên trăm, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng thêm.
Lâm Khiếu Đường nghiêm sắc mặt, đây là lần đầu tiên gặp phải đối thủ có tốc độ cao như vậy, dùng tốc độ biến hóa ra những hư ảnh giống y hệt chân thân chính mình cũng làm được, thế nhưng huyễn hóa ra nhiều như vậy hắn lại không có nắm chắc.
Lâm Khiếu Đường có thể khẳng định không chỉ có một người Vũ Thái Đấu chặn đường, phải tốc chiến tốc thắng, nếu còn dây dưa kéo dài, sợ rằng phải chiến đấu mấy ngày đêm không chừng. Lấy tình trạng hiện tại của Linh Dược Lão Tổ xem căn bản không chờ đợi nổi, mỗi một giây phút trôi qua đều vô cùng quý giá.
Vũ Thái Đấu thấy thanh niên mặc tử bào lộ vẻ cật lực, trên nét mặt già nua âm thầm hiện lên một nụ cười, một chiêu này có tên Càn Khôn cực ảnh, do hắn từ tám trăm năm trước tự mình ngẫm nghĩ, rốt cuộc tạo ra một đại thần thông, tối đa có thể huyễn hóa ra hơn một nghìn tàn ảnh, không những gây cho đối phương áp lực cực lớn mà còn có thể làm đảo lộn tầm nhìn đối phương.
Khi Vũ Thái Đấu huyễn hóa ra năm trăm đạo tàn ảnh, bỗng nhiên có hơn mười đạo ảo ảnh song song nhắm phía Lâm Khiếu Đường.
Ngay trong nháy mắt khi Vũ Thái Đấu sắp bắn trúng mục tiêu, kim sắc hồ quang phía sau Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên lóe lên. Hô một tiếng, cả người đã biến mất tại chỗ.
Tiếu ý trên mặt Vũ Thái Đấu nhất thời đọng lại, không nghĩ tới trên đời này dĩ nhiên còn có người có tốc độ tương xứng với mình.
Lâm Khiếu Đường sở dĩ ngay từ đầu không dùng tới lục dực kim lôi sí là vì chính mình muốn chờ thời cơ thích hợp, tạo một điểm xuất kỳ bất ý cho đối phương.
Lúc này Vũ Thái Đấu đột nhiên cảm giác phía sau lưng mát lạnh, vô thức liền muốn né tránh ra, thế nhưng tốc độ cỗ lực lượng phía sau lưng thực sự quá nhanh.
Oanh…
Một kích trúng mục tiêu, trong đó bao gồm hỗn loạn các loại công kích, có tử diễm, có kim sắc hồ quang, còn có hỗn độn chi lực ẩn hàm trên hỗn nguyên kiếm.
Lâm Khiếu Đường càng xuất ra ba đại thần công đánh tới, Vũ Thái Đấu lúc này như biến thành một viên lưu tinh, cắm thẳng xuống biển.
Oanh! Một tiếng nổ như trời long đất nở, toàn bộ mặt biển mãnh liệt hoảng động, sóng biển dâng cao tới hơn mười trượng nuốt trọn toàn bộ hơn mười tòa tiểu đảo vùng phụ cận.
Lâm Khiếu Đường cũng không quản Vũ Thái Đấu có hay không làm sao, thân ảnh nhoáng lên đã thấy đến bên người Linh Dược Lão Tổ, đứng trên tử kim thủ sau đó lập tức độn thiên bay đi.
Tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gianchớp mắt đã ở ngoài ngàn trượng, nháy mắt tiếp theo đã không còn thấy tung tích.
Nửa canh giờ sau, ngoài khơi mới lộ ra một đầu người tóc bạc trắng, hiển nhiên chính là Vũ Thái Đấu, lúc này sắc mặt tái nhợt, không còn vẻ hồng hào như trước nữa. Trận chiến vừa rồi khiến cho vị đỉnh phong cao thủ ngang dọc mấy trăm năm tại Chu Võ Quốc sản sinh một tia sợ hãi, thậm chí cho rằng lúc đó chính mình đã cận kề cái chết.
