Nhìn thấy thanh niên mập mạp, biểu tình của Uyển nhi có chút đờ đẫn. Đôi lông mi đẹp đến cực điểm nhíu lại hiện lên sự phiền chán buồn bực.
- Uyển nhi muội muội, thế giới bên ngoài rất hung hiểm, tốt nhất nàng không nên đơn độc xuất hành thì hơn.
Thanh niên béo mập nịnh nọt nói.
- Uyển nhi tự có chừng có mực, không nhọc Huy ca ca quan tâm!
Uyển nhi nghiêm mặt nói, vừa nói vừa nâng vị lão nông té ngã đứng dậy.
Nguyên lai vị thiếu niên mập mạp này chính là trưởng tôn của Nam Cung Bác Nam Cung Huy. Nghe thấy một tiếng Huy ca ca này, Nam Cung Huy không khỏi tê dại khắp người, thoái mái không nói lên lời. Hì hì cười nói:
- Ca ca chỉ là quá lo lắng cho an nguy của Uyển nhi, thầm nghĩ âm thầm bảo hộ, cũng không muốn đánh nhau với Uyển nhi muội muội. Uyển nhi muội muội cũng thấy rồi đấy, điêu dân này không đánh không được.
- Cái gì điêu dân? Không được tiếp tục ức hiếp vị lão gia này!
Lâm Uyển Nhi có chút tức giận.
- Được được được!
Thanh niên béo mập liên tục gật đầu, rồi lại trừng mắt nhìn lão nông nói:
- Còn không mau cút đi.
Lão nông vô cùng sợ hãi, một đường chạy đi liên tục té ngã.
Từ khi vị Nam Cung Huy này xuất hiện, dòng người bốn phía tức thì giảm đi không ít, mọi người đều tận lực né tránh, rất sợ chọc tới vị tiểu tổ tông này.
Lúc này lại có một vị thanh niên khác đi đến, so với thanh niên mập mạp có vài phần giống nhau, chỉ là gầy hơn một chút, cầm trong tay một ít đồ trang sức, lay động đi tới nói:
- Uyển nhi muội muội, ngươi muốn đồ trang sức gì chỉ cần nói ra, Diệu ca ca ta cho dù xuống núi đao biển lửa cũng sẽ kiếm cho ngươi bằng được.
Nam Cung Diệu, thân đệ đệ của Nam Cung Huy, Nam Cung Bác nhị tôn tử. Hai người này chính là hai con ruồi trung thành luôn theo sau Uyển nhi.
Nhìn hai người, sắc mặt Lâm Uyển Nhi trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, trong lòng thở dài, không còn hứng thú đi dạo phố. Cô đơn lạc lõng đi qua hai người hướng Nam Cung Phủ trở lại.
Nam Cung Huy và Nam Cung Diệu đối mặt nhìn nhau, không biết chính mình đã làm sai chỗ nào chọc tới Uyển nhi muội muội, có chút mất mặt theo sau.
Nam Cung Phủ đại viện có lịch sử xa xưa thâm hậu, so với Lâm phủ lớn hơn gấp bội, tộc nhân quá vạn, còn có một số phân nhánh đại viện là địa phương riêng của những người đặc biệt trong gia tộc.
Hôm nay Nam cung phủ phá lệ vui mừng, người trong người ngoài bận tối mắt tối mũi, vô luận là nội tộc đệ tử hay ngoại tộc đệ tử, thượng tầng hay hạ tầng, trên mặt tất cả đều tràn ngập chờ mong.
Ngay cả Nam Cung Bác cũng tươi cười đầy mặt chiếu cố trong lẫn ngoài, chỉ huy điều hành, đem toàn bộ Nam Cung phủ trang hàng lộng lẫy, sắc xanh vàng rực rỡ, chói mắt không gì sánh được.
- Ngoại công, biểu tỷ tỷ khi nào mới trở về?
Một vị thiếu nữ mặc áo màu phấn nũng nịu lôi kéo cánh tay Nam Cung Bác hỏi.
- Nhanh thôi, nhanh thôi!
Nam Cung Bác cười cười sờ sờ đầu thiếu nữ. Thiếu nữ này chính là tôn nữ duy nhất do con giá thứ hai của Nam Cung Bác sinh ra.
Nguyên lai hôm nay có một đại nhân vật muốn đến Nam Cung phủ. Vị đại quý nhân này chính là người được Ngũ Đạo Tông tông chủ nhận làm đệ tử bốn năm trước đây Nam Cung Nha Nguyệt.
