Đấu Y

Chương 215: Chương 215: Đuổi theo và chạy trốn.




Hai đại cao thủ đang lúc giao chiến kịch liệt, đều đã phát hiện ra Lâm Khiếu Đương bỏ chạy rất nhanh, nhưng không thể thu tay lại ngay được, lúc này chỉ cần hơi chút thu lực thì có thể phải chịu trọng thương.

Lý Nhĩ hóa thân thành vu yêu chém thanh pháp trượng xuống va chạm với lưỡi dao sắc bén của Khố Ban, hai binh khí đối chọi một chỗ, đôi mắt của Lý Nhĩ lóe ra ánh sáng đỏ sậm, tiếng nói khàn khàn trầm thấp vang lên:

- Khố Ban, ta và ngươi tiếp tục tranh đấu, sợ là có đánh thêm mấy ngày mấy đêm cũng không phân cao thấp được, tiểu tử kia đã chạy trốn, nếu như vài ngày sau mới đuổi theo, sợ là có tìm cũng khó tìm được tung tích, còn nếu như chạy ra khỏi La Sát quốc mà nói, cho dù kiếm thánh ngài có bản lĩnh hơn trời đi nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể bắt được hắn trở về, không bằng hiện tại chúng ta dừng tay đuổi theo, nhất định đuổi kịp hắn bắt trở về.

Khố Ban cười lạnh nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau chỉ có một người hay sao chứ? Ở đây chính là đại đô thành, không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta, tự nhiên sẽ có người đi truy đuổi hắn, lão già, tốt nhất người nên nghĩ cho chính bản thân ngươi một chút đi.

Lý Nhĩ cũng không tức giận, tiếp tục thuyết phục nói:

- Khố Ban ngươi làm quốc vương mấy chục năm đã hồ đồ rồi hay sao? Với tốc độ của tiểu tử đó sợ là trong toàn bộ La Sát quốc ngoài trừ mấy đại cao thủ ra thì không ai có thể truy đuổi được hắn, hiện tại hắn có thêm trấn thiên giới, ngươi cho rằng bọn thủ hạ của ngươi có thể đuổi kịp được hắn hay sao chứ?

Ánh mắt của Khố Ban có chút do dự, những miệng vẫn kiên quyết như cũ

- Tiểu tử kia mang theo ám dạ tinh linh, đó là sai lầm của hắn, hiện tại ta mới là chủ nhân của ám dạ tinh linh, vô luận là nàng ở địa phương nào cũng không tránh được tâm linh tra xét.

Lý Nhĩ nhìn phương hướng Lâm Khiếu Đường đã bay đi, hiện rõ sự nôn nóng:

- Khố Ban, ngươi có thực sự muốn hồ đồ một thời hay không vậy? Nếu như thực sự để cho tiểu tử kia chạy thoát, bệnh tật trên người ngươi lại tái phát, đến lúc đó hối hận cũng đã quá muộn rồi, Bì Da La cho rằng ám dạ tinh linh nữ nô nhận tiểu tử đó làm chủ, nên đã tiến hành tinh lọc linh hồn từ ba ngày trước, nếu như ngươi không tin, vậy thì có thể kiểm tra một chút.

Khuôn mặt của Khố Ban hơi co rúm lại, nguyên thức phóng ra, nhất thời kinh hãi, thực sự là cái gì cũng không cảm ứng được, gầm nhẹ một tiếng:

- Tên mục sư chết tiệt, chúng ta đồng thời thu lực.

Lý Nhi đang chờ chính là những lời này, gật đầu nói:

- Ta đếm một … hai … ba, chúng ta đồng thời thu lực.

- Một!

- Hai!

- Ba. Thu!

Đôi con ngươi đỏ sậm của Lý Nhĩ đột nhiên hiện ra quang hoa, trong nháy mắt khi hắn và Khố Ban đồng thời thu tay, trên thân thể của hắn có một bóng đen bay ra, chính là con thúc ma thú lần trước đối phó với Bì Da La. Đây chính là một loại quỷ thú có thể làm cho nguyên lực trong thời gian ngắn tập trung toàn bộ tại vị trí của nó bám vào, cho dù là siêu cấp cao thủ cũng không thể thoát được.

Thúc ma thú vừa mới tiến vào thân thể của Khố Ban, trên mặt Lý Nhĩ nhất thời hiện ra nét cười âm âm, thế nhưng trên miệng Khố Ban cũng hiện lên nụ cười quỷ dị.

Lý Nhĩ cảm thấy không ổn, nét tươi cười nhất thời đọng lại, quả nhiên, màu da của Khố Ban dần dần biến thành màu xanh đen u ám, còn một gã thân thân cách đó không xa lại có màu da chậm rãi sáng lên.

