Trên thực tế đã có hai lần thiếu chút nữa thành công, tới được bước lấy đan, đồng thời cũng đã lấy đan ra, đáng tiếc là tới cuối cùng lại thất bại.
Liên tục luyện đan lặp đi lặp lại vô số lần, Lâm Khiếu Đường đã hoàn toàn nắm giữ được phương pháp, tâm đắc cũng như kinh nghiệm luyện chế đan dược tinh cấp của Linh Dược Lão Tổ.
Mà trong quá trình luyện đan, Linh Dược Lão Tổ cũng không ngừng truyền đạt kinh nghiệm vốn có của mình, không hề có ý định giấu diếm.
Ban đầu Linh Dược Lão Tổ cũng có một chút ý niệm tàng tư trong đầu, bất quá cùng hợp tác với Lâm Khiếu Đường hắn cũng kinh ngạc phát hiện, người này không chỉ có tu vi thâm hậu hơn nữa tâm trí trầm ổn, kiên trì vượt xa tu luyện giả bình thường, trọng yếu hơn nữa, người này làm việc không bao giờ nóng vội mà cực kỳ chăm chú.
Những phẩm chất đặc biệt này khiến Linh Dược Lão Tổ có điểm thưởng thức, một thời gian hợp tác nhận thức về Lâm Khiếu Đường từ kinh hãi chuyển sang kính nể, đến bây giờ lại thành thưởng thức.
Đây là một quá trình biến hóa chậm rã, hơn nữa Linh Dược Lão Tổ còn phát hiện vị Lâm đạo hữu này có ngộ tính hơn xa so với đại đa số tu luyện giả khác.
Bất quá chỉ ngắn trong mấy tháng thời gian, luyện đan thuật của người này đã đề thăng không ít, điều này giải thích rõ ràng, trong quá trình cùng mình luyện đan cũng cực kỳ dụng tâm.
Linh Dược Lão Tổ từ hơn ba trăm năm trước vẫn quanh quẩn tìm cho mình một người nối nghiệp, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể tìm được một người chân chính thích hợp.
Mặc dù trong Tạo Linh Tông, Linh Dược Lão Tổ cũng chọn được vài tên đồ đệ tư chất không sai, hiện tại cũng có chút thành tựu, thế nhưng vẫn còn kém một điểm, bọn họ thủy chung vẫn không đạt được sự kỳ vọng của Linh Dược Lão Tổ.
Linh Dược Lão Tổ đối với việc kỹ thuật luyện đan của bản thân sẽ bị thất truyền sau khi mất đi cảm thấy cực kỳ đau lòng, bất quá lúc này tựa hồ đã tìm được một phương pháp có thể lưu truyền lại kỹ thuật luyện đan của mình cho đời sau.
Một tháng trôi qua, Lâm Khiếu Đường và Linh Dược Lão Tổ vẫn cố chấp như cũ, Lâm Khiếu Đường ngược lại cũng không vội vàng, hơn nữa còn kỳ quái làm sao Linh Dược Lão Tổ lại có thể tìm được nhiều tài liệu luyện chế Thiên thọ đan như vậy, phảng phất như vô cùng vô tận, dùng mãi không hết.
Một ngày này, Lâm Khiếu Đường và Linh Dược Lão Tổ đang hết sức chăm chú diễn biến bên trong đỉnh lô, ngày hôm nay lại một lần nữa đi tới giai đoạn lấy đan then chốt.
Lâm Khiếu Đường quen việc dễ làm, hấp thụ tạp chất bên trong đỉnh lô một cách thuần thục, rốt cuộc đã hấp thụ một tia tạp chất cuối cùng. Linh Dược Lão Tổ hé mắt, bắt đúng thời cơ, cả người thẳng hướng lô đỉnh.
Tới trước đỉnh, đầu tiên trên tay Linh Dược Lão Tổ nổi lên một tầng bạch quang, sau đó đưa tay tiến về phía đỉnh lô. Lâm Khiếu Đường đột nhiên biến sắc, hô lên:
- Cẩn thận!
Linh Dược Lão Tổ dường như không nghe, cả người đang lạc vào một trạng thái cực kỳ hưng phấn, tựa hồ thấy một vật gì đó cực kỳ kinh ngạc, trong ánh mắt tản ra từng tia quang mang nóng cháy.
