Lão giả khô quắt bùng phát khí nguyên, ngữ khí băng lãnh:
- Thái đạo hữu, ngươi nói nên làm thế nào?
Thái Tương Chân Nhân ha hả cười.
- Khô Minh đạo hữu, ai trước cũng như nhau, chỉ là đan được kia phân phối như thế nào đây?
Khuôn mặt già nua của Thường Bạch Sơn hơi giật một chút nói:
- Nhị vị đạo hữu, Thường mỗ có một biện pháp.
- A? Biện pháp gì?
Lão giả Khô Minh Thượng Nhân hiếu kỳ hỏi.
Vài tên tu luyện giả xung quanh đều hiện lên vẻ kỳ dị, không biết có biện pháp nào làm cho mọi người có thể phân phối được một viên đan dược đây?
Thường Bạch Sơn không chút hoang mang, lạnh lùng liếc mắt nhìn người thanh niên mặc tử bào đứng trên đỉnh núi nói:
- Chư vị đồng loạt ra tay, giết chết người này, sau đó tự thi triển thần thông tìm kiếm, ai lấy được trước thì chính là của người đó.
Thái Tương Chân Nhân và Khô Minh Thượng Nhân nhìn nhau, còn tưởng rằng có biện pháp tinh diệu nào đó, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy, biện pháp này cho dù không nói thì đến lúc đó mọi người cũng sẽ tự hành động như vậy.
Mạc Côn và thanh niên họ Giang lộ vẻ mặt xem kịch vui, hai người cho dù có địa vị rất cao trong môn phái, thế nhưng luận và thực lực thì không thể nào so sánh được đám đại tu sư ở đây, còn kém quá xa. Hai người bề ngoài xem ra là địa vương giai trung kỳ, thế nhưng cơ sở không bền chắc, nhiều nhất chỉ tương đương với địa vương giai sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.
Lúc này vài tên đại tu sư ở đây, tự nhiên không tới phiên Mạc Côn và thanh niên họ Giang xen lời vào, mà hai người cũng rất thức thời, không có lòng tranh đoạt cái gì, thầm nghĩ xem kịch vui.
Thường Bạch Sơn thấy sắc mặt hai người do dự, liền nói tiếp:
- Người này ngoài trừ ngũ tinh linh vương đan ra, chỉ sợ không hề thiếu những bảo bối khác, nguyên thạch càng nhiều không kể xiết, người lấy được linh vương đan ngũ tinh thì phải lập tức rời đi không được lấy thêm cái gì, mọi thứ khác đều do hai người còn lại chia đều.
Thái Tương Chân Nhân và Khô Minh Thượng Nhân nhất thời không nói, lúc này tựa hồ đây là giải pháp tốt nhất, nếu không thì trước khi giết người đoạt đan, nhất định mọi người ở đây phải tranh cãi một phen.
Mà ba vị đại tu sư này đều rất hiểu rõ đối phương, chỉ sợ thực sự tranh đấu, một người cũng đừng nghĩ rời đi bình yên, tuyệt đối không có chuyện tiện nghi cho người khác.
Tên thanh niên mặc áo bào màu tro sắc mặt vàng như nến tỏa ra khí nguyên vô cùng kỳ quái, ba vị đại tu sư cảm giác có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.
Ngay lúc ba người chuẩn bị động thủ, lúc này người thanh niên mặt vàng đột nhiên nói:
- Thế nào, ba vị không dự định tính thêm lão phu sao?
Thái Tương Chân Nhân, Khô Minh Thượng Nhân và Thường Bạch Sơn đều sửng sốt, nhất thời kỳ quái nhìn vào người thanh niên, thanh âm phát ra già nua khàn khàn, hoàn toàn không phải là giọng nói một người tuổi trẻ có thể phát ra, mà quan trọng hơn nữa chính là ba người có một chút cảm giác quen thuộc.
Con ngươi của Thái Tương Chân Nhân mạnh mẽ co rút lại, hơi kinh ngạch nói:
- Văn huynh?
Thường Bạch Sơn và Khô Minh Thượng Nhân nghe lời này nhất thời hiểu ra, Thường Bạch Sơn thẳng thắn nói:
- Linh Dược Lão Tổ, gần đây lại luyện chế ra đan được cổ quái gì sao? Thế nào biến bản thân thành bộ dáng này?
Thanh niên mặt vàng như nến không phản đối, giọng nói già nua lại phát ra:
- Thường huynh có muốn dùng một viên hay không?
Thường Bạch Sơn xua tay nói:
- Coi như xong, Thường mỗ còn muốn sống lâu thêm vài năm, Văn huynh cứ giữ đan dược cho chính mình là được rồi.