Phân thân và chân thân trong nháy mắt chuyển hoán vị trí cho nhau, chân thân chém một kiếm trực tiếp giết chết tử vong kị sĩ, tức thì lóe lên hiện ra trước mặt phân thân, phách một chương lên lưng phân thân, đạo bóng đen bám lên người kêu gào thảm thiết, từ trong cơ thể của phân thân giãy giụa hiện tra, thống khổ giãy giụa vài cái rồi biến mất không thấy.

Lý Nhĩ đau lòng không thôi, con thúc ma thú cấp u vương bản thân bồi dưỡng bồi dưỡng đã hơn hai trăm năm cứ như vậy mà chết đi.

Trên thực tế, Khố Ban cũng ngầm hạ sát thủ, trong nháy bắn thu tay lại lập tức phóng xuất kiếm khí, đáng tiếc lại bị con thúc ma thú đột nhiên xuất hiện nuốt chửng, lúc này mới có thể đánh con thúc ma thú đó tan thành mây khói.

Hai người đều mang theo ý xấu, đều muốn ám toán đối phương, kết quả đều thất bại, bất quá tổn thất của Lý Nhĩ lớn hơn một chút, con u linh vương kia cứ như vậy mà hồn phi phách tán, muốn bồi dưỡng ra một con khác, thực sự không biết phải tốn bao nhiêu công sức của cải.

Lý Nhĩ và Khố Ban đối mặt nhìn nhau quỷ dị, ai cũng không muốn tiếp tục động thủ lần nữa, ngoài trừ lãng phía thời gian thực sự không có bất cứ tác dụng đáng kể nào.

- Kiếm thánh chính là kiếm thánh, lão nhân ta dùng đến ám chiêu như thế nào đi nữa cũng không thể làm gì được ngươi!

- Hừ, ngươi cũng không kém, bây là so tốc độ đi!

Khố Ban nói xong rồi hóa thành một mũi tên bắn thẳng lên trời, chớp mắt đã biến mất không còn nhìn thấy.

Lý Nhĩ không chút hoang mang, làn da từ từ trở lên khô quắt như cũ, khôi phục lại hình tượng lão đầu già nua trước đó, thân hình mơ hồ không rõ rồi hóa thành bóng đen biến mất trong không khí.

Khố Ban vốn phi hành trước một bước hơi kinh ngạc, Lý Nhĩ cư nhiên có thể dễ dàng đuổi theo bản thân như thế, tốc độ phi hành của hai người này đã không thể dùng ngôn từ để hình dung được nữa. Hiện tại thanh âm cũng không còn phát ra được, Khố Ban truyền âm nói:

- Lão già kia, ngươi…đây là tốc độ gì?

- Chút tài mọn, sao có thể so sánh với kiếm ảnh của kiếm thánh ngài đây, không nói chuyện cũng được, tiểu tử kia đã độn xa được vài trăm dặm, tiếp tục trễ hơn một chút thì cho dù là ngươi hay ta, cũng đừng mong truy tìm được tung tích của hắn ngay được!

Lý Nhĩ cũng không nguyện tiết lộ tuyệt kỹ bản thân, trong lúc truyền âm, thân ảnh trên không trung xuất hiện hai đạo ánh sáng đỏ sậm, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Đuổi theo một hồi Khố Ban dần dần mất đi phương hướng, chỉ là vẫn phóng đi phía trước bóng đen hóa thân của Lý Nhĩ, không khỏi có chút lo nghĩ, truyền âm nói:

- Lão già kia, ngươi còn có thể cảm ứng được khí tức của tiểu tử đó hay không?

Bóng đen không hề trả lời, chỉ là lấy tốc độ cao nhất thẳng về phía trước tiếp tục phi hành, Khố Ban truyền âm lần thứ hai

- Lão già kia, nếu như ngươi có biện pháp tìm được tiểu tử bắt trở về, bản vương có thể cho ngươi mượn dùng, bất quá chỉ có thể ở lại đại đô thành, muốn dùng bao lâu cũng được.

Hai đạo ánh sáng bên trong bóng đen lần thứ hai như thiểm điện chợt lóe, Lý Nhĩ đang chờ đợi lời nói này:

- Lão nhân ta còn cần một gian phòng để chuẩn bị thí nghiệm.

- Việc nhỏ, nhất định được!

Khố Ban thẳng thắn đáp ứng.

- Hảo, lão nhân tin tưởng kiếm thánh nhất ngôn cửu đỉnh, đi theo ta.

Lý Nhĩ rốt cuộc cũng nói ra, bóng đen lần thứ hai tăng tốc độ, Khố Ban khẽ quát một tiếng rồi bay theo.