Trong nháy mắt khi Linh Dược Lão Tổ chạm tay vào đan dược, bỗng nhiên một cỗ dư hỏa bên trong đỉnh lô mạnh mẽ bùng lên, trực tiếp đẩy bay ra ngoài.
Phịch một tiếng, thân mình Linh Dược Lão Tổ đánh mạnh vào tường đan thất.
Phốc! Linh Dược Lão Tổ thổ ra một ngụm máu lớn, trên người bị cháy rụi đầy thương tích, nhưng trên mặt lại hiện nên nét tiếu ý thỏa mãn vô cùng.
- Ha ha ha! Thành công rồi, lão tử rốt cuộc đã thành công rồi! Ai nói điều kiện tại hạ giới không thể luyện ra thiên thọ đan tam tinh? Vậy đây là cái gì? Đều đến xem đi, đây là cái gì?
Linh Dược Lão Tổ đột nhiên như thần kinh bạo phát, vừa cười mê vừa kêu lớn.
- Một người luyện đan si, không nghĩ tới hạ giới cũng có nhân vật như vậy. Đáng tiếc sinh nhầm chỗ rồi, người này nếu ở trên thượng giới thành tựu nhất định sẽ cao hơn dưới hạ giới này nhiều lắm.
Kỳ Áo lần đầu tiên dùng một loại ngôn ngữ thưởng thức một người nào đó ngoài Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường đạm nhiên nhìn viên đan dược màu lam nhạt trên tay Linh Dược Lão Tổ, trong lòng cũng nổi lên một trận ba động, dù sao tiêu hao thời gian mấy tháng cũng như bao nhiêu tinh lực, thất bại không biết bao nhiêu lần rốt cuộc cũng có một lần thành công, nói không kích động sao được, hơn nữa cũng có một chút thỏa mãn thành tựu.
- Lâm đạo hữu, cảm tạ ngươi, Văn mỗ đã làm được rồi, thực sự đã làm được rồi!
Linh Dược Lão Tổ phi thường cảm kích nói, nhìn lại đan dược trong tay chính mình cảm thấy yêu thích không rời, đôi con mắt khàn khàn này này lại tản mát ra một loại quang mang như tiểu hài đồng.
- Văn đạo hữu không cần khách khí, Lâm mỗ lần này được lợi cũng không ít, đủ một đời hưởng dụng rồi!
Lâm Khiếu Đường khiêm tốn trả lời.
- Lâm đạo hữu, xin mời theo ta!
Nói xong Linh Dược Lão Tổ lập tức hướng chỗ một cửa nhỏ bên trong đan thất bay đi.
Lâm Khiếu Đường cũng không nói nhiều trực tiếp đi theo, nhìn Linh Dược Lão Tổ đầy người phỏng rộp lại không chút bận tâm, cảm thấy có chút thương tiếc.
Sau khi tiến vào cửa nhỏ, Lâm Khiếu Đường liền cảm giác được bên trong so với bên ngoài hoàn toàn khác biệt, còn có một loại cảm giác quen thuộc. Nghĩ một chút liền nhớ tới phế dược phòng của chính mình tại sau núi Lâm gia ngày nào.
Lâm Khiếu Đường tại lần đầu tiên tiến vào phế dược phòng cũng có cảm giác như thế này, chỉ bất quá cảm giác khi đó là một cỗ độc nguyên đậm đặc, còn lúc này lại là dược lực vô cùng tinh thuần.
Nơi đây chính là nơi Linh Dược Lão Tổ cất giữ đan dược, không gian bên trong mật thất không lớn, chỉ có hơn mười trượng vuông nhưng chứa đầy các loại giá đựng, bên trên giá bày đặt la liệt các loại đan dược.
Bất quá Linh Dược Lão Tổ tiến vào nơi đây cũng không phải để lấy đan mà từ một ghế đá mặc niệm vài câu pháp quyết, phá bỏ hoàn toàn các loại kết trận phong ấn trên đó, lập tức ghế đá dần nâng lên để lộ một thông đạo ngầm, bên trong cất giấu một khối lam ma thạch lớn.