- Bốn người cùng đánh, chư vị cho rằng người này có thể có vương bài sát thủ nào hay không?
Khô Minh Thượng Nhân bỗng nhiên thú vị nói, đôi mắt già nua âm trầm nhìn xuống đỉnh núi, nhìn hai người giống như nhìn hai thi thể đã chết vậy.
- Bốn vị không dự định cho lão nạp tham gia một phần hay sao?
Lúc này đột nhiên truyền tới thanh âm hồn hậu.
Bốn gã đại tu sư không có bao nhiêu vẻ ngoài dự liệu, tự nhiên không quên lão lừa trọc này, chỉ là người trong Đại Phật Tự tự cho mình thanh cao, tự nhiên là người tu phật, so với tu luyện giả khác cao hơn một bậc, bất quá trong mắt chúng tu, đám hòa thượng Đại Phật Tự chỉ là những con lừa ngốc mà thôi, ngoài dự đầu bóng lưỡng không có gì khác biệt.
Người của Đại Phật Tự rất ít khi tham dự hợp tác, bởi vậy bốn gã đại tu sư rất tự nhiên bỏ qua gã hòa thượng này.
Mà lão lừa trọc đã chủ động yêu cầu, làm cho bốn người cảm giác mới mẻ, bất quá rất nhanh liền ước định tốt quy củ, nếu không gia nhập vòng chiến thì sẽ không có cơ hội đoạt đan rồi.
- Cấm Thiện huynh, nguyện gia nhập vào tự nhiên là tốt!
Khô Minh Thượng Nhân cười nói, nhiều hơn một người cũng không khác nhau nhiều lắm, cuối cùng nhìn xem đan dược rơi vào tay ai mới là quan trọng, tại điểm này Khô Minh Thượng Nhân tự nghĩ có lá bài sát thủ độc đáo, hơn nữa là người càng nhiều càng tốt, ba gã đại tu sư khác không có ý kiến, ngũ đại phái đều đã trình diện, đều có đại biểu tham dự, có thể đoạt đan hay không phải xem bản lĩnh của chính mình, đến lúc đó không đoạt được cũng đừng mượn cớ này nọ.
Lại hai gã đại tu sư, đám nữ tu Thanh Phong Môn ngoài lo lắng chính mình có thể được phân một chén canh hay không ra thì càng nhiều hơn là vẻ đồng tình nhìn về phía người thanh niên mặc tử bào đứng trên ngọn núi, không khỏi thương hại.
Có thể làm cho năm đại tu sư đồng thời xuất thủ, người này coi như là Chu Võ đệ nhất nhân, chỉ tiếc là đang đảm nhiệm vai trò tiêu yêu thú thí nghiệm mà thôi.
- Tỷ ytr, người này thực sự không may, cư nhiên bị năm đại tu sư vây giết!
Một nữ tu đứng trong nhóm nữ tu Thanh Phong Môn mở miệng nói.
- Điều này chỉ có thể trách chính hắn, ai bảo hắn khoe giàu đây?
Một nữ tu khác coi thường nói.
- Đúng vậy, biết rõ trong đấu giá hội có rất nhiều người, hơn nữa mỗi người đều nhìn chằm chằm, đối với phách phẩm áp trục coi như bắt buộc, người này lại không có đại môn phái nào làm hậu thuẫn, không nên náo động đoạt linh đan, không bị truy sát mới lạ!
Lại một nữ tu khác lạnh lùng nói.
- Không có thực lực tuyệt đối thì không nên làm chim đầu đàn, chỉ có tu vi địa vương giai trung kỳ ẩn dấu làm linh hồn giai hậu kỳ còn tưởng chính mình rất giỏi, hừ! Người này tự đánh giá chính mình quá cao rồi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp kiếp nạn!
Nữ tử bạch y gay gắt nói.
Trên mặt Hoàng Thiến lúc này cũng có chút khó coi, ngũ đại phái đều đã tới, hơn nữa đều là lão quái đại nguyên lão tu vi địa vương giai hậu kỳ, hiển nhiên không có cơ hội gì cho Thanh Phong Môn. Nếu như chính môn chủ có ở đây thì còn có thể nói tiếp, thế nhưng chính mình chỉ là tiểu bối mà thôi, ngay cả thở mạnh cũng phải cẩn thận.
- Bị năm tên đại tu sư vây đánh, người này chắc chắn biến thành thịt nát!
Lại có nữ tu nói, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hiện lên vẻ tái nhợt, hiển nhiên chỉ hơi chút tưởng tượng liền nghĩ tàn nhẫn.
- Tu luyện giới chính là cá lớn nuốt cá bé! Đáng đời!