Bốn năm trôi qua, danh tiếng của Nam Cung Nha Nguyệt hoàn toàn không nhỏ, tu vi càng tiến triển cực nhanh. Bằng vào cửu ngũ nguyên môi thiên chi kiều nữ, một năm trước đã thuận lợi kết anh, bước vào sư giai, trở thành đạo sư. Hôm nay đã có tu vi tương xứng với gia gia Nam Cung Bác của nàng. Mà Nam Cung Bác năm nay đã bẩy mươi sáu tuổi, bất quá mười năm trước trả một cái giá rất lớn mới được Ngũ Đạo Tông tông chủ chỉ điểm, cực kì khó khăn ngưng kết ra được nguyên anh, cuối cùng đã có được thọ duyên trăm năm, kéo dài được thịnh thế trăm năm của Nam Cung gia.
Nam Cung Nha Nguyệt bất quá chỉ có mười tám mười chín tuổi đã có tu vi tương đương với gia gia của nàng, lại được Ngũ Đạo Tông tông chủ cực kỳ ưu ái. Trong tộc hiển nhiên chính là một đại nhân vật.
Nửa năm trước nàng phụng mệnh hạ sơn làm việc ngẫu nhiên lọt vào tổng đàn ma môn, nhất cử chém chết ba gã cao thủ, trong đó có hai vị cao thủ thành danh hơn năm mươi năm trước Ma Khí Môn, Thiên Địa Song Sát.
Hai người này một thiên một địa, một xa một gần, thủ thủ kiêm toàn, cực kì lợi hại, cho dù chống lại cao thủ đạo tông cũng không sợ hãi nhưng Nam Cung Nguyệt lại có thể dễ dàng giết chết. Thực lực chân chính của nàng có thể từ đó mà tưởng tượng được.
Bởi vậy thanh danh của Nam Cung Nha Nguyệt nổi lên rất nhanh, thình lình trở thành một trong ba ngôi sao mới của Hiên Viên Quốc. Tu luyện giới gọi ba người này là cửu ngũ tam kiệt, bởi vì cả ba người đều có thân thể cửu ngũ nguyên môi, đối với thể chất tiên thiên hy hữu như vậy, có thể trong cùng một thời đại xuất hiện ba người tuyệt đối chưa từng có. Điều này cho thấy hy vọng của giới tu luỵên Hiên Viên quốc trong thời gian tới.
Phải biết rằng, gần ba trăm năm qua vẫn chưa có một vị cao thủ tiến giai linh hồn cấp xuất hiện, điều này làm cho cả tu luyện giới thấy lo lắng. Bất quá ba người này xuất hiện, điều lo lắng này tự nhiên tan thành mây khói.
Hai người còn lại đều xuất phát từ tam đại thế gia. một vị là Trường Không gia tộc Trường Không Minh. Một vị là nam tử duy nhất của Diệp gia, cục diện âm thịnh dương suy đã bị trời cao an định trước. Bất quá đến đời này lại xuất hiện ra một đại thiên tài, chuyện sau này còn phải nhìn cả vào hắn.
Thời gian bốn năm đảo mắt trôi qua, nhưng trông bốn năm này, Lâm Khiếu Đường không thể quên được tiểu nha đầu ốm yếu trước kia, nghĩ đến nàng đối với mình tốt như vậy, nghĩ đến lúc nàng lấy thân thể đơn bạc ấy che chở cho chính mình thì có một loại cảm giác cảm động không hiểu rõ. Khi đó toàn bộ Lâm gia, ngoại trừ nàng, không hề có một người thềm liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường hắn.
Tuy nói chính mình đã cứu nàng, thế nhưng nàng làm sao cần cứu lại chính mình! Lâm Khiếu Đường vẫn cho rằng hắn đối đãi với nàng như muội muội của mình, thế nhưng bốn năm trước khi nàng bị mang đi, Lâm Khiếu Đường mới phát hiện ra rằng chính mình nguyên lại còn có một chút ham muốn khác biệt đối với nàng.
Đương nhiên Lâm Khiếu Đường không phải là loại người lộn xộn tự đa tình, Lâm Uyển Nhi chính là thiên chi kiều nữ, thiên tư hơn người, thực ngũ nguyên môi trong đó hoả nguyên môi mạnh mẽ dị thường. Chỉ cần có quan hệ tới hoả công pháp thì Lâm Uyển Nhi có thể nhìn một lần là hiểu. Có thể Lâm Uyêrn Nhi đối vớimình không tồi nhưng Lâm Khiếu Đường không cho đó là tình yêu nam nữ, chỉ là sự đồng cảm trong nhận thức đồng bệnh tương liên mà thôi.