Linh Dược Lão Tổ cẩn trọng lấy ra lam ma thạch giao cho Lâm Khiếu Đường nói:
- Lâm đạo hữu, toàn bộ tinh hoa luyện đan một đời của Văn mỗ đều nằm trong khối lam ma thạch này, đạo hữu trở lại cần phải hảo hảo nghiên cứu, đừng để luyện đan thuật của Văn mỗ bị thất truyền, đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của ta mong Lâm đạo hữu thành toàn, viên thiên thọ đan này cũng tặng ngươi luôn.
Lâm Khiếu Đường tiếp nhận hai loại vật phẩm, tay khẽ động liền thu vào bên trong nhẫn trữ vật. Phần hậu lễ này quả thực rất lớn, hơn nữa càng mang theo một phần truy cầu nóng cháy bên trong.
Giờ khắc này, Lâm Khiếu Đường tựa hộ lại cảm ngộ đến điều gì đó nhưng lại không cụ thể hóa, bất quá cũng giúp cho cảm ngộ của mình về vô vi chi cảnh trước đó càng thêm vững chắc.
Linh Dược Lão Tổ lưu luyến nhìn viên Thiên thọ đan biến mất trong tay Lâm Khiếu Đường, xong lại thở dài một tiếng trút đi một bầu tâm sự, cả người khoan khoái nói:
- Lâm đạo hữu chờ một chút, chờ Văn mỗ đổi lại quần áo và đồ dùng hàng ngày sẽ tiễn ngươi rời phái.
Chỉ chốc lát, Linh Dược Lão Tổ đã thay xong y phục mới, ngoại trừ trên tóc vẫn còn một chút dấu vết bị đốt, ngoài ra không còn dấu hiệu ngoại thương nào, chỉ là sắc mặt cực kỳ tái nhợt, đôi mắt càng mờ đục thiếu sức sống.
Lâm Khiếu Đường đối với việc Linh Dược Lão Tổ tự thân tiễn mình rời phái có điểm kỳ quái, chính mình trực tiếp rời đi cũng được, đưa tiễn như này tựa hồ có điểm thừa.
Bất quá Linh Dược Lão Tổ đã muốn như vậy, Lâm Khiếu Đường liền tới biệt việt dẫn theo Nạp Lan U, rồi sau đó dưới sự chỉ dẫn của Linh Dược Lão Tổ thẳng đường trở về.
Không tới nửa canh giờ đã ra khỏi địa giới Tạo Linh Tông, Linh Dược Lão Tổ vẫn như cũ không có ý trở lại, thẳng đến nơi Triển Thanh Nhu ẩn nấp chờ Lâm Khiếu Đường.
Tới đây, Lâm Khiếu Đường đã không còn chuyện gì làm tại Chu Võ Quốc, đối với một đường đưa tiễn của Linh Dược Lão Tổ, tuy rằng kỳ quái nhưng Lâm Khiếu Đường vẫn thản nhiên như thường, chỉ cho rằng Linh Dược Lão Tổ vẫn còn nuối tiếc viên Thiên thọ đan kia mà thôi.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường dự định chính thức cáo từ, thần sắc Linh Dược Lão Tổ bỗng nhiên tối sầm lại, đột nhiên té ngã, khí nguyên trên người cấp tốc tán loạn.
Lâm Khiếu Đường vội vàng vung tay, một cỗ lực lượng vô hình đỡ lấy người Linh Dược Lão Tổ ngăn không cho ngã xuống mặt đất.
Lâm Khiếu Đường kiểm tra một hồi phát hiện sinh mệnh lực trên người Linh Dược Lão Tổ đã hoàn toàn biến mất, nguyên linh càng dần mai một nên không khỏi thất kinh.
Linh Dược Lão Tổ yếu ớt cười nói:
- Lâm đạo hữu không cần lo lắng, cũng không cần xuất thủ cứu giúp. Không nên lãng phí nguyên lực và đan dược, cuộc đời này của Văn mỗ đã đủ, chết cũng không luyến tiếc, cuối cùng chỉ còn có một yêu cầu hi vọng Lâm đạo hữu có thể thành toàn.
Lâm Khiếu Đường chăm chú nói:
- Văn đạo hữu xin cứ nói, Lâm mỗ chắc chắn sẽ toàn lực đi làm.
Linh Dược Lão Tổ không quên chắp tay nói:
- Tạ ơn Lâm đạo hữu đã nhận lời, Văn mỗ muốn theo Lâm đạo hữu trở lại nội lục Kỳ Đông.