Vũ Thái Đấu bị đánh chìm vào trong biển mấy trăm trượng mới đình chỉ lại, thân thể thụ thương, cũng may là không nghiêm trọng lắm, thế nhưng tinh thần lại bị đả kích thật lớn, ngay cả chiến ý cũng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Vừa nhô ra từ lòng biển, Vũ Thái Đấu lập tức ngước nhìn phương hướng xa xa, khẽ thở dài lẩm bẩm:
- Đệ nhất cao thủ trên toàn bộ Kỳ Minh Phong chỉ sợ đã xuất hiện, xem ra lão phu chỉ có thể một mình phi thăng mà thôi!
Lâm Khiếu Đường mang theo ba người Linh Dược Lão Tổ một đường cuồng phi, nơi hải vực không người qua lại, Lâm Khiếu Đường tự nhiên vận khí nguyên tới mức lớn nhất, càng truyền âm, nếu còn ai dám chặn đường, Lâm Khiếu Đường căn bản ngay cả một lời nói cũng không cho, lập tức hạ sát thủ.
Cứ như vậy, điên cuồng phi độn ngoài hải vực hơn một tháng trời, phải biết rằng lấy tốc độ hiện tại của Lâm Khiếu Đường, đoạn đường trong hơn một tháng cuồng phi sẽ kinh khủng tới mức nào, số này có lẽ tương đương với mấy thời gian trăm năm phi độn ngày trước.
Rốt cuộc tới một khu hải vực bình thường, động vật biển đông đúc. Sau khi tìm được khu vực có ba động không gian yếu kém nhất, Lâm Khiếu Đường liền mang theo ba người vượt qua bình chướng.
Bên kia tự nhiên là khu vực hải vực nối tiếp với Nội lục Kỳ Đông. Vừa ra ngoài khơi, Lâm Khiếu Đường thầm thở một hơi, lần thứ hai thôi động nguyên lực toàn thân lấy tốc độ cực đại bay về phía lục địa.
Vừa trải qua thời gian hơn một tháng liên tục cuồng phi, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc đưa Linh Dược Lão Tổ tới một hải đảo nằm ngay sát lục địa.
Lúc này Linh Dược Lão Tổ chỉ còn da bọc xương, phảng phất như một thây khô, khí tức sinh mệnh gần như cạn kiệt, nguyên linh đã hoàn toàn trong suốt, chỉ còn lại một tia sương mờ mà thôi.
- Ở đây đã là nội lục Kỳ Đông?
Linh Dược Lão Tổ nhìn phía xa núi non san sát, yếu ớt hỏi.
- Không sai, ở đây đã là nội lục Kỳ Đông, cách khoảng hơn mười vạn dăm đường nữa là tới môn phái ký thân của Lâm mỗ.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường vẫn không chút biến hóa, đạm nhiên nói.
Linh Dược Lão Tổ vui mừng cười, giọng nói có phần hư nhược vô cùng:
- Văn mỗ đây là lần đầu tiên đến Nội lục Kỳ Đông, ở đây cũng giống như Chu Võ Quốc, rất đẹp. Lâm đạo hữu trân trọng, Văn mỗ kỳ thực vốn là người Chu Võ Quốc, trước đã có điều lừa dối mong rằng Lâm đạo hữu thứ lỗi. Văn mỗ không thể chết tại Tạo Linh Tông, nếu là như vậy chỉ sợ Lâm đạo hữu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, viên Thiên thọ đan kia cũng khó lòng mang đi, lão tổ và trên dưới tông phái chỉ sợ sẽ cho rằng cái chết của Văn mỗ có liên can tới Lâm đạo hữu, khi đó Lâm đạo hữu thực không thể dễ dàng rời khỏi Chu Võ Quốc như vậy.
Nhãn thần Lâm Khiếu Đường nhất thời ngưng lại, trong lòng hơi chút rung động, muốn nói gì nhưng Linh Dược Lão Tổ đã cướp lời:
- Thân chết tha hương không hẳn đã là chuyện không may mắn, cả đời chỉ ở một nơi thực sự quá mức hạn hẹp, Văn mỗ suốt đời luyện đan, vẫn luôn không ngừng nếm thử các loại phương pháp mới, cho dù chết cũng không giống người thường, cuộc đời này tới đây đã không còn điều tiếc nuối, ha ha ha…
Ba tiếng cười lớn còn chưa dứt thì thanh âm đã đình chỉ.
Khi ngã xuống, Linh Dược Lão Tổ rất hài lòng, trên mặt còn biểu lộ một nụ cười thỏa mãn, con mắt chậm rãi khép lại, chỉ là một tay vương trên mặt đất, lưu lại trên bờ cát hai chữ.