Bốn năm trước cũng không hề có ước định gì, thế nhưng Lâm Khiếu Đường vẫn tới, nếu không tới hắn cảm giác mình sẽ hối tiếc cả đời.
Lam Uyển Nhi không phải là người Lâm gia, Lâm Khiếu Đường chỉ biết như thế mà không hề biết nàng đến từ nơi nào. Sau cùng bị Nam Cung Bác đem đi Lâm Khiếu Đường mới hiểu ra rằng thân thể của Uyển Nhi tuyệt đối không đơn giản.
Đại Châu thành cách Cự Kiếm sơn trang rất xa, Lâm Khiếu Đường phi hành ba ngày ba đếm mới tới nơi. Nhưng thực thế thuận phi hành của hắn mới chỉ làm quen không lâu, đến được nơi này đã tốn không ít sức lực của hắn.
Khi tiến vào Đại Châu Thành, Lâm Khiếu Đuờng đã thay đổi y phục trước đây, đem đồng phục của Cự Kiếm sơn trang và cự kiếm cất đi.
Lâm Khiếu Đường vẫn cho rằng Tân La thành đã rất lớn, không nghĩ tới Đại Châu Thành này lại còn lớn hơn nữa. Kiến trúc nhà cửa rất đồ sộ, đường phố rộng rãi phi thường, làn người qua lại như nước chảy.
Ba ngày không ăn uống gì, Lâm Khiếu Đường có cảm giác thèm ăn. Khi ngưng kết ra nội tinh kỳ thực hắn đã không cần ăn cơm. Bất quá dù sao Lâm Khiếu Đường cũng vừa mới tiến giai, trạng thái còn chưa hoàn toàn thích ứng, tu luỵên lâu dài không thể tránh được. Hiện tại có thức ăn ngon đương nhiên muốn ăn một bữa căng bụng.
Trong suy nghĩ của Lâm Khiếu Đường, vô luân biến hoá như thế nào, nếu như mất đi những lạc thú này vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Hỏi thăm một hồi, rốt cuộc đã có kiến giải cơ bản đối với tình hình nơi này. Lâm Khiếu Đường xoa xoa bụng tìm một tửu lâu tương đối bình dân đi vào.
Tiểu nhị nhìn vị khách quan này ăn mặc rất bình thường, trên mặt còn có chút tro bụi, nghĩ đến không phải là quý khách gì, dùng thái độ nhạt nhẽo hỏi vài câu.
Lâm Khiếu Đường lười so đo vô ích với hắn, trực tiếp móc ra một khối tử kim tệ tung lên bàn nói:
- Có thứ gì tốt đem hết lên đây, trước tiên cầm chút này, nếu như thiếu. . .
Một tử kim tệ tương đương với một trăm kim tệ, một vạn bạc tệ, tuyệt đối có giá trị to lớn. Coi như tửu lâu này đẳng cấp không tồi trong Đại Châu thành thì mua rượu và thức ăn tuyệt đối dư thừa.
Trên mặt tiểu nhị nhất thời rạng rỡ, lập tức dùng bộ dáng ôn hoà, khép nép nói:
- Khách quan, có muốn lấy rượu ngon nhất của tiểu điếm, Tuyền Tửu của tiểu điếm làm ra trong Đại Châu thành này danh khí rất lớn, hương bay xa ngàn dặm hấp dẫn khách vô số a!
- Trước tiên mang lên hai cân!
Lâm Khiếu Đường không phải là người hay uống rượu nhưng thỉnh thoảng vẫn hay thưởng thức một chút. Từ khi máu trong cơ thể bị thay đổi, cho dù ăn uống cái gì đi nữa thân thể không hề có phản ứng, bất quá nếm thử thứ gì ngon thú vị là được, Lâm Khiếu Đường không quản nhiều đến như vậy.
- Hảo! Khách quan chờ trong chốc lát!
Thần sắc tiểu nhị như muốn nói cái gì đó rồi lại không nói. Tuyền Tửu, rượu này nghe tên không có cảm giác gì, nhưng thực tế chính một loại rươu cực mạnh chậm phát tác. Uống vào trong miệng có hương vị rất mềm mại, vào đến trong bụng thì lại như một đoàn hoả diễm thiêu đốt, rất ít người có thể uống hơn một cân.