Cách đó hơn ba trăm dặm, phương hướng đồng nhất, Lâm Khiếu Đường hầu như hóa thành lưu tinh đem toàn bộ nguyên lực bản thân hoàn toàn thiếu đốt, thầm nghĩ tốc độ nhanh hơn chút nữa, cách hai lão quái vật xa một chút nữa.

Bất quá một mình hắn mang theo năm người đã làm cho tốc độ chịu ảnh hưởng không nhỏ, nhưng từ lúc tổ kiến đoàn đội, Lâm Khiếu Đường không muốn thiếu bất luận người nào, về phần ám dạ tinh linh kia, Lâm Khiếu Đường có thể nói là nhất thời xung động đi cứu nàng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có nguyên nhân. Mấy ngày nay ở chung, Lâm Khiếu Đường cảm thấy được trong thân thể ám dạ tinh linh có chứa đựng hắc ám nguyên lực rất sâu rất mạnh, mà nội anh của bản thân dưới sự tinh lọc của thánh quang độc trước đó, nguyên độc tích góp từ trước đến nay đã giảm đi quá nửa, điều này làm cho thực lực của hắn giảm một mức lớn. Nếu như có thể hấp thu toàn bộ hắc ám nguyên lực bên trong cơ thể ám dạ tinh linh, dựa theo dung lượng mà tính ra, có thể làm cho nội anh đột phá quan khẩu thật lớn, lớn lên tạo thành nội linh.

Lâm Khiếu Đường cho rằng khi hai đại cao thủ đánh nhau như vậy, không có khả năng thu tay lại dễ dàng, chỉ cần một phần tư một canh giờ toàn lực phi độn ra hẳn là có thể bay được đến bẩy tám trăm dặm, đến lúc đó cho dù bản thân gặp phải cảnh hôn mê, lấy năng lực của mấy người A Mạn Đạt hẳn là có thể tiếp tục mang theo bản thân tiếp tục đào tẩu.

Lâm Khiếu Đường vốn đã phi độn được hơn bốn trăm dặm, thì đột nhiên phía sau có hai cỗ nguyên lực không cần quá nhiều thăm hỏi hầu như song song lấy tốc độ khủng khiếp đuổi theo phía sau, tốc độ này so với bản thân dươi sự hỗ trợ của trấn thiên giới còn muốn nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa tập trung gắt gao về phương hướng hắn đang bay, cực kỳ chuẩn xác.

Phi hành thời gian dài với tốc độ nhanh như vậy, Lâm Khiếu Đường không tránh khỏi tổn hao nguyên lực thật lớn, còn muốn tăng tốc hơn nữa nhưng không còn khả năng, lúc này Lâm Khiếu Đường hoài niệm kim dương đan của Kỳ Áo không gì sánh được.

Lại bay tiếp được hơn mười dặm, hai cỗ nguyên lực phía sau Lâm Khiếu Đường đã nhanh chóng rút ngắn cự ky tới hơn hai trăm dặm, cứ tiếp tục như vậy hiển nhiên kiểu gì cũng bị đuổi kịp.

Lâm Khiếu Đường quyết định bay ngược lại, hạ xuống rừng núi phía bên dưới, đem bốn người bên trong lồng xương thả ra ngoài.

- Phi phi phi!

Vừa mới ra khỏi lồng xương, Tác Cáp Đồ mạnh mẽ nhổ ra mấy bãi nước miếng, bị nhốt bên trong chiếc lồng xương tràn đầy hôi thối thực sự làm cho hắn hầu như ngất đi.

- Đường Lâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Trên mặt những người khác cũng tràn đầy nghi vấn, Lâm Khiếu Đường nhìn bầu trời xa xa nói:

- Hiện tai không có nhiều thời gian để giải thích, các ngươi có biện pháp nào đem toàn bộ khí tức ẩn dấu hay không?

A Mạn Đạt kinh khủng cảm thận được hai cỗ nguyên lực cực mạnh đang bay tới với tốc độ rất nhanh, thân thể nhỏ nhắn của Ngả Tháp không tự chủ được run rẩy, độ mẫn cảm và tính cảnh giác trời sinh của thú nhân tộc làm cho nàng trong vô ý thức cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.

Tác Cáp Đồ kiêu ngạo trả lời:

- Điều này thì có gì là khó, ải nhân chúng ta đều là những hảo thủ đào hang động, chỉ cần trốn xuống dưới đất đủ sâu, bản thân cho dù có khí tức mạnh hơn nữa cũng ẩn dấu được.

Con mắt của Lâm Khiếu Đường sáng ngời, vội vàng hỏi:

- Đại khái cần sâu bao nhiêu?

Tác Cáp Đồ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Mười năm mười sáu trượng, đại khái không sai biệt lắm.