“Truyền thừa!”
Lâm Khiếu Đường lặng nhìn Linh Dược Lão Tổ mất đi, trong lòng sản sinh một cỗ rung động không nói lên lời. Ở chung với người này một khoảng thời gian không dài, thế nhưng lại là khoảnh khắc ngắn ngủi cuối cùng của cuộc đời Linh Dược Lão Tổ, điều này khiến cho Lâm Khiếu Đường có một cảm giác như tiếc nuối.
Lâm Khiếu Đường đang trong trạng thái tưởng niệm. Hai người Triển Thanh Nhu và Nạp lan U cũng hiện một tia tiếc nuối, hai chữ Linh Dược Lão Tổ viết lên trong thời khắc cuối đời khiến cho cả hai nàng xúc động thật sâu, trên đời này tu luyện giả cũng không phải toàn bộ đều là gian trá âm hiểm, vẫn còn có những người đơn thuần, chấp niệm truy cầu tu luyện, hay chú tâm thực hiện những mục đích bản thân vẫn ấp ủ.
Lâm Khiếu Đường hướng về phía thi thể Linh Dược Lão Tổ, cúi người thật sâu, sau đó tay vung lên, một cỗ tử hỏa trong nháy mắt hỏa thiêu cỗ thi thể thành tro bụi.
Lam Khiếu Đường lấy ra một hộp gấm, lấy toàn bộ tro cốt Linh Dược Lão Tổ cho vào bên trong, đồng thời cũng lưu lại một tia khí nguyên cuối cùng trước khi Linh Dược Lão Tổ mất đi dung nhập vào bên trong hôp gấm. Sau khi niệm vài đạo khẩu quyết, hộp gấm liền được bao bọc trong một tầng quang mang nhàn nhạt.
- Lâm đại ca, ngươi muốn làm gì?
Triển Thanh Nhu tựa hồ ý thức được điều gì đó.
Lâm Khiếu Đường thu hồi hộp gấm nói:
- Nếu như thật có luân hồi chi đạo, ta hi vọng Linh Dược Lão Tổ sau khi chuyển thể có thể xuất hiện tại Nội lục Kỳ Đông, nếu ở gần phụ cận Thiên Hà Tông thì càng tốt, lưu lại một đạo dẫn lộ hẳn không thành vấn đề.
Luân hồi chi đạo, thực sự có sao? Triển Thanh Nhu không xác định được tự hỏi.
Nạp Lan U đang nhìn vào đại lục phía xa xa, tâm tình như thủy triều khó lòng bình ổn được, đời này còn tưởng khó lòng quay về, nhưng thực sự lúc này nàng đã quay trở lại.
Cảm giác về nhà thực là tốt, trên mặt Nạp Lan U lần đầu tiên lộ ra một nụ cười, coi như lần trước từ Minh Tây đại lục trở lại thì tâm tình cũng không có giống như thế này.
Từ trước tới giờ, Nạp Lan U vẫn không thích câu nệ tại một chỗ cố định, nhưng lúc này là lần đầu tiên cảm nhận được cần một nơi ổn định trong đầu.
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi!
Lâm Khiếu Đường vừa dứt lời, thân đã ở ngoài trăm trượng, nhị nữ không kịp thời chuẩn bị nhất thời kinh hô một tiếng.
- Lâm đại ca chậm một chút, chúng ta sắp không chịu nổi nữa rồi!
Triển Thanh Nhu với dáng kiều mỵ mang theo vài phần oán giận nói.
- Lâm tiền bối chậm một chút, hai mắt Nạp Lan đã không mở ra được nữa rồi!
Nạp Lan U cũng khẽ gọi.
- Ha ha, hai người các ngươi đồng thanh nói “Lâm công tử, thiếp thân mảnh mai, không thừa thụ nổi lăn qua lăn lại như vậy”, Lâm mỗ sẽ giảm bớt tốc độ.
Tâm tình Lâm Khiếu Đường vui mừng cười to nói.
Nhị nữ nhất thời hai mặt nhìn nhau, bởi vì Lâm Khiếu Đường cho tới bây giờ chưa có đùa vui qua với các nàng, đây chính là lần đầu tiên, hơn nữa cư nhiên còn không biết xấu hổ như vậy, sắc mặt cả hai nhất thời như một rặng mây đỏ hồng, e thẹn không ngớt, thế nhưng nội tâm lại âm thầm hoan hỉ.