Bất quá vị khách quan trước mắt này thuộc về loại hình thâm tàng bất lộ, đã lĩnh giáo qua một lần, tiểu nhị không muốn mắc sai lầm này lần thứ hai. Cầm lấy tử kim tệ trên bàn, khăn lau vắt trên vai dùng sức vung vẩy ngâm nga một tiếng:
- Bàn số 6. . . Tuyền Tửu. . . 2 cân!
Lời này dẫn đến rất nhiều người chú ý. Người đã từng uống qua hồ nghi nhìn thanh niên ngồi tịa góc bàn số 6. Nhìn thấy hắn lại càng nghi hoặc khó hiểu. Đây không phải là người chịu đả kích gì đó nên muốn đến nơi này mượn rượu giải sầu đấy chứ?
Chốc lát, tiểu nhị đã mang rượu và thức ăn lên, khom lưng tươi cười nói:
- Mời khách quan chậm rãi dùng! Nếu cần gì cứ phân phó, số tiền vừa rồi còn thừa không ít!
Nhìn bàn thức ăn phong phú và bình rươu khá lớn, nước bọt của Lâm Khiếu Đường đã chảy ròng ròng. Lâu như vậy chưa thưởng thức quan nhũng thức ăn đặc sắc như thế này, thưởng cho tiểu nhị một chút làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, theo tập quán ngâm nga mấy câu:
- Tạ ơn. . . khách quan!
Ăn ngon. Ăn ngon. Ăn quá ngon. So với nhà hàng năm sao trước kia hắn từng ăn còn ngon hơn, Lâm Khiếu Đường vừa ăn vừa nghĩ, như hổ sói nuốt hết cả bàn ăn. Bình rượu trong tay rót thành từng bát lớn, một ngụm uống hết, giống như đang uống nước vậy.
Mấy chục thực khách xung quanh tròn mắt nhìn. Nào có người uống Tuyền Tửu cứ như uống nước như vậy chứ!
Cùng lúc đó, bên góc tường bên kia, trong lúc Lâm Khiếu Đường tập trung giải quyết bàn thức ăn thì có một bàn cũng chỉ một người ngồi. Trên bàn đặt một vò Tuyền Tửu. Da thịt người này hồng nhuận, khuôn mặt chữ điền, huyệt thái dương hơi nổi lên, đôi con mắt không lớn nhưng lấp lánh hữu thần, rất khó phán đoán được tuổi tác nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Lâm Khiếu Đường từ lúc bước vào đã chú ý đến người này, tra xét kỹ chỉ thấy người này rất bình thường, chỉ là nội gia quyền luyện đến mức xuất thần nhập hoá mà thôi. Nhiều nhất người này có tu vi tương đương vệ giai cao thủ, ngay cả con đường của một tu luyện giả còn chưa bước vào.
Người này đối với Lâm Khiếu Đường tựa hồ rất có hứng thú, thấy một thanh niên mà có thể uống rượu như vậy, liền đứng dậy thay đổi phương hướng ngồi đối diện với Lâm Khiếu Đường, nâng chén hướng về phía hắn. Lâm Khiếu Đường đang vội vàng tiêu diệt đống thực vật cũng không thất lễ, nhìn thấy hắn chúc, luống cuống giơ bầu rượu trên tay, vừa vặn tìm được cớ để uống một ngụm thật lớn.
Hai người cứ như vậy ngồi cách bàn, hai bên trầm chúc rượu nhau. Vị đại hán mặt chữ điền dùng bát to còn Lâm Khiếu Đường dùng chính là bầu rượu.
Ngươi một bát, ta một hồ, đem Tuyền Tửu uống vào như uống nước. Nhưng thực khách còn lại nhìn hai người thẳng thắn buông đũa, thú vị nhìn trận đấu rượu không tiếng động, yên lặng nhẩm tính hai người có thể uống được bao nhiêu rượu.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy rất thú vị, ngồi ăn uống một mình vô cùng buồn chán, có người bồi tửu cũng không tồi, mạnh mẽ uống một ngụm lớn. Di. Dường như hết mất rồi. Từ trong lòng lấy ra một tử kim tệ vứt lên bàn gọi:
- Tiểu nhị, mang hai hũ lên đây!
Tiểu nhị si ngốc nhìn thanh niên lắp bắp nói:
- Hai . . . hai hũ?