Mười năm mười sáu trượng, như vậy là khoảng năm mươi thước, Lâm Khiếu Đường có điểm tuyệt vọng, nhưng vẫn hỏi lại:

- Đào sâu như vậy, cần bao lâu?

Vẻ đắc ý của Tác Cáp Đồ lần thứ hai hiện lên:

- Ta chính là cao thủ đào huyệt động, mười năm trượng chỉ cần thời gian ba ngày mà thôi.

Lâm Khiếu Đường thực sự muốn đấm lão ải nhân này một quyền, không đâu đi lãng phí thời gian quý giá, trầm giọng nói:

- Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy, tối đa thời gian một nén hương nữa sẽ bị đuổi kịp, các ngươi hẳn là có thể cảm nhận được kẻ đuổi theo có bao nhiêu kinh khủng.

Cho dù là trong tình huống cấp bách như thế này, La Cách Tư vẫn cứ duy trì khuôn mặt đỏ hồng rụt rè

- Mấy ngày nay ta và A Mạn Đạt đã nghiên cứu không ít ma pháp trận, hơn nữa trước đây còn có chút dự trữ, hẳn la có thể kéo dài được một chút thời gian.

A Mạn Đạt bởi vì có liên hệ tâm linh với Lâm Khiếu Đường, bởi vậy đối với nguy hiểm so với những người khác có thể cảm nhận được sâu sắc hơn rất nhiều, suy nghĩ trong giây lát, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Chỉ dựa vào ma pháp trận chắc chắn không thể chống lại được cao thủ địa vương giai phá hư khi tìm kiếm, thời gian kéo dài cũng cực kỳ có hạn.

Ngả Tháp rốt cuộc vẫn còn rất trẻ con, khiếp đảm nói:

- Như vậy không phải là chúng ta chết chắc rồi hay sao?

A Mạn Đạt trấn an Ngả Tháp lại nói:

- Ta nghĩ phương pháp của lão ải nhân có thể dùng được, bất quá không cần phải hùng hục đào bới một cái hầm ngầm, nơi này chính là vùng đất đầy nham thạch, địa hình rất phức tạp, có thể trực tiếp tiến vào trong một gò núi nham thạch, ở đây hẳn là có một số loài ma thú sinh hoạt trong huyệt động, chỉ cần tìm được huyệt động của chúng thì có thể dùng nham thạch và trận pháp che chắn lại, có thể hoàn toàn che giấu được khí tức phát ra.

Thời gian còn lại không nhiều, Lâm Khiếu Đường cảm giác cứ mù quáng đi tìm như thế này hiển nhiên là không được, đang muốn nói cái gì, Tác Cáp Đồ đột nhiên kêu lớn:

- Tiểu thư nhân ngư mỹ lệ, ngươi thực sự là quá thông minh, ta thế nào lại không nghĩ ra cơ chứ? Huyệt động của ma thú nơi này rất dễ tìm ra, vừa rồi lão ải nhân ta cảm giác thấy có vài chỗ, đi, chỉ cần theo Tác Cáp Đồ là chuẩn không sai.

Tác Cáp Đồ chính là khâu lăng ải nhân, đối với địa hình và sinh vật tương tự nơi này, thực sự là quá quen thuộc rồi, dù sao thì hắn cũng đã sống trong hoàn cảnh như thế này hơn một trăm năm, phần lớn thực vật của khâu lăng ải nhân đều bắt buộc phải tìm từ những huyệt động của ma thú, chỉ cần cự ly không phải là quá xa, tìm kiếm những ma thú này đối với Tác Cáp Đồ mà nói thực sự là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Năm người liền bắt đầu hoạt động, Lâm Khiếu Đường thầm tính toàn thời gian còn lại trước khi mình bất tỉnh, mang theo ám dạ tinh linh và Ngả Tháp chăm chú đi theo lão ải nhân, A Mạn Đạt và La Cách Tư thì đặt ma pháp trận các loại dọc đường đi, có loại tấn công, có loại phòng thủ, còn có loại mê huyễn, nói chung trên người dự trữ được bao nhiêu hầu như là lấy hết ra…

Nhưng mà tốc độ của hai lão quái vật đã vượt qua dự tính của Lâm Khiếu Đường, lúc này hai người đã huyền phù trên bầu trời khu rừng núi mà mấy người Lâm Khiếu Đường hạ xuống.

Trước đó khi cảm ứng biến mất, Khố Ban vẫn cứ rút ngắn cự ly, sau đó lại cảm giác thấy khí tức của mấy người, chỉ là khi khoảng cách rất gần, đột nhiên có hai cỗ khí tức lại dần dần mờ nhạt sau đó biến mất.

Lão vong linh ma pháp sư Lý Nhĩ vẫn an nhàn định liệu từ trước đột nhiên kinh hô:

- Không tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.