Hoàng Thiến thấy Thanh Phong Môn không còn hy vọng gì nữa, giận dữ cắn răng nói, ánh mắt nhìn người thanh niên mặc tử bào không chút đồng tình, tất cả oán khí đều rơi hết lên người này.
Năm tên đại tu sư liếc mắt nhìn nhau, chỉ dùng nhãn thần giao lưu, đang muốn xuất thủ, Thái Tương Chân Nhân bỗng nhiên lại mở miệng nói:
- Các vị chậm đã, giết chết người này thì thực dễ dàng, thế nhưng các vị hãy kiềm chết một chút, đến lúc đó đùng có hủy hết tất cả mọi thứ, vậy không phải là mất hết hay sao?
Ánh mắt bốn người còn lại khẽ nhúc nhích, hiển nhiên đồng ý với lời nói này.
Năm đại tu sư thoải mái nói chuyện với nhau, sắc mặc Lâm Khiếu Đường từ đầu tới cuối không hề biến hóa, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ chờ đợi, mà khí nguyên trong cơ thể cuồn cuộn vận chuyển không ngừng, nhiệt huyết lần đầu tiên bị người khác đề cao tới đỉnh điểm.
Đã thật lâu Lâm Khiếu Đường không còn cái cảm giác này rồi. Đối mặt với năm đại tu sư, hắn không hề nắm chắc mười phần, thế nhưng trận chiến này phải tiếp được, bằng không sợ là không ra khỏi Chu Võ Quốc được.
Năm tên đại tu sư không trao đổi tiếp, khí nguyên trên người đồng thời khởi động bành trướng mạnh mẽ, toàn bộ hư không phảng phất như bị áp súc, trở nên cực kỳ nặng nề.
Đám nữ tu Thanh Phong Môn hầu như không chịu nổi, Hoàng Thiến lập tức điều khiển phong xa lùi ra xa hơn trăm trượng, lúc này mới miễn cưỡng chịu đựng được cảm giác áp bách cho khí nguyên của năm vị đại tu sư đồng thời phát ra.
Khi hư không bị áp súc tới mức cực hạn, oanh một tiếng, toàn bộ hư không như vỡ tan, đây cũng trở thành tín hiệu tổng tấn công.
Năm đại tu sư đồng thời xuất thủ, trong lúc nhất thời, bộ xương khô màu đen, quyền cương khí kình, phật quang, độc nguyên long ảnh, còn có rất nhiều cự châm dài nửa thước.
Năm loại thủ đoạn công kích khác nhau, mang theo khí thế vô cùng cường đại đồng thời phóng tới, oanh thẳng lên đỉnh ngọn núi. Lâm Khiếu Đường đứng tại chỗ không hề di chuyển nửa bước, mà Triển Thanh Nhu đứng phía sau sàng không sợ hãi, chi tiết này rơi vào trong mắt Lâm Khiếu Đường, trong lòng nhất thầm khen ngợi.
Nhìn công kích mạnh mẽ đến từ năm phương hướng khác nhau, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ phát ra nguyên niệm, hai tay càng nổi lên hỏa diễm, lục dực kim lôi sĩ phía sau dưới tình huống bùng phát khí nguyên cũng hiện ra.
Bảy mươi hai thanh tử kim thương xuất hiện trong nháy mắt, đồng thời bắn mạnh ra ngoài.
- Người này dĩ nhiên muốn lấy thực lực bản thân chống lại năm đại tu sư, đầu của hắn vứt cho chó gặm rồi sao?
Nữ tử bạch y khinh miệt nói.
Nhung ngay khi nàng vừa dứt lời, dị biến phát sinh.
Chỉ thấy bảy mươi hai than tử kim thương chia làm năm đường bắn ra ngoài, chỉ có một thanh tử kim thương thoáng to lớn hơn những thanh khác vẫn huyền phù cách thanh niên mặc tử bào không tới ba trượng như cũ.
Trên thân tử kim thương phát ra hỏa diễm màu tím, càng lóe lên hồ quang màu vàng, tất cả mọi thứ nơi tử kim thương đi qua đều hóa thành hư ảo, coi như không khí cũng không tránh thoát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang chấn động thiên địa, thế tiến công mạnh mẽ của năm đại tu sư khoảng khắc bị tan rã!
Thái Tương Chân Nhân hoảng hốt nói:
- Không có khả năng!
Khuôn mặt khô quắt của Khô Minh Thượng Nhân càng hiện lên vẻ sợ hãi, Thường Bạch Sơn chống đối tử kim thương phóng tới, không rảnh suy nghĩ nhiều hơn. Hòa thượng gày gò không ngừng mặc niệm cái gì đó trong miệng, lòng bàn tay cầm chuỗi phật châu, vận hết nguyên khí chống lại tử kim thương.